Sau khi xuống xe buýt, cô đứng chờ một lúc ở cạnh bến xe. Những vì sao buổi hoàng hôn bắt đầu le lói trên bầu trời, cô mệt mỏi bước qua ba con ngõ, rồi đi xuyên qua một con đường nhỏ.
Khi ngang qua một giáo đường, một người phụ nữ phát cho cô một tờ rơi. Cô đưa mắt liếc qua hai hàng chữ lớn trên đó.
Chúa Giê-su là đấng dẫn dắt của tôi,
Chắc chắn Người sẽ không để tôi bị thiếu thốn.
Cô tiện tay nhét tờ rơi vào trong túi, bước nhanh qua con ngõ nhỏ rồi đi đến một tòa nhà lớn với những tấm biến quảng cáo gắn đèn neon lấp lánh đủ màu sắc.
Bên ngoài tòa nhà đó có một chiếc cột quảng cáo hình chữ nhật, phía trên viết dòng chữ “Quán Bi-a Tâm Tâm”.
Cô chật vật kéo chiếc vali xuống dãy cầu thang nhỏ hẹp dẫn xuống tầng hầm. Có hai người đàn ông đi lên, cô phải lách người để họ đi qua.
Đi xuống tầng hầm, cô đẩy cánh cửa kính của quán bi-a và bước vào.
Đại đa số các dãy bàn bi-a đều đã có người chơi, cô lách qua giữa hai dãy bàn, liếc mắt thấy anh chàng ở phía bên trái chọc một gậy đưa bóng chui tọt vào lỗ.
Cô đi về phía quầy thu ngân. Cô gái đang đứng luôn chân luôn tay trong quầy trông thấy cô, ngạc nhiên nói:
“Tóc cậu dài ra nhiều rồi đấy nhỉ.”
“Hey, Tiểu Hồng!”
Cô mệt mỏi buông câu chào.
Trên cổ tay cô gái có một hình xăm hoa hồng, thế nên mọi người đều gọi cô là Tiểu Hồng, tuổi của hai đứa cũng xấp xỉ nhau.
Cô tự mình lôi vali vào trong quầy, quẳng sang một bên, sau đó với tay lấy một chiếc cốc giấy rồi rót nước, uống ừng ực hết ba cốc liền một lúc.
Tiểu Hồng nước da ngăm đen, thân hình nhỏ thó làm ai mới đầu nghía qua cũng tưởng là đàn ông.
“Cậu vừa đi du lịch về đấy à?” Tiểu Hồng hỏi.
“Hả? Không. Tối nay tớ có thể ngủ lại đây không?”
Cô ngồi phịch xuống chiếc ghế giả da xanh phía góc quầy thu ngân, “Tớ vừa cãi nhau với anh tớ! Ông ấy à, suốt ngày quản rồi bắt tớ phải mấy giờ mấy giờ về nhà! Lần này tớ dứt khoát không về nữa đâu!”
Cô mệt mỏi vô cùng, nằm bò trên quầy thu ngân, vùi mặt vào vòng tay định ngủ một giấc.
“Có ông nào đó gọi điện tìm cậu nhiều lần đấy. Tớ bảo rằng cậu không còn làm ở đây nữa. Ông ta hỏi là có thể tìm cậu ở đâu, tớ liền bảo không biết. Mà đúng là tớ cũng chẳng biết thật ấy chứ! Lúc đó chẳng phải cậu nói rằng định đi làm diễn viên múa kia mà?”
“Đúng rồi! Tớ đi diễn khắp nơi, bận ơi là bận!”
Cô không ngẩng đầu lên, trả lời một cách lười biếng, “Ông ta có tự giới thiệu mình là ai không?”
“Ông ta bảo là người ở bên văn phòng luật sư, sau đó lại hỏi tớ có số điện thoại của cậu không. Thế là tớ lại cho quách số điện thoại thằng người yêu cũ của tớ, thằng khốn nạn ấy ngày trước suốt ngày giở trò lăng nhăng sau lưng tớ!”
Cô nằm dài trên quầy thu ngân, miệng bật cười.
Tiểu Hồng mở chiếc ngăn kéo nhét đầy những thứ linh tinh rồi lục tìm rất lâu, cuối cùng tìm thấy một mẩu giấy nhăn nhúm.
“Ông ta để lại số điện thoại cho cậu này, dặn rằng cậu nhất định phải gọi cho ông ta. Cậu quen luật sư à?”
Cô đang rất buồn ngủ, đầu gác trên một cánh tay thẫn thờ, không buồn để ý đến mẩu giấy kia.
Rất lâu sau do tính tò mò thúc giục, cuối cùng cô cũng ngẩng mặt lên, chống một tay lên đầu rồi đưa mắt nhìn mẩu giấy bé tẹo đó, phía trên loằng ngoằng viết một cái tên và một dãy số điện thoại lạ hoắc.
“Bây giờ mấy giờ rồi nhỉ?”Cô hỏi Tiểu Hồng.
Tiểu Hồng nhìn đồng hồ: “8 giờ rồi đấy.”
“Văn phòng luật sư bây giờ đã tan làm chưa nhỉ?”
“Tớ có làm luật sư đâu mà biết cơ chứ!”
Cô dụi mắt, đưa tay với lấy chiếc điện thoại bàn trên mặt quầy xuống, rồi nhấc ống nghe lên, uể oải nhấn từng con số.
Chuông điện thoại kêu một hồi, phía đầu dây bên kia vang đến một giọng đàn ông.
“Tôi muốn tìm Luật sư Đới Đức Lễ.”
“Tôi đây. Xin hỏi cô là ai?”
“Tôi là Lộ Hỷ Hỷ, ông từng tìm tôi có phải không?”
“Lộ Hỷ Hỷ? Cô đợi một lát...”
Điện thoại vọng lại tiếng sột soạt, dường như ông ta đang mở đống hồ sơ hoặc tài liệu gì đó.
Cô cầm trên tay ống nghe, ngoác miệng ngáp một cái rõ dài.
“Cô có đúng là Lộ Hỷ Hỷ không?” Ông ta lại nói.
“Chính là tôi đây, ông tìm tôi có chuyện gì?”
“Có liên quan đến bà Ất Minh Phương. Ngày mai cô có thể sắp xếp thời gian đến văn phòng luật sư một chuyến không?” Ông ta trả lời.
“Người đó sao rồi?” Cô mân mê chiếc vòng tay đá ngọc thạch xanh trên cổ tay một cách vô thức.
“Bà ấy chết rồi.”
Đôi môi cô động đậy một chút rồi khẽ mím lại, sau đó khóe môi chợt kéo dài sang hai bên, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi như vậy, cô khiến cho người khác tưởng rằng mình đang cười, nhưng đó không phải là một nụ cười, mà đó là vì cô không thể thốt lên bất cứ lời nào, và cũng chẳng thể tìm ra được từ nào để nói.