Edit: Juri
Ở đầu bên kia của thành phố, trong văn phòng của một tòa nhà thương mại đèn đuốc sáng trưng, có một cuộc hội nghị thương vụ đang được diễn ra. Tiêu gia và Lạc gia chỉ vì một hạng mục nền tảng mà tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán, cuối cùng cũng chẳng ai chịu nhường ai.
Hai nhà làm chung một lĩnh vực, đều làm trong ngành giải trí truyền thông, công ty còn đặt cùng một thành phố, từ lúc mới bước chân vào ngành sản xuất đến giờ, liền như nước với lửa gặp nhau, cứ tranh giành như vậy đến tận hai mươi năm, cả hai nhà đều có tiếng tăm lừng lẫy, vậy mà quan hệ vẫn trước sau như một kém cực kỳ.
Lạc tổng bố Lạc Tri Dư nói: “Chờ xem.”
Tiêu tổng: “Được thôi, chờ xem.”
“Tri Dư cuối tuần này sẽ về nhà đúng không?” Lạc Dịch ngồi trên xe hỏi chị gái Lạc Tri Dư, “Thế mà nó đã khai giảng được gần một tháng rồi.”
“Hình như là...” Lạc Tư Tuyết nhìn gương tháo trang sức, “Cuối tuần này năm nhất có kiểm tra cuối tháng, tuần sau mới về.”
“Đúng rồi, tiểu Dư hiện tại có phải đang học chung một trường với Tiêu Ngạn đúng không?” Lạc Dịch nhớ tới việc này, “Cái cậu con trai nhà họ Tiêu ấy.”
“Đúng đó, đã không ít lần đánh nhau rồi, hai đứa bọn nó vừa gặp nhau là lại như hai con gà chọi bay vào cấu xé vậy.” Lạc Tư Tuyết nói, “Từ nhỏ đã đánh, rõ ràng không cùng khối nên cũng không cùng lớp, trước kia cũng không cùng trường, chẳng biết đánh nhau kiểu nào nữa.”
“Mấy hôm trước tiểu Dư nói, độ xứng đôi tin tức tố của hai đứa nó gần bằng không, bố thấy chuyện này cũng không có gì kỳ lạ.”
“Chuyện về kinh doanh cũng chỉ là chuyện của người lớn chúng ta, không liên quan đến hai đứa nó, nhưng hai bọn nó nếu thích đánh nhau như vậy, thì cứ để bọn nó đánh đi.” Ông bố Lạc cảm thấy rất yên tâm, “Dù sao cũng đã nhiều năm như vậy, tiểu Dư của chúng ta vẫn chưa lần nào vì Tiêu Ngạn mà bị nhà trường gọi phụ huynh.”
“Bố không sợ em con bị ăn đau sao?” Lạc Tư Tuyết nhướng mày, “Con còn nhớ nguyên nhân bắt đầu cuộc đánh nhau giữa hai đứa bọn nó, là do Lạc Tri Dư.”
“Thôi đi, tính cách kia của thằng em con, đều bị con với anh con chiều hư rồi, chỉ có thể làm người khác ăn đau thôi.”
Cạnh cửa phòng học lớp ba, Lạc Tri Dư tiến thêm một bước tới gần cửa sổ, mở rộng phạm vi lộ mặt, nỗ lực thu hút sự chú ý của mọi người.
“Ê, ra đây chơi coi.” Cậu lại gõ gõ cửa kính bên cạnh Tiêu Ngạn, có ý muốn cho Tiêu Ngạn hưởng thụ cái sự hâm mộ khi đang học mà lại thấy người khác chơi này.
Tiêu Ngạn vừa khoanh lên đáp án “B” trên tờ bài thi, ngòi bút chợt ngừng ở trên giấy.
Thằng bạn ngồi cùng bàn, ngồi trước bàn, ngồi trước bàn thằng bạn ngồi cùng bàn của Tiêu Ngạn, đang tiến hành giao lưu ánh mắt + sóng điện não.
Phàn Việt: “Sắc trời đã tối?”
Thang Nguyên: “Omega chưa bị đánh dấu?”
Trương Thự: “Mời bạn ra ngoài chơi?”
Lục Minh Quy mới gia nhập: “Í, có nội tình, tao muốn xem nó xử lí như thế nào.”
Ngay sau đó, bọn họ nhìn thấy Tiêu Ngạn dường như không có việc gì mà buông bút, dùng hộp bút che bài kiểm tra lại, đứng dậy bước ra ngoài từ cửa sau.
Bốn người: “......”
Trong phòng học lớp ba liền thoát ra một tràng âm thanh xì xầm to nhỏ, nghe ồn tới nỗi đầu óc ông ông. Trương Thự hướng về phía Tiêu Ngạn rời đi, thổi một tiếng huýt sáo, vài người còn quay sang nhìn nhau, nở một nụ cười đầy hàm ý.
Người duy trì lớp kỷ luật của lớp đã bước ra khỏi phòng, lớp ba lập tức rối loạn hết cả lên, châu đầu ghé tai, trao đổi đáp án, chuyện gì cũng làm.
Bạn học 1: “Bài thi bản cho Omega, câu năm chọn cái gì?”
Bạn học 2: “AAA, mày đi học không nghe giảng hả, trao đổi đáp án đi, câu hai chọn gì?”
Bạn học 3: “? Làm sao vậy? Chúng mày cười cái gì, bản Alpha có câu hỏi gì à, buồn cười tới vậy luôn sao?”
Bạn học 4: “Ha ha ha ha ha thầy Hứa chắc khóc ngất trong nhà vệ sinh mất*.”
(*Khóc ngất trong nhà vệ sinh (哭晕在厕所): Để diễn tả nỗi buồn của một người nào đó, nhưng câu này hầu hết dùng để pha trò hơn là dùng một cách nghiêm túc.)
“Bài thi là bài thi, hiện thực là hiện thực.” Phàn Việt thay thế Tiêu Ngạn giữ gìn kỷ luật, “Mọi người mau làm đi, làm cho tốt vào, kết thúc tiết đầu là phải nộp lại bài đấy.”
Trên hành lang, Tiêu Ngạn bưới tới chỗ Lạc Tri Dư, dựa vào ven tường, muốn nói gì đó lại thôi.
“Ấy, ra thật à.” Lạc Tri Dư vốn định gọi xong rồi chạy, nhưng lại phát hiện Tiêu Ngạn cũng chạy ra theo, còn với một cánh tay lên bắt lấy cổ tay của cậu, khiến cậu rất ngạc nhiên, “Tôi đây cảm thấy rất vinh hạnh nha?”
“Cậu vừa nãy gọi tôi làm cái gì?” Tiêu Ngạn chặn đường đi của cậu.
Lạc Tri Dư đầu tiên là ngẩn người ra, sau đó lại nghĩ tới hành vi tìm kiếm sự chú ý của mình khi nãy, ánh mắt hiện lên sự lập loè gian xảo đi cùng với nụ cười xấu xa: “Thụ sủng nhược kinh* quá nha, Ngạn ca?”
(*Thụ sủng nhược kinh: Được đối tốt nhưng lại cảm thấy kỳ lạ hoặc có đôi chút sợ hãi)
“Lạc Tri Dư.” Tiêu Ngạn tiến lên phía trước hai bước, ép người tới chỗ ngoặt cầu thang, cúi đầu liền thấy bộ đồ phục có phù hiệu mới tinh của Lạc Tri Dư. Hắn giơ tay dùng đầu ngón tay gõ gõ tấm phù hiệu của cậu, “Cậu cũng biết chọn thời gian quá đấy, cậu thiếu đạo đức lắm đó, biết không.”
“Ai bảo anh sáng nay đứng ngoài phòng học tôi ăn kem, còn gọi tôi đi ra ngoài chơi nữa.” Logic lạ đời của Lạc Tri Dư lại bắt đầu, “Tôi chỉ bắt chước lại hành vi của anh mà thôi, cho nên anh đang nói anh thiếu đạo đức sao?”
“......” Tiêu Ngạn bẻ khớp ngón tay, uy hiếp cậu, “Tốt nhất là cậu có việc, nếu không......”
Đồng phục của Tiêu Ngạn được mặc một cách chỉnh tề, mùi tin tức tố vị quýt bị hắn che đậy một cách hoàn hảo, nhưng dù vậy, bởi vì đã quen thuộc với tin tức tố của hắn từ lâu, nên lúc bị Alpha thân cận quá mức, Lạc Tri Dư vẫn cảm thấy có ít cảm giác áp bách xuất phát từ bản năng.
“Để mà nói, tôi đúng thật là có chuyện, vừa vặn muốn nói cho anh cái này.” Lạc Tri Dư móc một xấp giấy từ trong túi ra, vuốt phẳng tập văn kiện bị gấp đến nhàu nát lại, sau đó đưa cho Tiêu Ngạn, “Anh xem, đại hội thể thao mùa thu.”
“Cậu muốn tham gia?” Tiêu Ngạn hỏi.
“Tôi không tham gia đâu, đại hội thể thao sẽ được nghỉ ba ngày lận đó, tôi sao lại không về nhà được?” Lạc Tri Dư nói, “Chúng ta là trường cấp ba của thành phố, đại hội thể thao của trường cấp hai thành phố định là sẽ tổ chức bên trường chúng ta, cho nên muốn chúng ta hợp tác với ban truyền thông bên kia, cùng nhau thiết kế poster tuyên truyền.”
“Biết rồi, Phàn Việt có nói chuyện này với tôi rồi, ban văn nghệ chỉ cần hoàn thành xong việc này nữa thôi, thì từ đây đến hết học kỳ sẽ không còn công tác gì nữa.” Tiêu Ngạn nhận xấp giấy, “Cuối tuần này cậu có kiểm tra cuối tháng?”
“Đúng.” Lạc Tri Dư gật đầu, “Cuối tuần phải về nhà, không có thời gian làm cái này đâu, tôi rất bận.”
“Hay là, cậu đừng về nhà nữa?” Tiêu Ngạn đề nghị.
Lạc Tri Dư: “?”
Lúc Tiêu Ngạn trở lại lớp học, trong lớp đã trở nên im ắng hơn, tất cả mọi người đều đang vùi đầu làm bài, ngay cả bọn Phàn Việt cũng đang hí hửng múa bút thành văn, phảng phất như lúc nãy chẳng xảy ra chuyện gì cả, bọn họ cái gì cũng chưa thấy.
Tiêu Ngạn vòng qua Phàn Việt về chỗ ngồi của mình, vùi đầu làm bài thi.
Điện thoại hắn chợt rung lên, Lạc Tri Dư đã xuống dưới lầu, lại nhắn cho hắn một tin nhắn.
[ Ve sầu ]: Xong rồi.
[ Ve sầu ]: Cuối tuần sau không về nhà.
[ Mùi thuốc súng tràn ngập ]: Quyết định nhanh như vậy?
[ Ve sầu ]: Về nhà cũng chả làm gì, nói một tiếng với bố tôi chị tôi là được rồi.
[ Ve sầu ]: Suy xét đến mối quan hệ chó sủa mèo cào của nhà anh và nhà tôi, nên tôi không nhắc đến việc ở lại trường cùng anh.
[ Ve sầu ]: Tôi nói tôi cùng một anh bạn Alpha không muốn lộ tên có chút việc với nhau, nên tuần này không về.
[ Mùi thuốc súng tràn ngập ]: Tiên-nữ-nhíu-mày.jpg
[ Ve sầu ]: Hy vọng chúng ta có thể tận hưởng một ngày cuối tuần vui vẻ.
[ Ve sầu ]: Anh có muốn vẽ xong rồi thuận tiện ra ngoài chơi luôn không?
[ Ve sầu ]: Từ lúc tới nội thành tới giờ tôi vẫn chưa được đi chơi đâu hết.
[ Ve sầu ]: Đi chơi không? Anh ơiii. Cười-xấu-xa.jpg
“Làm nhanh đi, đang tám chuyện với ai vậy?” Phàn Việt liếc mắt nhìn màn hình di động của Tiêu Ngạn.
Tiêu Ngạn: “Làm bài làm bài.”
Buổi chiều ngày hôm sau, thầy giáo Hứa tay xách nách mang cầm theo một xấp bài thi, phẫn nộ bước vào phòng học.
“Đúng là phí công dạy dỗ các em mà.” Thầy Hứa vứt đống bài thi lên trên bục giảng, “Toàn bộ Alpha trong lớp lên góc tường trên này đứng hết cho tôi, Tiêu Ngạn em ngồi xuống, không phải chuyện của em.”
Trong phòng học, vài ba học sinh Alpha lúc nha lúc nhúc đứng dậy, bước tới góc tường cạnh bảng đen, dựa tường chịu phạt.
“Câu hỏi đầu tiên chỉ là một câu hỏi kiến thức chung bình thường, biết cái gì gọi là kiến thức chung không?” Thầy giáo Hứa uống một ngụm trà áp xuống lửa giận, “Kiến thức chung chính là, cho dù tôi không dạy các em, thì các em cũng phải tự biết trả lời câu hỏi đó như thế nào!”
“Đây là câu hỏi tặng điểm đấy, các em sao lại thế này chứ, toàn bộ lớp ngoại trừ Tiêu Ngạn ra, tất cả Alpha còn lại đều chọn A.” Cơn giận của thầy Hứa không thể nào áp chế lại được nữa. “Cả khối này chỉ có lớp các em làm sai nhiều như vậy, các em là cái lớp kém nhất tôi từng dạy.”
Tiêu Ngạn: “......”
Tiêu Ngạn: “???”
“Đọc lại câu hỏi, lấy bút ra!” Thầy giáo Hứa nói, “Theo tôi gạch chân những từ mấu chốt, “ sắc trời đã tối “, ý chỉ cái gì, ý chỉ thời gian không đúng, “ chưa bị đánh dấu “, “ chỉ mời anh/chị “, thế thì phải chọn cái gì? Xem bài thi của các em đi, các em đang làm cái gì vậy?”
“Đừng bảo tôi các em không biết đáp án chính xác là gì, thu mấy cái ý đồ xấu xa của các em lại, Alpha lớp này chỉ có một mình Tiêu Ngạn là chính trực thôi sao?”
Mười mấy ánh mắt ai oán của lũ học sinh Alpha đều hướng về phía Tiêu Ngạn.
“Vui vẻ phấn chấn cùng nhau đi ra ngoài?” Thầy giáo Hứa đập bàn, “Các em đã từng thấy ai làm như vậy chưa, nhưng chỉ cần là học sinh của tôi, tôi cảm thấy sẽ không ai làm như vậy cả.”
Mười mấy Alpha bị phạt tiếp tục phát ra ánh mắt ai oán.
Bạn học Tiêu Ngạn chính trực: “......”
Một phút sau, Tiêu Ngạn yên lặng đứng lên, gia nhập đội ngũ đang đứng phạt.
Thầy giáo Hứa: “?”
- ------------------------------