Tin Tức Tố Nói Chúng Ta Không Có Khả Năng

Chương 27: Chương 27: Khách quan công bằng vị tha




Edit: Juri

Một đám người đang bị phạt đồng thời rút tay từ túi áo khoác ra, trang trọng nghiêm túc bổ một chưởng xuống cổ Tiêu Ngạn.

Trương Thự vỗ bả vai Tiêu Ngạn, Thang Nguyên nhường lại ví trí tốt nhất cho Tiêu Ngạn, Phàn Việt cầm lấy tay Tiêu Ngạn, đôi mắt ngấn nước, gật đầu cái rụp.

Đám học sinh ngồi trong lớp cố nhịn cười, có vài người còn cầm cuốn sách lên che đi khóe miệng đang khẽ của mình.

“Tôi biết quan hệ bạn bè trong lớp các em rất tốt.” Thầy Hứa đặt đống bài thi lên bàn giáo viên, nhíu mày nhìn đám người bị phạt đang vây quanh tên nhóc trung tâm là Tiêu Ngạn, cảm thấy không thể nào lý giải được suy nghĩ của lũ học sinh cấp 3, “Nhưng cũng không cần phải đoàn kết hữu ái đến như vậy chứ.”

Diễn đàn trường trung học Nhất Trung nhanh chóng cập nhật tin tức này.

“Ha ha ha ha ha ta vừa nãy mới đi ngang qua phòng học lớp ba năm hai, Alpha lớp bọn họ đều đang bị phạt đứng, cười chết tôi rồi.”

Lầu 1: Chia sẻ lại, [ ảnh chụp ], cực kỳ chỉnh tề nha, một người cũng không tha, thầy Hứa còn đứng phê bình từng người một nữa.

Lầu 2: Ai đó nói cho tôi biết có chuyện gì đang xảy ra được không?

Lầu 3: Hình như có một câu hỏi trong đề thi môn sinh lý mà cả lớp đều làm sai.

Lầu 4: Câu nào cơ, có ai học lớp ba trong này không, gửi lên đây tôi xem cái.

Lầu 5: Tới đây tới đây, thực ra chỉ là một câu hỏi kiến thức chung thôi, hơn nữa không phải là cả lớp trả lời sai đâu, có Ngạn ca đúng đó, chẳng qua lúc nãy nó tự động đứng dậy gia nhập vào quân đoàn bị phạt rồi. [ Thư mục ảnh ], nó là cái đứa duy nhất được điểm tuyệt đối của cả lớp.

Lầu 6: Vui vẻ phấn chấn cùng nhau đi ra ngoài, ha ha ha ha ha ha, Alpha lớp này bị cái gì vậy, làm mấy câu hỏi dễ như này thì nhét cảm xúc thật của mình vào làm gì cơ chứ.

Lầu 7: Vi diệu, thật là vi diệu. Đầu-chó.jpg, đề nghị các bạn học sinh Omega cẩn thận với mấy tên Alpha lớp ba này, toàn là tra nam ha ha ha.

Lầu 8: Tại sao còn có chuyện chủ động đứng dậy bị phạt chung thế này ha ha ha ha, có ý thức tập thể tới vậy sao?

“Nghe nói toàn bộ Alpha lớp ba năm hai đều đang bị phạt.” Tỉnh Hi Minh vừa mới lướt diễn đàn trường, “Mọi người đều đang đi xem trò vui đấy, hay là chúng ta cũng lên xem tí đi.”

Lớp ba năm nhất hợp thành một đoàn tham quan ngắm cảnh nhỏ, định lên lầu xem trò vui.

“Toàn bộ?” Lạc Tri Dư đang cặm cụi làm đề, vừa nghe vậy liền nhanh chóng móc điện thoại từ trong hộc bàn ra, “Đề gì mà khó vậy.”

Lạc Tri Dư truy cập diễn đàn, tìm được bài viết, click mở ảnh chụp bài thi được đăng lên của lớp ba năm hai.

Lạc Tri Dư: “......”

Cái câu hỏi số một này, cực kỳ trùng hợp với tình huống đêm qua lúc cậu tìm Tiêu Ngạn.

Chẳng qua cậu không có ý khiêu khích, còn trong đề thì có khiêu khích, cho nên không phải cậu sai, mà là do bọn họ không đọc kỹ đề nên mới làm sai.

Nhớ lại phản ứng ngày hôm qua của Tiêu Ngạn, Lạc Tri Dư bắt đầu liên kết lại toàn bộ nguyên nhân và kết quả của sự việc này, sau đó lại vùi đầu chui vào đống sách vở lúc nhúc trên bàn, mặc kệ tên bạn cùng bàn có kêu gọi ỉ ôi thế nào đi nữa cũng không chịu ra ngoài.

“Sao nay nó lạ thường quá vậy.” Tỉnh Hi Minh nói với đoàn người đang chuẩn bị đi tham quan, “Ngày thường lúc Tiêu Ngạn gặp nạn, nó sẽ là đứa nhảy lên ăn mừng đầu tiên”

Lạc Tri Dư làm như không nghe thấy, chặt chẽ bảo vệ bàn học của mình, tất cả lực chú ý đều đặt hết lên tờ đề, cứ như thể đây là lần yêu học tập nhất của cậu từ lúc cha sinh mẹ đẻ cho tới giờ.

Đoàn tham quan của lớp ba vừa đi chưa được bao lâu, chủ nhiệm lớp Thu Nghi đã bước vào phòng học.

“Sao lại thiếu mất phân nửa học sinh rồi?” Chủ nhiệm lớp nhìn đống bàn ghế trống không, “Tại sao cứ đến giờ tự học buổi tối là lại chạy mất dép vậy.”

“Tụi nó đi vệ sinh ạ.” Lạc Tri Dư bình tĩnh nói, “Thức ăn của căn tin mặn quá.”

“Nhiều người đi như vậy à?” Chủ nhiệm lớp có chút hoài nghi, nhưng cũng không đào sâu thêm vào cái vấn đề này nữa, ông cảm thấy nói về vấn đề chính sẽ quan trọng hơn, “Thông báo cho các em hai việc, suy xét đến mức độ quan trọng của việc học năm sau, trường sẽ quyết định đẩy khóa sinh lý lên học kỳ này, có tổng cộng bốn tiết, học xong sẽ có kiểm tra, sau này sẽ sắp xếp giáo viên tới dạy cho các em.”

“Còn có một việc nữa.” Thầy giáo Thu gõ gõ bảng đen, “Cuối tuần này năm nhất chúng ta sẽ có bài kiểm tra đầu tiên từ lúc khai giảng đến giờ, nhớ chuẩn bị kỹ tâm lý, chăm chỉ ôn tập, phấn đấu để có một khởi đầu tốt.”

Chủ nhiệm lớp thông báo xong việc kiểm tra thì rời đi, để thời gian tiết tự học buổi tối lại cho học sinh, đoàn tham quan ngắm cảnh ở trên lầu bị Từ chủ nhiệm đang tuần tra ban đêm bắt gặp, ăn mắng rồi bị đuổi về, cả đám cúi đầu mở bài tập ra làm.

“Học hỏi Lạc Tri Dư lớp các em đi.” Từ chủ nhiệm đứng trước cửa lớp ba phát hỏa, “Thành tích người ta luôn luôn tốt không phải là không có nguyên nhân, mà là do người ta chẳng bao giờ đi hóng hớt chuyện ở cái thời điểm này cả.”

Lạc Tri Dư: “......”

“Chủ nhiệm.” Lạc Tri Dư dưới ánh mắt khâm phục của đoàn tham quan khi nãy, khiêm tốn nói, “Đừng khen em, sẽ khiến em cảm thấy ngượng ngùng.”

Tiết tự học buổi tối còn hơn nửa tiếng nữa mới tan, Lạc Tri Dư đã làm xong hết đống bài tập sáng nay, ngán ngẩm nằm ghé lên bàn học, vẽ hai bím tóc đuôi ngựa cho hai vị cổ nhân trong sách ngữ văn.

Di động trong túi chợt rung lên, quả quýt thúi vừa mới bị phạt xong, gửi tới một tin nhắn.

[ Quả quýt thúi ]: Đang bận gì vậy?

[ Quả quýt thúi ]: Sao không thấy cậu tới hóng chuyện?

[ Không phải là ve sầu ]: Làm sao? Miếng đất cạnh cửa lớp anh đêm nay chứa nhiều người như vậy, vẫn chưa đủ thỏa mãn anh hả?

[ Quả quýt thúi ]: Lạc ve sầu.

[ Không phải là ve sầu ]: Hửm?

[ Quả quýt thúi ]: Cậu đúng là toàn gây rắc rối cho tôi.

[ Không phải là ve sầu ]: Không dám nhận không dám nhận, tôi không phải cố ý, không dám chạm vào đồ sứ là anh.

[ Quả quýt thúi ]: Tôi có cảm giác thanh danh của tôi đang dần dần đi xuống.

[ Không phải là ve sầu ]: Có sao? Quả quýt thúi?

“Không phải là ve sầu” đã gỡ một tin nhắn.

[ Không phải là ve sầu ]: Tới cũng tới rồi, thuận tiện hỏi anh bài này.

[ Không phải là ve sầu ]: [ hình ảnh ]

[ Không phải là ve sầu ]: Lúc đang làm bài tập, tôi thấy hình như câu này dịch không đúng lắm? Tôi không tìm được đáp án.

[ Quả quýt thúi ]:...... Mới khai giảng một tháng, sách của cậu sao lại bị cậu vẽ đến thế này rồi?

[ Không phải là ve sầu ]: Lêu lêu lêu.

[ Quả quýt thúi ]: Đề này năm ngoái tôi làm rồi, tôi cho cậu chép, chờ lát nữa tan học tôi về tìm lại đã.

[ Không phải là ve sầu ]: Ok.

Đến cuối tuần, năm nhất phải nghênh đón lần kiểm tra cuối tháng đầu tiên của bọn họ. Buổi chiều chủ nhật hôm đó, Lạc Tri Dư đã làm xong bài thi nhưng lại ngồi trong phòng cho tới lúc hết giờ, mới chịu nộp bài thi cho trợ lý giám thị, rồi chậm rì rì bước ra khỏi trường thi, hội hợp với Tỉnh Hi Minh, lúc đi ngang qua cửa văn phòng chợt gặp Tiêu Ngạn.

Tiêu Ngạn đang cầm một ly nước, trong đó đựng nước nóng vừa mới lấy ở máy đun.

Tỉnh Hi Minh nhìn có chút quen thuộc, cảm thấy có gì đó bất ổn

Trên tay Lạc Tri Dư còn đang cầm tờ giấy nháp vô dụng khi nãy vừa được phát trong phòng thi, ánh mắt vừa liếc thấy Tiêu Ngạn, cậu liền vo tờ giấy thành một nắm tròn, nhắm ngay ót Tiêu Ngạn định ném.

Lại nữa rồi, Tỉnh Hi Minh chuẩn bị chạy trốn.

“Lạc Tri Dư.” Tiêu Ngạn thấy được một thân ảnh quen thuộc từ hình ảnh phản chiếu của ly nước, lập tức xoay người, “Cậu đứng lại, trên tay cậu cầm cái gì đó?”

Hắn đi tới, bắt lấy tay cậu, gỡ từng ngón tay Lạc Tri Dư ra, đoạt lấy “hung khí” đang bị Lạc Tri Dư nắm chặt trong lòng bàn tay.

Lạc Tri Dư đã làm vậy rất nhiều lần rồi, lần này bị bắt quả tang ngay tại trận, chỉ có thể chớp mắt nhìn Tiêu Ngạn, biểu tình trông cực kỳ vô tội.

“Ve sầu, cậu có phải ba ngày không được đánh thì sẽ leo lên nóc nhà lật ngói hay không?” Tiêu Ngạn thấp giọng hỏi, “Tôi cho rằng cậu ít nhiều cũng có thể kiên trì được một tuần không trêu chọc tôi chứ?”

“Tôi chỉ đi ngang qua thôi.” Lạc Tri Dư giả vờ làm người qua đường.

“Cậu diễn tiếp đi.” Tiêu Ngạn nói, “Tay cậu khi nãy rõ ràng giơ lên.”

Cửa văn phòng mở ra, Ngô chủ nhiệm đứng cạnh cửa: “Hai em lại......”

“Bọn em đang hòa đồng giao lưu.” Lạc Tri Dư rút tay về, đập mạnh hai cái lên vai Tiêu Ngạn, trở mặt còn nhanh hơn so với lật sách, cười, “Đúng không? Ngạn ca.”

Tiêu Ngạn: “...... Đúng.”

Lạc Tri Dư, người vừa định gây sự thì bị bắt tại trận, nhờ thế mà yên ổn thoát ra ngoài, còn Tiêu Ngạn, người bắt được Lạc Tri Dư nhưng lại không có cơ hội giáo huấn, chỉ có thể tiếp tục vào văn phòng hỗ trợ chấm bài.

Đống bài thi của học sinh năm nhất, toàn bộ đều đã đóng phách xong, nhìn không được tên họ của học sinh nữa.

“Chúng ta chấm bài thi, thì nhất định phải làm một cách công minh công bằng, các vị học sinh năm hai tới hỗ trợ cũng phải vậy.” Ngô chủ nhiệm uống ngụm trà, đọc quy định chấm bài thi, “Câu hỏi trắc nghiệm có đáp án sẵn, câu hỏi tự luận thì có các tiêu chí chấm khác nhau, trả lời đúng mới cho điểm. Phải chú ý đến những từ ngữ mấu chốt trong bài, phải công bằng khách quan, phải bảo đảm cảm xúc của mọi người được giữ vững khi làm công tác chấm bài thi, cho học sinh một con điểm công tâm.”

Các học sinh và giáo viên tham dự chấm thi đồng loạt gật đầu, mở xấp bài thi trước mặt mình ra.

Tiêu Ngạn cũng mở xấp bài mình được phát ra, bắt tay vào chấm bài, đối chiếu đáp án của các câu trắc nghiệm, cho điểm bài làm phần tự luận, rồi ở phần người chấm điểm thì viết tên thầy giáo Ngô lên.

Thêm dấu ngoặc kế bên ghi trợ lý chấm thi là Tiêu Ngạn.

Đây là bài làm của một cậu bạn học sinh rất ưu tú, chỉ làm sai một câu cuối cùng, Tiêu Ngạn chấm xong phần trắc nghiệm liền lật sang chấm tự luận.

Tiêu Ngạn: “......”

Chữ của bài thi này, rất có cá tính. Mấy dòng chữ đầu của phần viết tự luận là vài hàng chữ nét mỏng nét đậm lệch lạc nhau, uốn trái ẹo phải, nhưng ít ra vẫn có thể đọc được. Đến mấy hàng phía sau, tên học sinh này hình như cảm thấy tốc độ viết của mình quá chậm, đáp án của mình không đủ để được điểm, nên cậu ta lập tức bỏ cách viết chữ lúc ban đầu, bắt đầu tự mình rồng bay phượng múa, để từng con chữ uốn lượn vòng quanh.

Tất cả những câu hỏi trong phần tự luận, vị bạn học này đều rất nghiêm túc đáp đầy đủ, nhưng chữ viết thì lại ở một cái tầm cao mới, như thể vừa viết vừa lật ngang tờ giấy, miễn cưỡng xem như xấu đến chỉnh tề.

Không cần nhìn tên lớp, hắn cũng biết đây là ai.

Ngô chủ nhiệm bên kia lại bắt đầu cường điệu giọng nói ——

“Tất cả những học sinh và giáo viên tham gia công tác xin chú ý, chúng ta đang ở đây chấm bài thi, không nên chứa bất kỳ cảm xúc cá nhân nào, không được thiên vị, không được bất công......”

“Chủ nhiệm.” Tiêu Ngạn nhấc tay, “Cho em đổi bài thi khác.”

Ngô chủ nhiệm: “???”

- ------------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.