Tinh Ấn Online

Chương 18: Chương 18




Miễn cưỡng mở to mắt, tuy rằng trong trò chơi, đối với thân thể người mà nói, cũng bất quá là một giấc mộng mà thôi, nhưng cũng là chuyện chân thật xảy ra.

Bạch Miên không tự chủ ngâm nga âm điệu sung sướng, rửa mặt chải đầu chỉnh dung nhan sau thay đổi quần áo, vừa mới đi xuống lâu, đã nhìn thấy anh cả cầm điện thoại không biết đang cùng ai nói gì.

Cậu có chút tò mò, nhưng cũng không có hỏi nhiều, chính là ngoan ngoãn ngồi xuống ăn điểm tâm.

“Sớm an, hôm nay tâm tình tốt lắm nha? Bao giờ có khóa?” Buông báo, Bạch Giác mỉm cười sờ sờ đầu Bạch Miên.

“Dạ. . . . . Mười giờ.” Nhưng cậu vẫn có thói quen sáng sớm liền rời giường, sửa sang lại tốt mọi thứ rồi xuất môn.

“Miên ~~~ anh đưa em đi đi? Hôm nay anh phải đi sân bay đón bạn ~~~” Đầu tổ chim, hoàn toàn không có hình tượng xinh đẹp ngăn nắp model thường lui tới, Bạch Tô mang theo mắt nhập nhèm buồn ngủ, bởi vì hắn mới ngủ không đến một giờ, đã bị bạn bè thông tri đánh thức, tên kia vẫn là ở sắp đến Đài Loan mới thông tri hắn, nói chuyện hắn muốn tới Đài Loan, khó trách ngày hôm qua online không nhìn tới tên kia.

Trong Tinh Ấn có một ít bug xử lý đến năm giờ mới đi ngủ, mệt mỏi quá. . . . . .

“Được . . . . . . Bất quá anh xác định lái xe không thành vấn đề sao?” Nhìn bộ dáng buồn ngủ của anh trai nhà mình, Bạch Miên thật là có điểm lo lắng cho an nguy của mình.

“Cho dù anh không được. . . . . . Tự hệ thống cũng sẽ đem em an toàn đưa đến trường học!” Bạch Tô ha ha cười, dựa trên người em trai so với mình còn thấp hơn, một bên dùng hai má cọ cọ hai má mềm mịn của em trai, cái loại xúc cảm này thật sự thực thoải mái.

Hành động của Bạch Tô làm cho Bạch Miên nghĩ tới nam nhân luôn làm cùng loại hành động, hoặc là nói, hành động càng thân mật hơn, cảm giác chính mình dường như biến thành búp bê mặc người chà xát tròn chà xát dẹp.

“Ai, anh Tô, vì sao anh luôn nghịch em như vậy a?” Hắn nhớ trước kia Bạch Tô cũng sẽ không ôm ôm ấp ấp giống như chơi búp bê đối với mình.

“Bởi vì em mềm mềm vô cùng thoải mái a! Trước kia Miên Miên em rất gầy còn ăn không mập, ôm đều là xương cốt, từ khi có thịt mềm sau, tựa như gối ôm vừa mềm lại thoải mái, còn có mùi sữa thản nhiên.” Bạch Tô cười hì hì xoa bóp hai má trơn mềm xong mới buông ra Bạch Miên.

“Không cần xem em như tiểu quỷ chưa dứt sữa. . . . . .” Bạch Miên chu miệng nói xong, bộ dáng rất là đáng yêu, nếu không phải ba ông anh đối em trai bọn họ có sức miễn dịch, nhất định sẽ giống Ngôn Hi Hàn không khống chế được như vậy.

Bạch Miên trời sinh còn có một cỗ cảm giác đáng yêu chọc người trìu mến, mặc kệ cậu béo hoặc gầy, người bị hấp dẫn với cậu, đều có một loại lực hấp dẫn phi thường trí mạng, chính là bản thân của cậu chính mình không hề tự giác, dẫn lời Khuê Lỵ Ti nói, đó là hoạt động kiểu máy móc phát ra pheromone.

Là nên may mắn cậu hiện tại đã không có bề ngoài làm cho chúng sinh nữ tử ghen phẫn, bằng không chỉ số hoa đào của cậu sẽ càng mạnh.

“Nhưng là Miên Miên nhà chúng ta thật là đáng yêu vô địch a! Các anh nói đi?” Bạch Tô cười hì hì quay đầu trưng cầu nhận xét của hai ông anh, hai người cũng đều đáp lại nụ cười ôn nhu, cùng sử dụng ánh mắt sủng nịch nhìn Bạch Miên.

“Miên Miên là bảo bối nhà chúng ta, điểm ấy là không cần hoài nghi .” Thả điện thoại trong tay xuống, Bạch Tỉnh một bên thúc giục bạch tô đi rửa mặt chải đầu trước, một bên sờ sờ đầu Bạch Miên.

Dù sao mình coi như có đến 50 tuổi, các anh cũng vẫn sẽ coi mình là trẻ con đi! Ở trong đầu Bạch Miên hiện lên nhận thức này.

Bọn họ nhất định sẽ nói, bởi vì cậu là em trai a!

※ ※ ※

Bởi vì là hệ thống tự động vận chuyển, Bạch Tô mỏi mệt nhất thời cũng đã quên cách chỗ trường học một đoạn đặt ra dừng xe, chiếc xe quý giá dừng lại ở cửa trường học, lập tức liền đưa tới mấy ánh mắt.

Lúc Bạch Miên phát hiện, cũng đã không còn kịp rồi, cậu chỉ có thể thở dài, đánh thức Bạch Tô cùng hắn nói tạm biệt, sau đó xuống xe.

“Miên Miên, hôm nay là sinh nhật ông Cung, sau khi em tan học anh đến đón em nha!” Ngay tại muốn ly khai phía trước, Bạch Tô còn kéo xuống cửa kính xe, ló đầu ra nói với cậu, dung mạo tuấn dật không thua năm người Ngôn Hi Hàn, đưa tới không ít người chú ý.

Hơn nữa hắn còn xưng hô Bạch Miên là 『 Miên Miên 』, lại làm cho người chú mục thầm đoán bọn họ là cái quan hệ gì.

“Ừm, trên đường phải cẩn thận nha!” Bạch Miên thật sự thực lo lắng Bạch Tô thoạt nhìn còn thực buồn ngủ có an toàn đến sân bay không.

Nhìn theo Nạch Tô sau khi rời khỏi, Bạch Miên mới chậm rãi đi tới phòng học, vừa mới ngồi xuống, ngay cả ghế dựa cũng còn không có ngồi ấm chỗ, một vị đại ma vương cũng đã nhận thông báo, dáng vẻ vội vàng đi tới phòng học.

Bạn học cùng khóa này tương đương có nhận thức, Ngôn Hi Hàn đối Bạch Miên cũng không phải chấp niệm bình thường, còn có tham muốn giữ lấy rất mạnh liệt.

Mới vừa rồi tin tức kia khẳng định cũng có rơi vào trong tai Ngôn Hi Hàn, bất quá Bạch Miên cùng lúc cũng cảm thán năng lực cao tốc truyền bá tin tức của các học sinh, theo cậu đi vào trường học đến ngồi xuống, cũng chưa đến 10 phút đâu!

“Người kia là ai vậy?” Ngôn Hi Hàn cũng không nhiều lời vô nghĩa, trực tiếp liền hỏi thăm thân phận Bạch Tô, phía sau đi theo bốn người chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.

“À? Anh nói anh Tô? Anh ấy là anh trai tôi a!” Lắc lắc cán bút, Bạch Miên quay đầu đi, lộ ra nụ cười đáng yêu, rất có cảm giác lấy làm kiêu ngạo.

“Anh… ruột?” Ngôn Hi Hàn có chút ngoài ý muốn, bởi vì hắn cảm thấy diện mạo của anh em bọn họ . . . . . . Thật sự khó có thể liên tưởng.

“Đương nhiên là anh ruột . . . . . Tôi biết bộ dạng chúng tôi không giống !” Người bình thường đều rất khó đưa cậu loại béo mập tròn vo này cùng ba ông anh tuấn tú làm liên tưởng, nhưng nếu đổi lại trước kia, người gặp qua bốn anh em bọn họ nói nhà bọn họ chuyên môn sản xuất trai đẹp, phẩm chất đều tốt đẹp giống nhau.

Không giống sao? Cao Duy Tô đứng ở phía sau nghiêng đầu qua, trong đầu hiện lên dung mạo ban đầu của Trục Quang ở trong Thất Giới được gọi là “Đệ nhất mỹ nhân”, lại so với Bạch Tô vừa mới bọn họ theo camera ở cửa trường học nhìn thấy Bạch Tô, còn có vài phần rất giống , hơn nữa, nếu không nói Ngôn Hi Hàn bị nam nhân đột nhiên xuất hiện bên người Bạch Miên làm hoảng tâm thần, hẳn là cũng có thể phát hiện diện mạo của Bạch Tô cùng Trục Quang có vài phần giống, tiến tới sinh ra hoài nghi .

Đáng tiếc a. . . . . . Tình yêu quả nhiên làm cho người mù quáng thấy không rõ sự thật.

“Không giống cũng không sao, dù sao đáng yêu là đủ rồi.” Nói xong, tay Ngôn Hi Hàn còn ở trên mặt Bạch Miên sờ nhiều vài cái, động tác thân mật tuyệt đối không phải hành động bạn học bình thường làm ra đến, nhưng là mấy ngày này xuống dưới các học sinh đã muốn bao nhiêu thói quen, cũng chỉ có cho rằng sự tình gì đều không có.

“Tuy rằng trên người của tôi rất nhiều mỡ, nhưng cũng không phải để cho anh sờ nhiều vậy a?” Bạch Miên hơi hơi nhíu mày, vỗ rớt tay Ngôn Hi Hàn, vừa nói.

Nghe thấy lời của cậu, người bên cạnh cũng nhịn không được phốc cười, không nghĩ tới Bạch Miên còn có loại hài hước này.

“Miên. . . . . .” Ngôn Hi Hàn rất ai oán, tựa hồ không muốn Bạch Miên làm ra loại phản kháng nho nhỏ này.

“Đừng có Miên không ngừng, học đi. !” Bạch Miên không khách khí đưa mặt hắn chuyển hướng phía trước, mà những người khác còn lại là đối với màn này rung động không thôi.

Hội trưởng hội học sinh trong mắt mọi người luôn là phi thường cao thượng, thế nhưng cũng sẽ giống người bình thường làm ra hành động cùng biểu tình này, còn có thể tùy ý Bạch Miên làm ra loại hành động đối với người khác xem như vô lễ.

Điều này cũng đại biểu cho, tầm quan trọng của Bạch Miên đối với hắn đi?

“Tối hôm nay cậu có login không?” Lúc nói chuyện, Ngôn Hi Hàn vẫn là mang theo nóng bỏng nào đó nhìn Bạch Miên.

“Hôm nay có việc, có thể sẽ muộn một chút, cũng có có thể sẽ login.” Nghĩ đến rồi đến nhà ông Cung thay lão nhân gia chúc thọ , chơi muộn một chút, sẽ trực tiếp ở nhà ông Cung, tuy rằng nhà ông Cung cũng có khoang thuyền trò chơi giả thuyết, nhưng là kia dù sao cũng là cho Khuê Lỵ Ti chơi mà thôi.

“Như vậy a. . . . . .” Ngôn Hi Hàn lộ ra biểu tình có chút thất vọng, còn lưu luyến sờ sờ Bạch Miên.

“Kia. . . . . . Buổi tối có thể gọi điện thoại cho tôi không? Đây là số điện thoại tôi.” Nghĩ nghĩ, Ngôn Hi Hàn cầm qua điện thoại Bạch Miên vừa vặn đặt ở trên bàn, đem số điện thoại của mình nhấn vào, sau đó thuận tiện ấn gọi, thẳng đến nghe thấy di động mình phát ra tiếng vang mới tắt đi.

Ngẫm lại gọi điện thoại cho Ngôn Hi Hàn hẳn là không thành vấn đề, Bạch Miên liền ngoan ngoãn gật đầu, dù sao phỏng chừng hẳn là có thể ở trong buổi tiệc tách ra được.

Chính là nhìn Ngôn Hi Hàn có số di động của mình sau lộ ra biểu tình cao hứng, Bạch Miên nhất thời cũng nói không ra cái gì phản đối, đối với Ngôn Hi Hàn xuất hiện dạng phản ứng như vậy, trong khoảng thời gian ngắn cậu cũng rất khó nói thêm gì nữa.

※ ※ ※

Tuy rằng Bạch Miên không có mặc đến cái gì tây trang quần áo tham dự thọ yến của ông Cung, nhưng hơn ba giờ chiều sau giờ học, đã bị Bạch Tô hoả tốc chạy đến trường học chở đi cửa hàng quần áo thay cậu chọn quần áo thích hợp, lên xe, Bạch Miên còn chứng kiến vị trí chỗ ngồi kế bên có một nam nhân dung mạo bình thường, nhưng phi thường hấp dẫn nhân chú ý, tuy rằng nhắm mắt trầm mặc nghỉ ngơi , nhưng vẫn là loáng thoáng tản mát ra một cỗ hương vị độc đáo.

Bạch Miên mặc dù đối với đối phương cảm giác được tò mò, nhưng là không hỏi gì nhiều, hơn nữa theo biểu tình ôn nhu bạch tô nhìn đối phương, cậu đại khái cũng có thể đoán được đối phương là bạn rất trọng yếu của Bạch Tô.

Bất quá, Bạch Miên tuy rằng cố ý cẩn thận là không đi quấy rầy đến đối phương nghỉ ngơi, nhưng đối với phương vẫn là tỉnh lại, sau đó quay đầu hướng cậu chào hỏi.

“Xin chào.” Thanh âm sạch sẽ, nghe qua phi thường thoải mái, hợp với khuôn mặt xem ra có loại hương vị dị thường hòa hợp thích hợp.

“Xin chào, tôi gọi là Bạch Miên. Bạch Miên nhu thuận đáp lại, sau đó có chút tò mò nhìn nam nhân.

“Gorete Windsor, gọi tôi Grey là tốt rồi.” Nam nhân mặc dù có bề ngoài tóc vàng mắt xanh, nhưng là lại nói được một ngụm Trung văn lưu loát, rất khó tưởng tượng hắn là người Mỹ.

Hơn nữa, người có thể được anh ba Bạch Tô liệt vào bạn tốt, cũng chỉ có một ít bạn trên Internet của hắn đi? Như vậy, người nam nhân này cũng là cao thủ máy tính đi? Thiết kế Tinh Ấn hắn khẳng định cũng có một phần.

Bạch Miên nhịn không được dùng ánh mắt tò mò nhìn nam nhân lại vừa trầm ngủ say, sau đó thấy Bạch Tô lặng lẽ đối với mình làm một thủ thế im lặng nhỏ giọng.

Chờ đến cửa hàng quần áo sau, nhìn chị nhân viên cửa hàng đã muốn xem như rất quen thuộc lấy ra mấy bộ quần áo cho cậu mặc thử, nhưng là này đó quần áo đều có một cái đặc điểm, cậu mặc vào đến sẽ không có vẻ béo hoặc mập mạp, ngược lại còn tròn vo vô cùng đáng yêu, sẽ cho người nhịn không được muốn đưa tay ra ôm lấy búp bê béo múp đáng yêu này.

“Grey, như thế nào, em trai của tôi thực đáng yêu đi?” Bạch Tô vui rạo rực đi đến ôm lấy Bạch Miên nhìn rất đáng yêu, hoàn toàn chính là một bộ anh trai ngốc.

Vẻ mặt ủ rũ Grey tuy rằng vẫn là rất muốn nghỉ ngơi nhiều, nhưng nhìn Bạch Miên giống gấu trắng đáng yêu bị Bạch Tô ôm vào trong ngực, trên khuôn mặt tròn đáng yêu lộ ra một loại tinh thuần tự nhiên, làm cho hắn nhịn không được cũng đưa tay ra, sờ sờ đầu Bạch Miên.

Thấy hành động của Grey, Bạch Tô cười đến đắc ý hơn, đã nói bảo bối nhà bọn họ là đứa trẻ đáng yêu nhất trên đời này, mặc kệ cậu béo hoặc gầy, cũng vẫn là thảo nhân thích giống nhau.

Sợi tóc quăn quăn mềm mại, tán lạc ở hai bên má trắng noãn đáng yêu, mũ trắng lông mềm như nhung, áo sơ mi cùng áo khoác ngoài đơn giản nhưng không mất lưu hành, còn mặc quần đùi màu trắng, mặc dù có chút thịt thịt , nhưng là bởi vì cảm giác trắng noãn tròn tròn kia, thực thảo hỉ vừa phúc khí đáng yêu.

Khi Bạch Tô buông ra sau, vài nhân viên cửa hàng cũng nhịn không được tiến lên đi xoa bóp mặt của cậu, sau đó ôm ôm cậu, còn gọi thẳng mềm nhũn vô cùng thoải mái.

Thân hình các cô gái luôn mềm mại cũng có chứa các loại mùi nhàn nhạt bất đồng, nhưng là, cho dù bị ôm như vậy, lúc này cậu nghĩ đến , vẫn là lúc Ngôn Hi Hàn ôm lấy cậu, cái loại mùi cùng hơi thở thuộc loại đàn ông, thành thục mà gợi cảm, cùng mình tràn đầy mùi sữa có thể nói là cách biệt một trời.

Chính mình dường như. . . . . . Thật sự đối các cô gái không có hứng thú đâu. . . . . .

Tuy rằng Ngôn Hi Hàn giống ở ôm búp bê to, không để ý ý nguyện của cậu ôm cậu không buông, nhưng là, không thể phủ nhận là, ở trong cái ôm của Ngôn Hi Hàn, cậu lại luôn có loại an tâm không hiểu.

“Bạch tiên sinh, đem Bạch Miên cho chúng ta đi! Thật đáng yêu nha!” Vài bà chị yêu thích không buông tay thay phiên đối Bạch Miên ấp ấp ôm ôm, còn bất chợt sờ sờ khuôn mặt trắng noãn của cậu ăn vụng đậu hủ, hành vi cùng Ngôn Hi Hàn có thể nói không có sai biệt.

“Thôi đi các cô, tôi mới sẽ không đem bảo bối nhà tôi cho nhóm nữ sắc lang các người.” Bạch Tô từ trong tay nhóm nữ nhân sài lang hổ báo kia đoạt lại bảo bối nhà mình, sau đó đưa ra thẻ tín dụng cho các cô đi quét thẻ.

Các cô bị Bạch Tô hình dung thành nữ sắc lang cũng không có tức giận, chính là cười hì hì cầm thẻ tín dụng của Bạch Tô đi quét.

Bạch Miên đột nhiên nghĩ đi toilet, mới chạy vội vàng quay về thang lầu đến lầu một, rồi cậu như thế nào cũng không còn nghĩ tới sẽ đụng phải hắn.

“Miên . . . . . . ?” Sững sờ nhìn Bạch Miên đáng yêu trước mắt, chỉ số đáng yêu ở dưới quần áo thích hợp tô đậm, tăng lên gấp bội, càng làm cho người muốn đưa cậu hung hăng kéo vào trong lòng, lại điên cuồng kích hôn một phen.

Chính là nơi này cũng không phải một nơi thích hợp, hơn nữa hắn cũng rất nghi hoặc Bạch Miên tại sao lại xuất hiện ở nơi này.

“A. . . . . .” Thấy Ngôn Hi Hàn xuất hiện ở nơi này, trong lòng Bạch Miên tự nhiên cảm thấy phi thường kinh ngạc, cậu tới nơi này thiệt nhiều lần, nhưng lần đầu tiên mới gặp Ngôn Hi Hàn.

Cuối cùng xem như trùng hợp, vẫn là duyên phận?

“Ừm . . . . . Tôi theo anh trai đến mua quần áo . . . . . . Trước hết để tôi đi toilet một chút.” Tuy rằng Ngôn Hi Hàn xuất hiện ngoài ý muốn, nhưng Bạch Miên cũng không quên chính mình chính vội vàng đi toilet.

Vội vàng tiến vào toilet giải quyết sinh lý đại sự, vừa chuyển quá thân, cậu đã bị hoảng sợ, bởi vì Ngôn Hi Hàn không biết khi nào thì cũng theo tiến vào, mà cậu thế nhưng cũng không có phát hiện, càng không có nghe được tiếng bước chân gì.

Nhớ tới chính mình còn chưa có rửa tay, cậu ngừng lại một chút, sau đó hơi hơi đỏ mặt chạy đến trước bồn rửa tay.

Vừa chuyển quá thân, liền tiến đụng vào cái ôm quen thuộc, sau đó đôi tay xấu xa kia xoa gương mặt của mình, tinh tế, ôn nhu , có thể cảm giác ra trong đó bao hàm đầy đủ tình cảm.

“Miên . . . Cậu mặc như vậy thật đáng yêu, là tính mặc cho ai xem? Tôi không cho phép cậu ra ngoài quyến rũ người.” Ngón tay thon dài ở trên mặt cậu tinh tế vuốt ve.

Ngôn Hi Hàn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hơi hơi đỏ hồng của Bạch Miên, tay vòng ở phần eo cậu hơi dùng lực, đưa cậu dựa vào bồn rửa mặt, sau đó khẩn cấp hôn lên đôi môi phấn nộn khéo léo kia, nhìn xem hương vị kia có thật sự cùng tối hôm qua ở trong trò chơi nhấm nháp đến tốt đẹp giống nhau hay không.

Mà đôi môi non mềm của Bạch Miên cũng như dạng hắn suy nghĩ, vừa ngọt vừa mềm, mang theo quả hương cùng hương trầm thản nhiên, làm cho người ta chỉ cần nếm thử một chút sau sẽ nghiện, luyến tiếc buông ra, còn làm cho hắn lại nhịn không được làm sâu sắc nụ hôn này, nụ hôn càng phát ra nhiệt tình cùng khiêu khích, ngay cả không khí tựa hồ cũng hơi hơi ấm lên, tràn ngập một cỗ hương vị dục vọng nồng đậm.

Bạch Miên bị hôn đến cả người mềm yếu, một đôi tay nhỏ bé cũng vô lực bám ở cổ Ngôn Hi Hàn, hai má phấn nộn bị lây màu đỏ diễm lệ, ngay cả hô hấp cũng có chút dồn dập, làm lúc Ngôn Hi Hàn buông cậu ra, thấy đúng là hình ảnh mê hoặc động lòng người như thế, làm cho hắn nhịn không được phát ra một tiếng gầm nhẹ, lại lần nữa hôn lên môi ngọt ngào của Bạch Miên.

“Miên Miên, em có khỏe không. . . . . .” Khách không mời mà đến luôn đến đột nhiên, nam âm nghi hoặc trong sáng, đột nhiên biến mất ở khi đẩy cửa phòng vệ sinh ra, khi nhìn thấy tình cảnh trước mắt thì phi thường khiếp sợ.

Bạch Tô giật mình nhìn một màn trước mắt mà hắn không hề nghĩ qua, em trai đáng yêu thanh thuần của hắn, cư nhiên lại bị nam tử diện mạo tuấn mỹ nhiệt tình ôm hôn , nhưng lại không có bất kỳ chống cự, hai tay còn đặt ở trên cổ đối phương, mặc dù lúc hắn đẩy cửa lúc tiến vào, Bạch Miên cũng đã vội vàng hấp tấp đẩy ra Ngôn Hi Hàn, nhưng mạt ngượng ngùng cùng xấu hổ trên mặt cậu nhìn xem rất rõ ràng, Bạch Miên cũng không phải bị đối phương bắt buộc, cũng có chứa ý cam tâm tình nguyện.

Hai nam nhân cứ như vậy lặng yên không nói nhìn nhau, ánh mắt sắc bén của Bạch Tô trừng Ngôn Hi Hàn, mà Ngôn Hi Hàn cũng không sợ hãi chút nào nhìn Bạch Tô, chỉ có Bạch Miên theo trên bồn rửa tay xuống cực bất an, không dám nhìn Bạch Tô.

“Cậu là ai? Vì sao đối với Miên Miên nhà chúng tôi làm ra loại hành động này?” Bạch Tô bình tĩnh nhìn Ngôn Hi Hàn hỏi, phát hiện ánh mắt của đối phương yên tĩnh ổn trọng, một chút cũng không có cảm giác lỗ mãng, cách nhìn đối Ngôn Hi Hàn khi vừa mới phát hiện tốt hơn chút ít.

“Tôi là bạn học của Bạch Miên, Ngôn Hi Hàn, tôi thích cậu ấy, trước mắt đang theo đuổi cậu ấy.” Ngôn Hi Hàn yên lặng nói, mặc dù đối với bạch tô đột nhiên xuất hiện cũng có chút khẩn trương, nhưng hắn đối với ý niệm theo đuổi Bạch Miên trong đầu mình cũng là không hề có ý che lấp, thoải mái cứ như vậy thừa nhận ý đồ của mình.

Hắn ở trường học đều không thèm để ý chút nào chút nào làm cho toàn bộ trường học biết hắn đối Bạch Miên có ý, như thế nào lại vào lúc này đối Bạch Tô che che lấp lấp quyết định của chính mình? Huống chi, hắn cũng biết rõ ràng , muốn hoàn toàn thành công làm cho Bạch Miên thuộc về mình, cửa ải ba ông anh của Bạch Miên này dù thế nào cũng phải qua.

“Xú tiểu tử. . . . . . Trước mặt anh trai người khác nói lời như thế. . . . . . Cậu cảm thấy Miên Miên nhà chúng tôi là cậu nói có thể theo liền theo sao?” Tuy rằng không ghét nam nhân ở trước mắt, nhưng là đối phương kiêu ngạo đối hắn tuyên cáo muốn theo đuổi bảo bối nhà hắn, liền để cho hắn có nho nhỏ bất mãn.

“Tôi biết Miên Miên là bảo bối của các người, nhưng tôi cũng thật sự thích cậu ấy.” Nắm chặt tay mềm mại nhỏ bé của Bạch Miên, Ngôn Hi Hàn không sợ hãi trả lời.

“Cậu nhận thức Bạch Miên nhà chúng tôi bao lâu?” Cao thấp đánh giá Ngôn Hi Hàn, thực nghi hoặc em trai bảo bối khi nào thì biết một đại nam hài tuổi còn trẻ tuấn mỹ như vậy, nhưng lại một chữ cũng không nói. . . . . . Có lẽ đây mới là chỗ làm cho Bạch Tô tức giận đi?

“Sắp hai tuần. . . . . .” Lời vừa mới dứt, Ngôn Hi Hàn nhìn thấy trong mắt Bạch Tô như là sắp bốc hỏa trừng mắt hắn, có loại cảm giác không hiểu, cảm thấy dung mạo Bạch Tô cho hắn một loại cảm giác quen thuộc, nhưng hắn cũng không nói lên được tại sao lại cảm thấy quen thuộc.

“Hai tuần. . . . . . Cậu liền đối với Miên Miên động tay động chân?” Bảo bối Bọn họ thật cẩn thận bảo hộ cứ như vậy bị xú tiểu tử này cấp sỗ sàng rồi, nghĩ như thế nào đều làm người tức giận!

“Nếu là thời gian trong trò chơi, có thể nói vượt qua một tháng, tôi cũng không phải cảm thấy hảo ngoạn mới theo đuổi cậu ấy.” Ngôn Hi Hàn vừa nói, còn cúi đầu nhìn người bên cạnh đang cúi đầu, Bạch Miên mang khuôn mặt phấn nộn đỏ bừng, thoạt nhìn là dạng làm người ta cảm giác được kiều thương.

“Bằng bề ngoài của cậu, muốn tìm dạng mỹ nữ gì cũng không phải là vấn đề, vì sao cố tình muốn tìm Miên Miên? Nó là con trai!” Bạch Tô đương nhiên cảm giác em trai mình là đáng yêu nhất, nhưng là, đối với người ngoài bình thướng sẽ thấy em trai của mình thế nào, hắn cũng là tâm lý nắm chắc, hắn rất khó tin tưởng một người nam nhân anh tuấn tuổi còn trẻ thế nhưng sẽ thích Bạch Miên.

“Tôi cũng không biết, chính là. . . Lần đầu tiên thấy cậu ấy, đã cảm thấy cậu ấy thật đáng yêu, đáng yêu làm cho người ta luyến tiếc buông ra.” Theo mắt đầu tiên nhìn thấy cậu sau, Ngôn Hi Hàn còn có một loại cảm giác, cảm giác kia ở thúc giục khiến cho hắn chặt chẽ bắt lấy Bạch Miên, muốn mình tuyệt đối không thể buông cậu ra.

Bạch Miên mềm mại ấm áp, có một loại ấm áp cùng đáng yêu sẽ cho người tâm tình thả lỏng bành trướng, giống ánh dương ấm áp vào đông, làm cho người ta thấy cậu mỉm cười ngọt ngào sẽ nhịn không được thả lỏng.

Thấy ôn nhu trong ánh mắt lạnh lùng của Ngôn Hi Hàn, Bạch Tô âm thầm ở trong lòng chậc chậc, hắn không phải người mù, đương nhiên nhìn ra được Ngôn Hi Hàn là thật tâm hoặc giả ý, nhưng liền cũng bởi vì xác định, càng làm cho tâm tình của hắn rất không vui.

“Cho dù tôi thừa nhận quyết tâm của cậu . . . . . Tôi cũng phải nhắc nhở cậu, đối Miên Miên nhà chúng tôi động tay đông chân . . . Sẽ có cái dạng hậu quả gì.” Bạch Tô hơi hơi cười, sau đó cứ như vậy nháy mắt ra quyền.

Bốp! Một quyền vững chắc đánh vào trên khuôn mặt tuấn tú của Ngôn Hi Hàn, khiến cho Bạch Miên kinh hô.

“Anh Tô!” Như thế nào cũng không còn nghĩ tới Bạch Tô tức giận vừa nói động thủ là động thủ liền, hơn nữa còn là đánh vào trên người người trong lòng của mình, Bạch Miên đương nhiên sẽ cảm giác được đau lòng.

Cậu vội vàng kiểm tra vết thương của Ngôn Hi Hàn, thấy khóe miệng hắn đã bị đánh xướt da đổ máu, đau lòng cầm lấy khăn tay bên cạnh dính nước chà lau vết thương bên khóe miệng Ngôn Hi Hàn, động tác thật cẩn thận cùng biểu tình đau lòng kia, cũng làm cho Ngôn Hi Hàn có loại ấm áp ngọt ngào, quên đau đớn trên mặt sau khi bị đánh.

Mà tư thái cùng hành động thân mật của hai người, thật ra khiến Bạch Tô vừa tức giận lại buồn bực, có loại cảm giác em trai bảo bối cứ như vậy vô duyên vô cớ bị người đoạt đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.