Tình Cũ Tự Cháy

Chương 36: Chương 36




Chương 37

Hạ Giai Ngôn dứt khoát hích khủy tay đến, liền nghe thấy Lục Tiệp khẽ hít một hơi, cô nói: Đóng cửa đánh chó chứ gì? Anh không sợ chó cùng dứt dậu, kéo theo anh đồng quy vu tận sao?

Bị một hích của Hạ Giai Ngôn lần này, Lục Tiệp khôn ngoan ôm lấy hai tay cô, để trách cô lại làm loạn một lần nữa: Dù sao cũng cùng một chỗ, có gì mà phải sợ.

Hạ Giai Ngôn cảm thầy tầng tầng lớp lớp da gà lại nổi lên, cô phát run: Lục Tiệp, anh thật sự càng ngày càng buồn nôn.

Lục Tiệp cười rộ lên: Sao lại buồn nôn? Tôi cho rằng như thật giống cảm giác như thời mới yêu nhau.

Sau khi chương trình kịch trên truyền hình kết thúc, Lục Tiệp đưa Hạ Giai Ngôn về nhà. Thời điểm Hạ Giai Ngôn xuống xe, anh đặc biệt dặn dò: Lần sau đừng một mình gặp vị bác sĩ kia, nếu không anh ta hiểu sai ý, thì em đã hại người khác đó.

Em sẽ không! Nói xong, Hạ Giai Ngôn phóng khoáng đóng sầm cửa xe, đưa lưng về phía Lục Tiệp vẫy tay tạm biệt.

Tuy nói như thế, nhưng sau khi Hạ Giai Ngôn về nhà vẫn điện thoại cho Chiêm Tuệ nói rõ tình hình của cô và Cao Lập Hàm. Điện thoại rất nhanh được kết nối, nhưng người nhận máy không phải là Chiêm Tuệ, mà là Hạ Giai Mặc. Anh hỏi Hạ Giai Ngôn: Anh gọi điện thoại về nhà, nhưng không ai nhận.

Đầu bên kia dừng một chút, nói tiếp: Ở cùng một chỗ với Lục Tiệp?

Sau ba giây do dự, Hạ Giai Ngôn quyết định kể hết tình hình hiện tại cho anh biết: Vâng ạ.

Nghe được đáp án như vậy, Hạ Giai Mặc cũng không thấy lạ thường, anh hỏi: Hai đứa quay lại?

Hạ Giai Ngôn hít một hơi, sau đó thừa nhận.

Hiếm thấy Hạ Giai Mặc trầm mặc, phải một lúc sau, anh mới nói: Hẳn bố mẹ cũng đã đoán được điều gì, cuối cùng cần phải giấu giếm hay nên thẳng thắn, tự em quyết định đi.

Em không biết. Hạ Giai Ngôn có chút hoang mang.

Anh nhắc nhở Hạ Giai Ngôn: Ngày mai bố sẽ xuất viện, sau khi về nhà, chắc chắn ông sẽ hỏi cho ra ngọn ngành. Em suy nghĩ phải trả lời như thế nào đi.

Vốn Hạ Giai Ngôn định tìm một cơ hội tốt để nói rõ với bố mẹ, nhưng vì câu nói của Thông Thông, ngay lập tức cô bị đẩy đến hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan. Cô có chút phiền não, dày mặt cầu cứu Hạ Giai Mặc: Anh, anh nhất định phải giúp em.

Đầu dây bên kia Hạ Giai Mặc lau trán: Anh giúp thế nào đây? Tìm đại người bạn nào họ Lục đến đây diễn kịch, nói với bố mẹ đây là chú Lục mà Thông Thông nói à?

Chủ ý này không tồi! Hạ Giai Ngôn đang trong trạng thái cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng.

Hạ Giai Mặc bị cô chọc tức đến bật cười: Em nghĩ bố mẹ đều là đồ ngốc à, cho phép em lừa dối như thế? Nếu em xử lý không tốt, coi chừng khiến Lục Tiệp họa vô đơn chí đó.

Hạ Nguyên xuất viện vào ngày mùng tám tết, Hạ Giai Mặc và Chiêm Tuệ đã bắt đầu đi làm, còn Hạ Giai Ngôn thì ngày nghỉ được dài hơn so mới bọn họ một chút, thế nên nhiệm vụ đón bố già xuất viện liền được đặt lên vai cô.

Sau khi làm xong thủ tục xuất viện bước vào phòng bệnh, cô liền cảm thấy thấp thỏm.

Đào An Nghi đã thu dọn đồ dùng hằng ngày xong xuôi, đang ngồi xem tivi cùng Hạ Nguyên. Thấy con gái bước vào, bà liền nói với Hạ Nguyện: Giai Ngôn đến rồi, chúng ta về thôi.

Thời điểm bước đến giường bệnh xách hành lý, Hạ Giai Ngôn phát hiện sắc mặt của bố mình tốt hơn rất nhiều so với hai ngày trước, không khỏi thở phào nhẹ nhỏm.

Hạ Nguyên không hề bỏ qua mỗi một thay đổi biểu cảm nào của cô, vẻ mặc ông nghiêm nghị, suốt dọc đường đi cũng không hề nói chuyện.

Đào An Nghi lặng lẽ nháy mắt với con gái, nhắc nhở cô biểu hiện cho tốt. Hạ Giai Ngôn gật mạnh hai cái, Hạ Giai Ngôn nhìn đỉnh đầu hai người, chỉ có thể nghiêng người dùng tay ra dấu ok với mẹ mình.

Sáng nay Đào An Nghi vẫn chưa đến chợ mua thức ăn, cô hỏi Hạ Giai Ngôn trong tủ lạnh còn nguyên liệu nấu ăn không, Hạ Giai Ngôn suy nghĩ một chút, nói: Chắc là không ạ.

Đào An Nghi bất mãn: Cái gì mà chắc, hai ngày nay con đều ở nhà, trong tủ lạnh có gì mà con không rõ sao?

Đèn giao thông vừa mới chuyển từ đèn đỏ sang đèn xanh, Hạ Giai Ngôn chăm chú lái xe chưa kịp trả lời, im lặng đã lâu đột nhiên Hạ Nguyên mở miệng: Đừng nói trong tủ lạnh có gì nó còn không biết, mà ngày cả việc có về nhà hay không cũng chưa biết đâu.

Hạ Giai Ngôn cảm thấy oán giận của bố so với mình gấp trăm ngàn lần. Cô cũng không lên tiếng cãi lại ông, một lát sau mới nói: Cho dù có, thì thịt và rau cũng không còn tươi nữa, chúng ta nên đi mua lại thôi ạ.

Sau khi đi làm, Hạ Giai Ngôn cũng rất ít có cơ hội cùng bố mẹ đi chợ. Trong trí nhớ, trước đây cô rất thích quấn quít cùng bố mẹ đến chợ, bởi vì ven đường luôn luôn có đủ hàng quán, nào là đậu hũ, kẹo đường, còn có bán cả kẹo hồ lô, tất cả đều khiến cô hiểu được dư vị của đồ ăn.

Đào An Nghi luôn bảo những thứ đồ ăn đó không hợp vệ sinh, cho dù cô khóc nháo năn nỉ thế nào vẫn thờ ơ, ngược lại với Hạ Nguyên, ông không muốn nhìn thấy nước mắt của con gái, chỉ cần Hạ Giai Ngôn bẹp miệng, nước mắt lưng tròng nhìn ông, ông nhất định sẽ dao động. Dường như bọn họ đều nhớ lại chuyện xưa, biểu tình trên mặt cũng trở nên nhu hòa hơn.

Cơm trưa Hạ Giai Ngôn tự mình xuống bếp. Tối hôm qua trước khi đi ngủ, cô đã nằm trên giường lấy thực đơn nguyên liệu nấu ăn chị dâu đưa cho mình xem qua một lần, cũng chọn ra một vài thứ mà bố mình thích ăn, định hôm nay làm cho ông nếm thử.

Cầm chiếc dao bào trên tay Hạ Giai Ngôn tự dưng nhớ lại dáng vẻ luống cuống tay chân của Lục Tiệp, bất giác cười thành tiếng.

Đào An Nghi bước vào phụ cô, vừa mới bước đến cửa chợt nghe con gái bật cười thần kinh như vậy. Bà nhíu mày, thấp giọng trách cứ: Con cầm dao phải tập trung một chút, cắt trúng tay bây giờ.

Hạ Giai Ngôn quay đầu: Con rất nhanh nhẹn mà.

Đang nghĩ cái gì mà cười vui vẻ như vậy? Đào An Nghi hỏi.

Bố xuất viện chẳng lẽ không đáng vui sao ạ? Ý cười bên miệng Hạ Giai Ngôn muốn giấu cũng không giấu được.

Sáng nay mua chút mộc nhĩ ở cửa hàng bán hoa quả khô, Hạ Giai Ngôn đem chúng ngâm vào nước, chỉ là một cái nhỏ mà giờ đã bắt đầu nở to. Cô nghĩ có thể được rồi, vì thế tính đêm chúng thái thành miếng nhỏ. Đào An Nghi thấy thế, ngăn cản cô: Mộc nhĩ phải ngâm lâu một chút, hay để lại tối ăn đi.

Dạ? Hạ Giai Ngôn nói, Con còn định làm mộc nhĩ chưng gà cho bố nữa đấy.

Đào An Nghi nói: Cái nha đầu con, muốn dùng chút trò vặt này dỗ bố con sao? Đừng làm mộc nhĩ chưng gà nữa, bây giờ con ra ngoài nói với bố con rằng con và Lục Tiệp chưa từng dẫu lìa ngõ ý còn vương tơ lòng, bảo đảm ông nhất định sẽ vui mừng đến nỗi bỏ cả rượu chè thuốc lá.

Hạ Giai Ngôn dừng tay chốt lát, cô hỏi: Bố biết rồi ạ.

Đào An Nghi nói: Bố con chỉ té một cú thôi, tai, mắt và não ông đều bình thường. Thông Thông không phải chỉ hỏi một câu chú Lục, con liền chột dạ đến đầu cũng không dám ngẩng lên, đến tột cùng chú Lục kia là ai, không cần phải đoán nữa chứ?

Mẹ có giận không? Bố có giận không ạ? Hạ Giai Ngôn lập tức hỏi.

Nếu nói đến tức giận, từ sau khi biết Hạ Giai Ngôn mang thai thì đã giận. Bà không thể nào tưởng tượng được, con gái được tự tay mình dạy dỗ nghiêm khắc lại có thể trong khi còn ngồi trên ghế nhà trường chưa chồng lại có thai. Có vài ngày, bà thật sự tức đến nỗi chỉ muốn bỏ Hạ Giai Ngôn tự sinh tự diệt, nhưng dù sao cũng là con gái mình dứt ruột sinh ra, bà vừa không muốn lại không thể để mặc cô. Bà lấy tay chỉ thái dương cô: Con đó, còn sợ thái độ của bố mẹ sao? Bố con vừa bàn sẽ không nghiêm khắc với con nữa, con lại có thể dám quay người liền nối lại tình xưa với Lục Tiệp, con bảo bố có thể không tức giận không?

Hạ Giai Ngôn đã sớm đoán được kết quả này, cô gọi mẹ một tiếng thật dài, nói tiếp: Bố giận con, mẹ cũng giúp con dỗ bố đi.

Bị con gái nũng nịu trong chốc lát, cuối cùng Đào An Nghi cũng mềm lòng. Bà né khỏi cái đầu cứ bám dính trên vai mình, tức giận nói: Trong tủ lạnh có một hộp hạt dẻ đã bóc sẵn, con lấy mà làm món hạt dẻ, bố con thích ăn.

Hạ Giai Ngôn vô cùng vui sướng, cô cọ cọ hai má mẹ mình: Con biết chỉ mẹ là thương con nhất mà.

Đào An Nghi cố ý làm mặt lạnh, hừ lạnh một tiếng rồi bước ra khỏi phòng bếp.

Khi Hạ Giai Ngôn gọi vào ăn cơm, Hạ Nguyên đang đứng trước bể ngắm cá vàng. Ông chậm rãi thong thả bước đến bên cạnh bàn ăn, nhìn thức ăn được bày trên mặt bàn toàn món mình thích, không khỏi giương mắt liếc con gái mình một cái. Hạ Giai Ngôn cười híp mắt, cô nói: Bố ơi, bố nếm thử đi ạ, đồ ăn hôm nay tất cả đều là con làm đấy ạ.

Sau khi ngồi xuống, đầu tiên Hạ Nguyên nếm thử một chút món gà hạt dẻ mà mình thích nhất. Thật ra hương vị cũng không tệ lắm, nhưng ông cố ý xoi mói: Chưa canh được lửa, thịt gà hơi bị nhừ, có rảnh thì nên về nhà học hỏi mẹ con đi, đừng thường xuyên ở bên ngoài với mấy người vớ vẩn.

Hạ Giai Ngôn khúm núm gật đầu, mà Đào An Nghi đang ngồi bên cạnh Hạ Nguyên cúi đầu cười rộ lên.

Mặc dù bữa cơm cơm bố cô thưởng thức vô cùng vui vẻ, nhưng Hạ Giai Ngôn vẫn chưa dám đề cập đến Lục Tiệp với ông. Đợi đến khi thấy bố mình ngủ trưa dậy, cô liền cầm trái táo đã gọt vỏ ra ban công tìm ông.

Mấy ngày nay buồn chán nằm trong bệnh viện, sau khi về nhà Hạ Nguyên bỗng dưng phát hiện quang cảnh tuyệt đẹp của ban công nhà mình. Đông qua xuân đến, cây cối trong tiểu khu nảy chồi xanh mơn mởn, tràn đầy sức sống. Ông ngắm nhìn đến mê mấn, cho đến khi nghe thấy giọng nói của con gái, ông mới quay đầu lại.

Bố ơi, con gọt táo cho bố đây. Hạ Giai Ngôn ngồi vào chiếc ghế đối diện bố mình, sau đó cầm quả táo đưa tới.

Hạ Nguyên cầm lấy, tuy rằng khi nói chuyện vẫn giương cung bạt kiếm, nhưng giọng điệu đã hòa hoãn hơn một chút so với lúc trước: Bố đã cho rằng người làm bố này, đã sớm không còn địa vị gì trong lòng con nữa rồi.

Hạ Giai Ngôn xoa xoa hai cánh tay lành lạnh của mình, thề son sắt: Trong lòng con, bố và mẹ vĩnh viễn ở vị trí đầu tiên.

Nghe thấy lời này của con gái, khóe miệng Hạ Nguyên giãn ra, sau đó hiện lên một đường cong nho nhỏ. Vì muốn giấu đi, ông há miệng cắn một miếng táo, sau đó mới nói: Ngọt lắm.

Hạ Giai Ngôn thấy lần này được ủng hộ, vì thế mở miệng nói: Bố, con có chuyện muốn nói với bố.

Không ngờ, vẻ mặt Hạ Nguyên nhanh chóng thay đổi, ông nhìn về phía con gái: Nếu có liên quan đến Lục Tiệp thì con không cần phải nói.

Hạ Giai Ngôn nghẹn lại, lời muốn nói kẹt giữa cổ họng, thốt ra chẳng được mà nuốt vào cũng chẳng trôi.

Cầm quả táo nặng nề đặt lên trên chiếc bàn tròn nhỏ, Hạ Nguyên đứng lên nói: Hai đứa muốn quay lại thì quay lại, muốn kết hôn thì kết hôn, bố sẽ không can thiệp chuyện của hai đứa. Nhưng mà con nhớ cho kỹ đây, con không phải nói cho bố biết, vì bố cũng không muốn biết.

Chết anh nhé anh ơi

Sì loi chương sau ạ

- Sau khi đem toàn bộ mô hình xe đã chọn xong vào xe đẩy, Lục Tiệp đùa cô: Không gả cho tôi? Vậy không biết là ai đã vì bố mẹ phản đối không cho hai đứa bên nhau, khổ sở thiếu chút nữa sẽ khóc ầm lên ấy nhỉ?

Chương 38

Ngày đầu tiên đi làm của năm mới, Hạ Giai Ngôn đã nghe thấy tin đồn, nội dung đại khái là Lê Thiệu Trì được công ty quảng cáo cạnh tranh mời về với mức lương cao hơn, và thái độ của Lê Thiệu Trì dường như cũng rất lưỡng lự. Tổng giám đốc hành chính của công ty Thịnh Phục Cần đã tìm anh ta nói chuyện, về phần anh ta đi hay ở, bây giờ vẫn còn là một ẩn số.

Hạ Giai Ngôn bước vào phòng làm việc của Lê Thiệu Trì vì anh cần đưa lại văn kiện. Lê Thiệu Trì vẫn tất bật làm việc như trước, chỉ là ngày thường cho dù công việc có nhiều mà lại khó giải quyết, anh cũng sẽ không mang vẻ mặt u ám như thế này. Rõ ràng kỳ nghỉ tết vừa chấm dứt, anh thoạt trông cũng rất mệt mỏi.

Nhận thấy ánh mắt tò mò của Hạ Giai Ngôn, Lê Thiệu Trì đang ký tên thì dừng tay, chậm rãi giương mắt.

Anh đã ký tên xong, những vẫn chưa điền ngày. Hạ Giai Ngôn tưởng rằng anh không nhớ rõ ngày tháng, vì thế đọc rõ ngày tháng năm cho anh biết.

Lê Thiệu Trì giật giật khóe miệng, sau khi viết xong mấy con số kia xuống văn kiện, anh nói: Cô cũng nghe chút tin tức gì rồi đúng không?

Tuy rằng Hạ Giai Ngôn không muốn hóng hớt, nhưng cùng với các đồng nghiệp đứng trong thang máy, hay trong lúc lấy nước sôi chế trà, tóm lại hễ chỗ nào có thể dừng lại nói chuyện phiếm toàn bộ đều có thể nghe được tin này tin kia. Cô gật đầu, nói tiếp: Mọi người đều rất quan tâm chuyện anh đi hay ở.

Công ty có ba tổ lớn, mọi người đều biết tổ của Lê Thiệu Trì luôn luôn là tổ được Thịnh Phục Cần xem trọng nhất. Lý lịch của Lê Thiệu Trì vốn chỉ là một trong ba giám đốc ý tưởng tạm thời, nhưng năng lực lại là người xuất sắc nhất, cho dù là người của tổ khác, đối với anh cũng rất kính nể. Nghe thấy anh có ý định ra đi, đa số mọi người đều cảm thấy ngạc nhiên.

Cầm văn kiện đã kí xong đưa lại cho Hạ Giai Ngôn, anh nói: Tôi thật sự muốn từ chức.

Nghe chính miệng anh nói ra đáp án chính xác, nhưng Hạ Giai Ngôn vẫn cảm thấy không thể tin được: Tôi còn tưởng điều này chỉ là tin đồn mà thôi.

Có một nửa là lời đồn. Lê Thiệu Trì ngã người dựa vào lưng ghế, vẻ mặt hết sức thả lỏng: Ví dụ như cái gì mà có công ty cạnh tranh trả lương cao mời gọi, lương một năm hơn trăm ngàn còn thưởng Thực tế thì, chẳng có công ty quảng cáo nào mời tôi cả, tôi chỉ muốn rời Đường Hải mà thôi. Chuyện này tôi vẫn chưa nói với A Tiệp, nếu có dịp cô hãy thay tôi nói trước với cậu ta một tiếng, chờ tôi xử lý xong mọi chuyện, sẽ mời hai người ăn cơm.

Dường như Lê Thiệu Trì không muốn nói rõ nguyên nhân rời khỏi thành phố Đường Hải, nên Hạ Giai Ngôn cũng không hỏi tới, cô chỉ nói: Lê Dục cũng đi cùng anh sao?

Nhắc đến con trai, Lê Thiệu Trì thở hắt ra, sau đó mới nói: Đúng vậy.

Lê Thiệu Trì không muốn cô tiếp tục hỏi tới, nên ngay sau đó nói: Cô cũng theo tôi mấy tháng rồi, đa số công việc hẳn đã quen thuộc. Cô có hứng thú muốn làm chỉ đạo tạo hình mỹ thuật không? Nếu không thích ở lại bộ phận ý tưởng, tôi có thể để cô về bộ phận khách hàng.

Anh nhanh chóng nhớ ra điều gì đó, bổ sung: Trừ tổ của Quan Mộ Hân.

Đứng tại chỗ suy nghĩ trong chốc lát, Hạ Giai Ngôn nói: Tôi sẽ ở lại bộ phận ý tưởng.

Được. Sau khi Lê Thiệu Trì đáp ứng xong, Cô tiếp tục ở lại tổ này đi, sau khi tôi rời khỏi vị trí công tác, Ông Đình hẳn sẽ tiếp nhận vị trí của tôi, đến lúc đó cô ấy sẽ dẫn dắt cô, cô có gì không hiểu cứ hỏi cô ấy.

Ông Đình cũng thuộc hàng nhân viên kỳ cựu của công ty, bây giờ chị ấy đang là một biên tập cao cấp, trước đây còn ở bộ phận khách hàng, Hạ Giai Ngôn vô tình nghe các chị trong văn phòng nhắc đến, năm đó nếu không phải Lê Thiệu Trì nhảy dù, thì vị trí giám đốc ý tưởng này đã do Ông Đình đảm nhận, đáng tiếc vận may không đến tay chị ta, chức giám đốc vụt mất như vậy. Sau khi được điều đến bộ phận ý tưởng, Hạ Giai Ngôn cũng từng làm tiếp xúc vài lần với chị ta trong công việc. Trong ấn tưởng của cô, Ông Đình là một người phụ nữ chín chắn trong công việc, cư xử thân thiện với mọi người, về những phương diện khác vẫn chưa có cảm giác gì nhiều cả.

Rất nhanh, công ty liền thông báo tin tức Lê Thiệu Trì sẽ tạm rời khỏi cương vị công tác vào tháng sau. Mặc dù các đồng nghiệp đều nghị luận, nhưng điều đó không mấy ảnh hưởng đến Lê Thiệu Trì. Anh tiếp tục hoàn thành hạng mục quảng cáo cuối cùng mà mình đảm nhận, cũng làm xong công việc bàn giao. Anh chưa từng nói với người khác nguyên nhân từ chức, ngoại trừ Thịnh Phục Cần và Hạ Giai Ngôn, trên cơ bản thì những người khác đều cho rằng anh không cưỡng nổi mức lương béo bở bị công ty quảng cáo khác mua về.

Anh đem bộ sách quý của mình trên giá sách đưa hết cho Hạ Giai Ngôn, cổ vũ cô phải cố gắng phấn đấu

.

Theo như lời nói của những người bên ngoài, bộ sách này có giá vị vô cùng quý giá. Hạ Giai Ngôn vui mừng khôn siết, mà Lê Thiệu Trì lại nói: Cái này xem như quà tôi cảm ơn cô đã giúp tôi chăm sóc Dục Dục đi. Mấy ngày trước thằng bé còn nhắc đến cô đấy, nó hỏi khi nào thì cô đến nhà cùng nó chơi điều khiển xe.

Hạ Giai Ngôn rất luyến tiếc cậu bé, mặc dù Lê Dục có hơi nghịch ngợm, có chút phiền toái, nhưng lại có rất nhiều điểm đáng yêu. Ngày đó quả thật cô đã đồng ý với cậu, lần sau sẽ đến nhà cậu cùng cùng chơi điều khiển xe và Transformers, không ngờ rằng đến giờ vẫn chưa có cơ hội.

Cuối tháng ba, Lê Thiệu Trì chính thức rời Diệu Thế Văn Hoa, cũng chuẩn bị đầu tháng tư khuếch trương về Bắc Thượng. Trước khi khởi hành, anh định mời Lục Tiệp và Hạ Giai Ngôn ăn cơm, xem như làm buổi tiệc chia tay.

Hạ Giai Ngôn rất vui vẻ đồng ý. Sau khi tan tầm, cô hẹn Lục Tiệp, định đến trung tâm thương mại mua đồ chơi cho Lê Dục.

Hôm nay, Lục Tiệp không phải đến trường giảng bài nên anh đến sớm hơn mười phút chờ Hạ Giai Ngôn dưới công ty. Nhãn hiệu ô tô tuy bình thường , nhưng vẫn khiến cho một vài nhân viên biết hàng chú ý tới, thế nên thời điểm Hạ Giai Ngôn lên xe, không nhịn được nói với anh: Lần sau anh ngừng ngay ngã tư đối diện chờ em được rồi, chiếc xe này của anh nổi bật quá.

Lục Tiệp khởi động ô tô, anh nói: Nếu không thì lần sau tôi sẽ cưỡi xe đạp tới đón em, vừa bảo vệ môi trường lại vừa không gây chú ý, em thấy sao?

Hạ Giai Ngôn cười thành tiếng: Bên cạnh công ty có tiệm xe đạp, chúng ta mỗi người có thể cưỡi một chiếc.

Lục Tiệp tranh thủ liếc cô một cái, môi mỏng phun ra ba chữ: Không thú vị.

Bọn họ ăn tối trước rồi đến trung tâm thương mại, đến khu đồ chơi, cô bán hàng hăng hái lập tức bước đến: Chúc hai vị buổi tối vui vẻ, em có thể giúp gì được cho anh chị ạ?

Chúng tôi muối mua đồ chơi tặng cho một cậu bé khoảng bốn, năm tuổi. Lục Tiệp trả lời.

Nhân viên bán hàng đang định giới thiệu với bọn họ một vài lựa chọn nhưng Hạ Giai Ngôn lại nói: Để chúng tôi xem qua một chút, nếu có gì cần sẽ kêu em đến giúp.

Đợi nhân viên bán hàng tránh đi, Hạ Giai Ngôn nhỏ giọng nói: Tặng quà cho con nít phải tự mình từ từ lựa chọn chứ.

Lục Tiệp nhún vai, cùng cô đi giữa những kệ trưng bày đồ chơi.

Trong lúc chọn đồ chơi, lựa theo sở thích của cậu bé, cầm lấy vài mô hình xe khác nhau.Cô hỏi Lục Tiệp: Dục Dục sẽ thích chiếc nào?

Lục Tiệp có vẻ thiên về những món đồ chơi tốt cho trí tuệ, anh nói: Mô hình xe chẳng bổ ích, nó đang trong giai đoạn phát triển trí tuệ và năng lực tư duy , vẫn nên mua cho nó một hộp thanh từ* lớn đi.

* Là những thanh từ có thể ghép lại thành hình, chúng hút vào nhau ý.

Vậy mua một chiếc xe mô hình và một hộp thanh từ lớn. Hạ Giai Ngôn cố chấp muốn anh chọn: Cuối cùng thì chiếc nào có vẻ được nhất?

Ánh mắt cô đảo qua đảo lại giữa chỗ mô hình xe, cuối cùng Lục Tiệp cũng chọn một chiếc xe thể thao màu trắng.

Hạ Giai Ngôn cười híp mắt: Anh cũng biết em thích chiếc này à?:

Lục Tiệp lắc đầu: Tôi cảm thấy chiếc này rất thích hợp làm xe cưới cho chúng ta.

Hạ Giai Ngôn ngay cả mí mắt cũng chưa nâng lên: Cái gì mà xe cưới của chúng ta, em lại không nhất định chỉ gả cho anh.

Sau khi đem toàn bộ mô hình xe đã chọn xong vào xe đẩy, Lục Tiệp đùa cô: Không gả cho tôi? Vậy không biết là ai đã vì bố mẹ phản đối không cho hai đứa bên nhau, khổ sở thiếu chút nữa sẽ khóc ầm lên ấy nhỉ?

Hạ Giai Ngôn trừng mắt với Lục Tiệp, Lục Tiệp một tay phụ đẩy xe mua sắm, tay còn lại thì nắm lấy tay cô.

Dù Hạ Giai Ngôn không nói, nhưng Lục Tiệp cũng biết rõ thái độ của bố mẹ cô đối với mình như thế nào. Vốn anh định tốc chiến tốc thắng, bất kể dùng biện pháp hay thủ đoạn gì, đều phải phá được vấn đề nan giải này. Chỉ là, Hạ Giai Ngôn để ý đến mình, đồng thời cũng rất để ý đến bố mẹ, anh không hy vọng cô phải khó xử, càng không hi vọng cô vì mình mà xảy ra mâu thuẩn với bố mẹ, vì thế phải chậm lại, yên lặng chờ đợi thời cơ thuận lợi nhất làm tiêu tan hiềm khích trước kia.

Trong khoảng thời gian này, tuy bọn họ yêu thương nồng nàn vẫn phải tỏ ra bình thường. Trước đó bọn họ cũng chỉ cùng Hạ Giai Mặc và Chiêm Tuê ăn qua một bữa cơm, sau đó cũng không lại đề cập với người nhà về mối quan hệ của bọn họ. Lê Thiệu Trì cũng không chỉ một lần cười bọn họ, rõ ràng là trai chưa vợ gái chưa chồng, lại phải mang bộ dạng như yêu đương vụng trộm. Có lần Lục Tiệp ở đấy, anh đáp lại một câu nhẹ như bông Còn kích thích hơn cả yêu đương vụng trộm ấy chứ, làm Lê Thiệu Trì nghẹn họng không nói nên lời.

Sau khi thanh toán xong, bọn họ đứng nhìn nhân viên gói quà. Cô gái trẻ tuổi kia một bên vừa cắt giấy gói quà tinh xảo, vừa nói với bọn họ: Đây là quà cho trẻ con ạ? Có cần viết lời chúc cho cậu bé không ạ?

Không đợi bọn họ đồng ý, cô gái kia liền đưa tay lấy một tấm thiệp đưa cho bọn họ. Hạ Giai Ngôn cầm lấy, nhấc bút lên mà không biết nên viết gì. Cô quay đầu nhìn về phía Lục Tiệp, Lục Tiệp nói: Bảo nó ngoan một chút, nghe lời bố mẹ.

Hạ Giai Ngôn vâng lời viết theo, viết đến nữa chừng, rốt cuộc cô cũng phải hiện có chỗ không đúng: Mẹ?

Lục Tiệp vốn tưởng cô đã biết, chẳng ngờ vẻ mặt cô lại mờ mịt, vì thế nói với cô: Dục Dục còn một chị gái song sinh nữa, Lê Thiệu Trì cũng mới biết gần đây thôi. Từ khúc hai đứa nhỏ kia kể về bố mẹ thì Dục Dục liền ầm ỹ muốn ở với mẹ không cần bố nữa, còn chị gái nó thì vứt bỏ mẹ tìm về với bố. Hai người bọn họ đều bị bọn nhỏ hành hạ kịch liệt, bây giờ vẫn đang tìm biện pháp giải quyết.

Hạ Giai Ngôn trợn mắt há hốc mồm, phải một lúc sau mới hỏi: Bọn họ ly hôn rồi sao?

Vẫn chưa. Lục Tiệp trả lời, Nhưng quan hệ rất căng thẳng.

Rời khỏi trung tâm thương mại đã gần mười giờ, Lục Tiệp lái xe đưa Hạ Giai Ngôn về nhà trọ. Vào lúc này, xe cộ trên đường thưa thớt, suốt dọc đường đi vô cùng thoải mái.

Thời điểm dừng đợi đèn đỏ, ngón tay của anh nhịp nhịp vào vô lăng, ánh mắt nhìn khắp nơi, lại thấy trước cửa hàng tiện lợi một đôi nam nữ đang nói chuyện. Nhìn kỹ, anh không khỏi nhíu mày. Hạ Giai Ngôn đang (đang làm gì?) chiếc nơ bướm nhỏ trên hộp quà, thấy thế anh vờ như không thấy gì, một lần nữa dồn sự chú ý lên chiếc đèn tín hiệu giao thông sắp chuyển màu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.