Tình Cũ Tự Cháy

Chương 37: Chương 37




Chương 39

Sáng thứ bảy, Lê Thiệu Trì hẹn Hạ Giai Ngôn và Lục Tiệp đến nhà dùng cơm. Dưới sự giúp đỡ của dì giúp việc Lê Triệu Trì xuống bếp làm vài món đồ ăn sáng mang chút hương vị quê nhà cho bọn họ thưởng thức.

Đang lúc vô cùng bận rộn, Lê Thiệu Trì chợt nghe chuông cửa vang lên. Anh và dì giúp việc đều bận rộn trong bếp không thể rời đi, vì thế chỉ có thể kêu Lê Dục mở cửa cho khách.

Lê Dục đang nghịch mô hình đồ chơi trong phòng, nghe thấy bố sai bảo, ngay cả giày cậu cũng không mang vào, để chân trần chạy ra ngoài.

Cánh cửa được mở ra, Hạ Giai Ngôn và Lục Tiệp đều cúi đầu nhìn nhóc con kia, nhóc con kia rất lễ phép chào hỏi bọn họ, sau đó ôm đùi Lục Tiệp để anh bế mình lên.

Lục Tiệp đứng tại chỗ, không cử động: Lại bế? Cháu cũng không phải con gái, không thể yếu ớt như vậy.

Lê Dục ngẩng đầu nhìn Lục Tiệp đầy tha thiết mong chờ, Lục Tiệp vẫn tiếp tục đứng yên, Hạ Giai Ngôn liền nói: Dục Dục, đến đây với dì Giai Ngôn, cho con đồ chơi này.

Nhìn thấy cái hộp quà to ơi là to kia, mắt Lê Dục sáng rực lên. Hạ Giai Ngôn nắm tay cậu, cậu ngoan ngoãn để cô dắt vào nhà, vừa đi vừa hỏi: Dì Giai Ngôn ơi, bên trong là đồ chơi gì vậy ạ?

Nhìn bọn họ một lớn một nhỏ đi trước, như hai mẹ con, Lục Tiệp bất giác mỉm cười. Sau khi đóng cửa xong, anh liền theo hương thơm của đồ ăn bước vào bếp.

Nghe tiếng bước chân từ phía sau, nhưng Lê Thiệu Trì vẫn không quay đầu lại. Trở miếng gà cay trong chảo thì lửa bùng lên, anh đã khống chế độ lửa, vừa nêm gia vị, nhưng tất cả đều được làm đâu vào đó.

Lục Tiệp nhàn nhã dựa vào khung cửa, nhìn Lê Thiệu Trì bận rộn, anh đột nhiên lại khó chịu: Một người đàn ông, sao lại có thể ở trong bếp cầm dao múa xẻng như thế?

Khói dầu không ngừng bay lên, Lê Thiệu Trì cao giọng nói: Ghen tị à?

Lục Tiệp không lên tiếng trả lời.

Dì Hoa giúp việc đứng bên cạnh Lê Thiệu Trì cười nói: Vừa làm bố vừa làm mẹ, không có chút bản lĩnh sao được.

Lê Thiệu Trì ra hiệu lấy dùm chiếc đĩa, sau đó nói với Lục Tiệp: Vấn đề của chú không phải là bố mẹ vợ không yên tâm giao con gái rượu của họ cho cậu sao? Chú hãy biểu hiện thật tốt cho họ xem, nào là nấu cơm, rửa chén, quét nhà dọn dẹp, tóm lại việc lớn việc nhỏ trong nhà đều một tay xử lý gọn ghẽ, tôi không tin bọn họ vẫn không gả con gái cho chú.

Lục Tiệp khoanh hai tay trước ngực, nếu không phát sinh sự kiện đáng tiếc kia, phương pháp này có lẽ sẽ hiểu quả. Chỉ là, bây giờ bọn họ có khúc mắc vô cùng sâu sắc với mình, cũng không thể dễ dàng xóa bỏ như vậy.

Dì Hoa vừa mới gả con gái của mình ra cửa, bà thật tâm nhắc nhở Lục Tiệp: Làm cha làm mẹ, có ai muốn gả con mình đi hầu hạ một người đàn ông khác chứ? Con gái của mình ở nhà quen được cưng chiều, đương nhiên hi vọng con gái lấy được người đàn ông có thể chăm sóc cho nó, bảo vệ nó. Chúng tôi giúp con gái mình chọn chồng, cho dù anh ta có bao nhiêu bản lĩnh, có lợi hại ra sao mà không biết chăm lo cho gia đình, thì lấy về để làm gì?

Nghe xong lời nói của dì Hoa, không chỉ có Lục Tiệp, ngay cả Lê Thiệu Trì cũng trầm mặc.

Dì Hoa hiểu ra mình vừa đâm trúng tử huyệt của hai người đàn ông này, bà vội vàng chuyển đề tài, kể mấy chuyện nhỏ của Lê Dục cho bọn họ.

Ở trong bếp bận rộn hơn nửa buổi sáng, rốt cuộc Lê Thiệu Trì cũng mang năm món mặn một món canh bày lên. Anh giữ dì Hoa lại cùng ăn cơm, dì Hoa biết đây là buổi tụ tập nhỏ của bọn họ, nên khéo léo từ chối sau đó rời đi.

Sáng nay Lê Dục chỉ ăn một phần sandwich, rõ ràng bụng đã đói đến mức kêu lên, nhưng lại không nỡ bỏ đồ chơi mới, cà kê vẫn không chịu vào phòng ăn cơm. Cuối cùng Lê Thiệu Trì vẫn phải đích thân vào phòng bắt cậu ra.

Từ lúc biết đến sự tồn tại của mẹ, thái độ của Lê Dục đối với bố mình hoàn toàn khác trước. Điều này khiến Lê Thiệu Trì vô cùng đau đầu, giống như bây giờ, thằng bé kia nói không muốn ăn cơm thì sẽ không ăn cơm, chỉ cần Lê Thiệu Trì lớn giọng một chút, nó liền khóc nháo đòi mẹ.

Hạ Giai Ngôn rất ít khi thấy bộ dạng Lê Thiệu Trì sứt đầu mẻ trán như vậy, cô cười nhạo anh: Xem ra anh phải tìm biện pháp, một lần nữa tạo dựng lại uy của bố mới được.

Vất vả lắm mới dỗ được con trai ngoan ngoãn xuống ăn cơm, Lê Thiệu Trì bất đắc dĩ nói: Thằng nhóc này chính sói con, nuôi mãi không quen!”

Lê Dục không hiểu lắm lời bọn họ nói, cậu bé ngậm muỗng, chốc chốc thì nhìn bố mình, chốc chốc lại nhìn Hạ Giai Ngôn, dường như muốn nhìn đến tận cùng.

Kỳ thật tay nghề làm bếp của Lê Thiệu trì rất tốt, Hạ Giai Ngôn rất thích mùi vị, vừa ăn vừa hỏi cách nấu chúng.

Lê Thiệu Trì nói sơ với cô một chút, sau đó trêu chọc cô: Thấy hứng thú như thế, hay là theo tôi đi Bắc Thượng phát triển đi, vừa có thể theo tôi học nấu cơm, còn có thể theo tôi học làm quảng cáo.

Hạ Giai Ngôn đáp: Đề nghị này cũng không tệ nha, tôi sẽ suy nghĩ nghiêm túc về nó.

Lê Thiệu Trì liếc nhìn Lục Tiệp một cái, có thâm ý nói: E là chỉ suy nghĩ thôi thì không được, cô còn phải thương lượng với cái tên đang ngồi bên cạnh kia nữa? Cô xem sắc mặt cậu ta bây giờ đã đen thui rồi kìa, nếu cô thật sự đồng ý, có thể cậu ta sẽ trả thù tôi ấy chứ?

Lục Tiệp không đáp trả lại lời Lê Thiệu Trì, trái lại nói với người nãy giờ dựng đứng lỗ tai nghe bọn họ nói chuyện: Dục Dục, sau khi gặp mẹ, nhớ nói với mẹ rằng, ba con rất thích dụ dỗ mấy dì xinh đẹp nhé.

Lê Thiệu Trì cười mắng anh không tích phúc, sau đó nói với con trai: Chú Lục thật không đứng đắn đúng không con, nói dối cái mũi sẽ dài ra, chúng ta đừng nói chuyện với chú ấy.

Nghe xong lời bố mình vừa nói, Lê Dục gật đầu, nhưng lại nhanh chóng lắc đầu: Dì Giai Ngôn rất đẹp, Chú Lục không nói dối!

Mặt Lục Tiệp mang đầy vẻ khen ngợi nhìn về phía Lê Dục: Không uổng công thương con nha.

Sau khi ăn trưa xong, Hạ Giai Ngôn tiếp tục cùng Lê Dục chơi đùa trong phòng. Lê Dục lấy toàn bộ đồ chơi mà mình yêu thích ra, ô tô, khủng long, người máy, gấu bông lớn, cái gì cũng có, giường của cậu gần như bị lấp đầy các món đồ chơi. Cậu còn nhớ rõ hứa hẹn của mình, bày hết các món đồ chơi ra sau đó cùng Hạ Giai Ngôn chơi điều khiển xe. Hạ Giai Ngôn đối với kiểu đồ chơi này không thạo cho lắm, nhiều lần điều khiển xe đâm vào ngăn tủ hoặc vách tường, cuối cùng còn phải chật vật trở thân xe.

Lê Dục thấy thế rất sốt ruột, giật điều khiển từ xa chỉ cô thao tác. Cậu điều khiều chiếc xe thể thao kia một cách tuyệt vời, Hạ Giai Ngôn hết lời khen gợi, cậu vô cùng vui vẻ, leo lên giường tìm máy tính bảng: Dì Giai Ngôn, con cho dì xem ảnh mẹ con.

Hạ Giai Ngôn rất ngạc nhiên, cô ngồi vào mép giường, cầm máy tính bảng Lê Dục đưa tới. Nhìn rõ người phụ nữ trong ảnh, cô quả thức không thể tin được, trong lời nói mang chút run rẩy: Cô ấy... cô ấy chính là mẹ con?

Dạ! Lê Dục hỏi cô, Dì cũng biết mẹ con ạ?

Cho dù không theo kịp trào lưu, Hạ Giai Ngôn không thể không biết tới nữ thần chân dài diễn giữa bầu trời này .

Cô hít vào một hơi, khó trách Lê Thiệu Trì không biết mình còn có một đứa con gái, dựa vào việc hậu phương hùng hậu đằng sau nữ thần đấu trí đấu dũng cùng đội ngũ paparazzi đông đảo kia, đừng nói là một đứa, cho dù mười đứa cũng có thể giấu nhẹm đi.

Khi Hạ Giai Ngôn lại đưa cậu bé ra khỏi phòng, Lê Thiệu Trì cảm thấy ánh mắt cô nhìn mình cũng thay đổi. Anh hoang mang liếc nhìn Lục Tiệp, sau đó hỏi cô: Sao lại nhìn tôi như vậy?

Ngồi xuống bên cạnh Lục Tiệp, Hạ Giai Ngôn nói: Không có gì, chỉ cảm thấy anh rất lợi hại mà thôi.

Lê Thiệu Trì cũng không dám cáng đáng, anh nói: Nói về lợi hại, người đàn ông đang của cô kìa, tôi còn phải chịu lép vế mà. Cô xem đây, đây là thiệp mời cuộc thi ý tưởng quảng cáo và báo cáo tuyên truyền toàn cầu năm nay. Chúng tôi vừa thảo luận một chút, Lục Tiệp đề nghị hướng đến phương hướng phát triển lợi ích chung của quảng cáo, tôi cảm thấy rất được.

Hạ Giai Ngôn có biết cuộc thi này, đây là một cuộc thi lớn dành cho các công ty quảng cáo và các cá nhân trên toàn thế giới tham gia, là cuộc thi có công nhận uy tín nhất, công bằng và được tín phục nhất. Mục đích tham gia cuộc thi này, không phả vì món tiền thưởng khổng lồ hay chiếc cúp, mà là vì muốn mượn dịp này quảng bá thương hiệu công ty mình, cái thu được so với lợi nhuận kinh tế là món tài sản vô hình nhưng rất có giá trị. Hàng năm, Diệu Thế Văn Hoa đều thu hoạch được một số giải thưởng có chút trọng lượng từ cuộc thi này, bắt đầu từ tháng tư, nhân viên từ cao xuống thấp trong công ty đều bắt đầu chuẩn bị cho cuộc thi này. Tuần trước cô cũng đac nhận chỉ thị của cấp trên, đáng tiếc vắt óc suy nghĩ nhiều ngày cũng không nghĩ ra được ý tưởng nào.

Lục tiệp phân tích: Tôi đã từng nghiên cứu qua cơ cấu giải thưởng, Diệu Thế mấy mùa trước đều chọn những bài dự thi rất xuất sắc về quảng cáo thương mại, tuy có thể lấy được giải thưởng, nhưng không có tính đột phá. Lần trước đạt được giải Kim Tưởng trong cuộc thi là một đơn vị quảng cáo chính trị, nó dùng sự kiện nổi bật nhật của năm trước làm tiêu điểm, chủ đề chính là kêu gọi mọi người chú ý đến việc trưởng thành và giáo dục trẻ em về giới tính thứ ba, dàn ý tốt lắm, hình thức biểu đạt cũng rất đặc biệt, chúng ta có thể từ đó rút ra được một ít gợi ý.

Lê Thiệu Trì đồng ý với ý kiến của Lục Tiệp, anh nhắc nhở Hạ Giai Ngôn: Cuộc thi lần này, cô nhất định phải chắc chắn thành công, nếu không cô rất khó đứng vững ở bộ phận ý tưởng. Còn hơn nửa tháng nữa mới nộp đè án, trong khoảng thời gian này cô dành nhiều thời gian suy nghĩ xem, tranh thủ làm đến mức tốt nhất có thể.

Từ sau khi Lê Thiệu Trì từ chức, Hạ Giai Ngôn ở lại bộ phận ý tưởng vẫn cảm thấy áp lực rất lớn. Dù sao cô cũng nhảy việc giữa chừng, trước đây có anh chỉ bảo một hai, bây giờ chuyện gì cũng phải dựa vào chính mình, những lúc công việc không vừa ý cảm thấy vô cùng bí bách.

Cũng may, Lục Tiệp được xem như là thầy tốt bạn hiền của cô, anh đã chỉ bảo và giúp cô không ít. Ví dụ như vừa rồi, anh chỉ ra phương hướng, kế tiếp công việc của cô sẽ thuận lợi hơn nhiều.

Bọn họ thảo luận sâu trong chốc lát, thì di động của Lê Thiệu Trì vang lên, anh chăm chú nhìn màn hình điện thoại sau đó nhíu mày. Lục Tiệp và Hạ Giai Ngôn đoán anh có việc riêng cần xử lý, vì thế nói lời tạm biệt.

Trên đường về nhà, Hạ Giai Ngôn lật xem tư liệu Lê Thiệu Trì cho cô. Lục Tiệp vốn định đưa cô về nhà, nhưng chạy đến nữa đường, anh nói: Tôi có vài đĩa CD liên quan đến cuộc thi, em có muốn lấy về tham khảo không?

Hạ Giai Ngôn vén tóc phủ xuống sau đó lên tiếng trả lời: Lấy chứ.

Đưa Hạ Giai Ngôn về nhà trọ, Lục Tiệp bước vào thư phòng lấy ra vài chiếc đĩa CD. Hạ Giai Ngôn trong lúc rảnh rỗi, vì thế mượn laptop của anh tìm xem mấy tác phẩm đoạt giải của mấy mùa thi trước.

Thời điểm Lục Tiệp cầm máy chiếc đĩa CD ra, Hạ Giai Ngôn đang chống cằm nghiên cứu các bài quảng cáo. Anh kéo chiếc ghế dựa qua ngồi bên cạnh cô, cùng cô tham khảo, thỉnh thoảng còn cùng cô trao đổi vài câu.

Gần như các tác phẩm đạt giải Kim Tưởng trong năm năm qua đều được xem qua một lần, Hạ Giai Ngôn duỗi lưng một cái, ngữ khí mệt mỏi nói: Mệt quá, ngày mai không muốn đi học chút nào...

Trong giây phút đó, ánh nắng chiều từng tia từng tia biến mất, sắc trời liền tối sầm xuống.

Lục Tiệp giật mình xoay ghế, đối diện với Hạ Giai Ngôn: Mệt thì đừng đi đi về về, đêm nay ở lại đi, mai tôi đưa em đến trường?

Chương 40

Vẻ mặt Lục Tiệp như cũ, Hạ Giai Ngôn không nhìn ra được chút gì trên mặt anh, sau đó ghé sát người Lục Tệp hơn một chút: Ở lại làm gì cơ?

Trong thư phòng chỉ mở duy nhất một chiếc đèn bàn, ánh sáng nhu hòa chiếu thẳng vào đường nét thanh tú của Hạ Giai Ngôn, Lục Tiệp đưa tay giữ mép bàn, như thể giam cô trong vòm ngực của mình: Em muốn làm gì thì làm cái đó.

Thoạt trông anh rất đứng đắn, nhưng trong mắt lại ánh lên ý cười cợt nhả, Hạ Giai Ngôn nhéo tai anh: Rõ ràng anh mới là người muốn làm gì thì làm cái đó ấy!

Lục Tiệp bị lời cô chọc cười, anh kéo tay Hạ Giai Ngôn xuống, sau đó bọc trong tay mình: Tôi không ở đây vài năm, em đã học thói xấu rồi.

Hạ Giai Ngôn phản bác: Nếu anh không phải suy nghĩ theo hướng đó thì sao lại bảo em học thói xấu chứ.

Nghe thế, Lục Tiệp ưỡn ngực, dõng dạc nói: Anh tuyệt đối là một chính nhân quân tử.

Đêm đó cuối cùng Hạ Giai Ngôn cũng ngủ lại ở nhà Lục Tiệp. Sau khi ăn cơm tối, bọn họ lại trốn vào thư phòng làm đề án quảng cáo để dự thi.

Trong quá trình chọn chủ đề và thiết kế quảng cáo, Lục Tiệp quả quyết hơn Hạ Giai Ngôn rất nhiều. Những năm gần đây, anh được đào tạo chuyên sâu tại trường đại học ở Anh đồng thời còn thường xuyên được mời làm hướng dẫn đặc biệt, đề xuất hoạch định cho một vài tập đoàn truyền thông nổi tiếng. Tuy rằng anh chỉ ra phương hướng giúp Hạ Giai Ngôn, nhưng không nêu ra ý bản chất ý tưởng , để tránh làm rối suy nghĩ của Hạ Giai Ngôn.

Hạ Giai Ngôn viết viết vẽ vẽ lên bản nháp, hơn nữa buổi tối trôi qua, vẫn chưa có gì rõ ràng. Cô cắn đầu bút, cố gắng suy nghĩ.

Thấy bộ dạng buồn rầu của cô, Lục Tiệp nói: Theo Lê Thiệu Trì lâu như vậy rồi mà em có vẻ cũng không học được bao nhiêu kinh nghiệm nhỉ?

Sao anh lại nói thế? Hạ Giai Ngôn hỏi.

Vào những lúc thiếu linh cảm hay đụng đến khó khăn, cậu ấy sẽ không giống em bây giờ đâu, ngồi cấm mặt vào bản nháp vò đầu cắn bút như thế. Lần trước nhờ em trông giúp Lê Dục, còn cậu ta lên núi cắm trại dã ngoại là vì cái gì?

Nghĩ lại chốc lát, Hạ Giai Ngôn nhớ lại thời điểm ấy, bọn họ đang làm chuyên mục quảng cáo cho một trang bị vận động ngoài trời. Cô hiểu ra nhìn Lục Tiệp, Lục Tiệp lại nói tiếp: Cậu ta sử dụng trang bị này, lại không thể hiểu rõ toàn bộ ưu điểm khuyết điểm của sản phẩm, quan trọng hơn là, nếu cậu ta không tự mình cảm nhận quá trình leo núi và cắm trại dã ngoại, làm sao có thể nắm rõ chính xác nhu cầu và mong đợi của người yêu thích vận động ngoài trời là gì. Nếu trong quảng cáo không thể hiện được trọng tâm đặc điểm và chức năng thì cho dù sản phẩm tốt thế nào cũng chưa chắc có sức thu hút.

Hạ Giai Ngôn gật đầu: Thế nên, anh cảm thấy em nên đi ra ngoài một chút?

Đúng vậy. Để làm một quảng cáo tốt nhất, nhất định phải dùng tâm mà làm. Lục Tiệp chỉ đầu cô, Chứ không phải dùng cái này thôi đâu.

Rất đạo lý. Hạ Giai Ngôn đồng ý với cách nói của anh.

Lục Tiệp hơi do dự nói: Vậy ngày mai chờ em lên lớp xong, tôi đưa em ra vùng nông thôn cạnh thành phố xem, chắc chắn em sẽ tìm được gợi ý.

Cầm bản nháp và bút cất sang một bên, Hạ Giai Ngôn thở hắt ra: Cứ quyết định vậy đi.

Lục Tiệp đảo qua bản nháp của cô đầu cũng ko nâng lên: Em đi tắm trước đi, hôm nay làm việc cả ngày rồi, nghỉ ngơi sớm một chút.

Quả thật hôm nay Hạ Giai Ngôn đã làm việc cả ngày, sáng tinh mơ rời giường đi học, giữa trưa đến nhà Lê Thiệu Trì ăn cơm, từ chiều đến giờ vì dự án cuộc thi quảng cáo mà hao hết tâm tư.

Học kỳ mới sắp bắt đầu, chủ nhật Hạ Giai Ngôn lại quay về trường học. So với học kỳ trước, học kỳ mới này thoải mái hơn rất nhiều, hơn nữa Lục Tiệp không còn là thầy giáo của cô, nên trên lớp áp lực cũng giảm bớt. Nghĩ đến sáng ngày mai phải đi sớm, cô nói: Được rồi.

Lần trước Hạ Giai Ngôn ra đi vội vã, áo ngủ và nội y phơi ở ban công đều không mang về. Lục Tiệp bước vào phòng cất quần áo giúp cô tìm ra, sau đó nói với cô: Tắm ở phòng bên cạnh đi, phòng tắm trong phòng khách lâu lắm không dùng, vòi nước đọng lại tạp chất, rất bẩn.

Nghe anh nói vậy, Hạ Giai Ngôn mượn đồ ngủ và khăn tắm vào phòng tắm chính. Cô không sử dụng bồn tắm lớn, chỉ đứng dưới vòi sen, phòng tắm của Lục Tiệp rất nhẹ sạch sẽ và gọn gàng, sau khi tắm xong, cô có cảm giác cả người đã nhiễm hơi thở của anh.

Thời điểm Hạ Giai Ngôn bước ra khỏi phòng tắm, Lục Tiệp vừa lúc đang cởi áo khoác ra, nghe thấy tiếng động, anh tùy ý vắt áo khoác lên lưng ghế liền xoay người lại.

Hình như cô không ngờ được rằng anh đang ở trong phòng, nên bước chân lập tức chậm lại.

Tắm xong rồi? Lục Tiệp hỏi.

Giữa phòng ngủ rộng lớn, Lục Tiệp dường như có thể nghe được câu nói vừa rồi vọng lại nho nhỏ. Hạ Giai Ngôn Ừ một tiếng, ngẩng đầu lên liền đối diện với đôi mắt sâu không thấy đáy của Lục Tiệp, cô hơi do dự, không biết nên tiến hay lùi.

Thấy cô đột nhiên đứng yên tại chỗ, Lục Tiệp nở nụ cười, anh nói: Đến đây.

Nhìn dáng vẻ không mang ý tốt của Lục Tiệp, Hạ Giai Ngôn cảnh giác: Qua cái gì mà qua, anh đã dọn dẹp xong phòng khách chưa?

Lục Tiệp không lên tiếng trả lời, chỉ bước từng bước về phía Hạ Giai Ngôn. Vẻ mặt Hạ Giai Ngôn đề phòng nhìn chằm chú vào anh, đang định lên tiếng, thì anh lại bất ngờ ôm lấy cô, sau cơn choáng váng, cô đã bị ném lên chiếc giường lớn kia.

Vừa mới bước ra từ phòng tắm, hơi nước nóng hầm hập khiến mặt Hạ Giai Ngôn đỏ ửng, một tay Lục Tiệp ôm chặt cô, tay còn lại thì hất mái tóc dài của cô ra, nhỏ giọng nói: Tôi lười, không muốn dọn phòng khách, đêm nay em ngủ ở đây đi.

Từng ngón ấm áp của anh chạm vào gương mặt cô, Hạ Giai Ngôn run lên khe khẽ. Cô nhìn Lục Tiệp, không chớp mắt.

Em sợ gì chứ, tôi sẽ không làm gì em đâu. Lục Tiệp nói.

Hạ Giai Ngôn rũ rèm mắt xuống, thầm thì nói: Làm sao em biết được anh muốn đùa giỡn hay giở trò mờ ám gì chứ.

Khóe miệng Lục Tiệp cong lên, nhưng không cười thành tiếng: Lần này thật sự không có. Đương nhiên , nếu em đối với tôi yêu thương nhớ nhung da diết, thì đó là một chuyện khác.

Anh nằm mơ! Hạ Giai Ngôn nghiên răng nói.

Mơ em làm gì chứ. Lục Tiệp kéo chăn lên, sau đó phủ lên người Hạ Giai Ngôn: Ngủ đi, nếu không ngày mai không dậy đi học nổi đâu.

Dứt lời, Lục tiệp tắt đèn giữa phòng ngủ đi, chỉ chừa ngọn đèn nhỏ trước cửa phòng tắm. Không hiểu sao, Hạ Giai Ngôn đột nhiên cảm thấy hơi thiếu cảm giác an toàn, khi Lục Tiệp đứng lên, cô đưa tay tóm lấy áo anh.

Lục Tiệp quay đầu, ánh sáng lờ mờ, anh không thể nhìn rõ vẻ mặt cô lúc này, bèn lên tiếng hỏi: Sao vậy em?

Hạ Giai Ngôn vẫn giữ chặt áo anh như cũ: Anh đi đâu vậy?

Không quá nửa giây Lục Tiệp liền hiểu cô muốn nói gì. Anh cầm tay cô cho vào chăn một lần nữa, giọng điệu mang ý cười: Đi tắm, xong sẽ trở lại ngay.

Hạ Giai Ngôn Vâng một tiếng thật dài, vừa dứt lời, Lục Tiệp liền cuối người hôn lên trán cô.

Hôm sau lên lớp, Chu Đình phát hiện Hạ Giai Ngôn vẫn mặc quần áo ngày hôm qua, liền dùng ánh mắc mờ ám quan sát cô: Đi vui vẻ ở chốn nào đấy?

Chu Đình dùng ánh mắt sắc nữ nhìn mình, Hạ Giai Ngôn nắm chặt cổ áo, tức giận nói: Gì chứ!

Còn không thừa nhận? Chu Đình nâng cằm, nhỏ giọng nói, Tuy rằng trên người cậu không có dấu vết khả nghi, nhưng ánh mắt chột dạ kia đã bóc trần hành động của cậu rồi!

Đến giờ tan học, Hạ Giai Ngôn và Chu Đình cùng bước đi ra cổng trường. Cách đó chừng mười mét, Chu Đình đã nhanh chóng thấy xe của Lục Tiệp, cô lộ vẻ đắc ý nhìn Hạ Giai Ngôn: Thế này rồi cậu không còn gì để nói chứ?

Hạ Giai Ngôn cười nói: Chẳng lẽ anh ấy không thể đi ngang qua đây sao?

Chu Đình bước đến gõ kính xe Lục Tiệp, cửa kính xe hạ xuống, cô cười tủm tỉm nói: Giáo sư Lục, đã lâu không gặp.

Hạ Giai Ngôn và Chu Đình cùng nhau đi ra cổng, Lục Tiệp liền nhìn thấy bóng dáng hai cô, nhưng thấy hai người đang nói chuyện nên Lục Tiệp không xuống xe, để tránh cản trở hai cô nói chuyện. Không ngờ Chu Đình lại đi đến, còn cười mờ ám, trong lòng anh có vài phần hoang mang, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thường: Đã lâu không gặp.

Ngài dạy học kì trước, đánh giá môn học đó của tôi thành tích thấp! Chu Đình lên án.

Lục Tiệp sửng sốt, sau đó giải thích: Tôi duyệt bài, luôn không để tồn tại bất cứ tình huống bất công nào.

Chu Đình nhíu mày: Không có bất công, kể cả không nể tình riêng luôn chứ? Nếu không vì Hạ Giai Ngôn, tôi đã sớm chạy đến viện khiếu nại ngài rồi!

Vừa mới bước đến Hạ Giai Ngôn nghe thấy câu này, cô chọc chọc eo Chu Đình: Xú nha đầu, cậu chán sống rồi chứ gì?

Chu Đình làm bộ u oán: Tôi khổ quá mà, không như ai đó, không có một người bạn trai là giáo sư!

Lục Tiệp hiếm khi bị bật cười, anh nói: Tôi mời em một bữa cơm xem như bù đắp vậy!

Chu Đình vội vàng xua tay: Tôi có một nguyên tắc làm người, tuyệt đối không làm bóng đèn. Hai người đi chơi vui vẻ, bữa cơm này cho nợ, trí nhớ của tôi tốt lắm.

Nhìn Chu Đình rời đi, Hạ Giai Ngôn mới lên xe, cô giải thích với Lục Tiệp: Chu Đình tính tình như vậy đó, hay thích nói đùa, nhưng không có ý gì đâu.

Lục Tiệp lên tiếng trả lời: Tôi biết.

Sau khi ăn cơm trưa xong, Lục Tiệp đưa Hạ Giai Ngôn đến thăm thôn Thành Trung cách đó bốn mươi kilomet.

Thôn Thành Trung là nơi tồn tại vấn đề phổ biến của cả nước, cải tạo thôn Thành Trung tất nhiên sẽ làm nảy sinh các vấn đề mâu thuẫn và xung đột, vì vậy các phương án cải tạo có liên quan đều trì trệ chưa thể tiến hành đúng chỗ. Đi vào các hẻm lớn ngõ nhỏ trong thôn Thành Trung, Hạ Giai Ngôn cảm thấy vô cùng ngột ngạt. Nơi này phòng ốc đông đúc, bước vào trong một ngõ nhỏ, ngẩng đầu hoàn toàn không thể nhìn thấy bầu trời, rõ ràng là ban ngày, lại u ám như trời xẩm tối.

Hạ Giai Ngôn chụp lại tất cả khung cảnh ở đây, trong lúc không chú ý cẩn thận thiếu chút nữa thì trượt chân, cũng may Lục Tiệp nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô. Cô cúi đầu, vì nước thấm vào đôi giầy, đường xi măng dưới chân đã mọc lên một lớp đường rêu mỏng. Cách đó không xa thùng rác chất đầu đồ sinh hoát bị vứt đi, bối mùi tanh tưởi, thu hút lũ ruồi bọ lớn nhỏ đến bay vòng vèo trên đống rác ấy.

Sau đó, Hạ Giai Ngôn phỏng vấn vài người dân địa phương, đa số bọn họ đều từ nông thôn lên thành thị kiếm sống. Thế nhưng nhà đất ở thành thị tăng cao, đừng nói là mua nhà, ngay cả một phòng trọ tốt bọn họ cũng thuê không nổi. Nhưng tại thôn Trung Thành này, một ngôi nhà bình thường ba tầng lại có đến mười hộ gia đình sinh sống, bởi vậy tiền thuê rất rẻ. Trong đó có một công nhân dẫn bọn họ đến trước cửa, chỉ vào một loạt đồng hồ nước và đồng hồ điện nói cho bọn họ biết, chỗ này có bao nhiêu cái đồng hồ là có bấy nhiêu đơn vị phòng phân ra cho thuê.

Bọn họ vòng quanh chụp vài tấm ảnh, Hạ Giai Ngôn hơi mệt, kéo Lục Tiệp đến bậc thềm của một ngôi nhà cũ, cùng nhau ngồi xuống.

Giương mắt liền nhìn thấy cây đa già trước cổng thôn, cánh lá sum xuê, chắc chắn đã trải qua hơn mười mùa xuân. Hạ Gia Ngôn lại mở máy chụp một tấm, hỏi anh: Cây này không sớm thì muộn cũng sẽ bị chặt đi đúng không anh?

Lục Tiệp gật đầu: Mặc dù là phá hỏng, nhưng xét theo một góc độ khác là văn minh tiến hóa.

Hạ Giai Ngôn dựa vào người anh, mờ mịt nhìn người qua kẻ lại khắp nơi.

Anh đưa tay vỗ vỗ đầu Hạ Giai Ngôn: Em đã biết phải bắt đầu viết thế nào chưa?

Hạ Gai Ngôn đứng lên, sau đó đưa tay cho anh: Biết rồi ạ. Chúng ta về nhà đi.

Lục Tiệp nắm lấy tay cô: Ok, chúng ta về nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.