Chương 41
Mặc dù Hạ Giai Ngôn đã vì đề án quảng cáo mà vắt hết óc, vất vả cả thể xác lẫn tinh thần, nhưng cuối cùng lại không được chọn.
Trải qua nhiều lần trao đồi, nghiên cứu và thảo luận của lãnh đạo, công ty quyết định sử dụng đề án của Ông Đình để dự thi. Tác phẩm của Ông Đình là một quảng cáo về văn hóa, Quy tắc của quảng cáo này là lấy điện ảnh làm hình thức nghệ thuật, tuyên truyền đồng thời quảng bá cảnh phim 5a vừa đạt được thành công. Cô nhạy bén khám phá được bước đột phá trong sự kết hợp giữa thương mại và văn hóa, tổng thể quảng cáo cực kỳ hài hòa, hoàn toàn sẽ không khiến khán giả thấy phản cảm*
*Chị Raun Hau giúp
Đêm đó cô cùng Lục Tiệp ăn cơm với nhau, cả bữa cơm đều rầu rĩ không vui, Lục Tiệp cười cô: Em thấy buồn thế à? Không phải đề án không được chọn thôi sao, cũng không phải thất tình mà.
Nhớ lại sự cố gắng trong hai tuần vừa qua, Hạ Giai Ngôn vẫn cảm thấy khó chịu. Cô nâng cằm hỏi Lục Tiệp: Em đang tự kiểm điểm, anh cảm thấy đề án của em khuyết điểm trọng yếu nhất là gì?
Lục Tiệp không trả lời thẳng, chỉ nói: Đừng chỉ nghĩ tới khuyết điểm. Em cực khổ như vậy làm đề án, chẳng lẽ thật không có một ai thưởng thức sao?
Mắt Hạ Giai Ngôn sáng rực lên một chút, cô nói với Lục Tiệp: Đương nhiên là có, bộ phận chúng em có vài đồng nghiệp đều nói đề án của em không tồi.
Thế chưa được à? Em làm đề án này, mục tiêu là vì muốn chúng tỏ thực lực của bản thân của bản thân với đồng nghiệp, chứng minh em không phải dựa vào quan hệ để leo lên mà.
Sau buổi nói chuyện với Lục Tiệp, tâm tình Hạ Giai Ngôn tốt lên không ít.
Thời gian thấm thoắt trôi, mới đấy mà Lê Thiệu Trì và Lê Dục đã rời Đường Hải hơn nửa tháng. Hơi muộn Hạ Giai Ngôn vừa nằm xuống liền nhận được điện thoại từ Lê Thiệu Trì gọi đến, sau khi nối máy, cô không ngờ lại nghe được giọng của Lê Dục. Cô vừa vui lại vừa sợ, cùng cậu nhóc đó nói chuyện khoảng hai mươi phút.
Nhắc đến mẹ mình, Lê Dục vui sướng như một chú chim nhỏ, líu ra líu rít không ngừng.
Hạ Giai Ngôn im lặng lắng nghe, tuy rằng hai dì cháu đang ở cách xa nhau, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được sự thõa mãn và hạnh phúc của cậu. Mãi một lúc sau, Lê Dục ngáp một cái thật dài, Hạ Giai Ngôn liền dịu dàng nói: Là một cậu bé ngoan thì không được ngủ muộn đâu, chúc dì Giai Ngôn ngủ ngon nào, sau đó thì về giường ngủ đi nhé.
Lê Dục ngoan ngoãn đồng ý, sau khi cậu nói Chúc ngủ ngon, lại bổ sung: Ba con muốn nói chuyện với dì.
Bên kia đầu dây truyền đến âm thanh giao nhau, rất nhanh, Lê Thiệu Trì đã nói: Công việc gần đây thế nào, không làm cho tôi mất mặt chứ?
Đương nhiên là không rồi. Hạ Giai Ngôn trả lời. Cô là do một tay Lê Thiệu Trì đề bạt lên, tuy rằng anh đã không còn làm việc ở Diệu Thế, nhưng danh tiếng của anh vẫn còn có tầm ảnh hưởng.
Hạ Giai Ngôn có nghe Lục Tiệp nói qua tình hình của anh gần đây, gần nhất là anh đang tìm cách thành lập văn phòng làm việc của chính mình, mấy ngày trước còn nhờ Lục Tiệp giúp anh tìm kiếm nhân tài. Cô hỏi đến các vấn đề liền liên quan, Lê Thiệu Trì trả lời: Tôi đã xem qua các bài viết của bọn họ, có một số cá thể tương đối xuất sắc.
Nói đến bài viết, tự dưng bọn họ lại nhớ đến khí thế hừng hực trước đây của chính mình nói về cuộc thi ý tưởng quảng cáo. Hạ Giai Ngôn thở dài, Lê Thiệu Trì biết cô vẫn canh cánh trong lòng điều này, vì thế đã nói: Xem ra cô thật không biết A Tiệp đã dụng tâm lương khổ*
*Muốn tốt cho người khác mà người khác không biết.
Sao cơ? Hạ Giai Ngôn mơ hồ.
Lê Thiệu Trì thở dài một hơi, anh nói: Cô thử nghĩ một chút mà xem, một công ty lấy quảng cáo thương mại là nghiệp vụ chính thể của công ty, làm sao có thể dùng một quảng cáo công ích để dự thi được?
Hạ Giai Ngôn từ trên giường ngồi dậy, cô vẫn nhớ lời bọn họ từng nói, dùng quảng cáo công ích dự thi có thể sẽ có đột phá. Đầu óc nhanh chóng xoay vòng, cô hiểu ra: Hai người đều không hi vọng đề án của tôi được chọn?
Đúng vậy. Lê Thiệu Trì thẳng thắn đáp, sau đó còn nói tiếp: Không phải cô đã quên những thiệt thòi đã chịu ở tổ Quan Mộ Hân rồi đấy chứ? Trong lĩnh vực công tác này, có một chuyện vẫn hết sức kiêng kị, đó chính là xông về trước làm nổi bật bản thân. Dưới sự trợ giúp của a Tiệp, nếu cô làm một đề án quảng cáo thương mại, tuy rằng không đủ đế đánh bại đề án của Ông Đình, nhưng khẳng định sẽ làm cho cô ấy ghen tị. Nếu cô ấy nhìn cô không vừa mắt, những ngày sau này của cô sẽ không yên ổn đâu.
Cùng làm việc với Ông Đình nhiều năm, Lê Thiệu Trì vẫn rất ngưỡng mộ người phụ nữ này. Cô ấy đối nhân xử thế lõi đời lão luyện, Tuy làm việc không theo nguyên tắc bình thường nhưng biết cách nắm bắt chính xác có chừng có mực, quan trọng hơn là ý suy nghĩ nhạy bén, ý tưởng khéo léo xảo quyệt, cũng xem như một nhân tài hiếm có. Chỉ là, cô ấy có một khuyết điểm tương đối chết người, đó chính là nhỏ nhen, đố kỵ. Ông Đình vừa mới thăng chức làm giám đốc ý tưởng, cô ấy gấp gáp thể hiện tài năng trong cuộc thi lần này, để củng cố địa vị của bản thân, nếu lúc này Hạ Giai Ngôn vượt trội hơn, rất dễ sẽ bị ghi hận.
Hạ Giai Ngôn vẫn cảm thấy hoang mang, cô hỏi: Đề tài quả giám đốc Ông cũng không phải là quảng cáo thương mại, vì sao đề án cả chị ấy lại được chọn?
Đây chính là chỗ thông minh của Ông Đình. Giọng nói Lê Thiệu Trì mang theo vài phần khen ngợi, Ông Đình vừa mới thăng chức, nguồn tài nguyên khả dụng trong tay chắc chắn sẽ thiếu rất nhiều so với hai giám đốc sáng tạo khác, vì cân bằng phát triển, công ty nhất định sẽ thỏa đáng giúp đỡ cô ấy một phen. Lần này cô ấy khác người chọn làm quảng cáo văn hóa, kỳ thực cũng là cho lãnh đạo công ty một cái thang, danh chính ngôn thuận để bọn họ leo lên. Nói thế này, không chọn dùng quảng cảo thương mại, đối với cô mà nói là tránh né, nhưng đối với Ông Đình mà nói lại là cấp tiến. Người phụ nữ này thật không đơn giản, sau này cô phải cố gằng đứng để đắc tội với cô ấy.
Hai người nói cho tôi biết không phải sẽ tốt hơn sao? Làm hại tôi cứ rầu rĩ mãi. Hạ Giai Ngôn oán giận.
Từ lúc bắt đầu chọn đề tài đến bước sửa bản thảo cuối cùng, Lục Tiệp đều không phủ nhận chi tiết của đề án, còn thường khẳng định, điều này khiến cô tự tin hơn rất nhiều. Sau khi cô nộp đề án lên, cứ tưởng sẽ qua được vòng sàng lọc thứ nhất, thế nhưng lại không được chọn, điều này chênh lệch tâm lý thật sự quá lớn.
Nghe xong lời cô nói, Lê Thiệu Trì nở nụ cười: Cô còn chưa hiểu ra sao? Đây là người đàn ông của cô muốn dạy cho cô một bài học đó.
Sau khi Lê Thiệu Trì nói rõ, đại khái Hạ Giai Ngôn cũng biết được dụng ý của Lục Tiệp. Trong lòng như có dòng nước ấm chảy quá, cô giật giật môi, lại nói không nên lời.
Thấy Hạ Giai Ngôn trầm mặc không nói, Lê Thiệu Trì ghẹo cô: Rất ngọt ngào phải không?
Hai má hâm hẩm nóng lên, Hạ Giai Ngôn vội nói sang chuyện khác: Anh và Lục Tiệp đã sớm lên kế hoạch hết rồi?
Không hề. Lê Thiệu Trì nói, A Tiệp đề nghị mở rộng theo hướng quảng cáo công ích, thì tôi liền đoán được cậu ta lo lắng điều gì, sau đó lại không cần phải nói, bởi vì rất rõ ràng.
Hạ Giai Ngôn đổi điện thoại sang tay trái, chờ anh nói tiếp.
Lê Thiệu Trì thấm thía nói: Cô vẫn còn non lắm. Không nhắc trước thì cô không biết chừng mực, riêng sự nhiệt tình mạnh mẽ của cô trong lúc làm việc, mà đã bị giáo huấn. Chúng ta làm ngành này, chỉ có thể chuẩn bị đã làm tốt nhưng bị soi mói bị ghét bỏ, còn cô lại ngược lại, nghĩ đến một bước lên trời. Nghiêm khắc mà nói cô cũng chỉ vừa mới vào nghề, loại người như cô không có kinh nghiệm, không chút dánh tiếng như cô, muốn hết khổ đầu tiên phải xây dựng tố chất tâm lý cho vững, chút khả năng chống áp lực này của ngươi, không đủ ba tháng là bỏ cuộc.
Dừng một chút, Lê Thiệu Trì còn nói: Tôi chỉ không ngờ, cho dù đối tượng là cô, cậu ấy lại có thể nhẫn tâm đưa cô lên chín tầng mây, sau đó buông tay để cô rơi xuống đất. Nhưng mà, dù sao cô đều phải bước qua một bước này, nên cậu ấy dứt khoát tự mình dạy cô bài học này, sau này ngã vài lần, cô sẽ quen thôi.
Trước khi gác máy, Lê Thiệu Thì còn hảo tâm đề nghị cô: Chịu không nổi thì tát yêu cậu ấy một cái, không thì dùng mỹ nhân kế, chắc chắn cậu ta sẽ thương hoa tiếc ngọc.
Hạ Giai Ngôn biết Lê Thiệu Trì lại chê cười mình, vì thế liền đáp lẽ: Nghe nói cuộc sống của anh và cô vợ nữ thần không tốt lắm, anh vẫn nên tự lo cho mình đi.
Không đợi anh lên tiếng, Hạ Giai Ngôn liền nhanh chóng chấm dứt cuộc trò chuyện.
Sau đó, Hạ Giai Ngôn nhiều lần cân nhắc, cô mới phát hiện bản thân mình thật sự không biết trời cao đất rộng. Lục Tiệp giữ thể diện cho cô đưa ra nhiều chỉ dẫn để cô nhìn rõ thực tế, còn Lê Thiệu Trì lại không chút lưu tình vạch trần sự hèn nhát ngu ngốc của cô, bọn họ đều khiến cô phải một lần nữa tự suy xét bản thân. Cô đúng là nóng vội, thành công đến ngày hôm này đều là từng dấu chân kiên định trước mọi chuyện, không ai có thể một lần là giải quyết xong.
Cuộc thi ý tưởng quảng cáo người Hoa toàn cầu đã chuẩn bị bắt đầu, hình thức dự thi rất tự do, cho dù là cá nhân hay đoàn thể, chỉ cần lên webside chính thức đăng ký xong là có thể gởi tác phẩm dự thi. Để gia tăng tính công khai và công bằng của cuộc thi, tài khoản đăng kí chứng nhận đều có cơ hội bỏ phiểu cho các tác phẩm dự thi, điểm số cuối cùng, có 50% thuốc về đầu phiếu trên internet,
Sau khi cuộc thi bắt đầu, tác phẩm dự thi mỗi ngày đều tăng lên mấy nghìn bài. Diệu Thế Văn Hoa cũng gấp rút sữa chữa và hoàn thành bài quảng cáo dự thi, có gắng cho ra tác phẩm tốt nhất trước mặt mọi người.
Hạ Giai Ngôn đã không còn đếm được phần thiết kế rốt cuộc đã sửa lại bao nhiêu lần, sáng nay lại phải điều chỉnh lại, sau đó cầm bản đã sửa chữa đi tìm Ông Đình.
Hôm nay trợ lý của Ông Đình vừa mới xin nghỉ phép, ngay cả bàn làm việc của Ông Đình cũng không thu dọn, văn kiện và tư liệu nằm lộn xộn. Cầm lấy bài viết của Hạ Giai Ngôn, cô chỉ chỉ vào ghế: Ngồi đi.
Hạ Giai Ngôn ngồi xuống ghế dựa, chờ Ông Đình kêu cô đi sửa lại một lần nữa.
Bản thiết kể còn chưa lật hết, điện thoại cầm tay của Ông Đình vang lên. Cô hướng Hạ Giai Ngôn ra hiệu, sau đó bước vào văn phòng nghe máy.
Khoảng năm phút sau, Ông Đình cầm điện thoại trở lại. Cô tiếp tục lật xem bài viết, lật đến trang cuối cùng, cô ngẩng đầu: Màu sắc ở phía trên có thể hạ xuống một chút, sẽ khiến hiểu quả chỉnh thể thị giác càng hài hòa hơn. Còn lại không có gì, mặt sau để tôi sửa lại, vất vả cho cô rồi.
Yêu cầu của Ông Đình quả thật gần như vạch lá tìm sâu rồi, nhưng bây giờ cuối cùng cũng vừa lòng, trong lòng Hạ Giai Ngôn vô cùng sục sôi, cô âm thầm quyết định trưa nay phải ăn thịnh soạn hơn một chút mới được,an ủi bản thân thật tốt.
Tâm trạng tốt của Hạ Giai Ngôn duy trì được mấy ngày. Chỉ là, cô hoàn toàn không thể ngờ được, vào thời điểm bài quảng cáo dự thi sắp đăng lên, trong trang chủ cuộc thi đột nhiên xuất hiện một tác phẩm của một đơn vị giống y như đúc tác phẩm dự thi của Diệu Thế, mà người thông báo, còn lại là một nhà tên là công ty quảng cáo Mạch Điện Khuyên Tân.
Chương 42
Sáng hôm đó, Hạ Giai Ngôn lại vào trang web chính thức của cuộc thi như mọi hôm, xem tác phẩm dự thi mới nhất. Bên trên góc trái trang chủ được thiết kế dành riêng cho việc bỏ phiếu, trong đó thể hiện các tác phẩm dự thi có số phiếu bầu nhiều nhất. Cô nhìn lướt qua, lại nhìn thấy tác phẩm liên tiếp dẫn đầu mấy ngày nay lại có thể tụt xuống vị trí thứ hai.
Nhìn thấy tiêu đề của tác phẩm vừa nhảy lên đứng nhất xong thì bàn tay cầm chuột của Hạ Giai Ngôn cừng đờ, sau đó kích chuột mấy lần vào xem bên trong. Vẫn chưa xem hết, cô liền nhận được thông báo, lập tức đến phòng hội nghị số hai mở cuộc họp gấp.
Đến phòng họp, cô liền nhìn đến vẻ mặt cứng ngắt của Ông Đình đang ngồi bên trong. Sau khi đi vào, cô và đồng nghiệp quen biết dùng ánh mắt trao đổi với nhau, đồng nghiệp kia dùng khẩu hình miệng phát âm nói cho cô biết: Quảng cáo bị trộm.
Bầu không khí căng thẳng bao trùm cả cuộc họp, ở đầy đều là những nhân viên có phần tham gia vào chế tác quảng cáo, nói cách khác, mỗi người ở đây đều bị tình nghi. Dù vậy tại thời điểm hiện tại, biểu hiện của Ông Đình vẫn rất bình tĩnh như thường, cô không chĩa mũi nhọn vào cấp dưới, trái lại hướng lý do bị trộm có lẽ do hệ thống phòng ngự của internet không hiệu quả, vì thế hacker mới mượn lỗ hỏng này trộm mất tài liệu bí mật.
Nghe xong phỏng đoán của Ông Đình, đa số thần kinh của chúng vân viên đều thả lỏng không ít. Ông Đình cam đoan đảm bảo: Công ty nhất định sẽ điều tra rõ sự việc, sẽ không để mọi người bị oan uổng. Hiện tại đồng nghiệp bộ phận hệ thống thông tin đã bắt tay vào điều tra rồi, nếu tất cả mọi người có manh mối gì, thì hãy báo với tôi.
Từ khi Lê Thiệu Trình nhắc nhở chính mình không nên đắt tội với Ông Đình, Hạ Giai Ngôn liền hết sức chú ý đến cô. Lê Thiệu Trình nói rất đúng, Ông Đình đúng là một người phụ nữ không đơn giản. Như chuyện này mà nói, sau khi tác phẩm bị lấy trộm, đầu tiên Ông Đình liền mở cuộc họp khẩn cấp, thể hiện sự tín nhiệm của chính mình với cấp dưới, điều này so với việc truy cứu ai để lộ bí mật quan trọng hơn rất nhiều. Chị ấy vừa mới nhận chức, nếu vì mãi ngờ vực vô căn cứ, có thể toàn bộ nhóm sẽ mất đi tính đoàn kết, sau này sẽ rất khó làm ra tác phẩm xuất sắc.
Trước khi tan họp, Ông Đình vô cùng chân thành tha thiết nói: Mặc dù tác phẩm lần này không thể đại diện công ty dự thi, nhưng tôi chân thành cảm ơn các vị đồng nghiệp tại đây đã vô cùng cố gằng trong thời gian qua.
Sau khi ra khỏi phòng họp, Hạ Giai Ngôn chợt nghe đồng nghiệp phía sau nói: Cuộc thi lần này, nếu không dùng tác phẩm của giám đốc Hướng thì sẽ dùng tác phảm của giám đốc Từ, tổ chúng ta sẽ trắng tay.
Một đồng nghiệp khác hùa theo: Đúng rồi, tôi nghĩ cấp trên hẳn sẽ càng thích ý tưởng của giảm đốc Từ, nó chính là phong cách của công ty chúng ta.
Cũng chưa chắc, giám đốc hướng cũng không tệ, huống chi năm kia chính là dùng tác phẩm của anh ấy dự thi, còn được huy chương đồng nữa.
Hạ Giai Ngôn hơi đau đầu. Hóa ra không chỉ bộ phận khách hàng, vào thời điểm dính dáng đến lợi ích của nhau, bộ phận ý tưởng cũng là một chiến trường dày đặc mùi thuốc súng.
Qua hai người tra xét, bộ phận internet đưa ra thông báo chính thức, chứng minh hệ thống phòng ngự internet của công ty bình thường, trong hai tháng gần nhất không bị công kích. Bọn họ cùng với nội bộ công ty internet tiền hành theo dõi và phân tích, nhưng cũng không phát hiện ra điều gì bất thường. Căn cứ vào tư liệu suy đoán trước mắt, sở dĩ quảng cáo bị tiết lộ, có khả năng trong nhân viên dùng điện thoại di động để đánh cắp tài liệu.
Ngoài ra, chuyện này rất nhanh có tiến triển mới. Chiều thứ bảy, có người dùng đại chỉ IP nặc danh đăng lên diễn đàng công ty một bức thu, đại ý là, từng thấy có một nhân viên nữ một mình ở lại trong văn phòng giám đốc, không lâu sau thì tác phẩm dự thi bị lấy trộm, nhân viên nữ này bị tình nghi rất lớn.
Sáng thứ hai đi làm, Hạ Giai Ngôn lập tức bị gọi vào văn phòng của Ông Đình. Cô còn không biết trên diễn đàn đăng thư nặc danh gì, đến khi Ông Đình đọc nội dung thư đó lên, cô ngạc nhiên nhìn Ông Đình, sau một lúc mới tìm được giọng nói của mình: Nhân viên nữ trong thư, là chỉ tôi sao?
Vẻ mặt Ông Đình vô cùng nghiêm túc, hỏi cô: Hôm đó vì tôi phải nghe điện thoại nên cô ở lại văn phòng, cô còn nhớ không?
Hạ Giai Ngôn không thể nào ngờ được có người sẽ lấy việc cỏn con đó để thổi phồng lên, cô ép bản thân tỉnh táo lại, sau đó trả lời: Tôi vẫn nhớ. Nhưng mà, điều này cũng không thể nói lên điều gì. Tôi chỉ trùng hợp vào phòng tìm chị thì khi ấy chị lại vừa vặn nhận điện thoại mà thôi. Vả lại, cuộc điện thoài chị nhận được là điện thoại làm phiền hay sao?
Trầm mặc trong giây lác, Ông Đình nói: Điện thoại là ông xã tôi gọi đến, tôi biết cô không có gì cả. Điểm này, tôi cũng đã giải thích qua với lãnh đạo, nhưng mà, bọn họ đối với cách nói này có chút không tin tưởng.
Hai tay vô thức siết chặt, Hạ Giai Ngôn nhìn Ông Đình: Nói đến cùng, các người nghi ngờ tôi. Mỗi ngày có biết bao nhiêu người ra vào văn phòng như thế, dựa vào cái gì mà tôi ở trong văn phòng lâu hơn một chút, thì trở thành kẻ bị tình nghi? Còn kẻ viết thư nặc danh đó, tôi cảm thấy người đó còn đáng khả nghi hơn tôi, nếu người đó phát hiện manh mối quan trọng như vậy, vì sao không trực tiếp đăng báo, trái lại còn lén la lén lúc dùng địa chỉ IP nặc danh viết thư chứ!
Ông Đình bảo cô yên tâm một chút chớ nóng vội, nói tiếp: Trước tiên cô đừng nóng vội, công ty nhất định sẽ điều tra rõ chuyện này. Nếu cô trong sạch, chúng tôi cũng nhất định sẽ cho cô một công đạo.
Tôi trong sạch. Hạ Giai Ngôn đè nén tức giận nói.
Nhưng mà, nội dung bức thư kia bất lợi đối với cô. Ông Đình nói, Nhân viên ngày hôm đó đều đã lần lượt tìm đến đây hỏi, còn cô, lãnh đạo đã quyết định cho cô tạm nghỉ một thời gian. Đối với chuyện này lãnh đạo rất coi trọng, dù sao cũng liên quan đến cơ mật và lợi ích của công ty, hi vọng cô có thể hiểu.
Sắc mặt Hạ Giai Ngôn trở nên rất khó coi: Tôi tạm thời bị cách chức, không phải có ý tôi không thoát khỏi liên quan đến chuyện này sao?
Tôi xin lỗi. Đây là ý của lãnh đạo, tôi không làm chủ được. Ông Đình ra vẻ bất đắt dĩ nói.Kỳ thật như vậy đối với cô cũng không phải là chuyện xấu, tuy rằng bức thư kia đã bị xóa, nhưng nhân viên xem qua không ít, cô ở lại công ty nhất định sẽ chịu lời ong tiếng ve, như vậy sẽ tạo ra phiền tói lớn với cô.
Sau khi rời khỏi công ty, Hạ Giai Ngôn mang theo đầy phẫn hẫn bước trên đường. Bản thân nhìn lướt qua dòng người vội vã trên đường, chỉ có cô là lang thang không mục đích, như một chú chim nhỏ bị mất phương hướng.
Thời điểm nhận được điện thoại của Hạ Giai Mặc, Hạ Giai Ngôn đang đứng quầy trưng bày ở siêu thị, nhìn nhân viên PG giới thiệu nước giặt quần áo tẩy bay vết bẩn.Cô nghĩ chắc anh đã nghe được chuyện này, do dự trong ba giây, cô vẫn nhận điện thoại.
Giọng nói mang theo sự lo lắng của Hạ Giai Mặc từ ống nghe truyến đến: Em đang ở đâu?
Nghe thấy giọng nói thân thiết lại quen thuộc, Hạ Giai Ngôn cảm thấy cổ họng tắt nghẽn, âm thanh phát ra có chút run run: Em không sao đâu, giờ đang ở siêu thị mua đồ.
Nghe vậy, Hạ Giai Mặc thoáng thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó liền hỏi: Rốt cuộc sao lại thế?
Đến một góc khuất yên tĩnh, Hạ Giai Ngôn đem đầu đuôi ngọn ngành những chuyện xảy ra nói cho anh biết. Vì không muốn người nhà phải lo lắng, cô tỏ vẻ thoải mái nói: Không phải đi làm cũng không sao, nhưng mà, nếu em không có tiền xài, anh nhớ phải tiếp tế cho em đó.
Từ đầu tới cuối, Hạ Giai Mặc không hỏi cô có làm ra chuyện như vậy hay không, vì anh biết em gái của mình không phải là loại người như vậy. Lần này bị vu oan như thế, chắc chắn cô cảm thấy rất khó chịu. Anh muốn an ủi cô, cô lại lấy lí do tính tiền rồi cúp máy.
Mùa xuân luôn có những con mưa bất chợt, Hạ Giai Ngôn mới từ siêu thị bước ra, trời đã bay bay những hạt mưa phùn. Cô lấy ô từ túi xách ra, hạt mưa bị gió thổi nghiêng, tinh tế bay lên quần áo cô.
Nhìn sắc trời mờ mịt, tâm tình Hạ Giai Ngôn lại u ám thêm chút. Cô miễn cưỡng cầm ô đứng dưới mái hiên trước một nhà hàng đột mưa, đột nhiên rất muốn gặp người đàn ông có thể cho mình năng lượng và ấm áp ấy. Cô lấy di động ra, tìm số của anh, vừa bấm gọi, cô lại nhanh chóng cúp máy, vì cô nhớ rõ hôm nay Lục Tiệp phải lên lớp giảng bài.
Vừa lúc có taxi chạy đến, Hạ Giai Ngôn theo bản năng đưa tay. Sau khi lên xe, tài xế hỏi cô đến đâu, cô không cần nghĩ ngợi liền đọc ngay địa chỉ trường học.
Vì thời tiết không tốt, nên trên đường vào trường không có bao nhiêu học sinh qua lại. Hạ Giai Ngôn che ô đi về phía khu giảng đường, chân cô bước vội trên đường, không cẩn thận bị bọt nước bắn lên làm ướt ống quần.
Chuông tan học vang lên, Lục Tiệp đúng giờ cho học trò tan lớp. Vừa từ phòng học bước ra, anh theo thói quen xem di động một chút, vừa mở màn hình, anh liền thấy có hai cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn mới. Hai cuộc gọi nhỡ ấy một là của Lê Thiệu Trì, cuộc còn lại là của Hạ Giai Ngôn. Sau đó anh mở tin nhắn mới ra xem. Xem hết hơn mười từ ngắn ngủi kia, anh bước ra bên ngoài, gọi điện cho Hạ Giai Ngôn.
Điện thoại còn chưa kết nối, Lục Tiệp đã nhìn thấy Hạ Giai Ngôn đứng ở hành lang, ánh mắt bình thản nhìn mình. Rõ ràng cô đang mỉn cười, nhưng trong ánh mắt lại mang vẻ ảm đảm, không có một chút sức sống. Anh bước về phía cô, phát hiện trên người cô có vài chỗ bị ướt mưa, chân mày vốn chau lại của anh lại càng nhíu chặc hơn.
Theo tầm mắt của anh, Hạ Giai Ngôn cũng cúi đầu nhìn chính mình, cô nói với Lục Tiệp: Chỉ ướt quần áo ngoài thôi, không lạnh.
Lục Tiệp sờ sờ tay cô, quả thật vẫn ẩm. Anh giơ điện thoại lên trước mặt cô, giọng có chút gấp gáp: Lê Thiệu Trì nói với tôi rồi.
Hạ Giai Ngôn nhanh chóng đọc xong tin nhắn, sau đó nhẹ nhàng Ừ một tiếng.
Lục Tiệp vẫn lo cô bị cảm lạnh, anh nói: Cái gì cũng không phải nói nữa, về nhà thay quần áo trước đã.
Sau khi về nhà, Hạ Giai Ngôn thay một bộ quần áo ở nhà màu xám. Lúc đi ra phòng khác, Lục Tiệp cảm thấy dường như sắc mặt của cô có hơi kém đi, anh đưa tay vòng qua eo cô, nhẹ nhàng nói: Không vui thì cứ nói ra đi em.
Hơi ấm cách quần áo truyền đến, Hạ Giai Ngôn kìm lòng không được mờ mịt hướng về phía anh. Cô vùi mặt vào vòm ngực anh, không lên tiếng.
Lục Tiệp dịu dàng vuốt tóc cô, thả giọng nhẹ hơn: Đang nghĩ gì thế em?
Hạ Giai Ngôn vẫn im lặng.
Sau đó, Lục Tiệp vốn không hỏi cô thêm gì cả. Không biết qua bao lâu, anh phát hiện người trong lòng đang nhè nhẹ run lên, tay khựng lại, tiện đà nhẹ nhàng vỗ lưng cô. Nước mắt dần dần thấm ướt áo sơ mi của anh, Lục Tiệp vẫn tiếp tục động tác nhẹ nhàng vỗ về cô, nhưng trong mắt anh lại ánh lên tia sắc bén.
Chờ sau khi cô ổn định cảm xúc, Lục Tiệp mới thu lại toàn bộ cảm xúc, hỏi cô: Có đói bụng không em? Chúng ta ra ngoài ăn cơm nhé?
Em không đói. Hạ Giai Ngôn ồm ồm đáp.
Cô vẫn trốn trong ngực anh, Lục Tiệp lo cô buồn, vì thế muốn nâng mặt cô lên: Không muốn ăn cũng không thể không ăn cơm được em.
Hạ Giai Ngôn không chịu, cô túm chặt áo anh: Không muốn ăn mà.
Lục Tiệp buông tay, anh hiếm khi vì chuyện này mà dỗ Hạ Giai Ngôn: Không muốn ăn cơm vậy em muốn ăn gì? Gà chiên nhé, pizza, hay bánh ngọt?
Im lặng trong chốc lát, Hạ Giai Ngôn trả lời một nẻo: Em muốn ngủ.
Lục Tiệp bật cười: Trước khi ngũ cũng phải ăn cơm. Chảy nhiều nước mắt vậy, không cần bổ sung năng lượng sao?
Vừa dứt lời, Hạ Giai Ngôn liền nhéo mạnh trên lưng anh một cái: Do em buồn ngủ.
Lục Tiệp mở tay cô ra, sau đó bế ngang người cô lên.
Hạ Giai Ngôn kêu nhỏ, cô phản xa ôm lấy cổ Lục Tiệp: Anh làm sao thế?
Thấy mắt và mũi cô đều ửng hồng sưng lên, Lục Tiệp cảm thấy đau lòng. Anh đá văng cửa phòng ngủ ra, sau đó bế cô đặt lên giường: Không phải em nói buồn ngủ sao?
Kéo chăn đến cằm, Hạ Giai Ngôn mong đợi nhìn anh: Anh phải đi sao?
Không đi. Lục Tiệp vỗ vỗ chỗ chăn hở ra, nhẹ nhàng nói, Chúng ta gọi đồ ăn ngoài đi, em cứ ngủ trước, đồ ăn giao đến thì dậy.
Rốt cuộc Hạ Giai Ngôn cũng chịu thỏa hiệp, Lục Tiệp vốn tưởng cô chỉ nói thế mà thôi, không ngờ cô lại ngủ thật. Trong khi ngủ, mi tâm cô vẫn không giãn ra, Lục Tiệp biết cô thật sự rất oan ức, oan ức đến nỗi không nói thành lời, chỉ biết lặng lẽ rơi nước măt.
Ra khỏi phòng ngủ, Lục Tiệp nghẹ nhàng đóng cửa phòng lại. Đang định gọi điện đặt thức ăn ngoài, nhưng anh chợt nhớ ra gì đó cất di động lại, sau đó bước vào bếp.
Trước đây khi còn học trong nước, bạn bè trong ký túc xá thường dùng nồi cơm điện hầm cháo, Lục Tiệp nhìn vài lần cũng học được. Hạ Giai Ngôn nói không đói bụng, anh quyết định nấu cháo tiểu mễ, để tránh cô cảm thấy khó ăn. Làm đồ ăn phức tạp rườm rà thì anh không giỏi lắm, nhưng hầm cháo, nấu trà gừng là chuyện nhỏ, chắc chắc không làm khó được anh.
Sau khi bắt đầu nấu cháo, Lục Tiệp tìm được một miếng thịt nạc trong tủ lạnh. Anh bắt đầu cắt thành miếng nhỏ, thịt vẫn còn chưa sắt xong, chuông cửa liền vang lên.
Nhớ đến Hạ Giai Ngôn vẫn còn đang ngủ, ngay cả tạp dề Lục Tiệp cũng không cởi ra, vô cùng lo lắng bước ra ngoài mở cửa. May mắn người đến chơi không phải là người hấp tấp, cũng không ấn chuông cửa liên tục.
Vừa mở cửa ra, Lục Tiệp nhìn hai người ngoài cửa, cánh tay đang mở cửa không tự giác dừng lại.
Cùng lúc đó, Hạ Nguyên và Đào An Nghi đứng ngoài cửa, sau khi nhìn rõ người đứng trước mặt, thì biểu tình trên mặt họ thiên biến vạn hóa trong nháy mắt.