Kỳ phát tình đột ngột tới sớm khiến tất cả mọi thứ trở nên khá hỗn loạn.
Hứa Gia Nhạc nhanh chóng đề nghị mình sẽ dọn ra ngoài. Điều này đương nhiên là cần thiết, trong nhà một Omega đang phát tình không thể có hai Alpha chung sống.
Văn Kha cảm thấy rất ngại, lúc Hứa Gia Nhạc đi, anh cứ mãi theo tiễn đến tận dưới tầng: "Hứa Gia Nhạc này, tôi đã đặt khách sạn cho ông rồi, ông cứ qua đấy ở đi. Tôi thực sự thực sự rất xin lỗi, vừa làm phiền ông đến đây chưa được mấy ngày đã có thay đổi rồi. Chờ tôi kết thúc kỳ phát tình ông lại chuyển về đây nhé, Hàn Giang Khuyết có ở lại cũng chẳng sao mà."
"Không cần đâu." Hứa Gia Nhạc lắc đầu: "Ông chỉ mới được chia ba triệu, đừng tiêu xài lãng phí. Yên tâm đi, tôi có chỗ ở mà, dù đã là một kẻ ly hôn nhưng tốt xấu gì cũng có gia tài bạc triệu ông nội để lại, tìm nhà dễ lắm."
Văn Kha không nhịn được nở nụ cười, anh tiến lại gần nhẹ giọng hỏi: "Gần đây Cận Sở thế nào rồi? Hai người... Thực sự không thể cứu vãn được ư? Dù sao cũng có con chung, chi bằng lại đấu tranh thêm chút?"
Nghe thấy tên Cận Sở, Hứa Gia Nhạc không khỏi im lặng trong một chốc, nhưng sau đó lập tức bày vẻ mặt bình thản: "Ông cũng biết em ấy mà. Em ấy ngốc nghếch, nên quyết định chuyện gì là sẽ không thay đổi. Giờ em ấy cho rằng bản thân không yêu tôi, một lòng muốn theo đuổi tình yêu đích thực... Mấy ngày trước nghe nói em ấy đã quen một Alpha rồi, nên mới nói – Thực sự không phải là chuyện đùa."
Hứa Gia Nhạc nhún nhún vai: "Chuyện này cũng chả sao. So ra thì tủi thay cho tôi hơn – Không giành được quyền nuôi con, cũng chẳng giành được Cận Sở, mỗi tháng còn phải cung cấp một khoản phí lớn nuôi dưỡng cho một lớn một nhỏ kia."
Văn Kha bật cười vì ánh mắt của hắn, nhưng lập tức cảm thấy trong cái buồn cười lại đượm chút đắng chát.
Lúc nhắc đến Cận Sở, giọng Hứa Gia Nhạc vẫn có chút bất đắc dĩ và cưng chiều, có lẽ hắn còn chưa buông được đoạn tình cảm này xuống.
Hứa Gia Nhạc chưa từng nói thêm gì về chuyện ly hôn, cũng chưa bao giờ chỉ trích Cận Sở. Về sau chỉ nhờ một lần vô tình hắn để lộ thì Văn Kha mới biết tòa nhà rộng lớn và hai chiếc xe ở nước ngoài hắn đều dùng hình thức quà tặng để đưa cho Cận Sở. Cộng thêm chi phí nuôi dưỡng mỗi tháng, có thể nói về cơ bản Cận Sở sẽ chẳng cần phải lo lắng về cuộc sống sau này.
"Em ấy không có công việc đàng hoàng. Sau khi ly hôn với tôi nếu muốn bắt đầu cuộc đời mới sẽ rất cần tài chính, nên phải chuẩn bị cẩn thận để em ấy có cảm giác an toàn về mặt kinh tế mới được."
Khi ấy Hứa Gia Nhạc đã giải thích như vậy.
Làm bạn bè nhiều năm, Văn Kha hiểu rất rõ ông bạn Alpha nhìn qua nom rất lười biếng này thực sự là một người chồng tốt mười phân vẹn mười.
Nhưng người tốt thế này cuối cùng lại chẳng thể nhận được hạnh phúc viên mãn, đây đúng là một chuyện đau khổ và xót xa.
"Được rồi, đừng lo cho tôi nữa." Hứa Gia Nhạc vỗ vỗ bả vai Văn Kha: "Mấy ngày kế tiếp rất quan trọng với ông, chuyện ký hiệu chính thức cũng phải thận trọng đấy. Đương nhiên cũng chẳng cần quá căng thẳng, phải học cách hưởng thụ, biết chưa?"
Hắn sâu xa dừng một chút rồi nói tiếp: "Một Alpha đạt tiêu chuẩn phải để Omega ham thích kỳ phát tình, phải ăn tủy biết vị quyến luyến không buông mới được. Rõ là tôi không đạt tiêu chuẩn rồi, nhưng hiện giờ – Là thời điểm kiểm tra xem Hàn công chúa có đạt yêu cầu không."
Nghe thấy cái tên "Hàn công chúa" này, Văn Kha bỗng cảm thấy thân thiết. Anh nhẹ mỉm cười rồi cố ý xụ mặt: "Hứa Gia Nhạc, ông đừng nhắc cái biệt danh này trước mặt Hàn Giang Khuyết, cẩn thận bị công chúa đấm ba cú chết thẳng cẳng đấy."
Hứa Gia Nhạc cũng cười, hắn đi vào xe phóng khoáng phất tay với Văn Kha, sau đó lái xe rời đi.
....
Hai hôm nay Hàn công chúa đang chuẩn bị cho kỳ phát tình của Văn Kha.
Hắn đổi giường trong phòng sang một chiếc giường đôi king size lớn gấp hai giường cũ. Giường đổi kích cỡ, đương nhiên chăn đệm gối cũng phải đổi theo.
Lúc nhìn thấy chiếc giường mới to lớn cực độ trong phòng, Văn Kha không khỏi kinh hãi.
Anh đứng bên cạnh còn không biết nên làm gì, đã bị Hàn Giang Khuyết bế bổng lên từ phía sau, kế đó ném trên giường.
Vừa nằm xuống, Văn Kha lập tức ngơ ngẩn.
Nệm thoải mái đến mức khó thể hình dung nổi.
Anh bất giác lăn lộn một vòng, sau đó kéo chiếc chăn mới đắp lên theo bản năng, chỉ cảm thấy nó vừa êm ái vừa mềm mại, đắp lên tựa như được một đám mây bông xốp mềm tơi dịu dàng ôm vào lòng.
"Cảm thấy thế nào?" Hàn Giang Khuyết ngồi bên giường vén chăn lên hỏi.
"Tuyệt... Tuyệt lắm."
Văn Kha vẫn trùm mình trong chăn, cảm thấy vốn từ của mình hơi nghèo. Gối đầu cũng là mới, chăn nệm vừa được giặt sạch thoang thoảng mùi nước giặt ngát hương, khiến người ta cảm thấy tâm trạng cũng tươi sáng hơn.
"Em còn mua một chiếc đèn ngủ mới nữa đấy."
Nói đoạn Hàn Giang Khuyết tắt hết đèn lớn trong phòng, chỉ để lại một chiếc đèn ngủ hình nón...
Thực ra thì ánh sáng màu vàng ấm có cảm giác tồn tại rất thấp, nhưng chẳng hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy quá đỗi ấm áp, cả phòng bỗng chìm trong vẻ đẹp mông lung.
"Bác sĩ nói phải tạo một hoàn cảnh bình yên thoải mái cho anh, làm như vậy có thể xoa dịu phần nào lo âu và đau đớn lúc phát tình." Hàn Giang Khuyết giải thích: "Ban đêm chúng mình chỉ để lại một chiếc đèn ngủ thôi, lúc anh phát tình sẽ không có cảm giác căng thẳng nữa."
Văn Kha kinh ngạc nhìn Hàn Giang Khuyết, trong lòng vừa chua xót vừa êm ái.
Người ấy thực sự đã nhớ kỹ tất cả những mục cần chú ý rườm rà kia rồi.
Trong tủ lạnh cũng chất đầy hoa quả Hàn Giang Khuyết mua từ siêu thị về, các loại hạt ăn vặt, sữa chua và kem ly, tất cả đều là vị Văn Kha thích.
Omega trong kỳ phát tình sẽ hao mòn rất nhiều thể lực, cần bổ sung rất nhiều chất dinh dưỡng và vitamin. Nhưng vì sức khỏe suy yếu không thể tùy ý ra ngoài mua được nên cần phải chuẩn bị xong xuôi từ sớm.
Trước kia những việc này đều do Văn Kha tự chuẩn bị cho mình.
Nhưng giờ đây nhà anh đã trở nên ấm áp, tủ lạnh đầy ắp thức ăn, phòng ngủ thoải mái rực rỡ hẳn lên, ngay cả phòng khách cũng trải thảm lông dê mới, tất cả những điều này là nhờ Hàn Giang Khuyết.
Đây là lần đầu tiên có người nghiêm túc đối xử như vậy với kỳ phát tình của anh.
Không phải như đối xử với một thứ gì đó phiền phức, một nghĩa vụ bất đắc dĩ phải thực hiện.
Có lẽ chính vì vậy nên anh mới càng thêm xấu hổ vì chần chừ và bất an trong lòng mình.
Đêm sắp phát tình, kỳ thực Văn Kha đã cảm nhận được cơ thể mình đang bắt đầu xao động bất an một cách rõ rệt.
Anh tiến vào phòng tắm ngồi một mình trong đó rất lâu. Đầu tiên anh tỉ mỉ tắm thật sạch mỗi một tấc trên cơ thể mình, mãi đến khi cảm thấy khoang sinh sản trong bụng dần đau âm ỉ vì trống rỗng mới lau khô người. Kế đó, anh để trần cơ thể ngồi xổm xuống, sau đó lấy một chiếc vòng bảo vệ cổ màu đen dưới tủ bồn rửa mặt ra.
Đây là vòng bảo vệ mà mỗi một Omega đều có, cũng là phương tiện tự bảo vệ quan trọng nhất.
Một khi Omega đeo chiếc vòng này lên, chẳng khác nào đã tỏ rõ thái độ của mình. Nếu Alpha ép buộc mở vòng cổ này ra để tiến hành ký hiệu sẽ cấu thành hành vi phạm tội.
Quan trọng hơn là, khi đeo chiếc vòng bảo vệ tuyến thể sẽ phải chịu đè ép, tuy có khó chịu nhưng có khả năng tránh thai hiệu quả. Đây cũng là bức bình phong che chở cho những Omega chưa bị ký hiệu chính thức có thể thoải mái hưởng thụ khoái cảm.
Đương nhiên với Văn Kha bức bình phong này có cũng được mà không có cũng chẳng sao, vì anh vốn không có khả năng mang thai.
Văn Kha chạm vào vòng bảo vệ, nhưng ngón tay lại không ngừng run rẩy. Anh không thể nào quyết định xem mình có nên đeo vào không.
Anh không muốn bị ký hiệu chính thức.
Mấy ngày qua, anh không thể không đối mặt với thái độ của mình với chuyện này. Mặc dù anh thực sự yêu Hàn Giang Khuyết, không thể nghi ngờ điều này, nhưng anh cũng thực sự, thực sự không muốn giống như trước đây – bị một Alpha hoàn toàn khống chế.
Mãi đến khi tỉnh táo lại mới biết được cảm giác đó đau khổ như sống không bằng chết đến cỡ nào.
Nhưng khi đeo vòng bảo vệ cũng có nghĩa rằng anh vạch ra một ranh giới lạnh lùng với Hàn Giang Khuyết...
Cơn đau trong khoang sinh sản càng lúc càng dữ dội, Văn Kha đã bắt đầu khao khát được pheromone an ủi.
Văn Kha sắp đứng không vững nữa, chỉ có thể miễn cưỡng đỡ lấy bồn rửa tay.
Đúng lúc này, bên ngoài toilet truyền đến tiếng gõ cửa của Hàn Giang Khuyết...
"Anh ra ngay đây..." Giọng Văn Kha đã hơi run run.
"Văn Kha, anh không sao chứ?"
Cách một cánh cửa, giọng Hàn Giang Khuyết có hơi bí bách, nhưng vẫn nghe thấy lo lắng trong đó.
"Anh, anh không sao."
Văn Kha đứng thẳng lên nhìn bản thân mình trong gương. Bởi vì hơi nước mà trong gương anh trở nên mờ ảo mông lung, tựa một cái bóng mờ hư hao.
Những ký ức tự ti, bất lực trong quá khứ nhanh chóng xẹt qua trước mắt.
Thực ra tự tin và tình dục của một người gắn bó chặt chẽ với nhau.
Trong quá khứ, anh gần như chưa từng nhìn kỹ cơ thể mình. Anh từng tin chắc rằng mình không quyến rũ, bởi vì ngay cả trong kỳ phát tình anh cũng không thể nào hấp dẫn Trác Viễn.
Mười năm, 120 lần phát tình.
120 lần chẳng hề vui vẻ.
Đây là lần thứ 121.
Lần này, Hàn Giang Khuyết đang bầu bạn bên anh.
Tiếng gõ cửa dần trùng với tiếng tim đập của anh, tựa như ám chỉ, cũng giống như đang giục giã.
Văn Kha bỗng kiên quyết thả vòng bảo vệ xuống.
....
Lúc mở cửa, Văn Kha chẳng mặc bất cứ thứ gì trên người. Anh trần truồng đứng trước mặt Hàn Giang Khuyết, ngón chân trắng nõn giẫm trên thảm đang khe khẽ cuộn lại vì căng thẳng: "Hàn Giang Khuyết..."
Hàn Giang Khuyết hoàn toàn sửng sốt.
Mái tóc của Omega còn hơi ươn ướt, cơ thể trắng ngần, và một đôi mắt sũng nước.
Giống y hệt.
Giống y hệt mười năm trước.
Tình cảnh ngây thơ chẳng muốn ai biết nhiều năm trước bỗng lần nữa xuất hiện trước mặt hắn.
Có điều lần này Văn Kha đã xoay người lại.
"Đêm nay, trước, trước tiên đừng ký hiệu chính thức anh nhé..." Hàng mi Văn Kha cũng đang run rẩy: "Được không?"
Anh biết điều này thực sự rất không công bằng.
Bởi vì nguyên nhân của anh mà Alpha yêu anh phải vi phạm thiên tính của mình. Nhưng cũng chính vì anh biết Hàn Giang Khuyết yêu mình, nên mới có thể đưa ra yêu cầu không nên có này, đây là cái tùy hứng mà chỉ người được yêu mới có.
"Nhưng anh không đeo vòng bảo vệ." Hàn Giang Khuyết khàn giọng nói.
Văn Kha ngẩng đầu kinh ngạc nhìn hắn. Qua thật lâu, anh mới hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Anh yêu em, Hàn Giang Khuyết."
Kế đó, cơ thể lõa lồ ướt át và thơm phưng phức của Văn Kha nhào vào lòng Hàn Giang Khuyết.
Hàn Giang Khuyết bỗng nhiên hiểu ra.
Văn Kha không đeo vòng bảo vệ mà trần truồng đi ra là vì hoàn toàn tin tưởng hắn.
Văn Kha đã lựa chọn, lại giao toàn bộ quyền thực thi cho hắn.
Trong nháy mắt, hắn bị chú hươu cao cổ trong mộng chạm vào tim.
"Đồ ngốc."
Hàn Giang Khuyết dùng tay đỡ bờ mông tròn trịa của Văn Kha, sau đó ôm trọn anh vào lòng và đi về phòng ngủ.
Trên giường chồng chất mấy chiếc gối, Hàn Giang Khuyết lật chăn lên sau đó hai người cùng nhào xuống chiếc giường rộng rãi. Lông ngỗng mềm mại chậm rãi rơi xuống người, tựa như giọt mây trời nhẹ nhàng phủ lên.
Văn Kha dùng ngón tay vuốt ve gương mặt tuấn mỹ của Hàn Giang Khuyết: "Em biết hai hôm nay mình giống cái gì không?"
"Giống cái gì?"
"Giống một loại động vật nào đó... Ừm, hẳn là chim nhỉ? Trước khi chim đực tìm bạn đời, nó đều muốn xây tổ, bởi vì có xây tổ thật đẹp thì mới có thể giao phối với chim cái." Văn Kha cười ngốc ngốc: "Là chim nhỉ?"
"Ừ, là chim." Hàn Giang Khuyết cũng nghiêm túc gật đầu.
Hắn bất giác đặt tay lên mông Văn Kha. Độ cong như gò núi của chỗ đó gần như không cần nhìn, chỉ cần chạm thôi cũng cảm thấy rất khiêu gợi: "Vậy anh cảm thấy... Em xây tổ có đẹp không?"
"Đẹp vô cùng." Văn Kha gật gật đầu.
Anh hơi xấu hổ lén lút kéo tay Hàn Giang Khuyết xuống đặt trên bụng mình, có thể cảm nhận khoang sinh sản đang xao động dữ dội.
Cơ thể anh đang chuẩn bị...
Chuẩn bị muốn kết hợp với Hàn Giang Khuyết.
Suy nghĩ này khiến anh kích động đến mức không kiềm chế được.
Hai người họ trốn trong ổ chăn ấm áp, ngón chân quấn quýt cùng một chỗ, thân mật thầm thì với nhau. Giống như một đôi chim nhỏ trong tổ tựa vào nhau cọ rửa lông vũ, chờ gió đến mưa qua.
Chờ đợi, khiến một thời khắc vốn bình thường chẳng có gì lạ cũng trở nên long trọng và lãng mạn.
"Sắp bắt đầu rồi hả?"
Đôi mắt của Hàn Giang Khuyết lóe sáng lấp lánh, thoạt nhìn hắn rất phấn chấn, ánh mắt vừa háo hức mong chờ lại vừa căng thẳng.
"Sắp rồi..."
Văn Kha trả lời, anh vẫn còn chút bất an lẩm bẩm: "Hàn Giang Khuyết, lát, lát nữa anh sẽ rất đáng ghét, thực sự sẽ rất đáng ghét."
"Em muốn hôn anh." Hàn Giang Khuyết cũng bắt đầu hỏi một đằng trả lời một nẻo. Tuy nói vậy, nhưng hắn lại ngậm cắn tay Văn Kha, khàn khàn nói: "Văn Kha, em muốn hôn anh, muốn làm tình với anh."
Một tia chớp bỗng lóe sáng rạch qua màn trời đêm, ngoài cửa sổ bỗng có cơn mưa rào tầm tã, mà rốt cuộc trong cơ thể Omega cũng trào dâng sóng tình mãnh liệt.
Hàn Giang Khuyết tựa như chú sói con chờ được cơ hội, lập tức đè nghiến Văn Kha xuống dưới thân. Hắn ôm mặt Văn Kha đặt từng nụ hôn mãnh liệt lên nốt ruồi lệ đo đỏ kia. Tiếng tim đập của hai người vồn vã như nhau.
"Ưm..."
Cơ thể Văn Kha co lại.
Anh bất giác phát ra một tiếng rên rỉ mềm mại khôn cùng, chân lặng lẽ cuốn lấy eo Hàn Giang Khuyết.
Rốt cuộc, anh đã phát tình rồi.
Giây phút ấy đến một cách đột ngột, cũng rất tự nhiên.
_________________________
Người post: Yến Nhi