Cần cổ trắng ngần của Văn Kha đang nhuốm màu đỏ ưng ửng, anh nhẹ nhàng cọ xát mình vào ga giường.
Hàn Giang Khuyết cúi đầu nhìn Văn Kha.
Hầu kết xinh xắn của Omega đang nhấp nhô lên xuống, cổ họng phát ra tiếng rên rỉ lầu bầu như tiếng gù của chim bồ câu. Đôi mắt bình thường luôn dịu dàng giờ lại ướt sũng, bên trong ngập tràn khao khát nhìn hắn.
Nhất thời Hàn Giang Khuyết ngơ ngẩn, không tiếp tục động tác nữa.
Từng đoạn ký ức tồi tệ hồi nhỏ dần lướt qua – căn nhà cũ nát chật chội, bị ép nhìn thấy cảnh giường chiếu như thú hoang giao hợp, tất cả đã khiến tâm lý hắn căm ghét và bài xích Omega phát tình trong một khoảng thời gian rất dài.
Hắn luôn cảm thấy, Omega phát tình sẽ toát lên dáng vẻ rất đặc biệt.
Rất dính người, rất tanh nồng...
Có cảm giác... Tham lam như một con thú.
Hắn vẫn luôn căm ghét dáng vẻ đó, cảm thấy nó rất đáng xấu hổ.
"Hàn Giang Khuyết." Văn Kha nắm lấy cánh tay chàng Alpha, nhỏ giọng lặp lại lần nữa: "Hàn Giang Khuyết..."
Omega đương kỳ phát tình mẫn cảm quá đỗi. Trên cơ thể, trên tình cảm, dường như giác quan của mỗi một tế bào toàn thân đều bị huy động đến cực hạn, bởi vậy cũng yếu ớt tột cùng.
Anh muốn Hàn Giang Khuyết ôm mình, muốn dán lấy cơ thể Alpha của mình thật kín kẽ đến mức chẳng còn khe hở. Chỉ một giây lãnh đạm trong mắt Hàn Giang Khuyết thôi cũng khiến anh sợ hãi vô cùng. Anh khịt mũi một cái rồi sợ sệt hỏi: "Em, em còn hôn anh không....?"
Anh sợ mình bị từ chối, sợ bị đùa cợt. Khi hỏi câu hỏi này, những ký ức đáng sợ trong quá khứ ào tới như thủy triều, khiến anh gần như bật khóc.
"Ừ." Lúc này Hàn Giang Khuyết mới lấy tại tinh thần, hắn cúi người nâng cằm Văn Kha đặt một nụ hôn mãnh liệt lên đôi môi mềm mại ấy.
"Ưm..."
Văn Kha nhận được cổ vũ bèn vội vàng ôm lấy eo Hàn Giang Khuyết, gần như muốn dâng hiến toàn bộ bản thân mình vào cái ôm của Alpha.
Hông anh nhè nhẹ cọ xát eo hắn, đôi chân quấn riết vào nhau. Dù biết rõ là rất xấu hổ, nhưng những dằn vặt trong kỳ phát tình đủ để phá hủy bất cứ rụt rè nào của Omega.
Hàn Giang Khuyết dùng lưỡi sục sạo trong khoang miệng Văn Kha. Omega run rẩy trong ngực hắn, hắn chầm chậm dời tay xuống nhẹ nhàng ve vuốt bộ phận giữa hai chân Văn Kha.
dương v*t màu hồng nhạt run run dựng thẳng, phần đỉnh rỉ chất lỏng trong suốt dinh dính.
Cả người Văn Kha giật nảy lên, cổ họng bật ra một tiếng rên rỉ dài khó nén.
Mặc dù nam Omega cũng có bộ phận sinh dục như Alpha, nhưng do vị trí là bên bị tiến vào trong chuyện giường chiếu, nên kích thước hoàn toàn không thể sánh bằng Alpha. Bởi vậy khi nắm dương v*t của Văn Kha trong lòng bàn tay, Hàn Giang Khuyết cảm thấy gần như lạ lẫm.
Hóa ra dương v*t của Omega là thế này, nhỏ nhắn thon thon, đến mức gần như gọi là xinh đẹp.
Trong lòng Hàn Giang Khuyết thốt nhiên dâng lên một cảm xúc hung dữ khó nói thành lời. Hắn gia tăng lực nơi tay, vừa thô lỗ xoa nắn bộ phận đang ri rỉ nước vừa hung hăng cắn môi Văn Kha, thấp giọng nói: "Văn Kha... Của anh nhỏ quá."
"Em..." Dù đang sa vào khoái cảm, Omega nghe được câu này cũng không khỏi tức giận.
Có điều cơ thể Văn Kha đang mềm nhũn, giọng cũng mềm, nên cơn giận cũng vì thế mà không có sức uy hiếp. Anh che mặt, giận đến mức có nghẹn ngào cũng không nhịn được cãi lại: "Thế, thế em thì lớn lắm à?"
Hàn Giang Khuyết vụng về kéo tay Văn Kha ra, đoạn cúi đầu nhìn gương mặt của Omega trong ngực mình.
Mí mắt của Văn Kha rất hẹp, bình thường khi hoàn toàn mở ra sẽ tạo cảm giác mắt một mí. Nhưng giờ này khi đôi mắt ấy trong trạng thái nửa khép nửa mở, mí mắt cũng lờ mờ hiển hiện một cách quyến rũ. Trong mắt anh đang ẩn chứa tức giận, nhưng chính bản thân anh lại chẳng thể nào chống cự được khoái cảm Hàn Giang Khuyết mang đến cho mình, đôi mắt nhạt màu kia cũng ướt đẫm sương mờ.
Hơi thở Hàn Giang Khuyết lập tức trở nên nặng nề, hắn không nói gì, chỉ kéo tay Văn Kha nhấn lên thân dưới của mình.
Omega mới vừa rồi còn không phục lập tức im bặt.
"Em, em là Alpha..."
Mặt Văn Kha đỏ tưng bừng, một lát sau anh mới lúng búng nói: "Chúng ta khác nhau."
Mặc dù vẫn đang mạnh miệng, nhưng trong lòng anh cũng hơi choáng váng. Là ảo giác ư? Dù là Alpha đi chăng nữa thì kích thước thế này...
Hàn Giang Khuyết được đầu ngón tay Văn Kha chạm vào, thần kinh cũng hưng phấn lên. Hắn tiến tới cắn lên môi Văn Kha, cắn lên vành tai đỏ bừng của anh, giống như một chú sói con vừa hung hăng lại thân mật.
"Văn Kha, anh... Anh sẽ khẩu giao cho em chứ?" Hắn cắn cắn, sau đó bỗng nhiên dùng đầu thô lỗ húc Văn Kha ngã xuống giường, đôi mắt lập lòe.
Văn Kha bị Hàn Giang Khuyết nhìn đến mức tê dại toàn thân. Dù đang mơ màng, nhưng khi nghe thấy yêu cầu của hắn anh vẫn lập tức gật đầu nói: "Được chứ."
Anh bò dậy rồi ngoan ngoãn quỳ sấp xuống giữa hai chân Hàn Giang Khuyết.
Lúc thật sự tiếp xúc với cây hàng của Hàn Giang Khuyết ở khoảng cách gần, Văn Kha mới nhận ra cảm giác vừa rồi thật sự không phải ảo giác.
Đương nhiên kích cỡ của Alpha nam tính sẽ lớn hơn những giới tính khác một chút, ban đầu Văn Kha cũng đã chuẩn bị tâm lý. Nhưng dương v*t hoàn toàn cương của Alpha cấp S lại quá lớn, to dài đến đáng sợ. Phần cán nóng rẫy lồ lộ gân xanh, đầu khấc căng phồng, vừa hung hãn vừa có tính công kích.
Cậu thiếu niên xinh như hoa hồi cấp ba đã hoàn toàn lớn thật rồi.
Là Alpha cấp S Hàn Giang Khuyết trưởng thành, chứ không phải là Hàn công chúa nữa.
Cuối cùng trong lòng Văn Kha cũng nhận ra điểm này.
Dưới tình huống sát gần nhau thế này, dù có đang trong kỳ phát tình và khao khát Alpha mạnh mẽ đến nhường nào, Omega cũng sẽ cảm thấy sợ hãi.
Văn Kha ngẩng đầu lên, thấy Hàn Giang Khuyết chống khuỷu tay trên giường và nhìn anh bằng đôi mắt đen lay láy. Hắn không giục giã gì, nhưng nỗi mong chờ trong mắt lại gần như không che giấu được.
Anh muốn để Hàn Giang Khuyết cảm thấy thoải mái, làm gì cũng được.
Khát khao này thậm chí còn hơn hẳn nỗi xôn xao phát tình của bản thân.
Văn Kha cúi đầu xuống dùng tay siết chặt phần gốc nóng rực sau đó vuốt ve lên xuống, đoạn nhắm mắt lại chầm chậm nuốt phần đỉnh căng phồng vào miệng.
Hàn Giang Khuyết hưng phấn khôn cùng, đôi mày kiếm của hắn khẽ nhíu, lại càng thêm tuấn mỹ trong bóng đêm. Hắn bất giác túm lấy mái tóc mềm như tơ của Văn Kha, sau đó đè xuống dưới một chút.
"A..."
Văn Kha cố kìm nén tiếng rên. Không phải anh không có kinh nghiệm, nhưng vẫn cảm thấy vô cùng miễn cưỡng. Đầu khấc thô to chỉ tiến vào một nửa cổ họng, nhưng cũng đã mang đến cảm giác nuốt sâu hít thở không thông. Anh nhắm chặt mắt cố sức thả lỏng yết hầu, nhưng vẫn kháng cự theo bản năng.
"Văn Kha." Hàn Giang Khuyết khàn giọng lên tiếng. Hắn nâng mặt Văn Kha lên, đôi môi hồng nhạt của Omega đang mở lớn phun ra nuốt vào thằng em to bự, thống khổ lấy lòng hắn.
Bởi vì tiếng kêu của hắn, mà đôi mắt đương mông lung ảo mờ kia lại mở ra. Trong ánh đèn ngủ vàng ấm, cặp mắt của anh nom như viên ngọc lưu ly long lanh sáng. Hàn Giang Khuyết cảm thấy mình gần như có thể soi tỏ hình bóng mình trong đôi mắt ấy.
Hóa ra hắn cũng tham lam.
Hắn cũng giống thế.
Hàn Giang Khuyết chậm rãi rút dương v*t ra, sau đó vuốt ve khóe miệng đỏ tấy của Văn Kha.
"Sao, sao thế?" Văn Kha ho khan hai tiếng, lập tức bất an hỏi: "Có phải... Kỹ thuật dùng miệng của anh không tốt không?"
"Không phải." Hàn Giang Khuyết lắc đầu, hắn trở mình đè Văn Kha xuống dưới thân, sau đó rải từng nụ hôn dịu dàng lên trán anh: "Không muốn để anh khó chịu."
Văn Kha đang muốn lắc đầu thì lại bị nụ hôn của Hàn Giang Khuyết chặn lại.
Hàn Giang Khuyết nhìn đôi mắt long lanh kia, nhìn rèm mi dài thật dài, và cả đôi môi mềm mại lấp lánh nước vì những cái hôn liên tiếp.
"Văn Kha." Hắn lặp lại lần nữa, sau đó khẽ ngừng rồi trịnh trọng nói: "Hươu con của em, bảo bối của em."
Rốt cuộc hắn cũng thốt ra xưng hô sến súa đã vô số lần nghĩ trong lòng, sau đó lại cảm thấy mặt mình cũng nóng lên.
Văn Kha lập tức ngây người.
Hàn Giang Khuyết không nói gì nữa, hắn bỗng nhiên kéo chăn phủ lên, sau đó chui vào lấy một chiếc gối kê dưới mông Văn Kha.
Trong bóng tối chỉ còn sót lại tia sáng mờ ảo, nhưng vì thế mà càng tôn lên làn da mịn màng trắng nõn tựa sứ của Văn Kha. Hàn Giang Khuyết say đắm nhìn cặp mông ưỡn cao của Văn Kha, vì bờ mông cong mẩy tròn trịa mà khe hở nho nhỏ ở giữa kia cũng bị giấu càng sâu hơn.
Văn Kha thực sự có một làn da mịn màng quyến rũ, thậm chí có cảm giác chỉ cần cắn một cái răng sẽ thấy căng mẩy đàn hồi.
Một khi suy nghĩ như vậy đã hình thành trong đầu, sẽ không thể ném đi được nữa.
Hàn Giang Khuyết không kìm được cúi đầu cắn mông Văn Kha một cái. Bởi vì dùng sức quá mạnh mà trên bờ mông còn để lại một dấu răng sâu...
Hóa ra thực sự rất đàn hồi và căng mẩy.
Omega bị cắn đến mức run rẩy, ngay cả cặp mông trắng ngần cũng khe khẽ run.
Rốt cuộc Hàn Giang Khuyết không kìm nén được nữa, hắn đẩy hai bên mông Văn Kha ra, để cửa vào hồng nhạt bí ẩn ở giữa lồ lộ ra ngoài...
Sau đó, hắn nằm xuống dùng lưỡi liếm láp nếp uốn chỗ đó.
"A, ưm...!"
Văn Kha lập tức phát ra một tiếng rên rỉ cao vút.
Khi đầu lưỡi ấm áp tiến vào, dường như nó đã mọc lên xước mang rô mềm mại, kích thích đến mức Văn Kha phải cuộn tròn người. Khoái cảm quá đỗi mãnh liệt khiến anh hoàn toàn không kiềm chế được âm lượng của mình.
Hàn Giang Khuyết nâng cặp mông đang run rẩy vì hưng phấn kia lên, đoạn kiên nhẫn cẩn thận liếm láp. Nơi chốn bí ẩn của Omega trong kỳ phát tình đã sớm ướt đẫm, Văn Kha có thể cảm nhận được nước nôi trong mình tràn lan khiến chỗ đó lầy lội khôn cùng. Anh cong eo muốn chạy trốn, nhưng lại bị Hàn Giang Khuyết đè lại không thả.
Văn Kha xấu hổ đến độ sắp khóc, run rẩy nói: "Đừng, đừng liếm mà... Hàn Giang Khuyết, anh cầu xin em đấy..."
Hàn Giang Khuyết dừng lại.
An ủi đột ngột khựng lại khiến Omega càng thêm chật vật. Văn Kha nức nở, đôi chân thon thả trắng ngần giạng rộng, không nhịn được giơ mông cao hơn. Anh biết dáng vẻ không tự kiềm chế được bản thân dâm đãng đến nhường nào, nên không thể không khó chịu siết chặt lấy ga giường.
Hàn Giang Khuyết ngẩng đầu nhìn dáng vẻ ướt đẫm hàng mi, nhưng cơ thể lại vẫn khao khát cọ xát của người mình yêu.
Văn Kha cũng rất tham lam.
Nhưng lại đáng yêu khôn cùng.
Trong mắt hắn bỗng nổi lên một tia dịu dàng sâu thẳm, hắn chậm rãi ngồi dậy trong chăn rồi ôm chặt Văn Kha đang run rẩy, nhẹ nhàng hôn môi.
"Văn Kha." Hàn Giang Khuyết vừa hôn vừa thấp giọng nói: "Em thích hôn anh."
"Cơ mà chỗ, chỗ đó... Đừng." Văn Kha bị hôn đến mức không thốt được một câu đầy đủ.
"Em thích." Hàn Giang Khuyết cố chấp nói: "Văn Kha, mỗi tấc mỗi chỗ toàn thân anh em đều muốn hôn. Em thích mùi hương của anh, không phải pheromone, mà là mùi hương của anh."
Mắt Văn Kha đỏ bừng, anh im lặng một lát, sau đó không còn từ chối nữa.
Anh ôm chặt lấy cổ Hàn Giang Khuyết, chủ động hiến dâng nụ hôn.
Họ quấn quýt môi lưỡi, mùi vị hơi hơi tanh nồng, nhưng lại quyến rũ quá đỗi.
Đó là hương vị phát tình của Văn Kha.
Hàn Giang Khuyết kích động đè Văn Kha ra hôn hít. Hắn khép hờ mắt, rồi đắm chìm trong đó.
Trong nháy mắt ấy, hắn cảm thấy tro bụi chất trong đáy lòng nhiều năm dường như đã nhẹ nhàng bay theo làn gió.
Omega phát tình, Alpha đang cương.
Giới tính khác biệt, nhưng dục vọng lại như nhau, chẳng có gì để hổ thẹn.
Con người là động vật.
Có ham muốn như động vật, có tình dục như động vật.
Bởi vì khao khát mà tham lam, nhưng cũng vì ái dục mà đáng yêu.
Hắn ôm người mình yêu, mà người yêu lại đang phát tình.
Đây là...
Chuyện lãng mạn nhất mà hắn có thể tưởng tượng ra.
___________________
Khụ, nói ra thì xấu hổ nhưng mà đọc cảnh H này tui thấy cũng bình thường, nhưng chỉ hai câu "Cậu thiếu niên xinh như hoa hồi cấp ba đã hoàn toàn lớn thật rồi. Là Alpha cấp S Hàn Giang Khuyết trưởng thành, chứ không phải là Hàn công chúa nữa." tự dưng làm tui nwsng vcl í ⁄(⁄ ⁄ ⁄ω⁄ ⁄ ⁄)⁄
Người post: Yến Nhi