Văn Kha kinh ngạc nhìn Hàn Giang Khuyết, kể từ sau khi ở bên nhau, đây là lần đầu tiên anh chạm tới nỗi bi quan và buồn bã vẫn bị kìm nén trong lòng người mình yêu.
Anh vô cùng ngơ ngác, bởi vì kinh ngạc, và cũng vì không hiểu.
Hóa ra khi ở bên anh, Hàn Giang Khuyết không vui vẻ như anh tưởng tượng.
Sự thực này khiến anh cảm thấy toàn bộ thế giới như đang quay cuồng chao đảo.
"Em cảm thấy... Bây giờ anh chưa đủ yêu em ư?" Văn Kha nhìn Hàn Giang Khuyết, hỏi: "Vì cái gì? Chỉ vì dấu hiệu thôi sao? Chẳng lẽ thứ duy nhất anh có thể chứng minh tình cảm của mình cũng chỉ là dấu hiệu thôi ư?"
Lúc hỏi câu này, anh thực sự rất buồn.
Hàn Giang Khuyết cũng cúi đầu xuống nhìn Văn Kha –
Có lẽ vì không khí buốt lạnh trong hành lang, đôi môi hồng của Omega hắn yêu đang run rẩy, trên rèm mi của đôi mắt bình thường vốn dịu dàng giống hươu con giờ như đang ngưng đọng một tầng sương trắng ướt sũng.
Hàn Giang Khuyết nghiến chặt răng không mở miệng.
Bên ngoài hắn nom sắc sảo lạnh lùng đấy, nhưng thực ra khi ở trước mặt Văn Kha lại rất sợ. Bởi vì những lời không thốt thành câu càng sắc nhọn, thế nên hắn cứ đứng đó như một chú sói con quật cường bướng bỉnh, bày tỏ chống cự vừa bị động vừa đáng thương.
Nhưng tín hiệu đó không được Omega đang đau lòng tiếp thu.
"Hàn Giang Khuyết..."
Giọng Văn Kha đã gần trở nên nghẹn ngào, anh gắng sức đỡ bụng dưới nhô ra, run rẩy nói: "Lúc trước khi lấy hết dũng khí đến sàn nhảy tìm em tỏ tình, anh đã nghĩ sẽ muốn đi cùng em cả đời. Tình cuối vốn là chấp niệm của anh, thậm chí trước đó anh còn cảm thấy chuyện quan trọng nhất trong đời là phát triển Tình cuối đến mức hoàn hảo mười phân vẹn mười. Ban đầu khi mang thai trong thời điểm cực kỳ quan trọng này, anh đã rất lưỡng lự, rất xoắn xuýt... Hàn Giang Khuyết, anh không phải là kiểu Omega rất muốn sinh nở, so với việc sinh sản, anh càng có nhiều chuyện muốn làm trong đời này hơn. Nhưng vì em mà chuyện mang thai mới có ý nghĩa với anh, bởi vì trong bụng là cục cưng của anh và em, có khổ có mệt hơn nữa cũng được, anh vẫn sẽ cảm thấy vô cùng hạnh phúc."
"Về sau anh vẫn muốn thực hiện Tình cuối thật tốt, muốn kiếm nhiều tiền, muốn mua xe cho em, muốn làm mọi chuyện cùng em. Từ đó đến giờ... Anh luôn nghĩ mỗi một phần tương lai đều có em. Hàn Giang Khuyết, chẳng lẽ những điều này không tính là yêu sao? Chẳng lẽ với em, toàn bộ những điều này cộng lại cũng chẳng bằng một dấu hiệu ư?"
Hàn Giang Khuyết thực sự không có cách nào trả lời cho câu chất vấn có lý của Văn Kha. Có lẽ trong mắt Omega trưởng thành chín chắn ấy, những gì hắn làm thật buồn cười và ngây thơ xiết bao. So với Văn Kha, hắn miệng lưỡi vụng về, thậm chí không thể nào tranh luận một cách logic rõ ràng cho chính mình.
Nhưng hắn vẫn... Rất muốn đấu tranh cho mình một lần nữa.
Cổ họng Hàn Giang Khuyết khàn đục, hắn nhẹ nhàng hỏi: "Tiểu Kha, nhưng nếu như em thật sự, thật sự vẫn rất muốn ký hiệu anh thì sao?"
Giọng điệu ấy nói là yêu cầu, thì chi bằng nói hắn đang khẩn cầu còn đúng hơn.
Đôi mắt đen láy của Alpha chăm chú nhìn Văn Kha, đây đã từng là ánh mắt giúp hắn làm việc gì cũng thuận lợi.
Thời niên thiếu, đã bao nhiêu lần hắn vững tin không hề nghi ngờ rằng chỉ cần nhìn Văn Kha như vậy, chú hươu cao cổ cao lớn của hắn sẽ ôm trăng hái sao cho hắn.
Nhưng lần này, Văn Kha lại im lặng.
Trong nỗi im lặng thật dài, Hàn Giang Khuyết nghĩ, có lẽ mình cũng đã đoán được đáp án, nhưng chỉ cần Văn Kha còn chưa mở miệng, hắn vẫn sẽ nguyện ý kiên nhẫn chờ đợi.
"Xin lỗi em."
Nương theo luồng gió lạnh buốt thấu xương, cuối cùng Văn Kha cũng thì thào: "Hàn Tiểu Khuyết, anh xin lỗi. Anh không thể đồng ý với em được."
Văn Kha vẫn từ chối hắn.
Hàn Giang Khuyết hít một hơi thật sâu, hắn không nhìn Văn Kha nữa mà đột ngột quay lưng sải bước đi như đang chạy trối chết đến thang máy, sau đó đi xuống dưới.
Trong mùa đông giá lạnh, thực sự hắn không biết mình muốn đi đâu, chỉ là bỗng nhiên rất sợ hãi phải đối mặt với Văn Kha.
....
Văn Kha không cản Hàn Giang Khuyết bỏ đi, dù cho đây là lần đầu tiên kể từ khi ở bên nhau họ cãi nhau nghiêm trọng đến mức Hàn Giang Khuyết bỏ mặc anh quay người rời đi.
Đối với Omega đang mang thai, chấn động này không thể nói là nhỏ. Mặc dù anh đã cố gắng bảo mình phải giữ bình tĩnh và tỉnh táo đối mặt, hãy xem như Hàn Giang Khuyết cần thời gian để yên lặng một chút, nhưng cơ thể lại không lừa dối được.
Văn Kha cảm thấy khổ sở trước nay chưa từng có, bụng anh khó chịu vô cùng, eo cũng đau nhức dữ dội. Sau khi ngâm mình trong nước nóng chốc lát, bữa tối anh chỉ uống hai ngụm canh vì thấy không ngon miệng, kế đó uể oải nằm trong chăn.
Anh không ngủ được, hết đổi điện thoại từ chế độ rung sang chế độ chuông, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không nhận được tin nhắn của Hàn Giang Khuyết.
Mãi đến khuya, Hàn Giang Khuyết vẫn không hề có tin tức gì. Rốt cuộc Văn Kha không nhịn được nữa mở Wechat ra thử nhắn một tin thăm dò cho Hàn Giang Khuyết: "Hàn Tiểu Khuyết, đêm nay em có về nhà không?"
Sau khi gửi xong Văn Kha chăm chú cầm điện thoại chờ, nhưng mãi không thấy tin trả lời. Anh luống cuống tiện tay ấn mở trang cá nhân của Hàn Giang Khuyết, lại phát hiện hắn đã thay đổi avatar –
Đổi thành ảnh chụp một chiếc găng tay quyền anh màu đỏ nằm lẻ loi trên sàn tập.
Văn Kha sửng sốt.
Sau khi bên nhau hai người họ không dùng ảnh đại diện tình nhân này nọ. Văn Kha vốn khiêm tốn ngại ngùng, cứ thấy đàn ông từng này tuổi làm vậy sến quá. Mà Hàn Giang Khuyết không yêu cầu anh gì, chỉ nhanh chóng đổi ảnh đại diện Wechat của mình thành bức ảnh chụp hắn cho hươu cao cổ ăn ở Florida trước đó.
Trong bức ảnh, mũi hắn vô ý dán trên mũi chú hươu cao cổ. Mà đầu hươu chiếm vị trí giữa ảnh, còn Hàn Giang Khuyết cao to lại vì đang nghiêng người rướn tới mà chỉ chiếm một chút xíu trong góc ảnh.
Khi ấy Hứa Gia Nhạc đã từng vô ý nói: Lạ thật đấy, dù để khoe ân ái thì cũng rất ít người lại cài một bức ảnh bố cục không cân thế này làm ảnh đại diện.
Khi nghe câu nói này Văn Kha không để tâm lắm, nhưng chẳng hiểu sao vẫn một mực nhớ kỹ. Và giờ khi nhớ lại, anh bỗng cảm thấy tim mình như vừa rơi tõm từ trên cao xuống.
Rốt cuộc Văn Kha không kìm được nữa, anh liên tục gọi mấy cú điện thoại cho Hàn Giang Khuyết, nhưng bên kia vẫn trong trạng thái tắt máy.
Anh thẫn thờ ngồi trên giường, trong đầu đầy những suy nghĩ khiến mình hoảng sợ không thôi...
Hàn Giang Khuyết... Không cần anh nữa ư.
Rõ ràng anh biết là không thể nào, đây chỉ là vì anh đang mang thai, nên cảm xúc bất an. Rõ ràng anh biết hết, nhưng vẫn sợ đến mất hồn mất vía vì suy nghĩ này.
Anh đỡ eo xuống giường rồi ra phòng khách, lúc đang muốn phủ thêm áo khoác ra ngoài bỗng nghe thấy tiếng mở mật mã khóa cửa từ cửa lớn.
Trong bóng đêm, chỉ có thể lờ mờ thấy bóng dáng cao to và ngửi được mùi rượu sực mũi trên người Hàn Giang Khuyết, hắn đang loạng choạng bước vào.
"Hàn Tiểu Khuyết!"
Văn Kha cuống quýt đỡ lấy hắn. Nhưng Hàn Giang Khuyết không để ý đến anh ngay lập tức mà quay người nhanh chóng rẽ vào phòng vệ sinh trong phòng khách. Văn Kha theo sau bật đèn lên, lúc này mới thấy Hàn Giang Khuyết say đến mức mặt mũi đỏ bừng, hắn đang ngồi xổm đỡ bồn cầu khổ sở nôn khan.
"Em, em uống bao nhiêu thế hả...? Sao mãi không nhận điện thoại của anh?"
Văn Kha sốt ruột chạy đến bên người Hàn Giang Khuyết rồi ngồi xuống. Anh biết tửu lượng của hắn, nên càng thêm bất an, chỉ biết vỗ vỗ nhẹ vào lưng hắn, tay kia lo lắng sờ tay và mặt Hàn Giang Khuyết.
Mặt hắn rất nóng, nhưng tay lại lạnh buốt. Hàng lông mày đang nhăn lại vì khó chịu, hiển nhiên hắn đã uống rượu say, sau đó đi trong gió lạnh mới ra nông nỗi này.
"Lúc anh gọi tới thì điện thoại vừa hết pin." Hàn Giang Khuyết lẩm bẩm: "Sợ anh khó chịu nên em quay về."
Văn Kha ôm chặt lấy Hàn Giang Khuyết, toàn thân anh run rẩy, chỉ biết ôm chặt Alpha vào ngực: "Anh không khó chịu, anh chỉ... Anh chỉ nhớ em. Hàn Tiểu Khuyết, anh rất nhớ em."
"Em đừng giận anh nữa, vừa rồi anh còn có chuyện chưa nói xong. Hàn Tiểu Khuyết, anh bị Trác Viễn ký hiệu sáu năm, nhưng sáu năm đó và cho đến tận bây giờ anh chưa từng lưu luyến gã sâu sắc hay gì hết. Anh chỉ căm hận dấu hiệu, kết nối đó với anh không phải là yêu. Nhưng anh thực sự yêu em – Dù là anh của hồi cấp ba hay anh của bây giờ, tình cảm dành cho em vẫn chưa từng thay đổi."
Văn Kha vội vàng nói, giọng anh đã run bần bật: "Anh sinh ra và lớn lên trong một gia đình đơn thân, sau này mẹ anh mắc bệnh bỏ anh mà đi, từ đó anh không còn người thân, không còn gia đình trên thế giới này. Anh chỉ có em mà thôi Hàn Giang Khuyết à, tất cả tình cảm và yêu thương của anh đều dành cho em. Hàn Tiểu Khuyết, cầu xin em, cầu xin em hãy tin tưởng anh, đừng rời bỏ anh, được không em?"
Hàn Giang Khuyết cúi đầu nhìn Văn Kha.
Cần cổ của người ấy thon dài, tuyến thể đang tỏa mùi thơm cỏ xanh càng lúc càng nồng nàn. Trong mắt hắn, cơ thể người hắn thương vẫn rất nhỏ nhắn xinh xắn như cũ, chỉ có phần bụng là đột ngột nhô ra. Lúc này khi đang nhìn hắn, đôi mắt của người ấy đã lấp loáng ánh nước.
Văn Kha là Omega mang thai, là giống cái còn yếu ớt hơn trước.
Hắn không kìm được mà trở tay ôm lấy Văn Kha.
Văn Kha xinh đẹp, Văn Kha mềm mại.
Omega mang thai luôn có chế định tự nhiên với Alpha.
Đây không chỉ là pheromone, mà còn là bản năng của gen.
Giống như động vật lúc sinh sản, con cái sẽ trở nên kềnh càng bất lực, thế là trong thiên nhiên bao la mà khốc liệt, nó chỉ có thể dựa vào sự bảo vệ của con đực mới có thể sống sót và sinh hạ con non.
Cuộc sống là một cuộc cạnh tranh sinh tồn, bởi vậy con đực càng ưu tú càng có bản năng bảo vệ con cái mang thai mãnh liệt.
Con người là loài đứng đầu chuỗi sinh vật, nên bản năng bảo vệ đó còn vượt qua cả phạm vi sinh lý, đến cả việc khiến Omega đau lòng đều làm Alpha đau đớn đến mức không thể nào chịu đựng.
Hắn không nên khiến người ấy đau lòng, không thể để người ấy đau lòng.
Trong suy nghĩ hỗn độn vì say của Hàn Giang Khuyết, chỉ còn dư lại suy nghĩ này.
"Em cũng nhớ anh."
Hắn nấc một cái sặc mùi rượu, sau đó khàn giọng nói: "Không ký hiệu, chúng ta không ký hiệu nữa."
Hàn Giang Khuyết vươn tay ra vụng về và dịu dàng sờ mặt Văn Kha, lắp bắp lặp lại: "Em sẽ không rời bỏ anh đâu Tiểu Kha ngốc ạ, đến cả một đêm em cũng không nỡ bỏ anh đi. Dù xảy ra chuyện gì, em cũng sẽ mãi mãi không bỏ anh."
Một khi đã dùng tới kiểu câu "Dù thế nào... Cũng sẽ không..." để hứa hẹn, nghĩa là người nói đã hoàn toàn vứt bỏ nguyên tắc.
Hắn sẽ không bỏ đi.
Người không còn thẻ đánh bạc, sẽ mất đi quyền được mặc cả.
Đêm nay Hàn Giang Khuyết uống rất nhiều rượu, sau đó lảo đảo đi trong tuyết lạnh thật lâu. Hắn cảm thấy mình đã say khướt không còn biết gì, đang nghĩ đến rất nhiều chuyện, nhưng dường như lại chẳng nghĩ gì hết.
Có đôi khi với hắn, suy nghĩ thật sự quá mệt mỏi, đối đầu với người hắn yêu nhất lại là một loại tra tấn.
Cho nên khi nghe Văn Kha nói "Anh chỉ có em mà thôi Hàn Giang Khuyết à, tất cả tình cảm và yêu thương của anh đều dành cho em", hắn bỗng nảy sinh suy nghĩ được ăn cả ngã về không –
Vậy cứ thế đi.
Hắn chẳng cần gì nữa, chỉ cần một lời hứa hẹn đó là đủ rồi.
....
Lần mâu thuẫn liên quan đến dấu hiệu này của hai người, chắc chắn Văn Kha là bên hoàn toàn thắng lợi.
Nhưng nói theo một ý nghĩa nào đó, dù Văn Kha có nhận ra hay không thì trong mối quan hệ thân mật này, anh cũng đã tuyệt đối áp chế Hàn Giang Khuyết.
Nhưng lúc đó Văn Kha vẫn chưa hiểu –
Hai người đang yêu nhau, một khi có một người trở thành bên thắng tuyệt đối, thì trong hai chữ tình yêu, họ đã thực sự hoàn toàn lặng lẽ thua cuộc.
_________________
Post hai chương cho qua đoạn cãi nhau, không muốn mọi người phải chờ. Thực ra làm đến đoạn này mình vừa mệt vừa buồn, buồn cho cả hai nhân vật chính. Thực sự không ai có lỗi hết, ai cũng có suy nghĩ và cách hiểu của mình, ai cũng có lý. Chỉ là suy nghĩ của họ không hoà hợp được với nhau nên mới có mâu thuẫn, rồi một bên phải nhượng bộ mà nguồn gốc mâu thuẫn lại chưa giải quyết hết được. Mà chính vì không ai có lỗi nên mình mới buồn, vì chẳng biết trách ai, trách chăng số phận khéo trêu ngươi? Ôi không biết mình đang lảm nhảm gì nữa mệt quá đi ngủ đây bye mọi người...
Người post: Yến Nhi