Nhưng dù sao chăng nữa, bề ngoài hai người đã đạt được nhận thức chung về chuyện ký hiệu, nên những tháng ngày sau đó vẫn được coi là rất ngọt ngào.
Văn Kha có hai chuyện khiến anh rất vui, một là Vương Tĩnh Lâm nhanh chóng trả lời Diệp Thành, bảo đồng ý gặp mặt họ, thái độ này đồng nghĩa với việc sẽ có hi vọng. Chuyện thứ hai chính là ba tháng đầu mang thai đầy nguy hiểm đã qua.
Đối với Omega có cấp bậc khá thấp như Văn Kha, ba tháng đầu mang thai là thời điểm thử thách nhất. Bởi vì khoang sinh sản của anh không khỏe mạnh như Omega cao cấp, lại còn thụ thai trong thời kỳ suy nhược, nên bất cứ lúc nào cũng có khả năng sẽ vì một vấn đề rất nhỏ mà sinh non. Nhưng bây giờ thời kỳ nguy hiểm nhất đã qua, chỉ cần không để xảy ra chuyện gì sơ suất thì về cơ bản cái thai này có thể giữ đến lúc sinh nở. Vả lại những phản ứng như nôn nghén cũng đã dịu hơn một chút.
Điều này ít nhiều cũng khiến Hàn Giang Khuyết và Văn Kha khẽ thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Mang thai sinh đẻ là một quá trình quá đỗi phức tạp, nhưng khám thai lại chỉ có mười lần.
Trước đó Hàn Giang Khuyết đã đặt trước toàn bộ quy trình ở một bệnh viện tư, kết quả khi được phát một xấp tài liệu thật dày, hắn cảm thấy đầu óc vô cùng choáng váng. Dường như hắn đã tìm lại được cảm giác tuyệt vọng khi nhìn bài thi Toán học hồi cấp ba.
Cuối cùng Hàn Giang Khuyết dựa theo tiến độ thời gian người ta sắp xếp để tạo mười ghi chú trên điện thoại.
Bây giờ đã là tuần thứ mười ba, vừa đúng lúc đến lần khám thai thứ hai của Văn Kha. Lần này chủ yếu cần lấy máu để làm kiểm tra sàng lọc hội chứng Down*.
*Bệnh Down
Trên đường ngồi xe đến bệnh viện, Văn Kha vẫn luôn ủ rũ.
Chẳng hiểu sao anh rất sợ lấy máu, cộng thêm mỗi lần trước khi khám thai anh sẽ bất giác lo lắng. Anh cứ sợ khoang sinh sản của mình không đủ khỏe mạnh sẽ khiến bé con có vấn đề gì, vì thế nên cảm xúc cũng sa sút hẳn.
Lúc xuống xe tuyết bên ngoài rơi rất nhiều, Văn Kha không khỏi run lên.
Hàn Giang Khuyết nhanh chóng bước từ bên kia xe tới rồi quấn chiếc khăn quàng cổ lông cừu chặt thêm một chút cho Văn Kha. Ngón tay hắn thon thon, đôi mắt đang rũ xuống và sườn mặt đẹp đến mức có phần không thực.
Trong hoa tuyết tung bay khắp trời, động tác đeo khăn chậm như vậy bỗng đượm nét lãng mạn nói không thành lời.
Văn Kha ngẩng đầu lên, anh không kìm lòng được mà muốn tiến sát bên người Hàn Giang Khuyết hơn một chút.
Nhưng vừa xáp lại một chút, Hàn Giang Khuyết bỗng hơi đỏ mặt. Hắn dừng tay lại bất đắc dĩ nhìn Văn Kha.
"Sao thế em?"
"Anh..." Qua hồi lâu, Hàn Giang Khuyết mới ngại ngùng rũ mắt nhìn Văn Kha, thấp giọng nói: "Tiểu Kha, bụng của anh đang đẩy em."
Hắn nói xong lại dùng tay dịu dàng vuốt ve phần bụng đã to ra cách lớp áo lông của Văn Kha...
Phần bụng của Omega đang mang thai đôi lớn rất nhanh, tháng trước khi mặc đồ mùa đông dày cộp vẫn không thấy quá rõ, nhưng tháng này đã không giấu nổi nữa rồi. Nên khi Văn Kha tới gần, chóp bụng mềm mềm sẽ cấn lên người hắn. Cho dù trong tiết trời đông giá buốt, hắn vẫn cảm thấy rất ấm áp dễ chịu, giống như đương sờ bụng của chú kangaroo đang mang con non phía trước.
Chẳng hiểu sao Hàn Giang Khuyết lại bỗng đỏ mặt vì liên tưởng kỳ quái trong đầu.
Văn Kha không nhịn được mà nhẹ mỉm cười.
Điểm xấu hổ của tên nhóc nhà anh thật quá kỳ quặc, nhưng lại đáng yêu đến mức khiến một Omega như anh cũng kìm lòng không đặng mà nảy sinh bản tính lưu manh. Anh dùng ngón tay chọc chọc bả vai Hàn Giang Khuyết: "Thế em đang xấu hổ cái gì thế? Hả? Bố trẻ?"
Cách xưng hô này khiến tai Hàn Giang Khuyết đỏ bừng ngay lập tức.
Đúng thế, chẳng mấy chốc nữa hắn sẽ làm bố rồi.
"Không được nói."
Hàn Giang Khuyết cố ý xụ mặt hung dữ một chút, nhưng sau đó lại không dằn lòng nổi mà nắm tay người yêu thật chặt.
Lúc vào bệnh viện, có không ít người đang tới lui ở hành lang. Bệnh viện Nhân Tâm này có khoa sản O rất nổi tiếng, bất kể là kiểm tra và điều trị sức khỏe trước khi mang thai, hay khám thai, hoặc là khâu sinh mổ đều có tiếng là rất mát tay, nhưng cũng vì thế mà rất khó đặt lịch hẹn trước. Trước đó Hàn Giang Khuyết đã nói với Văn Kha, đúng lúc hắn quen một lãnh đạo nhỏ của Nhân Tâm mới giành được một danh ngạch.
Văn Kha đến khá sớm, nên hai người bèn ngồi chờ trên chiếc sô pha ở góc phòng. Điều hòa nhiệt độ trong bệnh viện mở rất ấm áp nên ngồi được một chốc, Văn Kha bỗng thấy buồn ngủ. Anh tựa lên bả vai Hàn Giang Khuyết ngủ gà ngủ gật, Omega trong thời gian mang thai cũng thèm ngủ hơn bình thường rất nhiều.
Ngủ được một lát Văn Kha bỗng thấy khát, bèn nũng nịu lẩm bẩm với Hàn Giang Khuyết rằng muốn uống trà sữa.
"Thế để em đến quán cà phê sát ngay đây mua cho anh."
Hàn Giang Khuyết đứng dậy nói, trước khi đi còn không quên dặn dò một câu: "Em sẽ về nhanh lắm, anh ngồi đây chờ em nhé."
Hắn vừa cao ráo vừa đẹp trai, lại thêm hương vị pheromone hệ rượu rất đỗi mạnh mẽ và áp chế, nên nom vô cùng chói mắt trong chỗ khắp nơi đều là Omega đang mang thai này.
Văn Kha có thể cảm nhận được có rất nhiều ánh mắt đang lặng lẽ đánh giá mình. Có lẽ chủ nhân của những ánh mắt ấy muốn xem xem Omega có thể ở bên Alpha cấp S như Hàn Giang Khuyết là dạng người gì.
Thực ra trước đó khi ra ngoài với Hàn Giang Khuyết, anh có thể thường xuyên phát hiện những ánh mắt tò mò và thăm dò thế này.
Trong mắt người ngoài, có lẽ hai người họ rất không xứng đôi.
Văn Kha bất đắc dĩ rũ mắt xuống xoa xoa bụng mình. Nhưng anh rất đỗi buồn ngủ nên chẳng thể nghĩ quá nhiều, cuối cùng chỉ mơ màng nhắm mắt lại.
Trong khi nửa tỉnh nửa mê, Văn Kha lờ mờ nghe thấy được có rất nhiều tiếng bước chân lộn xộn. Đúng lúc này, anh bỗng loáng thoáng nghe thấy hai giọng nói đang cãi nhau gì đó không xa.
"Nam Phi, cục cưng, em đừng nói những chuyện này ở đây..."
Giọng nói thật sự hết sức quen thuộc.
Thế nhưng Văn Kha đang mơ màng lại không nghĩ ra là ai, chỉ cảm thấy người này đang cố gắng đè nén cảm xúc, giống như muốn trấn an một người khác.
"Dựa vào cái gì? Tôi cứ muốn nói bây giờ đấy." Một giọng nói bén nhọn lập tức vang lên: "Nhà anh có bị bệnh không hả? Cảm thấy tôi có vấn đề? Giờ đã có kết quả kiểm tra rồi, tôi là Omega cấp B, đẳng cấp cao hơn anh, cơ thể cực kỳ khỏe mạnh, con mẹ nó đừng có đổ oan lung tung. Giờ chúng ta hãy nói cho rõ đi, Trác Viễn, rốt cuộc không có con được là vấn đề của ai? Anh hay tôi? Tại sao anh không đi kiểm tra hả?"
"Tưởng Nam Phi, em câm mồm cho anh." Người nói trước hiển nhiên đã bị chọc vào chỗ đau, âm lượng bỗng cao hơn mấy nấc, ngay cả giọng điệu cũng âm trầm hẳn: "Mặt mũi em để ở đâu hả? Có chuyện gì không thể về nhà nói mà cứ thích ở đây chịu xấu hổ mất mặt?"
Loại cãi cọ này khiến tim Văn Kha không khỏi run lên một cái.
Anh bỗng quay lại mấy năm trước, khoảng thời gian không thể thụ thai khiến gần như cả ngày lẫn đêm anh bị mẹ Trác Viễn ép buộc phải đi làm hết kiểm tra này đến kiểm tra khác. Mỗi lần nhìn thấy chữ Omega cấp E, anh đều cảm thấy như bị quất roi một cách tàn nhẫn vô tình.
Anh đã từng muốn để Trác Viễn cũng đi kiểm tra thử, nhưng bởi vậy cha mẹ Trác Viễn thẳng thừng lạnh nhạt vài tháng, giống như một Omega cấp thấp như anh dám hoài nghi Alpha của mình là một chuyện quá mức sai lầm.
Giờ nghĩ đến chuyện lúc đó, dù chỉ một chút thôi cũng khiến anh cảm thấy đáng sợ khôn cùng, giống như bị chìm trong vòng lặp vô hạn – bị cố tình chê bai khiến tự hoài nghi bản thân, làm thế nào cũng không tìm thấy lối ra.
Không ngờ cũng có một Omega đang phải chịu trách mắng tương tự.
Văn Kha nghĩ thế, nhưng ngay sau đó anh đột nhiên giật nảy mình. Những chi tiết vừa rồi còn bị xem nhẹ bỗng hiện lên...
Trác Viễn?
Cái tên vừa rồi xuất hiện trong miệng Omega kia không phải là Trác Viễn sao?
Anh lập tức hoàn toàn tỉnh táo và bỗng quay đầu lại nhìn về hướng phát ra tiếng nói để xác nhận. Nhưng vừa ngoảnh đầu, trong lòng anh cũng cảm thấy hối hận ngay lập tức.
Cho dù có phải là Trác Viễn hay không đã không còn liên quan gì đến anh. Mà nếu quả thật đúng là Trác Viễn, anh càng không cần để nhìn.
Nhưng đã muộn, lúc anh quay đầu chỉ thấy Trác Viễn – kẻ đang mặc chiếc áo khoác màu lam xám cũng đúng lúc đối mặt với hướng anh ngồi. Trong giây phút ấy, hai người vừa vặn chạm mắt nhau.
Ánh mắt Trác Viễn vốn đang mang theo một tia bực bội, hiển nhiên gã đang đắm chìm trong cảm xúc của cuộc tranh cãi lúc nãy. Lúc nhìn Văn Kha, vẻ mặt của gã vẫn đầy bực bội.
Nhưng ngay sau đó, ánh mắt gã dần dần rời xuống, cuối cùng ngơ ngác dừng lại –
Trên phần bụng nhô lên của Văn Kha.
__________________
Người post: Yến Nhi