Tình Đầu Trong Vũ Trụ

Chương 22: Chương 22: Chương 9.2




Type-er: Thanh Dâng

3.

Tôi không ngờ Diệp Bổng lại nói vậy, dù sao lần đó Trương Miên khuyên tôi đừng đi, nói Diệp Bổng rất bận không có thời gian cho tôi. Tôi chỉ muốn đến nhìn anh một cái, tôi nhớ anh đến phát điên rồi. Trong quân đội không cho dùng di động, điện thoại thì đều có ghi âm, nhưng dù vậy tôi cũng không tìm được anh. Huấn luyện bí mật, ba tháng. Không biết người còn sống hay đã chết, nghe Trương Miên nói trong huấn luyện không thể tránh khỏi sự cố ngoài ý muốn.

Thế là tôi đi, đến nơi đó lạ lẫm với cả cuộc sống và con người, tôi vào khu tiếp đón và sau rất lâu mới tìm được anh ấy.

Tôi vẫn nhớ, khi vừa nhìn thấy Diệp Bổng là tôi bật khóc.

Diệp Bổng của tôi, mười sáu tuổi lần đầu nhìn thấy anh ấy, tôi nghĩ đến câu “tán là um tùm, hoa đào sáng rực.” Con người tươi trẻ ngời ngời chỉ mấy tháng không gặp mà anh đã như chiếc lá rụng, vừa đen vừa gầy, đến ánh mắt cũng hiện lên vẻ mệt mỏi.

Anh nói: “Sao em lại đến đây?”

Đó chắc chắn không phải giọng điệu đón chào.

“Anh nhớ hôm gặp em, anh vừa bị giáo quan mắng, rất thảm. Em đứng ở cửa chờ anh, từ xa anh đã thấy em vui vẻ đùa nghịch với mấy viên đá… Rất lâu anh không dám lại gần mà chỉ đứng đó nhìn em… Em quá đẹp, giống như bông hồng nhỏ. Nói ra thì buồn cười, anh như kẻ háo sắc trốn trong góc lén nhìn em mười mấy phút, sao một người tốt như thế lại một lòng với mình như thế, sao trước đây không nhận ra cô ấy tốt như vậy.”Diệp Bổng hơi ngoảnh lại, gương mặt hơi đỏ, nhưng khi em nhìn thấy anh thì không còn sự vui vẻ nữa, em sững người rồi có vẻ như muốn khóc. Dù là vậy nhưng cũng phải miễn cưỡng mỉm cười, nhìn vẻ mặt đó… anh thực sự… không muốn nhìn thấy thêm lần nào nữa… Lúc đó anh nghĩ mình không thể rút lui, không thể để em coi thường anh. Sau đó em về không lâu thì gọi điện cho anh nói muốn ly hôn, muốn sống một cuộc sống bình thường, anh thảm hại khóc cả buổi tối, rồi đồng ý. Khi ấy anh cứ cảm thấy em ở bên anh sẽ không hạnh phúc, haiz, không phải anh đã quá ngu ngốc sao?”

Thì ra còn nhiều nội tình như vậy, tôi sững sờ, thì ra Diệp Bổng coi trọng tôi như vậy, hơn nữa còn từ lâu như vậy rồi. Thật không hiểu anh ấy ngốc hay là tôi ngốc hơn.

“Diệp Bổng, anh là đồ tồi!” Tôi nói, cơm cũng không nuốt nổi nữa, tôi nghiến răng đứng dậy đi ra ngoài, “Em muốn về nhà.”

Anh ấy định giữ tôi lại nhưng tóm không trúng, tôi chạy ra cửa, khi mở cửa xe taxi thì bị anh giữ lại.

“Tổ tông à, em làm sao thế?”

“Em muốn về nhà! Em muốn về nhà! Em muốn về nhà! Anh nghe không hiểu à, đồ tồi nhà anh!”

Tôi nghĩ mình sắp nổ tung rồi, nhất định tôi phải phát tiết, nếu không sẽ không chịu nổi nữa. Diệp Bổng ôm chặt lấy tôi, tôi nghiến răng đấm đá lên người anh, mãi đến khi anh ấy nhét tôi vào xe tôi mới lấy khăn che mặt, mặc kệ anh.

Có lẽ vì đi làm quá mệt, lên xe không lâu là tôi ngủ mất.

Khi tỉnh lại thì tôi đang nằm trong chăn êm nệm ấm, dưới ánh đền vàng mờ ảo, tôi thấy tấm rèm trắng. Diệp Bổng đặt quyển sách xuống, cánh tay tôi đang gối nhấc lên, tôi lập tức đối diện với anh, trong mơ màng tôi nhớ lại câu anh nói khi chúng tôi ăn cơm, trong lòng thấy xót xa, tôi lại bật khóc.

“Nếu anh đã yêu em, tại sao lại bỏ em? Anh có biết sau khi biết mình mang thai em đã vui và sợ hãi thế nào không? Sợ anh không cho em sinh. Em vẫn luôn nghĩ làm thế nào để nói với anh, nhưng bố đột nhiên qua đời, hằng ngày mẹ chẳng làm gì cả, chỉ khóc thôi. Em sợ lắm! Nhưng em không thể tìm được anh, gọi điện cũng chỉ được nói là anh đi diễn tập rồi, tìm thế nào cũng không được. Khi ấy em đã nghĩ, em chẳng còn gì nữa, anh không cần em cũng chẳng sao, em cần con, vì đứa trẻ này mẹ em mới bình tĩnh lại được.” Tôi khóc dữ hơn, “Em cũng là đồ tồi, sao em không cho anh biết chứ? Tại sao em lại không nói chứ?”

Giờ nói ra tựa như mơ vậy, không thể nói chúng tôi gặp nhau sai thời điểm. Bất luận là sớm hay muộn, dù thế nào thì tôi cũng không thể vượt qua được cái gọi là thanh mai trúc mã. Chỉ là mày là tôi đủ kiên trì, còn Trác Nguyệt thì không, thần vận mệnh quả thật thiên vị những người cố gắng.

Tôi khóc nức nở, nấc lên liên tục, Diệp Bổng vừa vỗ về vừa dỗ dành, đau lòng đến mức mắt cũng ươn ướt.

“Anh xin lỗi, xin lỗi…”

“Xin lỗi thì có tác dụng gì chứ?” Tôi khóc đủ rồi, không khí trong phổi cũng đủ rồi, ngồi bật dậy, một tay chống hông, một tay chỉ vào mũi anh, giọng nghèn nghẹt nói, “Anh nói xem còn dám có lần sau nữa không? Còn xin lỗi? Xin lỗi cái khỉ gì? Anh nói xem sau này anh sẽ làm thế nào?”

Diệp Bổng ngẩng đầu, ánh mắt lấp lánh, nghiêm túc hứa hẹn.

“Sau này anh đuổi em chạy, nếu em không cần anh nữa thì bảo anh cút, em không cần anh… nhưng anh nhất định vẫn sẽ mặt dày ở sau em, giống như con chó ngốc vậy, đánh thế nào cũng không đi.”

Tôi cười, lao tới ôm chặt lấy cổ anh.

Anh lật người đè lên tôi, rồi như ma cà rồng hút máu người lao tới hôn, lưỡi tôi như sắp bị anh cắn nát rồi nuốt mất rồi. Đôi mắt anh gần thế này, chất chứa đầy tình cảm nồng nhiệt ẩn chứa dưới ánh nước long lanh. Tôi giữ lấy cái tay không yên phận của anh, cười tinh quái, “Tỉ lệ thành công 50%.”

“Hả?” Anh không được tỉnh táo cho lắm, lại muốn hôn tiếp, nghĩ một lát cuối cùng cũng hiểu tôi nói gì. Tôi từng có hai lần cùng anh. Lần đầu tiên anh uống rược say làm loạn, lần thứ hai tôi đến thăm anh ở khu đón tiếp, anh cũng có bảo vệ rồi, nhưng nói thế nào nhỉ, aiz, nhưng giống như quảng cáo Durex đã nói: “Chúng các bạn đã dùng sản phẩm của đối thủ chúng tôi, ngày của những người cha vui vẻ!” Diệp Bổng lật người xuống, đập giường liên hồi, chán nào vùi đầu vào chăn, tôi không nhịn được đập giường cười lớn.

“Em đói rồi.” Tôi nói.

“Được, tổ tông của anh, để anh làm mi nuôi con lợn em béo quay rồi đến Tết giết thịt.” Diệp Bổng uể oải bò dậy, đi đến cửa quay lại đắc ý nói với tôi, “À phải, giờ là hai giờ sáng, lúc mười một giờ hơn mẹ chúng ta gọi vào di động của em, anh nhận máy, nói là đang ở cùng em tại nhà mới của chúng ta.”

Nói rồi anh cười gian xảo chạy vụt đi mất.

Tôi đẩn ra một lúc rồi chui vào chăn hét lớn: “Diệp Bổng, em giết anh! Em chưa nói với mẹ là ở cùng anh mà! Em vẫn chưa nghĩ xong nên nói thế nào mà! Em phải giết anh!”

Diệp Bổng ở bên ngoài cười sắp sập nhà, đúng là ác độc.

Sáng hôm sau tôi về nhà thay quần áo, người đẹp Điền đang ăn sáng cùng với Tiểu Lê, thấy tôi về cũng không trêu ghẹo gì, chỉ làm ra vẻ thần tiên bói toán trước đây, cười một cách thần bí khó hiểu.

Tôi nói: “Người đẹp, làm bữa sáng cho con chưa?”

Tiểu Lê ngạc nhiên: “Mẹ chưa ăn sáng với bố sao ạ?”

Tôi hắng giọng, trừng mắt nhìn nó thì lập tức nhận lại một cái lườm của đứa nghịch tử. Tôi ngồi ăn sáng trong âm trạng thấp tha thấp thỏm, da mặt có dày thế nào thì cũng qua cái tuổi phản nghịch rồi. Khi tôi đưa Tiểu Lê ra khỏi nhà, người đẹp Điền ung dung nói với tôi: “Lần sau đừng đợi ở cổng tiểu khu của Diệp Bổng nữa, hôm khác tìm một nơi hai nhà ăn bữa cơm, người ta cũng nhận con rồi, còn giấu giấu diếm diếm, tưởng mẹ cô mù rồi chắc?”

Tôi đưa Tiểu Lê chạy mất, đến cổng tiểu khu thì có tiếng còi xe của Diệp Bổng.

“Bố!” Tiểu Lê chạy lại, chu mỏ lên than thở, “Tại mẹ ăn chậm quá, bố mau đưa con đến nhà trẻ đi!”

Là thế này, tuy Diệp Lê chưa bao giờ oán hận rằng mình không có bố bên cạnh, nhưng ở nhà trẻ có một số đứa trẻ hư hỏng cứ chỉ vào mặt bảo nó không có bố. Dù Diệp Lê có thần kinh vững vàng nhưng nó vẫn là trẻ con, thấy Phó Kim Ngôn ngày nào cũng được bố đưa đến trường cũng thấy ngưỡng mộ.

Nó trước nay vẫn là đứa trẻ dễ hài lòng, bỗng nhiên có bố đưa đi học, mũi cứ nhăn lại, rõ ràng vui chết được mà còn giả bộ, đúng là đáng yêu!

Còn Diệp Bổng cũng vui vẻ thích ứng được với vai trò của người bố. Tôi trước nay không hề biết anh thích trẻ con đến thế, khi ở cùng Tiểu Lê anh cứ như đứa trẻ vậy. Hai người ở cạnh nhau, đồ chơi người lớn chơi với đồ chơi trẻ con, cuộc sống thật kì diệu.

Tôi nhìn những ngọn cây vụt qua cửa sổ xe nghĩ lung tung.

“Chiều anh đón con tan học rồi đón em nhé?”

“Chiều em phải lên lớp. Mà anh rảnh thế à, không phải đến đội sao?”

“Em không biết à, vì lần trước anh không phục tùng mệnh lệnh, anh Phó cho anh tạm nghỉ, ở nhà đóng cửa hối lỗi.” Anh ủ rũ nói, “Lần này chưa biết chừng còn bị chuyển sang làm văn phòng.”

Tôi cười, “Làm văn phòng? Không thể nào, anh ấy vốn rất quan tâm anh, lúc đó nổi giận cũng vì lo lắng thôi. Rõ ràng là anh ấy cho anh nghỉ ngơi, dì là ba kỳ, có lẽ đến Tết được đã là rất tốt rồi…” Nói xong tôi mới nhận ra mình lại bị bệnh nghề nghiệp, lén nhìn sắc mặt anh. Anh gác tay lên cửa cổ xe, bàn tay đỡ trán.

Mãi lâu sau anh hỏi: “Em vẫn gọi là dì?”

“Thế em phải gọi là gì?”

“Em nói xem?”

Tôi buột miệng: “Dì.”

“…”

4.

Một ngày trước phẫu thuật, tôi diễn tập trong đầu một lượt những việc ngày mai phải làm. Dù sao cũng là lần đầu tiên, thận trọng một chút chẳng có gì sai cả. Chiều khi đi lấy nước tôi gặp Vu Nhã Chí cũng đang lấy nước.

“Căng thẳng không?”

“Anh nói ca phẫu thuật ngày mai?” Tôi thấy lạ, “Sao anh lại quan tâm đến tôi thế?”

Vu Nhã Chí không để tâm đến thái độ của tôi, “Anh nghe nói, trợ lý của bệnh nhân kia biết bác sĩ gây mê là người mới nên tìm đến viện trưởng. Lúc này viện trưởng mới biết chủ nhiệm Lương đổi bác sĩ gây mê, tức đến mức ném vỡ cốc trà, quát mắt chủ nhiệm Lương thậm tệ. Nhưng chủ nhiệm Lương kiên quyết cần em, nói là có vấn đề gì cứ tìm ông ấy. Xem ra thầy em cũng thật nhanh trí, sát hạch cuối năm cùng với đổi máu, ông không cho em làm tiểu phẫu chính là mong em một bước lên trời.”

Tôi biết sự trông chờ của thầy đối với tôi, học sinh nhiều như vậy thầy chỉ để tâm đến tôi. Nếu làm tốt ca phẫu thuật này là tôi có thể đứng vững trong bệnh viện. Khoa gây mê đang thiếu người, thầy hi vọng qua thời gian thực tập tôi có thể đi làm luôn.

Tôi đùa với anh ta, “Tôi biết chứ, trán của thầy bị tím một mảng, nhìn như gấu mèo ấy.”

Vu Nhã Chí thở dài, “Thầy làm liều mà em cũng dám làm theo. Cơ hội tốt nhất thường đi với sự mạo hiểm lớn nhất. Nếu xảy ra chuyện gì, nó liên quan đến mạng người đấy…”

Tôi cười, “Vu Nhã Chí, anh yên tâm, viện trưởng là chú ruột của thầy, dù xảy ra chuyện thì vẫn còn viện trưởng. Viện trưởng cũng mong thầy một bước lên trời. Hai bọn em sư đệ tình thâm, còn được lên Thần Báo nữa đấy.”

“Em…” Anh ta nổi giận, “Em lấy đâu ra sự tự tin như vậy. Trong phẫu thuật có rất nhiều điều bất ngờ, em có thể đảm bảo một trăm phần trăm thành công không?”

“Cho dù là bác sĩ ngoại khoa lão luyện nhất cũng không thể đảm bảo trăm phần trăm thành công, nhưng em có thể bảo đảm khâu của em không xảy ra vấn đề gì… ít nhất cũng không xảy ra vấn đề kĩ thuật.” Còn việc dựa vào đâu có nhiều tự tin như thế, tôi nghĩ một chút rồi nói, “Tự tin có từ trực giác của em, em cảm thấy có lẽ không vấn đề gì?”

“Cảm giác? Chỉ dựa vào cảm giác mà em gây mê cho người ta?”

Tôi biết Vu Nhã Chí cũng vì muốn tốt cho tôi, vì thế tôi rất thẳng thắn nói, “Anh nói đúng, đúng là em không giỏi gây mê, chỉ dựa vào cảm giác. Nhưng em thích gây mê, vì thế mới cố gắng đi theo hướng này. Thật ra em giỏi nhất là…” Tôi nhìn quanh không thấy ai rồi mới nói, “… Khoa não, không tin anh hỏi sư nương xem, là em sợ cướp mất bát cơm của anh, nếu thành vợ chồng, tôi cấp cao hơn anh thì thể diện của anh biết để đi đâu. Ai ngờ hai ta không thành.”

Nhân lúc Vu Nhã Chí chưa kịp phản ứng phun lửa thiêu chết tôi, tôi đã cầm bình nước chạy mất dạng.

Đây là ca phẫu thuật cấy ghép nội tạng sống thứ hai của bệnh viện tôi, các chỉ số phù hợp, một người đồng ý hiến, một người đồng ý nhận, có đủ thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Nhìn từ góc độ kĩ thuật khoa học, chỉ cần sau khi ghép không có phản ứng bài xích thì khả năng cơ thể nhận sẽ sống có thể lên đến 95% - đương nhiên chúng tôi đều sợ xảy ra trường hợp 5% còn lại.

Ngày hôm sau, trước khi phẫu thuật, Diệp Bổng gọi cho tôi, “Tổ tông của anh, tâm trạng lúc này thế nào?”

“Rất tốt, anh thì sao?”

“Anh?” Anh ấy cười, “Anh đợi em cùng ăn tối.”

Tắt máy rồi tôi nghĩ, tối nay ăn gì nhỉ?

Tôi vào phòng phẫu thuật kiểm tra trước thiết bị một lượt, rồi khử trùng. Sau khi chủ nhiệm Lý của khoa gây mê đến, ung dung gật đầu bảo tôi bắt đầu. Cô gái nằm trên bàn phẫu thuật, yên lặng nhìn tôi. Tôi nghĩ có rất ít người muốn lộ ý nghĩ trước mắt cô ấy. Ánh mắt quá sắc bén, nhìn thấu lòng người.

Y tá bật máy thở, cô ấy bỗng nói: “Nhất định phải thành công.”

Đương nhiên ai lên bàn mổ cũng muốn như thế, cô ấy nhìn tôi rồi bỗng cười, “Nếu không được thì tôi sẽ cho anh ấy quả bên phải.”

… Lần này tôi nhận ra điều gì đó, chàng trai trắng trẻo tựa ngọc kia hình như cũng rất hấp dẫn các cô gái, vậy thì không phải vì tiền.

Tôi không kìm được nhìn cô gái thêm một chút.

Chủ nhiệm Lý hắng giọng, tôi lập tức bắt tay vào làm. Trước tiên là gây tê cục bộ, xác định bệnh nhân không thấy đau rồi tôi mới tìm điểm để tiêm. Chủ nhiệm Lý mở to mắt đầy phấn khích, nhìn ông bây giờ chẳng ra dáng một vị tiền bối mà giống lão ngoan đồng hơn.

“Em chắc chắn?” Thầy nói về điểm tiêm.

“Vâng.”

“Dựa vào đâu mà tự tin vậy?”

“Cảm giác ạ.”

Chủ nhiệm Lý cười, “Rất tốt.”

Nhưng khi lấy thuốc thì ông hơi nhướn mày, “Hơi ít thì phải?”

“Không ít đâu ạ, thời gian phẫu thuật không dài.”

“…”

Rồi thầy tôi vào, toàn bộ trang phục đã được khử trùng, chủ nhiệm Lý vỗ vỗ vai thầy, bật ngọn đèn lên rồi đi mất. Thầy nhìn tôi, tôi nhún vai chớp mắt đầy vô tội, thầy cũng nhún vai, đúng là ông già thiếu trách nhiệm.

Sau khi gây mê thì không còn việc của tôi nữa, tôi đứng bên cạnh vừa quan sát thiết bị và tình trạng bệnh nhân, vừa nhìn thầy mổ. Vết cắt trên phần hông không lớn, nhưng thủ pháp rất nhanh, rất điêu luyện. Thật ra trước đây khi thầy cho tôi cùng phẫu thuật tử thi thì tốc độ còn khủng khiếp hơn, đúng là “Jack the Ripper” (*) thời đại mới.

(*) Kẻ sát nhân hàng loạt bí hiểm tại London thế kỉ 19, chuyên mổ bụng giết người.

Thời gian trôi qua dưới ánh đèn bàn mổ, tình hình khá tốt, ngoài việc bác sĩ trợ lí không cầm chắc kìm cầm máu suýt nữa bị chảy máu thành tia, huyết áp hạ nhanh chóng ra thì tình hình rất tốt. Khi thầy lấy quả thận ra rồi ra hiệu, tôi chạy lên tầng mổ tầng trên bắt đầu gây mê. Anh trợ lý nghiêm chỉnh kia đang ngồi bên ngoài, thấy tôi chạy lại thì nhíu mày.

Tôi vào phòng mổ, nhìn quanh thì toàn thấy những nhân vật có tuổi nghề cao, chả trách mà khi nghe bác sĩ gây mê là người mới thì người trợ lý kia lại phản ứng mãnh liệt như thế. Có tiền thật tốt, cái gì cũng mua được.

Nhưng chàng trai kia thì rất thoải mái, “Xin hỏi tình hình của người hiến tặng thế nào rồi?”

Vì đã nói về việc bảo mật thông tin của người hiến tặng, tôi vừa làm vừa nói chuyện qua loa với anh ta để phân tán sự chú ý, dù sao thì tôi cũng không nỡ làm mỹ nhân bị đau.

“Ca mổ rất thuận lợi, thận cũng rất đẹp.”

Anh ta ngạc nhiên, “Thận cũng có xấu đẹp sao?”

“Ý tôi là màu đẹp.”

Anh ta câm lặng một lúc rồi hỏi: “Người đó là nam hay nữ? Bao nhiêu tuổi?”

Tôi làm như câm điếc không nghe thấy gì hết, anh ta cười cười hối lỗi không hỏi nữa. Khi thầy tôi lên thì trên này đã chuẩn bị ổn thỏa. Ca mổ tiến hành rất thuận lợi, kết thúc sớm hai mươi phút so với tôi dự tính. Khi rửa khoang bụng và khâu lại, tôi vươn vai, ngáp một cái, mọi người trong phòng mổ đều cười. Sau khi được chuyển vào phòng theo dõi, có người tiến lại trêu tôi, “Con này, tay có run không?”

“Run chứ, đói bụng nữa, đang nghĩ xem tối nay ăn gì.” Tôi nhìn phòng mổ bừa bộn đầy máu, “Để chúc mừng ngày ra quân đại thành công, tôi nay sẽ ăn thận lợn nước!”

“Đứa trẻ này thật điên rồ, làm thế nào mà lớn được vậy?”

“Lại còn không, không biết là học sinh của ai…”

Thầy tôi phản đối, “Này này anh Trịnh, anh tưởng mình tốt lắm à? Cả ngày trêu hoa ghẹo liễu, đúng là hạ lưu vô sỉ.”

“Không tồi, thành ngữ rất tốt, tôi rất vui!” Thầy Trịnh biểu dương.

Đàn ông gặp nhau là bắt đầu cao hứng, đặc biệt là bác sĩ ngoại khoa, bắt đầu chửi mắng hết từ y tá trưởng đến các cô y tá xinh đẹp khác. Thật ra cũng thật vô vị, tất cả ai cũng thành gia lập thất cả rồi, thỏ không ăn cỏ gần hang. Tuy thầy tôi không có vợ, thậm chí bạn gái cũng không nhưng tôi biết có lẽ thầy rất khó yêu.

Kể ra thì chuyện xưa như trái đất, khi đó thầy tốt nghiệp nghiên cứu sinh ở Học viện Y học, đến Viện thực tập, yêu một cô gái. Nhưng đáng tiếc đó lại là bệnh nhân, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, hai người qua lại hai năm, toàn là nước mắt và máu. Thầy thật bất hạnh, cô gái ấy qua đời, longfn hiệt tình của thầy cũng theo đó biến mất.

Giờ thấy chỉ biết sống vào cái miệng và đứa học trò không nghe lời lắm là tôi đây.

Nhiều người không thể tìm được người mình yêu thì tìm đại ai đó môn đăng hộ đối rồi cưới. Nhưng tôi và thầy về mặt này rất giống nhau, chúng tôi thà không có chứ không thể làm tạm bợ kiểu đó – cho dù về già lẻ loi hiu quạnh một mình thì đó cũng là chuyện của mấy chục năm nữa.

Hơn nữa sông có khúc, người có lúc, người làm bác sĩ lại càng cởi mở hơn về điểm này.

Tan làm tôi đến bệnh viện quân khu thăm mẹ Diệp Bổng, anh ấy đã đón Tiểu Lê tan học về. Đến cửa phòng bệnh, đang định mở cửa thì tôi nghe thấy giọng nói dịu dàng của Trác Nguyệt: “Khi Tiểu Lê lớn, cô Trác sẽ đưa cháu đến sa mạc Gobi, các chú cầm súng đứng nghiêm trong gió cát đẹp trai hơn bố cháu nhiều.”

Tiểu Lê vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, “Thật không ạ? Thật không ạ?”

“Đương nhiên rồi, cô móc tay với cháu nhé!”

Tôi rất muốn nói với cô ta, móc tay với Diệp Lê chắc chắn nó sẽ nói cô là ấu trĩ. Tôi chưa cười thầm xong thì thấy Diệp Lê phấn khích thò tay ra. Tôi ngạc nhiên, tôi suýt nữa quên mất nó mới chỉ là đứa trẻ có mấy tuổi, nhưng con trai chưa bao giờ dành vẻ ngây thơ đó cho tôi.

Xem ra con trai tôi và Trác Nguyệt quan hệ rất tốt.

“Sao không vào đi?” Bỗng Diệp Bổng ở đằng sau vỗ lên đầu tôi.

Anh đang cầm bình nước nóng, tôi không biết nói gì cho phải.

Anh nhìn sắc mặt tôi, “Em mệt à? Ca mổ không thuận lợi sao?”

“Không, rất thuận lợi.”

Anh cười, dường như còn vui hơn tôi, tay nhéo lên má tôi.

5.

Từ sau hôm đó, tôi được điều đến khoa gây mê. Là người chủ nhiệm Lý và thầy giáo cần, lệnh điều chuyển do viện trưởng phê duyệt, tôi trở thành người nổi tiếng của bệnh viện. Chuyện này rồi nhà trường cũng biết, ai cũng biết giáo sư Phùng dạy dỗ được một tinh anh, cuối năm còn có học bổng nữa.

Nhưng nổi tiếng cũng chẳng phải chuyện gì tốt, ví dụ như tôi đã kết hôn rồi có con cũng bị lôi ra nói, mà lại còn rất chấn động. Ánh mắt họ nhìn Vu Nhã Chí đều có thêm phần sùng bái. Nói chung niềm vui bất ngờ hết đợt này đến đợt khác, những người không ăn được nho chua xót nói, thiên tài đều có điểm kỳ quái.

Vu Nhã Chí cũng thể hiện sự quan tâm thích đáng đến việc này, ví dụ như châm chọc, khiêu khích. Anh ta là thế, chẳng có ý xấu gì với tôi, nếu tôi trở nên xấu xa hì sẽ xấu hơn anh ta vạn lần. Trước đây là người yên hai bên còn giữ ý, một thân sĩ điềm tĩnh, một cô gái xinh đẹp đáng yêu – giờ thì hai con yêu quái đã hiện nguyên hình, nhưng lại cũng có thể làm bạn.

Kỳ nghỉ của Diệp Bổng đến tận tháng hai năm sau, mẹ anh cũng đã được về nhà dưỡng bệnh, anh cùng bố ở nhà cùng bà. Thời gian không còn nhiều, thế là mẹ Diệp Bổng đề nghị hai gia đình cùng ăn bữa cơm, tôi đồng ý. Điều khiến tôi ngạc nhiên là mẹ rất vui – dù sao thì bà cũng hi vọng tôi được hạnh phúc.

Cuối năm tôi rất bận, bệnh nhân thì không có kỳ nghỉ, có những người còn hoãn đến kỳ nghỉ có thời gian rảnh mới làm phẫu thuật.

Hạnh Tử gọi điện cho tôi, vừa mở miệng đã nói, “Quả Quả, nạo thai ở bệnh viên cậu làm thế nào?”

“Ai làm?”

“Tớ làm.”

“Không thể giữ lại sao?”

Cô ấy cười lớn, “Cậu tưởng tớ là cậu chắc?”

Đúng vậy, thời đại bây giờ khác rồi, các cô gái nạo thai còn đơn giản hơn chọn mua bộ quần áo màu gì. Nhưng tôi nghĩ đến con của Hạnh Tử, có lẽ là gái, sẽ điềm tĩnh như cô ấy, sau này có thể sẽ trở thành cái đuôi của Tiểu Lê, tôi thầm cảm thấy có chút nuối tiếc.

Cô ấy đến bệnh viện tìm tôi, ngồi trên ghế chờ bên ngoài phòng khám, khí sắc không tồi, móng tay sơn đỏ, môi cũng đánh son đỏ thẫm, giống như con gái nhà quý tộc thế kỉ 18.

Tôi chỉ vào môi cô ấy, “Tổ tông của tôi, cậu đừng đùa nữa đi!” Nói rồi tôi tiến lại định dập thuốc, lần trước cô ấy bảo tôi khách hàng của cô có sở thích rất cố chấp, nhất định phải có một phiên dịch biết hút thuốc. Vì công việc béo bở này mà cô ấy đi học hút thuốc, sau đó thật sự hút được, người đàn ông đó còn nhiệt tình theo đuổi khiến Hạnh Tử phiền gần chết.

Có lẽ nói câu này với người chuẩn bị nạo thai là nực cười.

“Cậu định bao giờ làm? Nếu gấp thì tớ có thể nói với khoa sản chuẩn bị sớm nhất có thể.”

“Giờ cậu thật sự có dáng của bác sĩ rồi đấy. Không tồi, tớ thay mặt chủ nhiệm lớp trung học của chúng ta cảm khái. Trước đây thầy cứ nói hai kẻ tung người hứng, sao không hợp tác đóng hài kịch đi.”

Tôi chỉ vào bảng tên của khoa, vô cùng đắc ý nói, “Cừ không, khoa gây mê đấy, những người cùng vào chẳng ai trèo nhanh bằng tớ. Sau này thầy chủ nhiệm có bị trĩ hay gì đó, tớ sẽ gây mê cục bộ cho thầy, không cần phong bì.”

Hạnh Tử dở khóc dở cười, “Sao lại có kẻ xấu xa như cậu chứ? Bao giờ tan làm? Chị sẽ mời em đi ăn!”

“Lẩu.”

“Không thành vấn đề.”

Cô ấy không nhắc đến chuyện mổ nữa, tôi cũng không nhắc, chúng tôi đi ăn lẩu buffet hải sản, bày ra cả một bàn, vừa tán chuyện vừa chúi đầu ăn. Không khí vổn rất tốt, cô ấy bỗng nói: “Cậu còn nhớ Triệu Đa Dương không?”

“Nhớ chứ, đó là cậu biết nói anh yêu em bằng một trăm thứ tiếng. Hồi đó không biết cậu bị mù mắt nào mà qua lại với cậu ta lâu như thế. May mà cuối cùng cậu cũng cho cậu ta đo ván. Con người đó ấy mà, nhân phẩm và tâm lý rõ ràng đều có vấn đề. Tự phụ do quá tự ti là đáng thương nhất.” Tôi vừa nhai vừa nói, “Cậu đừng có bảo đứa bé trong bụng là của tên họ Triệu nhé!”

Tay Hạnh Tử run lên, một miếng thịt rơi vào nồi lẩu, nước bắn lên tay cô ấy không kịp thu về.

Não tôi bùng nổ.

“Chuyện là sao?”

Cô ấy cười ngượng nghịu, “Thấy cậu quay lại với tình xưa tốt đẹp như thế tớ cũng muốn thử. Ai ngờ… aiz, không nói chuyện này nữa, mau ăn đi!”

Hạnh Tử chỉ cười, không chịu nói gì nữa.

Ca nạo thai hôm sau, tôi gây tê cho cô ấy. Thai nhi đã ba tháng, đã thành hình rồi, các y tá vừa cười vừa nói vừa thu những phần cơ thể bị vụn ra của thai nhi. Cô ấy nắm chặt tay không nói gì.

Hạnh Tử không phải người có khả năng chịu đựng giỏi, kéo dài đến bây giờ nhất định là cô ấy muốn có đứa trẻ này, nhưng lại có người không muốn chào đón cô ấy. Trái tim kiêu ngạo không cho phép cô cúi đầu trước bất cứ ai, vì thế cô vẫn luôn mỉm cười, hướng về ánh mặt trời, nuốt nước mắt vào trong và bắt đầu một cuộc sống tươi đẹp hơn.

Ca phẫu thuật kết thúc, tôi xin nghỉ đưa Hạnh Tử về, bố mẹ cô ấy ở nước ngoài, trong nhà chỉ cô giúp việc và một chú mèo tên là Nhóc Điên. Tôi dặn cô giúp việc mua gà về hầm, cô ấy nằm lên giường, con mèo nhảy lên nghịch. Cô ôm Nhóc Điên vào lòng, che mặt đi nói: “Hôm nay nô tì không được khỏe, không tiễn tiểu thư nhé!”

“Được rồi.” Tôi vuốt tóc cô ấy, đẫm mồ hôi, “Đừng quá buồn nhé!”

“Ừm.” Cô ấy trả lời mơ hồ.

Ra khỏi cửa, tôi thấy khó chịu nơi tim.

Tôi không biết nên đi đâu, tôi rất muốn tìm nơi nào đó ngủ một giấc.

Diệp Bổng ở nhà chăm sóc mẹ, tôi đến nhà anh ấy mua, tôi không định dọn về đây, cách dăm ba ngày anh ấy lại đưa tôi về đây ngủ. À… là ngủ thật sự ấy. Không biết vì sao mỗi lần đến đây tôi lại như con lợn ngủ chuyển thế, ngay ăn uống cũng rất tốt. Gia cảnh Diệp Bổng rất tốt, việc trong nhà đều có người giúp việc làm, trước đây anh ấy đun được nồi nước đã là kỳ tích. Giờ món tủ của anh ấy là bánh chẻo đông lạnh hấp, mì úp, bánh bao đông lạnh hấp.

Anh ấy cũng rất xấu hổ, nghe nói đang học nấu ăn từ người giúp việc.

Thật ra tôi nấu ăn rất ngon, nhưng tôi không muốn cưng chiều anh ấy nữa. Vì cảm giác được chiều quá thích, tôi đã biết cách vì được chiều mà sinh ra kiêu ngạo rồi.

Chắc vì chăn Diệp Bổng mua quá êm ái, tôi chìm trong cảm giác bồng bềnh ngủ mơ màng. Nửa tỉnh nửa mê, tôi có cảm giác mình đang nằm trên mây. Thiên đình thật đẹp, mây màu ngũ sắc, còn có thần tiên đang nói chuyện, có tiên nữ, có cả tiên nam.

Tiên nữ nói: “Ya, ở đây thật đẹp, tại sao lại trang trí theo phong cách này? Lẽ nào vì nhà tôi theo phong cách Mỹ?... Sàn nhà gỗ cũng rất thoải mái… A, mặt đất thật mềm, mình đi chân đất giẫm lên xem sao…”

Tiên nam vui vẻ nói, “Chị ngồi đi để tôi đi rót trà… A, hay chị thích cà phê hơn? Nhà chúng tôi không có loại chị thích đâu, chỉ có cà phê tan.”

Tiên nữ ủ rũ, “… Trời ạ, vậy thì uống trà đi.”

Thần tiên trên trời bắt đầu uống cà phê từ khi nào vậy? Thật tiên tiến, tôi còn tưởng họ uống quỳnh tương ngọc lộ gì đó cơ… Đợi đã, sao giọng của tiên nam lại giống giọng của Diệp Bổng nhà tôi thế nhỉ? Anh ta còn gọi tiên nữ là chị Nguyệt… Tôi bừng tỉnh, ngồi bật dậy như cương thi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.