Sợi dây dài tôi thả ra đã câu được con cá mà tôi khổ sở chờ đợi trong nhiều năm. Hơn nữa con cá của tôi cũng ngoan ngoãn, đáng yêu, nói với tôi
rằng anh yêu bể cá của tôi, anh ấy yêu tôi.
Type-er: Thanh Dâng
1.
Sau khi tan làm tôi gọi xe đến Ngự Long sơn trang trên đường Thanh Tuyền.
Khu nhà này rất tốt, tuy hơi xa trung tâm nhưng có núi có nước, không khí
và độ phủ xanh đều thuộc hạng nhất, các công trình đồng bộ ở xung quanh
đều rất đầy đủ, vì thế giá cả cũng rất “đẹp”, những người sống ở đây
không phải giàu thì cũng là sang.
Tôi theo địa chỉ trên giấy tìm đến nhà đầu tiên ở tòa nhà số 12, chìa khóa có thể mở cửa chống trộm.
Nhà đã được bài trí sắp xếp xong xuôi, bên trong vẫn phảng phất mùi sơn.
Tôi đổi đôi dép lê đi vào trong, là nhà mới, một bức tường trong phòng
khách vẽ một cái cây, lá xanh mơn mởn, trên sô pha đầy hoa hồng. Trong
phòng khác có hai cánh cửa khắc hoa, mở ra bên ngoài là cái sân nhỏ được bài trí rất mới mẻ và trong lành.
Trong phòng ngủ, tủ quần áo và sàn nhà làm bằng gỗ thật, còn có chiếc giường lớn kiểu châu Âu cũng bằng gỗ thật, có rủ rèm xanh.
Tôi đi quanh phòng một vòng, cảm giác có chút mù mờ.
Di động đổ chuông, là Diệp Bổng.
“Em thấy thế nào?”
Tôi hỏi: “Cái gì thế nào?”
“Nhà.” Anh nói, “Nhà của chúng ta.”
Tôi lúng túng không biết nói gì cho phải.
“Sau lần gặp em ở dưới quê là anh chuẩn bị luôn, anh mua nhà bằng tiền tích
góp mấy năm nay, phần trang trí là bố mẹ anh kiên quyết muốn tài trợ, là tấm lòng của họ nên anh nhận… Căn nhà này là của em, anh muốn cho em
một niềm vui bất ngờ.”
Bất ngờ chết được, miếng bánh từ trên trời rơi xuống, rơi trúng đầu khiến tôi ngất rồi.
Tôi không nói gì, Diệp Bổng vội hỏi: “Anh từng thấy trên blog trước đây của em có đăng ột bức ảnh. Em nói em muốn sau này sẽ trang trí nhà như thế… Vì vậy anh làm thành như vậy, em thích không?”
Mấy năm rồi tôi
không viết blog, tôi viết cũng là để khoe khoang về Diệp Bổng của tôi,
khi không có gì khoe nữa thì đương nhiên cũng không viết nữa. Lần cuối
cùng cũng là bài viết ba năm trước viết về cách trồng hoa thủy tiên và
tỏi. Sau đều là những bình luận chẳng có lợi gì của bạn học. Nói chung
tôi không hề biết Diệp Bổng đọc blog của tôi.
“Anh đọc từ bao giờ vậy?”
“Rất lâu rồi.”
“Anh vẫn nhớ sao?”
“… Là không quên được.”
Hai bên trầm mặc.
Mãi lâu sau Diệp Bổng nói: “Nếu em không muốn thì tạm thời anh không ở.”
“Anh là ai? Anh nhất định sẽ sống cùng em sao? Bất luận dùng cách gì anh cũng bám lấy em sao?”
“Đúng! Bất luận giá nào!”
Hai chúng tôi đều là những người kiên quyết đến cùng.
Tôi ngồi xuống sô pha, rồi mềm oặt nằm ra đó.
“Được.”
“Được cái gì?”
“Ở cùng anh.”
“Em.. đồng ý?”
“Đồng ý.”
“Tại sao?”
“Vì em yêu anh.” Tôi che mắt, bản thân đã thê thảm nhưng vẫn còn tâm trạng
giễu cợt anh ấy, “Anh còn tưởng sẽ trải qua cuộc kháng chiến tám năm
gian khổ sao? Em đã kháng chiến với anh mười năm rồi mà em cũng không
nói gì.” Lại không phải sao, mười năm rồi, có bài hát tên là “Mười năm”, nghe rất xót xa, những bạn trẻ thất tình sẽ đều hát bài đó. Tôi thở
dài, “Em từ trước tới giờ luôn là người không biết rút ra bài học, giống như con chó ngốc vậy.”
Tiếp đó tôi nghe có tiếng cửa mở, có
người vào nhà. Tôi không động đậy, mặc cho người đó thở những hơi thở
nặng nề ôm lấy tôi, vùi mặt sau cổ tôi, nước mắt lặng lẽ tràn ra. Thì ra nước mắt cũng có thể dịu dàng tựa dòng suối nhỏ thấm ướt trái tim khô
cạn đến đau đớn của tôi.
Tôi chẳng có cảm giác vui sướng khi đắc đạo thành Phật gì cả, chỉ muốn khóc thôi.
Con người khi đến với thế giới này tất cả đều trong tình trạng trần truồng, khóc oe oe, có lẽ nước mắt cũng là thứ biểu hiện được niềm vui tốt
nhất.
“Em rất thông minh, chẳng ngốc chút nào cả, nghe nói thời
gian cũng tặng cho đứa trẻ thông minh nhất, ngoang nhất món quà tốt
nhất. Em thấy đấy, thời gian đã để anh lại cho em, vận may của em rốt
cuộc kém đến mức nào chứ?” Diệp Bổng kéo tay tôi xuống, lại gần hôn tôi, hôn từ mắt đến mũi rồi đến môi, giống như những con thú nhỏ dùng lưỡi
để cảm nhận sự tồn tại của tôi. “May mà em vẫn còn đây, em thật tốt, em
cần gì anh cũng có thể cho. Thật là tốt, cái cảm giác này mẹ kiếp, tốt
thật!”
Nói thẳng ra thì trước đây cái anh không thể cho chỉ là tình yêu mà thôi.
Giờ anh nói có thể cho tôi rồi, nói thực lòng, tôi là chú chim đậu phải
cành cây gãy một lần, mười năm sau vẫn sợ cành cong, cứ cảm thấy mọi thứ không có thực. Một ngày nào đó Diệp đại thiếu gia đến nói một câu, xin
lỗi, lúc đó anh không được tỉnh táo. Nếu thế thì tiêu đề báo một hôm nào đó của Thần Báo sẽ là: Một bác sĩ của bệnh viện nào đó vì yêu mà sinh
hận cùng bạn trai cùng tìm đến cái chết.
“Nghĩ gì mà cười ngốc một mình thế?” Diệp Bổng lấy từ bếp ra hai đĩa bánh chẻo.
Tôi sẽ không cho Diệp Bổng biết bên cạnh mình có cài thuốc nổ hẹn giờ đâu,
vội vàng chuyển chủ đề, “Anh còn làm đồ ăn ở đây nữa, có thể chuyển về
đây ở rồi?”
“Ừm, được rồi, ở đây dùng toàn vật liệu xanh, hai hôm trước Tiểu Tịnh đã cho người đến kiểm tra hàm lượng phoóc-man-đê-hít,
có thể vào ở rồi.” Diệp Bổng đẩy bánh đến trước mặt tôi, mắt có ánh
cười, “Này, ăn đi, lần trước ăn của em một đĩa bánh chẻo thịt lợn nấm
loại bảy đồng một cân trong siêu thị, hôm nay trả em một đĩa.”
Thì ra anh biết rồi, tôi bực bội chu miệng, không nói gì nhét bánh vào
miệng, thật khó ăn. Chả trách mà đồng chí Diệp Bổng lần trước ăn mà lông mày cau lại khổ sở thế.
Tôi mặt dày, hất cằm lên, “Tiểu gia em đây chơi anh đấy, sao nào? Không thích thì anh đi đi.”
Tiểu gia tôi như kiểu người mới phất, trước đây toàn nhai rau xanh với đậu
phụ, giờ miệng bắt đầu ăn đầy cá thịt thì bắt đầu kể khổ. Cũng chỉ vì
Diệp Bổng yêu tôi nên tôi mới không kiêng dè như thế, cái này gọi là
được cưng chiều thì sinh ra kiêu căng.
Diệp Bổng liếc tôi, cái đó gọi là đầy mê hoặc, “Em đã bao giờ thấy sói bắt được thỏ vào hang rồi
còn thả đi chưa? Phải ăn bằng sạch cả da lẫn xương mới được.” Nói xong
anh còn liếm liếm môi, bộ dạng rất tà ác.
Chủ đề này mà tiếp tục thì chắc chắn tôi khó lòng giữ được trinh tiết.
Tôi chuyển chủ đề, “Bánh chẻo không ngon, em không ăn.”
Diệp Bổng cười, “Em muốn ăn gì? Anh đưa đi ăn.”
“Em muốn ăn lẩu dê, em muốn thật nhiều giá và thịt.”
Chúng tôi ra ngoài, Diệp Bổng quấn khăn cho tôi, anh mặc bộ thường phục phẳng phiu, bàn tay rất ấm, ánh mắt luôn có nét cười thường trực. Giờ tôi
cũng có thể khiến anh vui như thế rồi, khiến anh vui như bản thân có
được bảo bối quý nhất thế giới.
Tôi nói: “Nếu anh mãi mãi thế này thì thật tốt.”
Anh lại ghe môi lại, có chút như nũng nịu, “Dù sao em không thể không cần anh.”
Tôi cười dịu dàng nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của anh.
Người đàn ông này sinh ra đã không hoàn toàn là của tôi, anh ấy thuộc về bộ
đội, thuộc về nhân dân. Anh ấy có thể hi sinh bản thân, cũng có thể hi
sinh cả tôi, vì nước nhà, vì nhân dân.
“Tổ tông của anh, sau này
từ từ kể cho anh những việc đã xảy ra trong mấy năm qua nhé, rồi anh
cũng sẽ kể hết cho em nghe.” Diệp Bổng tay trái cầm lái, tay phải nắm
chặt lấy tay tôi, “Anh nghĩ có một số chuyện không kể thì tốt hơn, sợ em không chịu đựng được, một mình chịu đựng theo thói quen. Có lẽ nỗi sợ
hãi khi chẳng biết điều gì mới là đáng sợ nhất phải không?”
Tôi gật đầu lia lịa.
Mọi chuyện dường như bỗng chốc đã tốt hơn, trước ánh mắt của bao người,
Diệp Bổng gắp miếng thịt thổi nguội rồi đưa đến miệng tôi, tôi cảm thấy
mọi chuyện đã tốt hơn rồi.
Tôi yêu anh ấy, anh ấy yêu tôi.
Sợi dây dài tôi đã thả câu được con cá tôi khổ sở chờ đợi trong nhiều năm.
Nó quả thật rất đẹp, trong bể cá của tôi, con cá bạc kéo theo chiếc đuôi
dài trắng, đẹp đến nỗi khiến người ta phải thốt lên kinh ngạc. Hơn nữa
con cá của tôi còn ngoan ngoãn, đáng yêu nói với tôi rằng, anh ấy yêu bể cá của tôi, anh ấy yêu tôi.
Nếu tôi đang mơ thì ước gì tôi không bao giờ tỉnh lại.
2.
Tâm trạng đang vui, khí sắc của tôi hồng hào sáng sủa, gặp ai cũng tươi cười vui vẻ.
Người nhận hiến tặng nội tạng đã được xác định, năm, hai mươi tám tuổi, suy
giảm chức năng thận, các chỉ số phù hợp với người hiến tặng. Từ ảnh chụp có thể thấy đây là người có tu dưỡng tốt, có khí chất, chắc chắn người
phú quý.
Theo trình tự thông thường, người được tặng sẽ không
biết thông tin về người hiến tặng, điều này là để tránh việc trao đổi
tiền mặt. Những rất nhiều người giàu có đã lãng phí tính mạng vì nguồn
thận xa vời kia căn bản là không đáng, thế là có rất nhiều hành động
ngầm ai cũng biết.
Khi bệnh nhân đến làm kiểm tra huyết dịch, tôi nhìn qua tấm kính, còn đẹp trai hơn trong ảnh nữa, quanh người anh ta
phát ra sự nho nhã từ tận trong xương tủy, da trắng đến gần như trong
suốt, do có bệnh nên có chút yếu ớt.
“Bác sĩ đang chắn đường của tôi, xin hãy nhường đường!”
Tôi ồ một tiếng rồi vội lui ra, có một người đàn ông có vẻ như trợ lý mặc
bộ vest nghiêm chỉnh theo sát người kia từng bước, thỉnh thoảng đưa tay
đỡ. Quả nhiên là thiếu gia nhà giàu, dùng tiền mua quả thận cứ như chơi. Suy nghĩ đó của tôi càng được củng cố hơn khi nhìn thấy cô gái hiến
thận.
Trước khi phẫu thuật phải kiểm tra rất phức tạp, khi các
bác sĩ chuẩn bị thì cô ngồi yên lặng trên ghế chờ ngoài cửa, cả người
được chiếc áo lông màu đen bao phủ, mái tóc đen nhánh dài đến tận lưng,
nhìn cô vẫn rất có tinh thần. Từ bàn tay thô ráp nứt nẻ và chiếc quần bò bạc phếch có thể biết cuộc sống của cô khó khăn thế nào. Tôi không biết cô ấy nhận được bao nhiêu tiền, nhưng nhất định cô ấy rất cần số tiền
đó, nếu không thì sao đang yên đang lành lại phải làm như vậy?
Cuộc sống không hề dễ dàng, mỗi người lại có khó khăn riêng của mình, chẳng ai đáng thương hơn ai cả.
Theo thông lệ, tôi cẩn thận hỏi han bệnh sử, giới thiệu trình tự gây mê, cô
ấy vẫn nghe nghiêm túc, thỉnh thoảng gật đầu tỏ ý mình đã biết. Tôi
tưởng cô ấy sẽ có rất nhiều câu hỏi, ví dụ như… có nguy hiểm không, có
để lại sẹo không, vân vân. Thế nhưng cô ấy chẳng hỏi gì, chỉ ngồi đó.
Tôi nói: “Cô không phải sợ, khi phẫu thuật sẽ không có bất cứ cảm giác gì đâu!”
Nghe thế cuối cùng cô ấy ngẩng lên, nhìn trái nhìn phải xác định không có
người, bàn tay phải vẫn luôn nắm chặt của cô bỗng nhét vào túi áo tôi.
Tôi sờ vào thì ngẩn người, là phong bì, tôi toát mồ hôi, đến từ chối
cũng không biết nữa.
Ánh mắt cô gái ấy như phát sáng, tuy có vẻ
quẫn bách nhưng rất chính trực, “Tôi vẫn đang học đại học, không có
nhiều tiền, thật ngại quá!”
Bác sĩ chữa bệnh, bác sĩ gây mê giữ
mạng, rất nhiều bệnh nhân đều có thói quen đưa phong bì cho bác sĩ gây
mê trước khi làm phẫu thuật. Nhưng chúng tôi cùng lắm là nhận hoa quả từ bệnh nhân, tiền thì thật sự không dám nhận. Nếu bị người ta nắm thóp
thì sự tình sẽ rắc rối lắm.
Tôi trước nay đều rất vô tư, bỗng
nhiên cảm thấy khó chịu, nhét lại phong bì cho cô ấy, “Chúng tôi có qui
định không được nhận phong bì của bệnh nhân.” Nhìn gương mặt nhăn nhó
đó, tôi buột miệng, “Cô rất cần tiền đúng không? Nếu không thì cũng
không bán thận. Tôi cầm tiền của cô thì tôi có còn là con người nữa
không?”
Cô ấy sững người, “Tôi không phải…”
Không phủ nhận mới là bất thường, nhất định vẻ mặt tôi sẽ là không tin, cô ấy cũng rất biết quan sát sắc mặt của người khác, rất nhanh đã im lặng không giải
thích gì nữa.
“Cảm ơn.”
Tôi không biết nên nói gì nữa, gãi đầu đi mất.
Buổi tối, sau khi tan làm, Diệp Bổng đến đón, tôi vào xe là ngồi yên bất
động, trong lòng có phần bực bội, để mặc cho anh thắt dây an toàn, rồi
lại mặt dày hôn lên mặt tôi hai cái.
“Cô thiếu nữ xinh đẹp đầy sức sống ơi, sao hôm nay ủ ê thế này?”
“… Thứ tư tuần sau cô thiếu nữ xinh đẹp đầy sức sống này sẽ có lần đầu tiên của mình.”
“Chúc mừng em, em căng thẳng à?”
Tôi thở dài, “Cũng không hẳn, tuy chưa làm bao giờ nhưng em nhắm mắt cũng tìm được ven.”
“Thiên phú à?”
“Ừm, ghen tỵ không?”
Chúng tôi đi ăn cơm, trước đó bạn Kha Hạnh Hương mời tôi ngồi xe đi dạo buổi
đêm, nhưng tôi thấy sắp quên bạn nên từ chối cô ấy. Diệp Bổng đưa tôi
đến bờ hồ ăn cá, nếu rảnh rỗi và có tâm trạng thì có thể mang cần đến
câu. Tôi chọn con cá to nhất trong bể của ông chủ để nướng, rồi xào thêm đĩa cải chíp. Tôi cùng Diệp Bổng nằm trong góc sô pha ngắm hồ qua cửa
kính.
Có người thả diều bên kia hồ, ánh đền ngũ sắc sáng nổi bật
trong màn đêm, trên bầu trời như ẩn hiện hình một con rết, nhìn tựa biểu tượng của màn đêm.
“Em không còn như trước nữa rồi.” Diệp Bổng
nghịch bàn tay tôi, “Trước đây chỉ cần nhìn thấy anh là mắt em sáng lên, giờ thì tĩnh lặng nhiều hơn rồi.”
“Em trưởng thành rồi mà, con cũng có rồi, còn điên điên khùng khùng như xưa thì có đàn ông nào thích nữa chứ?”
“Anh thích, anh thích thật đấy!”
Tôi cười dựa đầu lên vai anh.
“Em không tin à?”
Tôi lắc đầu.
Anh dùng hai tay ôm tôi rất chặt, tôi đành ngẩng lên nhìn anh.
Diệp Bổng nhe răng cắn tai tôi, không nhẹ cũng không mạnh, như muốn cảnh
cáo, mà cũng giống như đang ve vãn tôi. Tôi trừng mắt, “Anh và chị
Nguyệt trước đây cũng thế này?”
Anh ấy càng hớn hở, “Em ghen à?”
“Hai người còn thế nữa à?”
“Thế nào cơ?”
“Lên giường! Làm tình! Make love!”
Diệp Bổng bị tôi hỏi đến nghẹn họng, vô cùng chán nản ngã ra sau, “… Người
ta nói sợ nhất là bị bạn gái hiện tại hỏi về bạn gái cũ. Giờ anh cũng
muốn cắt cả nó đi nữa đấy.”
Tôi nói với giọng kỳ quái, “Được
thôi, mai em hỏi thầy xem có phẫu thuật đó không. Đúng rồi, anh có thể
báo phí tiêu dùng đúng không? Để em tìm người làm cho anh cái giấy giả,
chúng ta moi chút tiền của đội.”
Diệp Bổng làm giọng thành eo éo, “Thế sau này em không được chê người ta đâu đấy.”
Tôi cười ngặt nghẽo, cá nướng được mang lên, Diệp Bổng nhặt hết xương rồi
gắp vào bát tôi. Anh vẫn nhớ tôi ăn như rồng cuốn, lần nào ăn cá cũng bị mắc xương, bị cắm suốt hai ngày mới nuốt trôi được nó.
“Em còn nhớ lần đến đội thăm anh không?”
Chủ đề được chuyển quá nhanh, mà đến đội thăm anh cũng đã là chuyện mấy năm trước rồi, chẳng phải kí ức gì vui vẻ. Diệp Bổng cúi mặt nhặt xương,
bàn tay anh ấy màu vàng nhạt, ngón tay thô ráp, tôi cảm nhận được rất rõ khi anh nắm tay tôi.
“Em là như thế, đột nhiên chạy tới khiến
người ta bất ngờ. Thật ra trong lòng anh vui lắm, nhưng… khi ấy… là lúc
anh thảm hại nhất. Từ nhỏ đến lớn anh đều rất thuận lợi, vì học nhanh,
cũng thông minh nên cảm thấy không có gì mình không làm được. Vì bố anh
là quân nhân, từ nhỏ chịu ảnh hưởng của ông, anh cảm thấy làm lính chắc
chắn là phải làm bộ đội, tay cầm súng làm nhiệm vụ khó kahwn nguy hiểm
nhất, bảo vệ tổ quốc, bảo vệ nhân dân. Cuối cùng cũng thành hiện thực,
với một lòng nhiệt huyết gia nhập quân đội, lại còn được gọi vào đội đặc chủng.”
Cuối cùng tôi cũng nhận ra Diệp Bổng đang tâm sự với tôi về cuộc sống và những điều anh ấy đã trải qua trong những năm qua.
Những điều này tôi không hề biết, trong tiềm thức có lẽ tôi không muốn
biết anh đang làm gì. Tôi sẽ đau lòng, sẽ đau lòng mãi. Vì thế những
điều không hay tôi cũng chỉ kể qua một hai câu, tôi sợ anh ấy sẽ đau
lòng.
“Ở đó ai cũng có sở trường, ai cũng rất ưu tú, anh vào đó
căn bản chẳng là gì hết. Ở đó cái không thiếu nhất chính là nhân tài.
Trước hay nói “lần này liều thôi”, khi ấy mới biết thế nào là liều mạng. Giữa mùa đông mặc áo may ô ngâm mình dưới bùn đất đối kháng tự do. Giữa trời nắng gắt vác súng, đeo ba viên gạch đứng bất động hai tiếng đồng
hồ. Lại còn đứng xong thì nhặt gạo, dưới ánh nắng chói chang, nhặt từng
hạt từng hạt gạo dưới đất. Ban đầu đúng là sắp phát điên, bọn nah còn có một người bị bệnh sợ gạo, trong nhà ăn chỉ ăn bánh bao, nhìn thấy cơm
là muốn nôn.”
Tôi phì cười.
Diệp Bổng cũng cười, mắt cong
lên, “Sau đó thì tốt hơn, nhặt được nhiều gạo rồi, gió rét hay nắng gắt, ngày nào cũng kiên trì rèn luyện thân thể và tinh thần vững như bàn
thạch. Sau đó trong một lần diễn tập, anh ôm súng đứng im tại điểm bắn
tỉa suốt hai ngày khiến bên địch ở bên kia kêu trời kêu đất nhưng không
dám lộ diện, anh sảng khoái chết được! Nhưng trước đó anh từng nghi ngờ
bản thân, anh cảm thấy mình không dành cho nghề này. Thật sự anh đã từng nghĩ sẽ làm việc bàn giấy… Lúc đó em đến tìm anh, may mà em đến!”