Lúc Đường Lập Ngôn xuống tàu, nhiệt độ Nhạn Thành rơi vào khoảng 38 độ.
Bí bách, ẩm ướt.
Đến cả gió đêm cũng nóng rát, mồ hôi thấm vào quần áo, dính nhớp khó chịu.
Đường Lập Ngôn một tay vắt cái áo khoác mỏng mặc trên tàu lên vai, một tay châm điếu thuốc, cà lơ phất phơ lấy mũi chân đẩy vali lên trước, nhìn bảng chỉ dẫn tìm về chung cư mình ở.
Lúc này trời đã tối hẳn, mấy ngọn đèn đường có vẻ cũng không ổn định, vang lên tiếng lẹt xẹt liên hồi.
Đang lúc nhẩm hát, Đường Lập Ngôn đột nhiên lại nghe thấy tiếng cười của một đám người từ trong con hẻm phía trước, còn kèm theo mấy lời đùa giỡn thô tục.
Chẳng phải kiểu cười khiến người ta thích thú gì.
Trước khi rời khỏi Ninh Thành, Đường Lập Ngôn cũng coi như đã nhìn thấy mấy chuyện này rồi, cái kiểu cười ngả ngớn, tràn ngập dục niệm ấy cũng nghe nhiều rồi, phần lớn là kiểu mà mấy tên công tử ca cười với con mồi.
Mấy kẻ đắm chìm trong vàng son ấy, dù là nam hay nữ thì cũng chẳng giống người, mà giống một cái bình chứa rượu hơn, mượn ham muốn chinh phục và tình dục, lấy thân thể để trao đổi với ma quỷ.
Bởi vậy, nếu là ở Ninh Thành, thì chuyện một tên ma men nào đó bị một đám người trêu đùa trong ngõ lúc một giờ sáng, cũng chẳng phải cái gì khiến Đường Lập Ngôn phải thấy kì lạ.
Nhưng dù gì cũng mới đến Nhạn Thành lần đầu, hơn nữa trong túi của hắn còn đang để giấy điều chuyển công tác cho ngày mai.
Khẽ cắn môi, Đường Lập Ngôn đi vào con hẻm.
Thật ra cũng dễ tìm, hẻm thì thẳng, liếc một cái đã thấy hết rồi.
Có mấy kẻ mặc quần jean rách lỗ, nhuộm tóc vàng tóc xanh tụ tập ở đó, bao vây một người ở cuối hẻm.
Người kia bị che kín, không thấy rõ mặt.
Càng đến gần, tiếng cười của bọn họ càng thêm chói tai, mang theo âm cuối ngả ngớn coi thường.
“Giả vờ giả vịt làm cái gì nữa? Anh biết em cô đơn lâu lắm rồi, sẽ đút cho em no luôn, ha ha ha...”
Đường Lập Ngôn nhìn xuyên qua khe hở, có thể nhìn thấy một đôi chân dài hơi run, người kia dường như bị ép dựa vào tường.
Đường Lập Ngôn đang chuẩn bị bước lên xem tình hình, lúc này, đám người kia lại đột nhiên tản ra một chút, người bị chắn cũng đột ngột không kịp phòng bị mà xuất hiện trước mặt Đường Lập Ngôn.
Là một người đàn ông, Đường Lập Ngôn không hề nghĩ đến chuyện này... Dù gì, trước khi đến Nhạn Thành, hắn đã nghe người ta nói, nơi này bốn phía là núi, giao thông không tiện, dân phong cũng bảo thủ lắm.
Mà người đàn ông này, cứ dựa vào đó, đôi tay nhàn nhạt đặt lên mặt tường, ngón trỏ mảnh khảnh rõ khớp xương kẹp một điếu thuốc, mấy ngón tay còn lại tuỳ ý gõ nhịp.
Áo đỏ khoét cổ, quần đùi đen bó, eo thon vai thẳng, dựa vào tường gạch xanh.
Là một gương mặt không sắc bén nhưng lại hiện rõ đường cong, không trang điểm gì mấy, chỉ có một chút ánh đỏ trên môi và ở đuôi mắt.
Anh nửa cúi đầu, mái tóc quăn hơi dài rũ xuống, bóng che khuất đi non nửa khuôn mặt.
Phảng phất như không phải bị ép vào một góc, chỉ là trùng hợp đi vào góc tường, tìm thấy một nơi sáng sủa, rít điếu thuốc mà thôi.
“Nhìn gì mà nhìn, muốn à?” Thằng nhóc mặc cái quần rách huýt sáo hỏi.
Người kia bị trêu đùa lại như thể chẳng nghe thấy gì, nhìn chằm chằm mấy tên lưu manh kia, đôi mắt loé sáng, giống như con nai nhỏ lạc nhầm vào bầy sói.
Một tên tóc vàng đột nhiên cởi khoá quần, ra vẻ ám chỉ đẩy hông lên hai cái, “Thèm rồi đúng không, đừng nóng vội.”
Cả đám người ồn ào bật cười, có kẻ kéo áo người kia, có kẻ nhân lúc rối loạn nắm lấy cằm anh, có người vươn tay vào quần đùi của anh.
Đường Lập Ngôn bước nhanh mấy bước về phía cuối hẻm, trong lòng thầm chửi một tiếng.
Người đàn ông bị vây quanh nhíu mày, quay mặt sang một bên, thân thể hơi nghiêng đi.
Nhưng cái nhíu mày ấy cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt, trên mặt anh trước sau vẫn treo một nụ cười. Độ cong khoé miệng rất nhỏ, cánh mũi thỉnh thoảng khẽ động, cũng không biết là trào phúng hay là bất đắc dĩ.
“Khuyên mấy người đừng có đứng gần quá.”
Người nọ đột nhiên mở miệng, nâng tay lên, đôi mắt nhìn thẳng vào tên tóc vàng, còn lắc lắc ngón tay với cậu ta, “Không thì, chẳng có thuốc hối hận đâu đấy.”
Không biết vì sao, theo những lời này, cả đám người liền tản ra.
Đến giờ Đường Lập Ngôn mới nhìn rõ, trong tay người nọ cầm một con dao nhỏ, thoáng loé lên dưới ánh đèn đường.
Phản quang chợt loé qua gương mặt người nọ, anh thong thả ung dung giơ dao lên, vẽ một vòng trong không khí, cứ như thể trong tay cũng chỉ là một điếu thuốc.
Vẫn mỉa mai mà cười, lạnh lẽo nhìn chăm chú đám người kia, dùng khẩu hình nói một câu “chạy cho nhanh vào nhé“.
Mấy người kia thật ra cũng chỉ là một đám học sinh cấp 3, bị doạ sửng sốt giây lát, quay mặt sang nhìn nhau.
Lúc này, một đứa to gan đột nhiên kêu lên: “Sợ cái gì, chúng ta nhiều người mà! Cướp dao của nó đi!”
Thấy đám người kia lại đã sắp xông lên, Đường Lập Ngôn lớn tiếng hô lên: “Này này này! Làm cái gì đấy!”
Sau đó đá vali ra xa mấy mét. Cái vali lăn vào đám người nhanh như chớp, tách bọn họ ra.
Đường Lập Ngôn nhổ tàn thuốc trong miệng ra, bước chậm rãi đến cuối hẻm trong bóng tối, lấy chân dẫm đầu mẩu thuốc lá.
Thấy đám người giật mình tại chỗ, hắn mới móc cái ví ra, ra dấu với mấy thằng nhóc đang ngẩn ngơ kia, “Cảnh sát, phá án.”
Cái đám lập tức co giò chạy luôn, lúc chạy đi còn đâm cả vào nhau.
“Cảnh sát gì chứ, tao chưa gặp bao giờ, ba tao bảo có một người từ Ninh Thành đến, không phải là lão đấy chứ?”
“Bớt phí lời đi mm, thật sự là hắn thì không dây vào được đâu, nghe bảo nhà hắn cứng lắm. Mấy thằng có tiền ngáo hết rồi hay gì, sao cứ phải chạy đến chỗ này thế, điên vl!”
“Ai thèm quan tâm lão là ai, chạy nhanh đi là được, nếu là giả, mai tao sẽ báo cảnh sát! Hảo hán báo thù mười năm chưa muộn.”
“Đm, mất hứng thật! Bùi Tam Nhi đúng là ngủ hết nửa cái Trung Quốc rồi, đến Ninh Thành mà cũng có người kê à?”
Sau khi bóng người biến mất ở đầu hẻm, vẫn còn những tiếng vang đứt quãng truyền đến.
Đường Lập Ngôn lắc đầu, nghĩ thầm, nếu tao còn cục như lúc ở Ninh Thành, thì mấy đứa chúng mày chỉ có nước què cẳng thôi.
Vali đụng vào mặt tường bật lại, một đôi tay giữ lấy nó, để nó đứng vững bên cạnh mình.
Đường cong xương cổ tay rõ ràng, vòng quanh cổ tay mảnh khảnh là một hình xăm ngôi sao màu đỏ.
Ánh mắt Đường Lập Ngôn, từ đôi bàn tay ấy, đi thẳng một đường lên trên.
Đầu tiên là cổ tay áo đỏ nửa trong suốt, dán lên da thịt.
Rồi đến đôi vai mỏng manh, bị xé rách lộ ra non nửa.
Rồi đến đôi môi nhoè son, giống như vừa mới hôn ai đó.
Sau đó là vành tai hơi nhuốm đỏ.
Còn có cái nốt ruồi nhỏ bên cánh mũi.
Cuối cùng là... đôi mắt ngập tràn ánh đèn và đêm tối.
Đờ mờ.
Hầu kết của Đường Lập Ngôn khẽ đảo, khụ một tiếng.
“Đêm hôm khuya khoắt lại lang thang một mình, yên tâm với tình hình trị ăn quá nhỉ?” Đường Lập Ngôn thu ánh mắt, hắt cằm với người đàn ông kia, “Tên là gì?”
Từ lúc Đường Lập Ngôn xuất hiện, người kia đã nhìn chằm chằm vào hắn, mãi đến lúc bị hỏi đến, mới hoảng loạn thu lại ánh mắt, dùng tay khảy khảy tóc quăn trên trán, che giấu đi sự thất thố của mình.
“Cảm ơn... Tôi tên là Bùi Sơn.”
__
Sha: theo tui nhớ thì tác giả không giải thích vì sao mọi người là gọi Bùi Sơn là Tam Nhi, Sơn (shan) với Tam (san) phát âm cũng hao hao nhau, có thể hiểu là gọi vậy để chế nhạo ẻm thôi.