Bùi, Sơn.
Đường Lập Ngôn nhìn thấy lỗ rách trên áo anh bị xé ra, góc áo dắt trong quần đùi cũng bị kéo nửa ra ngoài.
Nhưng điều thần kỳ là, hình tượng quần áo xộc xệch như thế, thêm cái thần thái hoảng hốt thất thố của anh lại không hề thô tục, mà ngược lại dường như nhu nhược đáng thương, giống như con mèo con cào nhẹ vào lòng Đường Lập Ngôn.
Chẳng có lý do gì, nhưng Đường Lập Ngôn cảm thấy người này không ngây thơ đến thế, cũng không đơn giản đến thế.
“Được rồi Bùi Sơn, mau về đi, hơn một giờ chứ ít đâu.”
“Cái đó...” Bùi Sơn đột nhiên gọi Đường Lập Ngôn lại, ánh mắt rất phức tạp, muốn nói lại thôi, “Xin hỏi, anh tên là gì?”
Bùi Sơn lúc này không còn vẻ tàn nhẫn cầm dao như khi nãy, cũng không còn vẻ lười nhác dựa vào vách tường hút thuốc, ngược lại vô cùng cẩn thận, tựa như mang theo một chút chờ mong.
Đường Lập Ngôn không hiểu vì sao anh lại có cảm xúc phức tạp đến thế, chỉ cho là mình nghĩ nhiều.
“Đường Lập Ngôn.”
Nghe thấy cái tên này, Bùi Sơn đột nhiên lảo đảo một chút.
Anh lấy tay bám tường, cố gắng trấn định mà nói: “Được, cảnh sát Đường, cảm ơn.”
“Khách khí rồi.” Đường Lập Ngôn ngoài miệng tỏ vẻ gì, nhưng trong lòng lại cảm thán, diện mạo của cái người này đúng là tai hoạ mà.
Sau khi đứng vững lại, Bùi Sơn mới nhận ra quần áo của mình không chỉnh tề cho lắm, vì thế nhét góc áo lại vào quần.
Chỉ là cái động tác này của anh... làm thong thả ung dung quá.
Đường Lập Ngôn cứ cảm thấy như mình đang bị quyến rũ... Lúc góc áo nhấc lên, lộ ra một mảng da sau eo Bùi Sơn, bị mặt tường mài đỏ bừng lên.
Đột nhiên Bùi Sơn ngẩng đầu, hỏi Đường Lập Ngôn: “Có thuốc không? Thuốc của tôi vừa bị bọn chúng lấy mất rồi.”
Đường Lập Ngôn cảm thấy, người này đối với mình, có chút gì đó ái muội không rõ ràng. Nhưng cũng không nghĩ gì, vươn tay sờ vào túi, móc một hộp đưa sang.
“Cảm ơn.” Bùi Sơn nhận lấy, vỗ vỗ hộp thuốc, rút một điếu ra.
Khi nói lời này, Đường Lập Ngôn cảm giác ngón tay bọn họ vô tình đụng vào nhau.
Đầu ngón tay Bùi Sơn run lên nhè nhẹ, thời tiết mấy chục độ nhưng lại rất lạnh.
“Đúng rồi, có thể mượn bật lửa không?”
Cách Bùi Sơn cầm thuốc rất đặc biệt, lòng bàn tay hướng về phía trước, tàn thuốc vừa vặn hướng về phía Đường Lập Ngôn.
Đây... là đang quyến rũ nhỉ?
“Được, để tôi tìm xem.”
Đường Lập Ngôn tìm được bật lửa xong, chuẩn bị ném cho anh, kết quả Bùi Sơn lại chỉ vào ngón trỏ của mình nói: “Vừa nãy cọ bị thương, không tiện lắm.”
Cái người này lạ thật. Đường Lập Ngôn chửi thầm, rõ ràng vừa nãy còn là một người rất tàn nhẫn, sao bây giờ đã giở bộ yếu đuối rồi.
Chỉ là cảm giác được mỹ nhân bám lấy cũng không khó chịu đến thế, Đường Lập Ngôn vẫn có thể vui vẻ chịu đựng, tiến lên một bước.
“Tạch” một tiếng, ngọn lửa bật lên.
Bùi Sơn ghé sát vào một chút, ngậm thuốc trong miệng, châm lửa hít mạnh một hơi, gương mặt dưới ánh lửa bừng sáng diễm lệ.
Trong lòng Đường Lập Ngôn thoáng chút xao động. Hắn không kịp nghĩ xem đó là cảm xúc gì, đến một cách kỳ lạ mà mãnh liệt, trước kia, bất cứ người nào xung quanh hắn cũng không thể mang đến cái cảm giác tê dại như bị kim đâm này được.
Bùi Sơn châm thuốc xong, đột nhiên nâng mắt lên.
Hai đôi mắt cứ thế va vào nhau, rất kỳ lạ, Đường Lập Ngôn cảm thấy ánh mặt này không giống như một người xa lạ, vừa ái muội lại vừa khắc chế. Nhưng hắn vô cùng chắc chắn, đây là lần đầu tiên hắn gặp anh.
Đường Lập Ngôn thu bật lửa lại, cười tủm tỉm nhưng lại có chút hung dữ mà nói: “Tiểu mỹ nhân, về sau bớt đi đêm nhé.”
Đối phương nghe xong lập tức cười, khoé miệng cong cong, môi hơi hé mở, phả ra một vòng khói, “Không đi nữa, sau này không bao giờ đi nữa.”
Chỉ là một ngọn khói bình thường cuốn theo gió thôi, không phải chuyện gì hiếm lạ cả.
Bùi Sơn đã châm thuốc xong, cẩn thận đóng hộp thuốc, cầm bằng ngón trỏ và ngón cái, nhẹ nhàng đi đến trước mặt Đường Lập Ngôn, “Trả anh này, cảnh sát.”
Hai người bọn họ chỉ chênh nhau có mấy cm, Bùi Sơn đến gần quá, thế nên giọng nói ấy lọt thẳng vào tai Đường Lập Ngôn.
Đường Lập Ngôn run lên một cái, hơi nóng bên tai vừa rời đi, hắn đã cảm thấy hộp thuốc được nhét vào túi phía sau quần mình.
Chưa kịp phản ứng gì, Đường Lập Ngôn đã nhìn thấy nai con xoay người đi vào rừng rậm, biến mất trong đêm tối.
Trời vừa mưa lớn, bức tường thấp ướt đẫm, cây dừa cũng ánh nước. Vài giọt rơi xuống cổ Đường Lập Ngôn, theo đó chảy xuống lưng, làm ướt sũng cổ áo thun của hắn.
Đường Lập Ngôn nhấc quần áo dính vào người lên, phẩy phẩy gió.
Nóng quá.
Lúc xuống tàu cũng không thấy nóng thế này.