Bùi Sơn rời khỏi con hẻm nhỏ, không đi thẳng về nhà, mà đi theo Đường Lập Ngôn về nơi hắn ở, rồi mới quay về.
Đường Lập Ngôn ở lầu số 6, Bùi Sơn ở lầu số 3, cách ba toà.
Tim Bùi Sơn đập rất nhanh. Anh bước vội lên lầu, ánh đèn cầu thang nhấp nháy lên theo tiếng bước chân, kèm theo vài tiếng mắng chửi của hàng xóm.
Cửa mở ra phịch một tiếng, Bùi Sơn dựa vào cửa thở dốc.
Bình tĩnh lại một hồi lâu, Bùi Sơn phải hít sâu rất nhiều lần, rồi mới đi đến bên cạnh tủ lạnh, vẽ một cái vòng lớn trên quyển lịch.
Bùi Sơn đã ghi chú đến hơn 1200 ngày.
Đây cũng đã là năm thứ ba anh đến Nhạn Thành. Bùi Sơn vốn dĩ có thể đợi đến tết Nguyên Đán năm nay rồi mới tới, nhưng anh sợ ngày mà Mạnh Bà nói sẽ tới sớm hơn, nên không nhịn được, vừa tốt nghiệp xong đã chạy thẳng đến đây.
Bùi Sơn ngồi xuống bàn, mở quyển nhật kí ra, liên tục gõ xuống mặt bàn, trong đầu chỉ có thể nghĩ đến ba chữ, Đường Lập Ngôn.
Người đàn ông ấy đến từ trong bóng tối, từng bước tới ánh đèn, lấy chân đẩy vali hành lí, cà lơ phất phơ hỏi anh, tên là gì?
Có trời mới biết lúc ấy Bùi Sơn căng thẳng đến mức nào.
Rõ ràng, Đường Lập Ngôn không quen anh. Nhưng trong màn đêm trôi nhanh như chớp ấy, Bùi Sơn đã sớm tua lại quá khứ của bọn họ những mười mấy lần.
Nếu không phải lo làm người ta sợ, Bùi Sơn thậm chí còn muốn tiến đến ôm lấy hắn.
Điên rồi.
Bùi Sơn vẫn nhịn được, cho dù to gan đến mức nào, cũng chỉ dám bám lấy người ta nhờ châm điếu thuốc.
Chỉ là, khi ánh lửa cháy lên, Bùi Sơn nhìn qua ngọn lửa bập bùng, có thể nhìn thấy được cái người trước mắt hoà vào làm một với ký ức đằng đẵng chưa tan... Vòng eo cứng rắn, đôi vai rộng, một vết sẹo mờ trên chân mày, bước chân vững vàng.
Bùi Sơn một bên đắm chìm trong hành phúc đêm nay, một bên đặt bút xuống, gằn từng chữ viết vào nhật ký, “Mùa hạ năm Canh Dần, ở Nhạn Thành“.
Viết xong, khoé miệng bất giác nâng lên, tay phải múa may mấy cái trong không trung, rồi mới viết tiếp.
Đường Lập Ngôn ngược lại chẳng hề biết được, tên của mình đã bị Bùi Sơn viết đi viết lại trên giấy cả trăm lần.
Hắn mở điện thoại ra, một bên ngậm thuốc lá, một bên tra những nơi có thể đi chơi ở Nhạn Thành. Ngày mai vẫn còn được nghỉ, có thể đi dạo xem.
Ở thành phố cách Ninh Thành xa xôi nhất này, tuy rằng không có quá nhiều chỗ chơi bời, nhưng được cái, không có người quen.
Xuyên qua làn khó mờ mờ, Đường Lập Ngôn có thể nhìn thấy màn mưa nặng hạt bên ngoài cửa sổ.
“Anh Ngôn, sao anh chẳng nói chẳng rằng đã chạy đến một chỗ xa thế? Không báo với anh em một tiếng được à?”
Trong điện thoại là người bạn chơi với Đường Lập Ngôn từ nhỏ, Khâu Mân.
“Ờ, lệnh gửi về hơi gấp.” Đường Lập Ngôn vắt cái khăn lên mái tóc vừa gội.
“Thôi anh bớt xạo đi, sở cảnh sát cấp 3 ấy à? Có đáng để anh phải lo lắng chạy đến thế không?” Khâu Mân mắng, “Ông anh anh cứ dăm bữa lại gọi cho em hỏi anh đi đâu, em nói như nào đây?”
Sắc mặt Đường Lập Ngôn lập tức trầm xuống, “Block ổng đi.”
“Em chịu, em sợ ổng mặc cả cây đồ tây đến uy hiếp em lắm. Nhưng mà, một mình anh ở đấy có sao không? Em tra thử rồi, nghe bảo chỗ đấy vừa nóng vừa chán, gián còn cực kì to.” Khâu Mân ở đầu bên kia làu bàu.
Dường như muốn chứng minh, một con gián thật sự bò ra từ vết nứt trên tường.
Đường Lập Ngôn không quan tâm, chẳng thèm để ý mà đóng máy tính lại, đứng dậy ra tủ lạnh lấy bia. Cạch một tiếng, bọt nước men theo lon sắt rơi xuống.
“Còn nữa, anh Ngôn, lâu lắm rồi anh không đến đua xe.” Giọng Khâu Mâu đột nhiên trở nên nặng nề, dường như chuẩn bị bắt đầu một chủ đề rất nghiêm túc.
“Ờ, không có hứng.” Đường Lập Ngôn uống một ngụm bia, cảm thấy không đủ độ, nhíu mày, đặt xuống một bên.
“Nhanh thế?” Khâu Mân trầm mặc một hồi, “Thế anh có còn lúc nào cảm thấy muốn chạy theo mấy trò kích thích nữa không?”
Khâu Mâu dừng lại một chút, “Cái kiểu làm tổn thương tinh thần, cơ thể chính mình ấy.”
Đến giờ Đường Lập Ngôn mới cầm điện thoại lên đặt gần miệng, gằn từng chữ nói: “Khâu Mân, tôi có bác sĩ tâm lý, hơn nữa cũng đã vượt qua bài test tâm lý, điểm cao.”
Ý là, không cần mày xen vào việc của người khác.
Khâu Mân liền không nói nữa, chỉ thở dài.
Lạnh nhạt. Đây chính là cách bạn bè của Đường Lập Ngôn đánh giá về hắn.
Mọi sự đối với hắn đều là bụi trần, hắn chỉ theo đuổi những thứ mới mẻ. Nhiệt tình cũng vậy, mà hứng thú cũng thế, đến thì nhanh mà đi lại càng nhanh. Còn về tình cảm ấy à, hắn chẳng có cái thứ đó đâu.
Trạng thái này bắt đầu từ khi nào nhỉ? Đường Lập Ngôn xoa mắt, hình như là từ ba năm trước.
Một Đường Lập Ngôn đã làm học sinh ngoan ngoãn những mười tám năm, lại đột ngột thôi học ở Ninh đại, ngày đến báo danh vào học viện cảnh sát, cũng là lần đầu tiên hắn đánh lộn. Đánh với vệ sĩnh của anh hắn, một với bốn, đánh đến mức thương tích đầy mình, nhưng lại sảng khoái đến kì lạ.
Sau này thì, cái cảm giác kích thích ấy khiến người ta chẳng bao giờ thoả mãn nổi. Hắn bắt đầu mang xe thể thao ra đường đua, dẫm hết ga, để gió biển giữa đêm thổi cho tỉnh táo lại. Rồi sau đó lại đến nhảy bungee, quyền anh. Đau đớn và cảm giác không trọng lực khiến lòng người hoảng hốt, từng quyền đấm xuống thịt khiến nhịp tim dồn dập.
Đường Lập Ngôn đã có một khoảng thời gian rất dài vô cùng ham mê những thứ này, tìm được con mồi, hưởng thụ, cho đến khi mất đi hứng thú một lần nữa, không còn cảm giác gì, cũng không còn ham muốn gì để mà sống cho tử tế nữa.
Không ai dám lên án cái cách sống như thế, mọi người chỉ biết nói, cái cậu công tử nhỏ nhà họ Đường đáng thương lắm. Vốn đang tổ chức sinh nhật yên lành, bánh gato còn chưa kịp ăn, mà chỉ trong một đêm, đã chẳng còn cả ba lẫn mẹ, lại phải tận mắt nhìn thấy thầy giáo của mình nhảy lầu, đổi thành người khác thì ai mà chịu nổi.
Nhưng Đường Lập ngôn chịu đủ rồi. Sự lặp lại không có điểm dừng ấy. Từng lần adrenalin tăng vọt lên, rồi lại từng lần chìm vào thất vọng.
“Được rồi, dù sao thì cái gì nên nói hay không em cũng nói đến 800 lần rồi.” Khâu Mân tự cảm thấy vô vị, liền đổi sanv chủ đề khác, cười nói, “Cách xa nơi này, đổi môi trường khác cũng tốt mà. Nghe nói cái loại kinh doanh kia ở Nhạn Thành cũng phát triển lắm đấy, ở đây anh không muốn thử thì đến đó...” Ngay sau đó là một tiếng cười xấu xa, “Em thấy anh cũng nên thử ăn mặn rồi đấy.”
Tuy Đường Lập Ngôn muốn nếm thử tất cả những thứ có thể khiến hắn cảm thấy hưng phấn, nhưng tất cả này không bao gồm chuyện tình dục. Đặc biệt là, cái kiểu người chỉ biết đến sắc dục trong chốn ấy, hoàn toàn không thể khiến hắn cảm thấy hứng thú được.
Chẳng những không có hứng thú, mà hơn cả, còn thấy phiền vô cùng. Mấy thằng bạn càn quấy của hắn, có thằng nào chưa từng bị tình nhân mình nuôi bám đuôi đâu? Đến cuối cùng loạn cào cào hết cả lên, vui thì chả mấy mà, mà nợ tình thì chất cả đống.
Đường Lập Ngôn ghét nhất là lúc cần chấm dứt lại không chấm dứt.
“Cậu cảm thấy chuyện này buồn cười lắm hả?” Đường Lập Ngôn hỏi.
Khâm Mân tấm tắc hai tiếng, “Cũng phải, Nhạn thành bảo thủ lắm, cái loại này chắc cũng không có đàn ông đâu...”
Đường Lập Ngôn khụ một tiếng, muốn Khâu Mâu ngừng hẳn cái chủ đề này. Thuận tiện nhấc tay lên, lấy khung ảnh trong vali ra, cẩn thận đặt lên đầu giường.
Trong ảnh là một người đàn ông tầm 30 tuổi.
Khâu Mân ở bên kia càng nói càng hăng: “Ầy nhưng mà, nghe nói Nhạn Thành có rất nhiều mỹ nhân đấy, không chừng hôm nào đấy anh lại gặp được một người, rồi nhặt về nhà luôn, ha ha.”
Mỹ nhân?
Đường Lập Ngôn theo bản năng nhớ đến cái cảnh tượng ban nãy ở trong ngõ. Bùi Sơn mặc chiếc áo rách hở, tóc xoăn môi đỏ, đứng trong góc tường ẩm ướt hút thuốc, đôi mắt tựa như một việc ngọc thô nằm dưới con kênh.
“Bớt đánh rắm đi.” Đường Lập Ngôn mắng một câu vào điện thoại, ấn đầu thuốc lá xuống gạt tàn.
Đường truyền tín hiệu không tốt lắm, lúc thì ngắt lúc thì giật, Đường Lập Ngôn “alo” mấy tiếng không thấy trả lời, cúp luôn.
Hắn đi đến bên cửa sổ đứng một lúc, chuẩn bị đi ngủ.
Ninh Thành giống như một cái lồng pha lê, rõ ràng khung cảnh bầu trời trong xanh là một cảnh tượng rất đẹp, nhưng mỗi lần nhìn, Đường Lập Ngôn đều cảm thấy cái màu xanh ấy dường như muốn nuốt chửng người ta.
Nhạn Thành thì khác, từng mảng từng mảng xanh lá, cho dù trong đêm, cả trời đen hun hút, nhưng nghe tiếng mưa đánh xuống lá chuối vẫn khiến người ta tưởng tượng đến một màu lục thanh mát.
Đường Lập Ngôn vươn vai trước cửa sổ. Lúc đầu tầm mắt bị tay áo che đi, đến lúc buông tay xuống mới nhìn rõ, thấy một ánh đèn cách đó không xa.
Trong màn đêm, chỉ có duy nhất nhà ấy còn sáng đèn. Đó là toà số 3 phố Hồng.
Bùi Sơn ngồi cạnh cửa sổ viết nhật ký xong, đóng sổ lại, cẩn thận lau sạch rồi cho vào ngăn kéo khoá lại.
Đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy người mới thuê nhà cách đó không xa, đang đứng bên cửa sổ, hướng về phía mình.
Tay chân luống cuống, phản ứng đầu tiên của Bùi Sơn lại là kéo rèm lại. Nhưng kéo được một nửa thì lại dừng, anh nghĩ, có lẽ Đường Lập Ngôn chỉ tìm một điểm để đưa mắt vậy thôi, chứ cũng không phải thật sự đang nhìn về phía này.
Vì thế, cảm giác thất vọng lại chậm rãi trào lên, tâm trạng cũng bình tĩnh lại không ít.
Bùi Sơn cố ý ngồi trước cửa sổ, lau đi son môi và phấn mắt, tóc trước trán vén ra sau đầu, gương mặt sạch sẽ trắng trẻo xuất hiện trong gương.
Không may, hoặc phải nói là trùng hợp, thị lực của Đường Lập Ngôn rất tốt. Tốt đến mức chẳng cần phải cố cũng đã đạt đến tiêu chuẩn kiểm tra sức khoẻ.
Thế nên nhất cử nhất động của Bùi Sơn, đều rơi hết vào mắt Đường Lập Ngôn.
Đầu tiên là hoảng hốt, sau đó là cố gắng bình tĩnh, cuối cùng lại mang theo một chút ý muốn quyến rũ.
Đường Lập Ngôn chống tay lên cửa sổ, đứng từ xa, đối diện với ánh mắt Bùi Sơn.
Tách một tiếng, hạt mưa rơi vào tay hắn. Mát lạnh. Đường Lập Ngôn lại một lần nữa cảm thấy khô nóng. Nhưng lúc này, rốt cuộc thì hắn cũng có thời gian nghĩ đến nguyên nhân rồi. Cái cảm giác kì lạ ban nãy, cái cảm giác tê dại như kim đâm ấy, không liên quan gì đến nhiệt độ cả.
Mà là, nó đến rồi.
Hắn nghĩ, sự hứng thú mới, con mồi mới, sự nhiệt tình mới, kích thích mới, đến rồi.
*
“Mùa hạ năm Canh Dần, ở Nhạn Thành.
Đến Nhạn Thành ba năm, rốt cuộc tôi cũng gặp được em ấy rồi.
Tôi muốn, giống như khi mặt trời mọc ở thế kỷ ấy, ôm em, hôn em, làm tình trên sàn nhà kẽo kẹt, tôi muốn trao cho em, chạm vào em, hoà vào máu thịt, giao hợp thành một thể.
Nhưng tôi không dám. Tôi thối rữa, sa đoạ, hoang đường, bị một đám người vây quanh, bị sỉ nhục, lại vừa mới mất bình tĩnh.
Không có ai thích tôi như thế cả. Khi em nhìn về phía tôi, ánh mắt đầy sự khinh thường.
Thậm chí tôi còn chẳng thể nói được dù chỉ một câu, biệt lai vô dạng.*
Chi Bạch, anh rất nhớ em, nhớ da diết, đây chính là thứ đã giúp anh chống đỡ qua cả sự sống và cái chết.
Em rất nhớ em. Mỗi một ngày tỉnh táo mà dằn vặt, đều chưa từng ngừng nhớ em.
Người vĩnh viễn yêu em, Bùi Sơn.”
*Biệt lai vô dạng: Em vẫn khoẻ từ lần cuối chúng ta gặp nhau chứ? Cũng có thể hiểu là, Lâu rồi không gặp, hoặc Rất vui vì được gặp lại em.
Đọc nhật ký thương Sơn Sơn quá T-T