Cổ áo Đường Lập Ngôn cứ bị nắm chặt như thế, Bùi Sơn bảo hắn đứng sát vào tường. Tay hắn cũng không ngoan ngoãn gì, dễ dàng vượt qua lớp phòng tuyến mỏng manh, trượt một đường từ sống lưng xuống.
Hắn có thể cảm nhận được, khoảnh khắc lòng bàn tay chạm vào làn da kia, Bùi Sơn căng chặt cơ bắp, động tác trên môi cũng dừng một chút.
Đường Lập Ngôn nhắm ngay lúc đó, bàn tay xoa mạnh eo Bùi Sơn, tay còn lại xen vào mái tóc xoăn xoã tung, xoay người đẩy Bùi Sơn lên tường.
Chỉ là cổ áo hắn vẫn bị nắm chặt như cũ, cứ như thể anh sợ hắn đột ngột chạy mất vậy.
Đường Lập Ngôn cảm thấy thở không nổi, liền buông bàn tay đặt sau đầu Bùi Sơn ra, áp lên tay Bùi Sơn, vỗ vỗ..
Bùi Sơn cứ tưởng hắn không hưởng thụ nụ hôn này, vội vàng buông cổ áo, đẩy mạnh hắn ra.
“Thế này là sao đây?”
Trên môi Đường Lập Ngôn vẫn còn hơi ấm của Bùi Sơn, đương lúc hôn đến khó tách rời, lại đột nhiên bị đẩy ra, bất kể là ai cũng không hiểu nổi.
Bùi Sơn còn chưa thở xong, ngực phập phồng lên xuống.
“Không.” Bùi Sơn xoa khoé miệng, ánh mắt trốn tránh, “Không sao cả.”
Son của Bùi Sơn bị cọ nhoè đi, quệt ra khoé môi, miệng lại ướt đẫm, trên đôi môi có ánh quang phản chiếu.
Đường Lập Ngôn nhìn mà thấy bụng dưới càng ngày càng căng lên.
Hắn đi về phía trước nửa bước, kéo khoảng cách của hai người trở về trạng thái thân mật ban nãy, bàn tay nhẹ nhàng cuốn lấy ngọn tóc của Bùi Sơn, hỏi: “Vậy thì sao lại đột nhiên phản ứng như thế?”
Nói rồi, ngón tay tạt qua mặt Bùi Sơn, nhẹ nhàng lau đi phần son bị nhoè.
Lý trí của Bùi Sơn cũng coi như quay lại được một chút, giờ vừa thẹn vừa sợ, dính chặt vào tường, không nói được lời nào.
“Chà, mới có thế đã không nhịn được rồi, vừa nãy chẳng phải anh trêu trọc tôi trước sao? Hửm?” Đường Lập Ngôn cười nói, “Sao lại tự hoảng hốt trước thế?”
Đến giờ Bùi Sơn mới cuống quít cúi đầu, “Đâu có...”
“Đâu có cái gì?” Đường Lập Ngôn bám riết không buông, “Đâu có không nhịn được, hay là... đâu có trêu trọc tôi?”
Mặt Bùi Sơn hơi ửng đỏ, hoàn toàn không còn dũng khí nóng bỏng ào lên như vừa nãy nữa.
Đường Lập Ngôn cảm thấy dáng vẻ này quá là thích mắt, ai ngờ được cái người vừa mới đè hắn lên tường, đến lúc đỏ mặt lại đáng yêu thế chứ?
Vì thế Đường Lập Ngôn liền tiếp tục trêu anh, “Trêu xong định chạy hả? Làm gì có chuyện gì dễ dàng thế?”
Bùi Sơn hơi ngẩng đầu, vừa lúc đụng phải ánh mắt trắng trợn mà nóng bỏng của Đường Lập Ngôn, lại vội vàng rũ mắt xuống, khe khẽ nói một câu: “Không định chạy.”
“Vậy thì tốt.” Đường Lập Ngôn cười, lại đặt tay lên eo Bùi Sơn, cọ vòng vòng bên ngoài lớp áo mỏng kia.
Người trong tay mất tự nhiên mà ngọ nguậy, Đường Lập Ngôn liền dùng sức một chút, ép chặt Bùi Sơn vào tường, “Sao nhỉ, vừa nãy tôi thấy hình như anh đang tìm người đúng không?”
Đường Lập Ngôn nghiêng đầu nhìn sang trái, “Có hẹn với người ta rồi à? Vậy tôi làm anh lỡ hẹn thế này, có phải không được tốt lắm không?”
Lời này nói ra cũng khách khí thật, nhưng ngữ điệu thì chẳng hề có ý nhường nhịn trước sau gì sất, ngược lại còn xoa bóp mạnh hơn, như thể uy hiếp.
Bùi Sơn thuận theo mà lắc đầu.
Tay Đường Lập Ngôn lại càng làm càn, đi vào sâu hơn.
“Đừng...”
Sức phản kháng của Bùi Sơn rất nhỏ, nhưng Đường Lập Ngôn vẫn buông anh ra.
“Không muốn ở đây à?” Đường Lập Ngôn cười nói, “Vậy đi đâu đây? Nhà anh, hay là nhà tôi?”
Vẻ mặt Bùi Sơn hơi nghi ngờ, “Nhà anh? Toà số 9 không phải kiểu nhà thuê chung sao? Bằng ấy người nghe, sao đi được?”
Biểu cảm ngây ngô cứ như thể đang bàn xem đến nhà ai làm bài tập vậy.
Chút lý trí cuối cùng của Đường Lập Ngôn giờ mới quay lại, tìm trúng ngay trọng điểm: “Đợi đã, sao anh biết nhà tôi ở đâu?”
“...”
Đôi con người xoay chuyển, Bùi Sơn vội nói: “Chắc anh không biết, Nhạn Thành mà có chuyện gì mới thì lan nhanh lắm. Thế nên, từ lúc anh còn chưa tới, đây đã là chủ đề chính trong chợ rồi.”
“Mọi người rảnh rỗi nhỉ.” Đường Lập Ngôn cười khổ, lắc đầu, “Bỏ đi, thời khắc tốt đẹp, lằng nhằng mấy chuyện này làm gì. Đi thôi? Về nhà anh vậy?”
Bùi Sơn dường như có chút ngượng ngùng, cúi đầu, xuyên qua tóc mái có thể nhìn ra anh đang liếm mối.
“Ừm.” Bùi Sơn nhẹ nhàng đáp một tiếng bằng giọng mũi.
Đến khi ra khỏi quán bar, Đường Lập Ngôn vẫn cảm thấy mình như đang nằm mơ.
Bùi Sơn đứng dưới bức tường xin hắn điếu thuốc ấy, Bùi Sơn trong lời đồn lẳng lơ nhưng lại có một đôi mắt trong sạch vô cùng ấy, Bùi Sơn mà hắn vô cùng muốn có được ấy, cứ như vậy... là đã rơi vào tay hắn rồi ư?
Đường Lập Ngôn gọi xe, cùng Bùi Sơn ngồi ghế sau.
Từ gương chiếu hậu, có thể thấy bác tài nhíu mày rất khẽ.
Mắt Đường Lập Ngôn tinh lắm, ngay lập tức bắt được động tác ấy, vì thế cố ý nhìn thẳng vào gương chiếu hậu, cười thẳng thắn với bác tài.
Đi một đường phải kìm nén đến mức nào thì chỉ có Đường Lập Ngôn biết. Nhìn thì như chính nhân quân tử nghiêm chỉnh, nhưng thật ra trong đầu hắn đã lật qua đảo lại thân thể Bùi Sơn vô số lần rồi, lại còn phải làm bộ làm tịch lấy áo khoác che đi chỗ mấu chốt kia, tránh để người ta nhìn ra hắn gấp gáp đến thế.
Cuối cùng đến lúc sắp về nhà, Bùi Sơn đột nhiên bảo dừng lại. Đường Lập Ngôn cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ có thể theo xuống.
Đợi tài xế lái đi xa rồi, Đường Lập Ngôn mới hỏi: “Sao chưa đến nơi đã dừng rồi? Tôi thấy con phố kia đi ô tô vào cũng được mà.”
Bùi Sơn chỉ vào tấm biểu “siêu thị Bách Gia” trước mặt, nói: “Không mua đồ à?”
Đường Lập Ngôn đang muốn hỏi mua gì, Bùi Sơn đã đi trước vào trong.
Vốn tưởng Bùi Sơn tiện đường muốn vào mua ít trái cây, kết quả lại thấy Bùi Sơn đi thẳng về phía quầy bày đồ dùng tránh thai.
Trong ấn tượng của Đường Lập Ngôn, tuy hắn chẳng tin chuyện giữa anh và Thái Tầm, nhưng thấy dáng vẻ Bùi Sơn đến gần châm thuốc rồi chủ động hôn, không giống người không có kinh nghiệm, không có đối tượng.
Chuyện thế này, cũng không tiện nói trước mặt nhau, nhưng Đường Lập Ngôn lại là một người chẳng biết ăn nói, liền đi theo sau, vừa đi vừa hỏi: “Sao anh lại mua cái này?”
Bùi Sơn liền dừng lại, vẻ mặt hiếu kỳ hỏi: “Hả? Không cần... à?” Cuối cùng lại như cổ vũ chính mình mà gật đầu nói: “Chắc là cần chứ.”
Đường Lập Ngôn nghĩ thầm, đương nhiên tôi biết là cần! Tôi đang hỏi anh không có thứ này à, chứ không phải hỏi anh có cần không!
“Không phải, ý tôi là...” Đường Lập Ngôn quyết định đổi cách biểu đạt khác, “Nhà anh không có à?”
“Sao nhà tôi lại có?” Bùi Sơn lại càng thêm nghi hoặc.
Lòng Đường Lập Ngôn bắt đầu bồn chồn, không thể chứ? Chưa từng có ai đến nhà anh sao? Thế tôi là người đầu tiên sao?
Xinh đẹp, chủ động, không phiền phức, một con mồi hoàn hảo như thế này biết đi đâu tìm đây!
Nhạn Thành đúng là một vùng đất tốt mà.
Đường Lập Ngôn từ siêu thị bước ra thì đã biến thành một cọng cỏ khô bị cái nóng thiêu đốt, một cục đá dễ dàng đánh ra lửa. Hắn gấp gáp không kìm nổi muốn “củi khô bốc lửa” cùng Bùi Sơn.
Vì thế bước chân của hai người đều bất giác nhanh lên, chẳng ai có lòng quan tâm đến đám người tụ tập dưới lầu.
Đến giờ này, trừ mấy chỗ chơi bời ra, cuộc sống về đêm của Nhạn Thành đã kết thúc từ lâu rồi. Thế nên đám người tụ tập dưới lầu thật sự không bình thường.
Chẳng qua giờ Đường Lập Ngôn còn đang bận nghĩ đến mỹ nhân, sức quan sát nhạy bén đều mờ nhạt hết cả.
Mãi đến khi có mấy giọng nói lọt vào tai, Đường Lập Ngôn mới giật mình một cái...
“Đó là ai thế, tóc vàng à? Sao lại nghĩ quẩn muốn nhảy lầu thế?”
“Thái Tầm á? Ai chà, xưởng trưởng Thái có mỗi một thằng con giai thôi đấy, đã không biết cố gắng rồi, sao lại còn nghĩ quẩn thế hả.”
“Này này này, nó không định làm thật đấy chứ! Hình như nó đang đi ra lan can kìa!”
Tựa như có một chậu nước lạnh xối xuống đầu, Đường Lập Ngôn lập tức tỉnh táo, ngẩng đầu lên nhìn, thấy thằng nhóc tóc vàng kia đang loạng choạng đi về phía lan can. Tầng cao nhất là tầng bảy, lan can rất thấp, không để ý chút là lộn xuống ngay.
Đường Lập Ngôn vội chạy thẳng về phía cầu thang, vừa chạy vừa quay đầu lại hô lên: “Buôn cái mẹ gì, còn ngẩn ra đấy nữa! Mau báo cảnh sát đi!”