Trong quán bar tiếng người ồn ào, những người đang nhảy múa hấp thụ cả dục vọng tràn trong không khí, để sự nhiệt tình hoà cùng âm nhạc tràn lên sàn nhảy.
Đường Lập Ngôn cũng không biết vì sao mình lại cứ muốn đến gay bar. Hắn lúc này tâm phiền ý loạn, chẳng có hứng thú mua vui gì hết.
Đương nhiên, hắn sẽ không thừa nhận mình bực bội như thế là vì sao, chỉ nghiêng người đi qua đám đông chen chúc chật chội, đi đến cạnh quầy bar, gọi một ly tequila.
10 giờ rưỡi, còn chưa đến lúc quán bar đông đúc nhất, cũng không nhiều người lắm. Hắn chọn một vị trí có tầm nhìn tốt, tay cứ chốc chốc lại gõ vào thành ly.
Đường Lập Ngôn ở đây coi như là một gương mặt xa lạ, nhưng mặt mũi lại đẹp, dáng cao chân dài, tuấn tú đĩnh đạc. Đặc biệt là cái sẹo ở đuôi lông mày, không ảnh hưởng đến tổng thể, mà lại khiến hắn càng đẹp trai đứng đắn hơn.
Chỉ chốc lát đã có người lan la tới, ghé vào tai hắn hỏi, có muốn cùng uống một ly rượu không.
Lúc trước Bùi Sơn cũng vậy đấy thôi, Đường Lập Ngôn khi đó chỉ cảm thấy cả người đều bị hơi thở của anh chọc ghẹo đến tê dại, nhưng giờ thì... Đường Lập Ngôn nhíu mày, lui hẳn về sau một bước, làm bộ nghiêm túc vô cùng: “Cậu bạn này, nói chuyện thì nói cho tử tế, không cần phải dán sát vậy đâu.”
Người kia cũng coi như biết điều, cắn môi, đợi mấy giây không có câu trả lời thì bỏ sang bàn khác.
Dù gì cái vẻ cau có của Đường Lập Ngôn cũng có khí thế lắm, không thì nhóc tóc vàng cũng không đến mức vì gặp hắn đã co rúm lại. Hẳn là do lòng còn day dứt quá, Đường Lập Ngôn vốn chạy đến đây uống rượu để vui lên, nhưng chẳng biết sao lại cứ nghĩ đến những lời nhóc tóc vàng nói, cả người liền toát ra sát khí không để ai lại gần.
Ánh đèn nhập nhèm khiến người choáng váng.
Bởi vậy, hắn cũng không chắc chắn, cái bóng ngoài cửa là do hắn hoa mắt nhìn lầm, hay là men say đùn lên ảo giác.
...Bên trong là áo đen không tay, bên ngoài là lớp áo khoác mỏng như cánh ve, quần jean rộng màu trắng.
Người kia lấy tay gạt tóc mái lên, cẩn thận tránh đám người đụng phải mình.
Ánh mắt mịt mờ, hành động thì rụt rè.
Đường Lập Ngôn lại rất hưởng thụ dáng vẻ đáng thương ấy. Hắn cảm thấy mình không còn phiền lòng đến thế nữa... Không chỉ lòng tĩnh lại, mà còn có một âm thanh văng vẳng bên tai hắn, người mà hắn muốn gặp, đến rồi đây.
Bùi Sơn nhìn thấy Đường Lập Ngôn ở lối rẽ trước cửa hiệu sách. Tuy nghe thì hơi biến thái, nhưng Bùi Sơn vẫn không kìm được, đi theo xem hắn định đi đâu.
Gay bar.
Đúng là nằm trong dự kiến. Bùi Sơn cắn răng, dùng tốc độ nhanh nhất, đi về nhà thay quần áo, rồi gọi xe quay lại đây.
Anh nhìn thấy thằng nhóc bán hoa quả ở phố bên kia, mấy cậu nhóc còn buộc đồng phục bên hông, rồi cả một doanh nhân nào đó từng nhận danh hiệu gia đình văn hoá... Bọn họ sắm vai một ông chồng ba tốt, một đứa con ngoan, nhưng rồi lại đến đây, điên cuồng chìm đắm trong màn đêm.
Bọn họ đều không phải là người Bùi Sơn muốn tìm.
Đường Lập Ngôn thì lại biến mất trong đám đông.
Bùi Sơn một bên nhón chân tránh né những cánh tay vươn ra từ bốn phương tám hướng, một bên vội vàng muốn gặp Đường Lập Ngôn.
Anh tưởng tượng xem Đường Lập Ngôn sẽ làm gì ở đây.
Tuỳ tiện gặp được một cậu trai xinh đẹp, ăn ý chẳng thèm quan tâm đây là đâu, rồi làm một nháy?
Hay là một người nào đó nghiêm túc hơn, cảm thấy hắn khá đẹp mắt, nên trao đổi cách liên lạc với nhau?
Bất kể là ai, anh đều cảm thấy mình không thể nghĩ sâu xa hơn nữa được.
Anh chịu được việc Đường Lập Ngôn tìm một người ở đây rồi lên giường với người ấy ư? Bùi Sơn tự hỏi chính mình.
Không được đâu.
Bước chân của Bùi Sơn ngày càng nhanh, va phải mấy người, nhận được một vài tín hiệu mờ ám, nhưng anh cũng đều hung hăng gạt đi hết.
Vừa lúc bartender mang một bình rượu đến, Bùi Sơn tiện tay cầm lấy, tự rót một ly rồi uống.
“Thưa anh...”
“Tôi không sao.”
Bùi Sơn nói xong câu này lại tiếp tục đi về phía trước tìm kiếm.
Thật ra Bùi Sơn không biết uống rượu cho lắm. Từ trước anh đã mang cái tiếng uống một ly là gục ngay, thế nên chưa bao giờ vào quán bar. Ly vừa nãy, coi như để thêm chút can đảm thôi.
Tuy trong miệng chỉ thấy đắng ngắt, nhưng Bùi Sơn cũng không có hơi đâu mà để ý.
Đường Lập Ngôn thấy Bùi Sơn đi hướng ngược lại, liền vội đứng dậy, đi theo anh, cừu đã mò đến tận cửa, lý nào lại để nó chạy cho được.
Đường Lập Ngôn gọi tên Bùi Sơn, nhưng trong quán bar ồn ào quá, gọi liên tục mấy câu mà Bùi Sơn cũng không dừng lại. Đường Lập Ngôn đành phải đi nhanh hơn một chút nữa, vòng quay mấy người, gần như chạy theo Bùi Sơn.
Cả một đường, tiếng nhạc cuồng nhiệt mà ái muội của quán bar không ngừng phát bên tai.
Đường Lập Ngôn bị mấy người dẫm vào chân, cũng không rảnh để ý, trừng mắt lại nhưng vẫn không dừng bước.
Mấy người kia dường như cũng có hứng thú với hắn, vươn tay chặn đường, hỏi: “Muốn đi cùng không?”
“Cùng cái m..” Đường Lập Ngôn suýt phun cả câu thô tục ra, nhưng nhìn bóng Bùi Sơn, vẫn nhịn đi, “Không có hứng thú, tôi có hẹn.”
Mấy người kia nghe thấy mới hậm hực buông hắn ra, vẫn không quên nhét một tờ giấy vào túi áo sơ mi của hắn, “Thế lần sau mà không có ai thì có thể tìm chúng tôi nha.”
Đường Lập Ngôn không đợi người ta tản ra đã xông tới, lực hơi lớn, đụng vào bả vai mấy người bên cạnh.
Trước mắt vốn đang là màu áo sơ mi sặc sỡ của họ, đột nhiên gương mặt ấy xuất hiện... làn da trắng nõn, chân mày hơi sắc, đôi mắt ánh phấn đỏ, sống mũi cao thẳng, miệng hơi hé mở.
“Cảnh... cảnh sát Đường, anh vẫn ổn chứ?” Bùi Sơn hỏi.
Mấy người vốn đã định tránh rồi, lại nhìn thấy Bùi Sơn đến, liền dùng cái giọng trêu đùa hỏi: “Cảnh sát Đường? Không phải chứ, anh chính là cái vị tiểu thiếu gia đến từ Ninh Thành ấy à? Người hẹn với anh... là Bùi Sơn?”
Một người khác phụ hoạ: “Ái chà, Bùi Sơn, bình thường ra cái vẻ thanh cao lắm cơ mà, giờ sao? Cũng đến đây câu người à?”
Hình xăm ngôi sao màu đỏ rất bắt mắt, Đường Lập Ngôn dường như chỉ thoáng chốc đã bị nó thu hút sự chú ý.
“Đúng.” Đường Lập Ngôn rất có hứng thú, vẫn nói phét như thường, “Là anh ấy.”
Bùi Sơn bị mấy lời này làm cho ngây ra, run mình đứng đó, không động đậy gì mà cứ nhìn hắn.
Đèn nháy không ngừng, khiến mảng đó trên khoé mắt Bùi Sơn loé lên như có như không, đôi mắt kia tựa như lốc xoáy, hút người khác lại gần.
Đường Lập Ngôn đã bị thu hút, lại gần một chút, rồi thêm chút nữa, “Được rồi, ai mà biết được đến tận đây còn đụng phải người quen chứ? Nhưng mà sau này tốt nhất anh đừng có gọi tôi là cảnh sát ở mấy chỗ thế này...”
Nói rồi, đầu hắn hơi cúi xuống, ghé sát lại, đẩy giọng lên như đùa giỡn, “Tôi sợ doạ người khác mất.”
Điều hoà trong phòng để nhiệt độ rất thấp, nhưng Bùi Sơn lại cứ đổ mồ hôi mãi.
Mồ hôi mỏng làm lớp áo vốn đã bó lại càng thêm dính vào người, áo khoác nửa trong suốt bao bọc cánh tay, phác hoạ ra dáng vẻ của Bùi Sơn.
Đường Lập Ngôn cảm thấy khát, nuốt nước bọt, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Bùi Sơn.
Trong đầu hắn có vô số ý niệm xoay vần, phải lấy tư thế gì để x*** người này khóc thút thít xin tha, rồi còn phải lấy sự nhiệt tình đến mức nào ra để hầu hạ cho anh dục tiên dục tử đây.
Nhưng mà, hắn còn chưa thực hiện được, Bùi Sơn đã đột nhiên hỏi: “Anh cảm thấy tôi thế nào?”
Nếu nhất định phải tìm một người chơi, liệu có thể...
Có thể đừng tìm người khác không.
“Gì cơ?” Đường Lập Ngôn chưa kịp hiểu ra.
Bùi Sơn vừa nghe mấy câu “có hẹn” của hắn, còn uống cả ly rượu mạnh, giờ đầu óc đã hoàn toàn không còn tỉnh táo.
Có thể là do ánh đèn quá chói mắt, hoặc trong phòng quá nóng, Bùi Sơn cảm thấy máu chảy trong người cứ cuồn cuộn mãi, không ngừng chạy lên não.
“Anh có hẹn người ta rồi, đúng không?” Bùi Sơn cẳng thẳng đến đổ mồ hôi tay.
“Có hẹn.” Đường Lập Ngôn nhìn anh trêu đùa, “Hẹn anh mà.”
Bùi Sơn nghe “phựt” một tiếng, sợi dây lý trí cuối cùng trong đầu cũng đứt luôn. Một đời hay một thoáng, Bùi Sơn cũng đều chẳng cần nữa.
Chỉ muốn hắn được vui vẻ, cho dù biến mình thành một cọng rơm bùng cháy, để hắn vui vẻ mười lắm phút thôi cũng được.
Bùi Sơn run rẩy nhón chân, túm lấy cổ áo sơ mi của Đường Lập Ngôn, đột nhiên đẩy người dựa vào tường.
Mặc kệ thôi. Cho dù Đường Lập Ngôn cảm thấy Bùi Sơn chỉ là một người dễ dãi, dễ nắm được, cho dù trái tim của Đường Lập Ngôn mãi mãi không bao giờ vì cái người tên Bùi Sơn ấy mà dừng lại nửa phần, cũng mặc kệ thôi.
Bùi Sơn lấy hết dũng khí cả đời mình để hôn lên.
Dù sao, một người đã uống say thì làm gì ở quán bar cũng là lẽ thường thôi, không phải sao?
Đường Lập Ngôn theo bản năng nâng tay lên, nhưng động tác của Bùi Sơn còn nhanh hơn, tiến đến dùng đầu lưỡi cạy môi đối phương ra.
Hơi thở của hai người lập tức quấn quýt lấy nhau, Đường Lập Ngôn bị động mà cam tâm tình nguyện hé miệng, nóng bỏng, vội vã mà hôn đáp lại.
Chỉ là, Bùi Sơn còn mãnh liệt hơn cả hắn, cho dù đôi chân nhón lên không vững, Bùi Sơn lại vẫn khiến từng nhịp lên xuống của thân thể phục vụ cho nụ hôn của mình.
Áo trong áo ngoài đều mỏng, cách cả lớp vải, Đường Lập Ngôn vẫn cảm nhận được độ ấm của Bùi Sơn, làn da của Bùi Sơn.
Có hơi nóng.
Đường Lập Ngôn không thể nào nghĩ nổi, trong một đêm chỉ mới uống có một ly tequila, hắn lại say không nhẹ, bị một người đàn ông thấp hơn mình nửa cái đầu đè lên tường mà hôn.
Ở đây đã mất quyền chủ động rồi, có thế nào Đường Lập Ngôn cũng phải tìm lại trên giường.