“Chẳng trách lại cứ hoa cỏ trà bánh này kia.” Đường Lập Ngôn lẩm bẩm một câu, “Hoá ra là vì thích người lớn tuổi.”
Nguyễn Minh Tri ở bên cạnh nhìn hắn như thế, trong lòng biết rõ lại không muốn vạch trần, cười nhắc nhở hắn nhanh chóng sửa lại tài liệu.
“Sửa ngay đây.” Đường Lập Ngôn đáp.
Bận rộn đến giờ tan tầm, Đường Lập Ngôn cũng không rảnh nghĩ đến chuyện khác. Mãi đến khi xong xuôi hết mọi việc, về tới nhà, gánh nặng buông cả xuống, mới bất giác lại nhớ về khung tìm kiếm.
Từ khoá tìm kiếm: các loại lá trà và hoa vào mùa hạ.
Lướt nửa ngày, tuy Đường Lập Ngôn cũng không thấy hứng thú lắm, nhưng xem thì cũng có cảm giác rồi.
Lúc lướt đến tấm ảnh hoa tô liên, đột nhiên có một âm thanh hỏi hắn: Bùi Sơn thích cái gì thì liên quan gì đến mày?
Đường Lập Ngôn dừng một chút, vội rời khỏi khung tìm kiếm, xoá lịch sử đi.
Chả liên quan gì, chả liên quan một tí nào.
Đường Lập Ngôn hít một hơi dài, ném điện thoại đi, cởi áo trên, xỏ dép lê đi vào phòng tắm.
Dòng nước chảy tí tách, độ ấm vừa đủ. Trong phòng tắm hơi nước toả lên, phủ mờ mặt gương.
Bùi Sơn để ráo tay, tắt vòi hoa sen.
Anh đứng trước gương, lấy khăn lông lau bọt nước đi. Trong gương hiện lên một người cổ tay xanh tím.
“Ôi —— Xuống tay ác quá chứ đùa.” Bùi Sơn chấm một ít thuốc mỡ, bôi quanh vết thương.
Lúc tăm bông chạm vào vết thâm và trầy da, anh không khỏi đau đến hít vào một hơi, Bùi Sơn có thế nào cũng không với tới phía sau, cọ tới cọ lui nửa ngày mới thu dọn xong xuôi ra khỏi phòng tắm.
Điện thoại đã nằm trên bàn vang lên một phút, Bùi Sơn nhìn thấy người gọi tới, không khỏi đỡ trán, tiếng điện thoại thu nhỏ nhất, rồi mới lau tay ấn nghe.
“Sơn Sơn, gần đây sống thế nào, con đường truy phu thuận lợi không?” Đầu bên kia điện thoại nói, “Có phải tình yêu sẽ khiến cảm hứng viết lách của người ta tuôn trào không?”
“Thời Phái, có việc thì nói thẳng. Lần này lại là ai chắn đường hả? Chú Thẩm*, hay là đoàn kịch?” Bùi Sơn vừa lúc ngắt lời.
*Chỗ này gốc là Thẩm tiên sinh, nhưng tiếng Việt hiếm khi dùng chữ ấy, mối quan hệ của nhân vật này với Bùi Sơn cũng thân thiết nên mình chuyển thành chú Thẩm ha
Thời Phái cười xì một tiếng, “Không phải ai cả! Không ai giục cậu về hết!”
Ống nghe yên lặng hai giây, Bùi Sơn cho rằng điện thoại dính nước nên hỏng rồi, cầm lên lắc lắc, đột hiên nghe Thời Phái lớn tiếng nói: “Cậu không về ấy à, thì chúng tôi sẽ đến tìm cậu! Có chuyện lớn muốn nói!”
Bùi Sơn tuy là nghe hiểu ý câu này, nhưng không dám tin, cân nhắc hồi lâu, “Mấy người? Ai cơ? Đi đâu?”
“Tôi, chú Thẩm, còn có thầy Lý bên viện khoa học địa chất nữa.” Cách điện thoại cũng nghe được Thời Phái đang cười, “Đến Nhạn thành thăm cậu đấy!”
“Sao tôi lại không tin lắm nhỉ?” Bùi Sơn tuy là vui, nhưng cũng không muốn bị Thời Phái lừa, “Tôi đoán, là thầy Lý muốn đến vùng núi phía Nhạn Thành nghiên cứu, chú Thẩm tiện đường đi theo thăm thú phong tục, còn về cậu á...”
Bùi Sơn giả bộ tức giận, “Ba năm rồi, Thời Phái, năm nào cậu chẳng bảo muốn đến thăm tôi, kết quả là cứ phải đi ké xe người ta được thì cậu mới chịu đến? Làm giá quá đấy Thời đại đạo diễn?”
“Ầy chẳng phải tại tôi nghèo sao!” Trong tiếng cười của Thời Phái còn xen lẫn ý lấy lòng, “Nhà cũng bán rồi mà, chẳng lẽ lại không được ké xe của chú Thẩm, nhờ ổng bao đi!”
Bùi Sơn sửng sốt một chút. Anh vẫn luôn biết Thời Phái rất quật cường, vì mục tiêu nhỏ trong lòng mà cái gì cũng trả giá được, lại không ngờ đến cái nhà cũng bán mất rồi. Vốn dĩ muốn hỏi xem liệu người nhà cậu có đồng ý không, nhưng nghĩ một hồi, đáp án quá rõ ràng, không nhất thiết phải hỏi ra làm người ta thêm phiền muộn nữa.
Vì thế Bùi Sơn liền đổi chủ đề, “Vậy cậu gửi số xe và thời gian cho tôi đi, đến lúc đó tôi ra nhà ga đón mọi người.”
“Được, tôi và thầy Lý muốn đến hẻm núi trước, chú Thẩm đến tìm cậu, rồi sau đó chúng ta tập tụ lại ăn một bữa cơm.”
Bùi Sơn kẹp điện thoại giữa vai và sườn mặt, vươn tay ra tìm sổ nhật ký.
“Được thôi, tôi sẽ đưa mọi người đi ăn lẩu.” Bùi Sơn liên tục đáp, nói tên mấy quán có tiếng.
Thời Phái hỏi: “Cậu và cái người kia đã đến chỗ nào rồi?”
“Chúng tôi...” Bùi Sơn cười khổ, “Cậu đúng là cái hay thì không biết nói, toàn nói cái dở.” Dừng một chút, sợ Thời Phái hiểu lầm, lại bồi thêm một câu, “Là lỗi của tôi. Hẳn là em ấy sẽ không đến tìm tôi nữa.”
Phía Thời Phái tĩnh lặng vài giây, đến lúc lên tiếng lại ỉu xìu đi, “Sơn Sơn, đừng nghĩ nhiều như thế, cậu đối xử tốt với chính mình một chút.”
Bùi Sơn “ừ” một tiếng, mở nhật ký ra. Tay trái cầm điện thoại nói chuyện với Thời Phái, tay phải cầm bút viết gì đó.
Thời Phái cố ý chọc anh vui, nói chuyện với anh từ trường cũ đến chuyện đồ ăn sân bay. Mãi đến lúc nói hết rồi, Bùi Sơn cũng không còn tâm trạng nào nói tiếp nữa, hai người mới tắt điện thoại.
Đặt điện thoại xuống bàn, Bùi Sơn vươn người. Gió len lén đẩy cửa sổ ra, nhẹ nhàng lật vài trang nhật ký.
Không có tiếng động sột soạt khiến người ta chú ý, cũng không có chuyển động lộn xộn bắt mắt, nhưng Bùi Sơn vẫn nhanh chóng để ý xuống cuốn sổ.
Trong lúc vô ý, anh đã viết dãy số điện thoại kia kín cả một trang giấy.
Mà chủ nhân của dãy số ấy, đã coi anh như một bộ quần áo có thể tuỳ tiện vứt bỏ rồi. Hơn nữa, đã vứt đi, thì sẽ không nhặt lại nữa.
Tâm sự bỗng nhiên phủ xuống mặt giấy, Bùi Sơn cảm thấy xấu hổ quá, luống cuống tay chân xé tờ giấy ấy xuống, vo thành cục, ném vào trong thùng rác.
Chợ bán thức ăn Nhạn Thành
Giấy vụn và lá rau vương vãi đầy đất. Tiếng chặt cá, tiếng thét, mua bán, móc túi, đều tập trung hết ở đây mỗi sớm 7 giờ.
Tin tức và bát quái giống như một trái pháo, đặt ở đây, chẳng cần tối nhiều công sức, tự nhiên là có thể nổ tưng bừng.
Trong thành phố nhỏ bé này, có hai cách thể hiện vị trí, một là thân phận địa vị của con nhà mình, bố mẹ, vợ chồng mình, hai là mức độ mới mẻ và rộng rãi của tin tức.
Đường Lập Ngôn bị phái đến đây tuần tra.
Nhà bà cô ở đầu phố nam là một hộ gia đình mới hiếm có, vừa mới đứng trước sạp đã bị cả đám người ở phía bắc phố Hồng chú ý đến. Vài người tụm lại, tôi một câu anh một câu, chỉ sợ tiếng mình nói bị át mất.
(Đoạn này tả hơi khó hỉu, tui cố gắng hết sức rồi:((()
“Cái thằng Tam nhi ở toà 3 bà có biết không? Là cái đứa doạ vợ người ta chạy mất, suốt ngày xui khiến hai vợ chồng ly hôn ấy!”
“Biết biết, mấy hôm trước tôi thấy anh cảnh sát mới đến đứng trước cửa hiệu sách nói đỡ cho nó rồi.”
“Ây chà, hôm đó thằng tóc vàng cũng ở đấy, chắc là cũng cùng một giuộc với hai đứa nó thôi. Chậc, mấy người có tiền, sống quá là rối loạn.”
“Không chỉ thế đâu! Cái dáng vẻ lúc Tam nhi đi ra khỏi hiệu sách á, tôi thấy rồi, chậc chậc, đúng là không biết xấu hổ, bị làm thành thế mà còn chạy ra cho mất mặt được.”
“Phải nói thì, cái người làm nó cũng ác quá, tôi thấy quần áo nó rách nát cả rồi, tay cũng tím, chậc chậc, làm liều thế làm cùng.”
Vốn dĩ Đường Lập Ngôn đang vùi đầu nhớ lại tình hình, nhưng lời này lại cứ như sâu bò vào trong tai hắn, có nghe thế nào cũng thấy không dễ chịu.
Đặc biệt là một giọng nam chen vào nói: “Loại có tiền hay thích mấy đứa không sạch sẽ thế đúng không, chơi thế nào cũng được ha ha.”
Đường Lập Ngôn lập tức không nén được lửa giận, chuẩn bị cởi cảnh phục xông lên tranh luận.
Vẫn may là Nguyễn Minh Tri ở bên cạnh cản lại, tay mắt lanh lẹ lôi Đường Lập Ngôn.
Mãi đến lúc lên xe Đường Lập Ngôn vẫn còn tức giận, xông lên hỏi Nguyễn Minh Tri vì sao lại ngăn mình lại.
“Anh mà cởi cảnh phục chạy xuống, lại bị hàng xóm người ta báo cáo cho, thì chắc là không mặc lại nổi đâu.” Nguyễn Minh Tri nói, “Anh Ngôn, thu bớt lại tính tình đi. Bản thân ông chủ Bùi còn chưa nói gì, anh hà tất phải giận thay thế? Dù sao cũng không phải sự thật.”
Đường Lập Ngôn không có cách nào giải thích rõ ràng nguyên nhân cho Nguyễn Minh Tri được. Bản thân hắn cũng không giải thích được.
Hắn đưa Thái Tầm đến hiệu sách, là quyết định do nhất thời kích động mới làm ra, nhưng cũng là thật lòng muốn Bùi Sơn vui vẻ.
Hắn giày vò Bùi Sơn thành như vậy, có nguyên nhân là do nổi nóng, cũng có nhiều phần là do chưa bao giờ nghĩ tới hậu quả.
Thật sự là không hề nghĩ về tương lai. Thói quen của Đường Lập Ngôn là, nghĩ thì làm, giận thì phát tiết, không vui thì đi tìm chuyện làm mình vui. Không thì hắn cũng đã chẳng xách mỗi cái túi theo rồi chạy thẳng đến Nhạn thành.
Nhưng lần này hình như có gì đó không giống.
Hắn bắt đầu tự hỏi, Bùi Sơn bây giờ ra sao, về sau lại phải làm sao để đối mặt với những tin đồn nhàm nhí càng ngày càng nặng nề ở nơi này mà sống tiếp.
Lời bản thân mình nói hắn đã quên phân nửa, nhưng hắn có thể nhớ rõ phản ứng của Bùi Sơn ngay lúc đó —— Lo sợ và hoảng hốt, sau đó quay người đi, bả vai run lên.
Là không muốn đối mặt phải không. Bị tổn thương rồi ư?
Dường như muốn xác minh cái gì đó, khi Đường Lập Ngôn nhớ đến ánh mắt Bùi Sơn, trái tim đột nhiên đau đớn một hồi.
Phản ứng này thật sự không thích hợp. Không phải là đồng cảm, hắn chẳng mấy khi có thứ ấy; cũng không phải là sức khoẻ có vấn đề, kiểm tra sức khoẻ định kì hắn vẫn bình thường. Vậy thì là gì? Đường Lập Ngôn bất giác vươn tay đè lên trái tim, cảm thấy thứ bên dưới bàn tay nảy lên.
Cho dù là lúc xe sắp lật trên đường đùa, hắn cũng chưa từng cảm thấy hoảng loạn đến thế này.
Không khí trong xe cứ vậy trầm đi, mãi đến khi tiếng động cơ ầm ầm vang lên, điều hoà cũng phả gió, Đường Lập Ngôn mới nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, tự nhủ: “Có phải là quá đà rồi không?”
“Hả? Cái gì quá đà?” Nguyễn Minh Tri không hiểu gì, nhìn ra ngoài cửa, “Có đi quá đâu, vừa mới đến hiệu sách thôi mà? Trưa nay chúng ta đến nhà ăn đúng không? Không quá đâu, ở trước kia mà.”
Đường Lập Ngôn vừa nghe thấy hiệu sách, đột nhiên lấy lại tinh thần, nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy biển hiệu sách Hoài Chương. Trang trí phong cách cổ xưa, một mình một vẻ giữa các cửa hàng xung quanh.
“Ừm, dừng xe ở đây đi.” Đường Lập Ngôn đột nhiên nói, “Trưa cậu đi ăn đi, tôi không ăn, chiều gặp lại trong sở.”
Vừa mới dừng lại, Đường Lập Ngôn đã nhảy xuống xe.
“Này anh Ngôn chậm thôi!” Nguyễn Minh Tri ngồi trên xe gọi, “Chưa cầm túi này!”
“Đưa về sở giúp tôi, tôi qua ngay đấy.” Đường Lập Ngôn đã chạy mấy trăm mét rồi, nghe được tiếng gọi mới quay đầu lại, cười phất phất tay.
Nguyễn Minh Tri nhìn thấy cảnh tượng thế này.
Hiệu sách cách khá xa, bóng người mơ hồ, Đường Lập Ngôn vừa lúc đứng dưới biển hiệu, đối nghịch với ánh nắng, một bên lau mồ hôi, một bên bất giác cười.
“Ngốc chưa.” Nguyễn Minh Tri lắc đầu, đạp ga đi trước.
Đường Lập Ngôn đã mua một đống thuốc mỡ trị thương, lại đi loanh quanh một vòng, cuối cùng tìm thấy một cửa hàng bán quần áo.
Hắn cân nhắc không biết sở thích của Bùi Sơn là gì, dù sao bình thường phong cách quần áo của người ta rất đa dạng, đành phải chọn mấy bộ trông hợp mắt, mỗi kiểu một cái, cẩn thận bọc lại.
Nghĩ lúc ấy còn làm bẩn hiệu sách, Đường Lập Ngôn chạy đến siêu thị mua một ít đồ tẩy rửa, nghĩ dứt khoát phá lệ một lần, quét dọn cho người ta, để xin lỗi cho có thành ý một chút.
Chạy mấy hồi, cảnh phục màu lam nhạt cũng mướt mồ hôi, trên tóc cũng dính bọt nước.
Đường Lập Ngôn đứng chỗ ngược sáng, đối diện với hình ảnh phản chiếu trên cửa kính, luyện tập biểu cảm.
Nếu lúc này đường không nóng quá, phố cũng không vắng thì nhất định người ta sẽ nhìn thấy dáng vẻ buồn cười của Đường Lập Ngôn —— Một tay xách ba cái túi giấy, một tay xách túi đồ lớn, khoa chân múa tay với mặt kính, còn nói chuyện một mình đến là vui vẻ.
“Ông chủ Bùi, xin lỗi.” Đường Lập Ngôn học theo ngữ khí nói chuyện bình thường của anh hắn, “Chuyện hai ngày trước là tôi không đúng. Tôi đã mua quần áo mới cho anh rồi, hy vọng anh đừng để bụng.”
Không được, quá nghiêm chỉnh rồi.
“Bùi Sơn, người anh còn thấy đau không?” Đường Lập Ngôn lại bắt chước Khâu Mân, đổi ngữ khí, “Thuốc đây rồi, có cần tôi giúp không?”
Quá ghê tởm.
Đường Lập Ngôn nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy mình đứng ở trước cửa nhà người ta ngu quá, vì thế dứt khoát bất chấp tất cả, vòng lên cửa trước, giơ tay chuẩn bị gõ cửa.
Cửa trước không kéo màn che.
Đường Lập Ngôn đứng ở bậc thang, phát hiện trong phòng không chỉ có một mình Bùi Sơn.
Người còn lại dựa vào sô pha, cười nhàn nhạt, một tay cầm trà, một tay chỉ vào sách trên bàn, đang nói chuyện gì đó với Bùi Sơn.
Ăn mặc không quá bắt mắt, nhìn cũng không còn trẻ, nhưng có một kiểu khí chất khiến người ta nhìn rồi không rời mắt nổi.
Chưa đến 40 tuổi, nam giới.
Có mị lực, nam giới.
Đường Lập Ngôn nhớ đến tên người trong danh sách tìm kiếm, bất giác siết chặt túi trong tay.
“Người thật trông không giống trong ảnh thẻ lắm nhỉ.” Bản thân Đường Lập Ngôn cũng chưa phát hiện ra ngữ khí này chua đến mức nào, “Bùi Sơn nghĩ thế nào vậy? Lớn tuổi như thế, cái chỗ kia còn dùng được không!”