Từ lúc còn đi học ở thành phố N, Bùi Sơn đã rất hợp chuyện với Thẩm Chuyết Thanh rồi.
Mấy năm nay, phòng làm việc của Thẩm Chuyết Thanh vừa bắt đầu xây dựng, thiếu người thiếu tiền, vừa lúc Bùi Sơn ở Nhạn Thành rảnh rỗi nên hay giúp đỡ. Thường xuyên qua lại, cũng nhiều chủ đề chung để nói, lại là lâu ngày mới gặp, cứ nói không ngừng nghỉ, đương nhiên không rảnh chừa một tai để ý bên ngoài.
Đang vừa nói đến vấn đề bản quyền sách bọn họ hợp tác với nhà xuất bản, Bùi Sơn đột nhiên cảm thấy nhiệt độ điều hoà để thấp quá, thấy Thẩm Chuyết Thanh mặc mỏng, liền đứng dậy lấy điều khiển từ xa.
Đến lúc này, mới nhìn thấy bóng dáng một người mặc cảnh phục màu lam nhạt bên ngoài cửa —— Dáng cao chân dài, như một cây bạch dương, xách túi lớn túi nhỏ, lưng mướt mồ hôi.
Không phải Đường Lập Ngôn thì còn ai?
Đôi mắt Bùi Sơn dừng lại hướng ấy hồi lâu.
Ngay từ đầu trên mặt anh vẫn còn là vẻ kinh ngạc mừng rỡ, nhưng nhìn thấy người kia rời đi chẳng thèm quay đầu, càng đi càng xa, sự thất vọng trong mắt cũng ngày càng giấu không nổi.
Đến mua đồ, cũng không thể tiện đường vào chào hỏi một câu ư? Thật đúng là, bước qua bậc cửa cũng chê bẩn.
Bùi Sơn giương khoé miệng, không muốn thất lễ trước mặt Thẩm Chuyết Thanh, vì thế vẫy vẫy điều khiển hỏi: “Chú Thẩm có lạnh không? Điều hoà chỗ cháu hình như có vấn đề, đủ độ ấm rồi vẫn cứ chạy.”
“Không lạnh đâu.”
Thẩm Chuyết Thanh lòng đã hiểu thấu, nhìn ra ngoài cửa, cười nói, “Cuối cùng thì cũng được thấy người thật rồi.”
Bùi Sơn ngồi lại sô pha, nghe câu ấy thì hỏi, không hiểu sao, “Người thật gì cơ?”
“'Trường hạ'* tiên sinh của cháu.” Thẩm Chuyết Thanh cầm lấy tách trà, nhẹ nhấp một ngụm.
(*Chỗ này có thể hiểu là hình mẫu nhân vật Bùi Sơn viết trong kịch bản, Trường hạ là tên kịch bản được nhắc đến ở phần trước)
Bùi Sơn không ngờ Thẩm Chuyết Thanh sẽ so sánh như thế, cảm thấy chuẩn quá, lại có chút ngượng ngùng. Dù sao cũng là trước mặt tiền bối làm việc cùng đã lâu, Bùi Sơn cũng không che giấu, nhanh chóng thừa nhận.
“Không giống tưởng tượng của chú lắm.” Thẩm Chuyết Thanh nói, “Nói thế cháu không để bụng chứ?”
“Không đâu ạ. Cháu cũng khá tò mò, bình thường chú với Thời Phái đoán thế nào?”
Thẩm Chuyết Thanh buông tách trà xuống, “Cũng chẳng đoán ra sao cả, nhưng không ngờ lại là cảnh sát. Nhìn qua thì tuổi tác cũng không lớn. Hai đứa quen nhau ở trường à?”
“Cái này, thôi bỏ đi.” Bùi Sơn dùng vài câu gạt đi, “Phải rồi, phòng làm việc của chú giờ vẫn đang bận mà lại đến đây sao?”
Thẩm Chuyết Thanh nghe ra anh không muốn nói nữa, liền chủ động tiếp chuyện, “Cũng vẫn đi được. Nhưng mà tháng trước Thời Phái đang chuẩn bị làm kịch nguyên sang, đoàn kịch của lão Tôn gần đây cũng căng thẳng chuyện kinh phí lắm. Chú vẫn đang tìm thêm người.” Nói xong giả vờ giận dữ chỉ vào quyển sách trên bàn, “Bây giờ á, người quen mà còn bóc lột được chỉ có mỗi cháu thôi, mà cháu lại ở xa thế này.”
Bùi Sơn nghe xong cũng thấy rất hụt hẫng. Anh biết, ý muốn ban đầu của chú Thẩm khi mở phòng làm việc này là muốn cho những người trẻ tuổi làm công việc sân khấu thêm vài cơ hội. Thẩm Chuyết Thanh dựa vào tài nguyên của đại học N, nhờ vào danh tiếng của mình để tạo hiệu ứng thương hiệu, cũng được một vài doanh nghiệp văn hoá coi trọng. Nhưng bên ngoài tháp ngà, còn biết bao người có tài nhưng lại bị mùa đông lạnh giá nơi rìa chợ ngăn trở.
Nâng đỡ những người ấy, ngoại trừ cần quan hệ còn cần rất nhiều tiền. Vì thế Thẩm Chuyết Thanh nhận lấy cả những vở kịch thương mại và kịch được tiến cử, những sân khấu mang tính tiên phong thử nghiệm ấy đều đang cố vũ người trẻ tuổi phải bắt tay vào làm. Rất nhiều “hắc mã” sắc bén mà rực rỡ bước ra từ phòng làm việc ấy, Thời Phái chính là một trong số đó.
Với tư cách là một học sinh đi theo phòng làm việc từ đầu tới giờ, Bùi Sơn vốn nên cống hiến nhiều sức lực vì nó hơn, nhưng dù gì cũng ở xa, rất nhiều chuyện không lo nổi. Vì thế anh cúi mình thật sâu, nói xin lỗi.
“Có gì đâu mà phải xin lỗi? Chú cũng không có ý muốn trách cháu.” Thẩm Chuyết Thanh lắc đầu, “Tuy là, lúc trước cháu không học lên nghiên cứu sinh lại cứ muốn chạy đến đây, làm lão Tôn giận điên người, nhưng giờ ổng cũng đang cố gắng hiểu cho cháu rồi. Hơn nữa chú vẫn luôn cảm thấy, việc sáng tác ấy mà, không nhất định phải chết dí trong trường. Ít nhất là theo ý chú thì, cháu đã tích luỹ rất sâu rồi. Đặc biệt là việc khắc hoạ thời đại, rất chân thật, cũng rất cổ kính.”
Thẩm Chuyết Thanh ngẫm lại cảm thấy nói vẫn chưa đủ, bồi thêm một câu, “Sau khi đến Nhạn thành lại càng là vậy. Nó rất phù hợp với cháu.”
Được khen một cách trịnh trọng như vậy, Bùi Sơn nhất thời không biết phải đáp ra sao, tự thấy xấu hổ trước, chỉ có thể cười nói cảm ơn.
Cũng may Thời Phái gọi điện đến cứu anh, nói bây giờ đang ở cửa bắc phố Hồng, muốn trực tiếp đến nhà hàng lẩu rồi gặp.
Bùi Sơn cúp máy, hỏi ý kiến Thẩm Chuyết Thanh.
“Nếu không thì cháu với Thời Phái đi đi, chú không thích ăn mấy món nhiều dầu nhiều cay lắm.” Thẩm Chuyết Thanh nói, “Chú với Phương Tiềm đi hướng khác, tự tìm cửa hàng ăn là được.”
“Chú không ăn được cay sao? Vậy chúng ta có thể đến...” Bùi Sơn nói được một nửa, đột nhiên nhận ra gì đó, vì thế nửa trêu ghẹo nửa hâm mộ nói, “À phải, thầy Lý cũng ở đây. Vậy cháu không giữ chú nữa. Chỉ mong hai vị thần tiên quyến lữ này, khi nào tận hưởng thế giới hai người chán rồi, phải xuống phàm trần trải nghiệm quan sát nhân gian khó khăn của chúng cháu một chút nhé.”
Thẩm Chuyết Thanh cũng không phản bác, cười đứng dậy, giúp dọn dẹp chén trà.
*
Cả đống đồ mà Đường Lập Ngôn mua, cuối cùng vẫn chưa đưa người ta được, lại cầm nguyên về sở.
Hắn cảm thấy hôm nay mình làm gì cũng không thuận lợi.
Vất vả lắm mới gom góp đủ dũng khí muốn nói lời xin lỗi với người ta, kết quả là Bùi Sơn lại đang nói chuyện với người mà anh tâm tâm niệm niệm.
Thế thì còn bảo sao được nữa? Vọt vào nói với người ta, xin lỗi nha, bạn trai cũ hoặc bạn trai hiện tai hoặc bạn trai tương lai của anh bị tôi làm bị thương, đây là thuốc tôi mua cho anh ta hả?
Đường Lập Ngôn cảm thấy tình cảnh này mà xảy ra thật thì cả đời này mình không còn cách nào nói chuyện với Bùi Sơn được nữa. Rốt cuộc thì, nhìn cái vẻ si mê của Bùi Sơn, nếu thật sự chen vào cuộc trò chuyện của hai người, hẳn là Bùi Sơn sẽ không vui.
Đường Lập Ngôn lựa chọn xách đồ của mình về, thế nên hiện tại người không vui là hắn. Lúc đứng ngoài đường dưới ánh nắng chạy tới chạy lui còn tốt, chứ vào sở, điều hoà thổi cho tỉnh táo cả người, Đường Lập Ngôn lập tức ngồi không yên.
Một người cao lớn như thế, cứ đi đi lại lại trong phòng, một hồi lật tài liệu một hồi rót nước, ly nước đầy rồi lại đổ đi, cũng không thấy uống ngụm nào.
Nguyễn Minh Tri không chịu nổi nữa, “Anh Ngôn này, cũng đến giờ tan tầm rồi, hôm nay anh cũng không phải trực, hay là anh về nhà trước đi?”
“Không về.”
Về nhà phải đi qua hiệu sách.
“Vậy anh giúp em sửa lại hồ sơ đi.” Nguyễn Minh Tri mặt mày hớn hở, “Vừa lúc em thấy anh đang rảnh rỗi đến là khó chịu.”
“Khó chịu? Đâu có, tôi ổn lắm.” Đường Lập Ngôn đứng yên, hỏi, “Vì sao cậu lại cảm thấy tôi đang khó chịu?”
Nguyễn Minh Tri trừng hắn một cái, lắc đầu, tiếp tục làm việc của mình. Đường Lập Ngôn thấy mình bị bơ, cầm túi lớn túi nhỏ để lên bàn, “Đống này, cho cậu.”
“Ông chủ Bùi không cần sao?” Nguyễn Minh Tri hỏi.
Đường Lập Ngôn nói rồi giơ tay lên, giả vờ muốn đánh người, “Cậu thèm đánh đúng không?”
Nguyễn Minh Tri liền phối hợp rụt cổ lại, lật túi giấy ra, lấy quần áo nhìn xem vài lần, lè lưỡi nói: “Anh Ngôn, quần áo anh mua á, kích cỡ cứ như đặt riêng cho người ta ấy, cho em à? Đùa sao!” Dứt lời lại lấy hộp thuốc ra, “Còn cái này nữa, anh xem em có dùng được không?”
Nói xong, lại bỏ túi sang một bên, “Xem ra, không phải ông chủ Bùi pha trà, mà đúng là canh mê hồn thật.”
Đường Lập Ngôn phát hiện ra mình lại chẳng muốn phản bác lời này.
Quá kỳ lạ, không nên là trạng thái này.
Đường Lập Ngôn vẫn luôn cảm thấy mình là thợ săn, tay đua, tay đấu vật, thích vận động cực hạn, không một thứ gì có thể duy trì sức hấp dẫn và kích thích với hắn. Kết quả, hắn lại bị một con mồi có vẻ ngoài xinh đẹp, ôm cả đống bí mật xoay vòng vòng.
“Thôi, tôi vứt đi.” Đường Lập Ngôn suy tư không có kết quả, dứt khoát xách mấy cái túi lên, đi ra khỏi sở cảnh sát.
Đêm hè của Nhạn Thành thổi lên từ dưới lòng sông. Bởi vì sao sẽ ló đầu lên mặt sông, những làn sóng tối đen sẽ thổi hơi nóng sang bờ bên kia.
Thùng rác ở bờ sông. Đường Lập Ngôn đi dọc theo đê, đột nhiên nhìn thấy hai người đàn ông.
Bọn họ một trái một phải, cách rất gần. Người bên trái chốc chốc lại nhìn sang phải, ánh nhìn thầm lặng mà tình tứ.
Rồi sau đó, hắn không tự chủ được mà bật cười, người bên phải hình như thấy hơi chán, dừng bước lại, xoay về phía bờ sông, để cho Đường Lập Ngôn một phía sườn mặt.
Đường Lập Ngôn vốn cảm thấy cảnh tượng ấy rất đẹp, đang chậm rãi dạo bước phía sau, đột nhiên liếc nhìn người đàn ông vừa xoay mình kia.
Nửa khuôn mặt cứ vậy xuất hiện trước mắt, Đường Lập Ngôn lập tức như thể bị dông tố xối xuống, sững sờ tại chỗ, trừng lớn mắt.