Tình Địch (The Rival's in Love)

Chương 17: Chương 17




Một vết mực to nằm ở một phần ba còn lại của trang giấy, làm Flame có cảm tưởng Ann Morgan đã buông bút xuống vì bồn chồn và thất vọng. Nàng cũng cảm thấy buồn vui lẫn lộn và xen lẫn với sợ hãi như bà ta. Nàng không muốn đọc tiếp, vì tin chắc có thể đoán ra đoạn cuối.

Nàng gấp cuốn nhật ký lại thì có tiếng gọi giật của Ben Canon:

- Bà đọc thấy thích thú, phải không?

- Phải - nàng trả lời và bỗng chú ý đến tiếng tách tách của lửa trong lò sưởi và mùi thuốc ống điếu ngào ngạt trong không khí.

Các tấm kính cửa sổ đen ngòm vì bên ngoài đêm đã xuống đang phản chiếu lại ánh đèn đã thắp lên trong nhà. Từ đâu đó trong ngôi nhà vọng lại tiếng "boong" của đồng hồ chầm chậm đánh giờ. Flame tự hỏi Ann Morgan đã nghe tiếng chuông ấy đánh hết giờ này qua giờ khác trong ngôi nhà này chăng.

- Bà dùng thêm một tách cà phê nhé, Flame? - Người luật sư hỏi - Tôi vừa pha một bình mới, bảo đảm không đậm đặc bằng bình trước.

- Nếu bà đói bụng - Charlie Rainwater nói - Sẽ có xăng-uých ở nhà bếp mang qua đây trong khoảng một giờ nữa.

- Không, tôi không cần gì cả - Và nàng liếc xuống cuốn nhật ký đã gấp lại một phần để ở trên đùi, ngón tay nàng đang chận ở trang đọc dở - Và tôi thiết tưởng không cần phải đọc tiếp cuốn nhật ký này. Chắc chắn bà ta bỏ chồng trốn theo Jackson Stuart.

- Không có gì chắc chắn cả. Tôi đề nghị bà nên đọc thêm một ít nữa. Nếu bà đã đọc qua phần nói về cuộc chạy đua giành đất, vậy nên bỏ qua một ít và đọc phần về tháng 11, vào khoảng ngày mồng mười - Ben Canon nói.

- Ông nói cho tôi biết chuyện gì xảy ra sau đó có phải là nhanh và đơn giản hơn không, ông Canon? - Nàng bực bội nói.

- Phải, nhưng trong điều kiện hiện nay, bà Stuart, tốt hơn là bà biết truyện đó do một nguồn gốc khác hơn là do tôi. Tôi không muốn bị buộc tội là thiên vị hay có thành kiến.

Flame trừng mắt nhìn ông, rồi quay lại nhìn cuốn nhật ký. Cố nén sự lo lắng, nàng mở cuối tập ra và lật nhanh các trang đến một ngày tháng mười một.

Ngày 9 tháng 11 năm 1893

"Hai chuyện tuyệt vời đã xảy ra hôm nay! Trong bữa ăn sáng nay, Kell loan báo chúng tôi sẽ về nhà ở Kansas City nghỉ lễ! Tôi đã ao ước, hy vọng và cầu nguyện được như vậy kể từ ngày tôi đặt chân đến đây! Đầu năm ấy, chúng tôi không đi được vì chờ sinh bé Johnny yêu quí của tôi. Năm thứ hai và thứ ba, nó còn nhỏ quá không đem theo trong một chuyến đi như vậy được, và tôi không thể xa nó. Tôi chắc ba tôi không bằng lòng nếu tôi về nhà không mang theo cháu ngoại của ông. Nhưng năm nay, Johnny đã lên ba, và là một đứa bé khoẻ mạnh, nên chúng tôi đi về thăm nhà cả ba. Kell đã sắp xếp để gia đình đi một toa xe dành riêng. Chúng tôi sẽ đi vào ngày 3 tháng chạp và ở lại bên ngoại ít nhất một tháng.

Mùa nghỉ lễ cuối năm ở thành phố Kansas.... tôi nóng lòng chờ đến ngày ấy. Sẽ có nhiều cuộc liên hoan, hội họp, tiệc tùng, chúng tôi sẽ có nhiều thì giờ vui vẻ. Nhưng đem theo gì và mặc gì? Sống ở đây, tôi e rằng quần áo của tôi đã lỗi thời hết. Không có cách nào khác là tôi phải đọc kỹ tờ "Harper's" của tôi và xem có thể sửa sang lại áo quần không. Không còn thì giờ để làm gì khác, và tôi nhất định không trở về quê với mớ áo quần của tôi hiện nay để bạn bè coi tôi là một kẻ quê mùa.

Ngày hôm nay tôi không có dịp sửa áo bởi vì... có khách. Các người không thể đoán được là ai đâu. Tôi không tin ở mắt tôi nhìn thấy ông ấy. Sau giấc ngủ trưa của Johnny, tôi dắt nó ra ngoài chơi. Buổi chiều nắng ấm và sáng sủa, thời tiết mùa thu tuyệt đẹp và tôi nghĩ rằng khí trời tốt lành cho đứa bé. Trời đất hỡi, một tháng nữa thôi, ngọn gió đông sẽ trở về gào hú trên khắp vùng này, mang theo những đám mây xám đáng sợ đầy băng tuyết, lúc đó sẽ lạnh quá không ra ngoài được.

Dù sao, do sự ngẫu nhiên hoàn toàn, trong khi Johnny đang giỡn chơi với các con chó con, con của con chó săn của Kell, tôi thẫn thờ đi ra bồn cỏ trước nhà. Tại sao? Tôi không biết nữa. Có một lực gì bí mật lôi kéo tôi ra đây? Dòm xuống con đường vào nhà, tôi thấy một người đàn ông dẫn một con ngựa què chân. Trông cách ăn mặc, tôi biết ngay không phải người chăn bò của chúng tôi hay người láng giềng. Và tuy còn xa không thấy rõ mặt, tôi biết ngay là Jackson Stuart. Tôi đã nghĩ đến ông ấy bao nhiêu lần trong mấy tuần vừa qua và băn khoăn về số phận của ông ta ngày hôm đó trong cuộc đua. Báo chí đầy tin tức về những kẻ bị giết trong những cuộc gây gổ giành nhau đất đai. Đã bao nhiêu lần, tôi hy vọng ông ấy còn sống và mạnh khoẻ, và bây giờ ông ấy ở kia.

Ông Stuart đang trên đường đi Tulsa thì con ngựa giống xinh đẹp của ông bị què một chân. May thay, ông nhớ ra gần đây có trang trại Morgan. Vì đã xế chiều, tôi biết ông không thể đến Tulsa kịp trước khi trời tối, và đề nghị với Kell mời ông Stuart ở lại trong đêm với chúng tôi, và sáng mai cho ông mượn một con ngựa để đi tiếp. Dĩ nhiên, Kell đồng ý."

Đối với Ann, bữa ăn tối hôm đó là một trong những bữa ăn thích nhất từ khi bà đến ở trang trại Morgan. Vì gấp chuẩn bị mọi thứ để tiếp người khách bất ngờ nhưng rất được hoan nghênh, bà không còn nhiều thì giờ để sửa soạn y phục như bà mong muốn. Nhưng nếu căn cứ trên nét nhìn ái mộ của Jackson Stuart nhìn bà, rõ ràng ông ta rất hâm mộ ngoại hình của bà. Bà có cảm giác như ông đang nhìn một bông hoa nở to dưới ánh nắng.

Lẽ tự nhiên câu chuyện trong bữa ăn xoay quanh cuộc đua giành đất của bộ lạc Cherokeo, một kinh nghiệm chung cho cả bốn người, với tư cách tham dự hay quan sát. Lần đầu tiên, Ann cảm thấy tự do phát biểu cảm nghĩ của bà về lúc khởi đầu cuộc đua.

- Tiếng ồn ào điếc cả tai! - Bà nói - Tôi nghe có người bảo nó giống như một cuộc pháo kích tập trung của một dàn súng đại bác nặng. Thật ra, tôi không biết có giống như vậy không, nhưng tôi biết rõ một điều là nó làm cho người ta kiệt sức. Nếu đứng giữa biển người ấy thì không biết như thế nào nữa. Thời gian khởi đầu cuộc đua có nguy hiểm thật sự không? Lúc đó ông có mặt ngay giữa đám đông hỗn loạn ấy, ông Stuart? Ông hãy kể cho chúng tôi nghe thế nào.

- Điên loạn. Mọi người ở đó chỉ có một ý nghĩ duy nhất, là tiến nhanh ra phía trước mọi người và thoát ra khỏi sự chen lấn. Nhưng ngay trong các nỗ lực bức đi sau khi bắn tiếng súng lệnh ấy, các bánh xe gài vào nhau, nhiều con ngựa lồng lên, xe ngựa bị lật úp, và người cưỡi ngựa đâm vào nhau nhiều vô số kể.

Bà nhớ lại cảnh tượng hãi hùng đó và rùng mình ra mặt. Bà nói:

- Tất cả chỉ vì một giấc mơ làm chủ một mảnh đất. Tôi không thể tưởng tượng nổi người ta có thể liều chết để thực hiện một giấc mơ!

- Đời sống không có mơ mộng thì ra cái gì? - Jackson Stuart cãi lại - Chỉ là sống như cây cỏ, bà Morgan ạ, không có hy vọng gì cả. Mà phải có hy vọng cái gì thêm. Nếu không, thì sống làm gì?

- Giấc mơ của ông là gì, ông Stuart? - Chris hỏi.

Jackson Stuart dựa ngửa ra lưng ghế và đưa mắt nhìn quanh phòng ăn và cái bàn ăn dài bằng gỗ quí và cây đèn treo bóng loáng ở trần nhà. Ông đáp:

- Là một ngày nào đó được làm chủ một ngôi nhà tráng lệ như khu gia trang Morgan này, và đi du lịch xem phong cảnh.

- Đó là một ước mơ quá lớn! - Kell nói.

- Tại sao lại ước mơ nhỏ, ông Morgan? Ông đã không làm vậy.

Bữa ăn tối chấm dứt quá sớm đối với Ann. Bà ước chi có thể kéo dài thời gian ngồi ở bàn ăn thêm một giờ nữa để thưởng thức sự hiện diện đầy kích thích của ông Stuart, nhưng khi Kell đứng dậy, bà không còn cách nào phải đứng dậy theo. Bà vừa chuyển mình để đứng lên thì Jackson Stuart đã có bên cạnh để kéo lùi ghế ra cho bà. Bà khẽ gật đầu khi nhận sự giúp đỡ của ông, và ý thức cặp mắt ông nhìn bà với vẻ hâm mộ táo bạo, đằng sau hai hàng mi đen nháy che giấu ánh mắt ấy, không phải đối với bà, mà đối với chồng bà. Bà cố giữ cho tim mình không đập rộn ràng, quay qua Chris và cùng anh ta rời phòng ăn.

- Tình hình vùng đất ấy như thế nào khi ông rời nó, ông Stuart? - Kell hỏi.

Ann cố nén thở dài. Lại công việc làm ăn. Không sớm thì muộn, câu chuyện luôn luôn quay trở về gia súc, mùa màng và chính trị.

- Vẫn còn nhiều tranh chấp về quyền sở hữu một số mảnh đất. Có lẽ phải mất nhiều tháng mới giải quyết xong. Nhưng số các người định cư còn lại đều trông chờ mùa xuân tới. Nếu ông còn ngựa để bán, nhất là ngựa làm việc, ông sẽ thấy có sẵn thị trường cho ông, Morgan ạ. Sau cuộc đua, khó tìm được trong vùng ấy một con ngựa còn đủ hơi.

- Ý kiến ấy rất hay, Kell ạ - Chris nói - Ta còn dư khoảng chừng một tá ngựa kéo cỏ. Có lẽ nên giữ lại những con nhỏ tuổi và bán đi những con đã già.

- Để rồi xem - Kell nói ỡm ờ.

Tới cửa vòm của phòng khách, Ann dừng chân và quay lại, mắt tự động nhìn vào người khách bảnh trai:

- Xin ông thứ lỗi, tôi để các ông dùng rượu brandy và xì gà cho thoải mái.

Trong khoảnh khắc, Jackson Stuart có vẻ chưng hửng vì lời bà vừa tuyên bố, nhưng vẻ ngạc nhiên ấy nhanh chóng bị xoá bỏ trên gương mặt ông. Ông nói:

- Thật tình mà nói, bà Morgan, tôi ước mong bà đừng làm thế. Hồi nãy tôi đã để ý đến chiếc đàn dương cầm ở kia và đã hy vọng được nghe bà đánh đàn tối nay. Bà thường đánh đàn chứ?

Vì khiêm tốn, bà không thể thừa nhận bà chơi đàn thành thạo, bà nói:

- Chút ít thôi.

- Vậy thì tôi mạn phép yêu cầu bà cho tôi nghe được không? Đã lâu lắm tôi không được nghe tiếng gì khác hơn là tiếng đàn dương cầm đánh rầm rầm trong các tiệm rượu.

- Tôi... - Bà liếc nhìn Kell, nhưng vẻ mặt ông không lộ gì cả - Tôi hân hạnh được đàn cho ông nghe, ông Stuart.

- Rất vinh dự cho tôi, bà Morgan - Ông nghiêng đầu đáp, mắt lóe lên một tia phấn khởi.

Mặt ửng hồng vì thích chí, Ann đi vào phòng khách và bước thẳng tới chiếc đàn dương cầm bằng gỗ mun chạm trổ công phu. Bà ngồi xuống ghế, sửa lại váy, rồi với tay lấy các bản nhạc trên kệ.

Nghe tiếng lanh canh của chai rượu brandy bằng thuỷ tinh và tiếng thì thầm phía sau, bà cố ngoái cổ lại nhìn, hỏi:

- Ông muốn nghe bản nào đặc biệt không, ông Stuart?

- Không, tôi xin nhờ bà chọn giùm tôi - Ông nâng ly lên chào bà.

- Có lẽ nghe nhạc Bach vậy.

Bà chọn một khúc concerto rất trữ tình dồn nén và bắt đầu đánh đàn, không ngớt để ý đến cử toạ và nhất quyết chơi cho thật hay.

Stuart vỗ tay khi bà đánh xong bản ấy.

- Hay lắm, bà Morgan. Thật là hay! - Mặt bà rạng rỡ vì lời khen và cả vì ánh mắt hâm mộ của ông - Nhưng tôi xin bà khoan ngừng chơi đã.

- Phải, chơi thêm vài bản nữa, Ann - Kell nói và chống tay ghế đứng dậy. Quay sang khách, ông nói - Ông thứ lỗi cho tôi, ông Stuart, xin ông trông chừng vợ tôi giùm. Tôi có nhiều giấy tờ đang chờ trong thư viện.

Ông quay qua Chris:

- Anh cần nói chuyện này với em trước khi đi ngủ.

Ann định lên tiếng giữ ông ta lại, nhưng biết rằng vô ích nên bà quả quyết mím môi lại. Luôn luôn là vậy, thật là khó chịu. Cả ngày ông ta cưỡi ngựa đi quanh trang trại quí báu của ông và còng lưng trên sổ sách kế toán gần hết buổi tối, chỉ dành cho bà thì giờ rất ít ỏi.

Bà quay lại chiếc đàn và vô tình bắt đầu chơi một bản nhạc vui tươi. Được nửa bản, và trông thấy Chris bỏ ra khỏi phòng, sau khi đã mỉm cười với bà như hứa sẽ trở lại. Bà nghĩ rằng không có chuyện đó, một khi Kell đã gặp chú ấy là giữ luôn. Nhưng có can gì? Đã có Jackson Stuart ở đây. Bà mỉm cười vì biết rằng ít nhất có ông ta chú ý hoàn toàn tới bà.

Chris Morgan bước vào phòng thư viện.

- Em mới nhận ra ai ở ngoài đó, Kell ạ - Anh ta hạ thấp giọng - Đó là Stuart xì dách. Người ta đồn hắn ta có quan hệ với bọn cướp Dalton.

Kell không tỏ vẻ gì ngạc nhiên khi rời mắt khỏi cuốn sổ cái mà ông ta đang điền vào bằng nét chữ nguệch ngoạc và ngẩng lên.

- Quan hệ ấy chắc đã bị cắt đứt từ khi bọn cướp Dalton bị xoá sổ ở thị trấn Coffey.

Vùng đất của người da đỏ từ lâu đã là nơi ẩn náu an toàn của bọn người sống ngoài vòng pháp luật. Emmett, Grant, và Bob Dalton đã sống gần hết cuộc đời của chúng ở Tulsa. Dân địa phương ít khi nhắc đến những kẻ nổi tiếng ấy đang sống giữa cộng đồng của họ. Báo cáo cho nhà đương cuộc Liên bang ở đòn Smith chỉ thêm phiền toái và mất thì giờ, vì đồn ấy nằm tận Kansas, cách đó một trăm dặm, đi ngựa phải mất ba ngày và đi xe lửa mất một ngày. Và thường thường khi ông Quận trưởng cảnh sát đến nơi thì bọn cướp đã được mật báo và trốn đi mất. Ông chánh án Parker, mà người ta gán cho cái tên "ông chánh án treo cổ người", dùng hết sức mình mang lại trật tự và luật pháp cho vùng đất này, nhưng ông chỉ có một mình và ít khi có dưới tay hơn 40 cảnh sát trưởng để bảo vệ một vùng cần đến 20 lần số đó mới giữ gìn được an ninh trật tự.

Chris dừng lại trước bàn giấy đồ sộ bằng gỗ gụ:

- Anh biết hắn ta là ai suốt buổi hôm nay phải không?

- Ừ.

Chris cau mày, đưa bàn tay lên vuốt mấy sợi tóc vàng:

- Nếu anh biết, thì tại sao anh còn mời hắn ở lại đêm? Người ta nói Stuart "xì dách" mật báo cho Dalton tin tức các chuyến chuyển vận vàng hay những tin tương tự như vậy. Có thể hắn ta đang làm việc đó cho một bọn khác.

- Ann đã mời hắn. Đã lỡ dĩ như thế, anh không thể tống hắn đi và gây thêm thù oán với hắn. Bọn Dalton có lẽ đã tiêu ma, nhưng Stuart còn có thể có nhiều bạn bè. Và chúng ta hiện thời không đủ người để đặt thêm vọng gác gia súc ban đêm nếu hắn quyết định trả thù vì chạm tự ái.

Chris không cãi được nữa. Trong nhiều năm, đã có một thoả thuận ngầm giữa dân địa phương và bọn du đãng. Người ta cho chúng tị nạn để được chúng để yên. Trên lý thuyết, phương cách đó có hiệu quả. Trên thực tế, nhà băng vẫn bị đánh cướp, khách bộ hành vẫn bị trấn lột, và gia súc vẫn bị ăn cắp, nhưng không phải luôn luôn do bọn cướp ẩn náu trong khu vực. Tình trạng vô luật lệ nói chung của vùng này đưa đến sự đòi hỏi đặt khu đất của bộ lạc Creek dưới sự cai quản độc nhất của chính phủ liên bang, để chấm dứt tình trạng hiện tại có sự trưng dụng quyền hành.

- Anh có nghĩ rằng nên cho Ann biết không? Có thể không phải ngẫu nhiên mà con ngựa của hắn bị què chân gần sát trang trại Morgan như vậy.

- Có lẽ. Nhưng hắn không phải là người đầu tiên có lai lịch bất ưng ghé lại đây. Anh thấy không lợi ích gì để nói ra và khiến bà cũng lo ngại vô ích. Sáng mai Stuart sẽ đi khỏi nơi đây - Ông đặt quản bút xuống bàn, hất hàm về phía cái ghế trước bàn giấy - Chú ngồi xuống đi và cho tôi hay cuộc họp hôm nay diễn ra như thế nào.

Chris ngồi xuống ghế:

- Theo chiều hướng như chúng ta đã dự kiến. Bộ lạc Creek không chịu thay đổi lập trường. Họ từ chối không đàm phán với những đại diện của uỷ ban Dawes. May thay, hay rủi thay, tuỳ theo quan điểm của anh, đạo luật Dawes ký và ban hành trong tháng Ba vừa rồi đã dự liệu phải tổ chức những cuộc đàm phán với năm bộ lạc hầu tiến tới một thoả hiệp chấm dứt sự sở hữu cộng đồng đất đai và chia ra thành những mảnh đất có diện tích 160 mẫu Anh cấp cho cá nhân hay mỗi gia đình. Bộ lạc Creek sẽ không chịu đàm phán. Giống các bộ lạc khác, họ sẽ đấu tranh chống lại.

- Có ảnh hưởng thế nào đến chúng ta và trang trại Morgan?

- Chúng ta sẽ bị kẹt ngay giữa. Anh cũng biết như em rằng đất đai của các bộ lạc sẽ bị phân chia là điều không thể tránh khỏi. Cảnh dân định cư tràn lên chiếm đất ở vùng da đỏ vừa rồi cho thấy dân chúng thèm thuồng được chia đất đến thế nào. So với hàng ngàn người vừa tham dự cuộc đua ấy, còn có hàng ngàn kẻ chưa có đất đã lỡ mất cơ hội. Bây giờ bọn đó nhắm vào vùng này. Chính phủ đã tuyên bố sẽ bán đất dư cho dân định cư.

- Anh có ý định giữ thung lũng này, Chris ạ. Không phải chỉ là một câu xác nhận, mà là một lời nguyền.

Đôi khi Chris có cảm tưởng trang trại Morgan có ý nghĩa còn hơn mạng sống đối với người anh. Anh ta nói

- Em biết chỉ còn cách là chúng ta phải đứng đầu xếp hàng, và phải quen biết những người làm lớn.

Giữa bản nhạc thứ ba mà Chris vẫn chưa trở lại, Jackson Stuart liền mon men đến bên chiếc dương cầm và đứng tựa vào nó, tay vẫn lơ đễnh cầm ly rượu brandy. Ann ngượng nghịu vì ông ta đứng gần bà, nhất là bà có cảm giác đôi mắt ông ta đang ngắm nghía từng chi tiết trên người bà, từ cái lược đồi mồi cài trên mái tóc đến vạt áo tím trước ngực bà. Bà đánh vấp váp một đoạn nhạc khó, rồi chơi hết bài không phạm một lỗi lầm nào nữa.

- Tuyệt! Thật tuyệt vời! - Jackson Stuart lầm bầm.

Ý thức cặp mắt ông ta dán chặt vào mình làm Ann có cảm tưởng ấm lòng là không phải ông bình phẩm về bản đàn. Bà rời hai bàn tay khỏi các phím đàn và để chúng nằm yên trên hai đùi. Bà nói:

- Tôi mong đã đàn vừa ý ông.

Bà ngẩng lên, và bỗng nghợp thở vì bắt gặp nét nhìn chăm chú của ông ta.

- Tôi vừa ý không chỉ vì cách bà đánh đàn - Giọng nói của ông ta êm ái như một bàn tay đang vuốt ve - Lần đầu tiên tôi thấy bà bên ngoài khách sạn ở Guthrie, ở giữa bọn người định cư thô lỗ ấy, tôi cảm thấy ngay bà lạc lõng giữa một khung cảnh không quen thuộc. Đây mới là khung cảnh của bà, một phòng khách trang trí sang trọng, và một đám đông những người hâm mộ vây quanh.

Ông ngừng một chút, lơ đễnh liếc quanh gian phòng trước khi nhìn bà trở lại, cặp mắt xanh ánh lên một chút hài hước. Ông nói tiếp:

- Ngay lúc này, tôi e rằng đám đông người hâm mộ bà chỉ còn một mình tôi!

- Lẽ ra tôi phải giận ông vì ông đã nói những chuyện như vậy, nhưng tôi không giận được.

- Vì điều tôi nói ra là sự thật. Bà không phải sinh ra để sống nơi hoang dã này, bà Morgan ạ. Cách ăn mặc của bà, năng khiếu âm nhạc của bà, dáng dấp thanh nhã của bà, tất cả đều nói lên một môi trường văn hoá nhiều hơn.

- Ông nói đúng, quê tôi ở Kansas City - Nói xong, bà đứng lên.

- Chắc bà nhớ quê hương lắm!

- Đôi khi cũng có nhớ - Vì kiêu hãnh, bà không thể thú nhận thường là bà không sung sướng ở đây. Những buổi chiêu đãi, rạp hát... - Ông đã bao giờ đi xem hát ở nhà hát nhạc kịch Coastes? Ôi! thật là tuyệt vời! - Bà không chờ ông ta trả lời - Tôi hy vọng họ sẽ trình diễn một vở hát mới khi Kell và tôi đến đó vào tháng chạp này, tôi thèm khát xem lại một vở nhạc kịch.

- Bà.... và ông nhà sẽ đi Kansas City?

- Vâng, vào tháng chạp, để thăm gia đình trong một tháng. Chúng tôi về nghỉ lễ với ba tôi.

- Chắc bà rất phấn khởi, phải không?

- Vâng. Hơn bốn năm rồi tôi chưa về quê nhà, đôi lúc thấy như là đã quá lâu!

- Bao giờ bà đi?

- Ngày mồng ba.

Chris trở lại phòng khách, Jackson Stuart liền xin phép rút lui:

- Trễ rồi, và tôi đã làm phiền quí vị quá lâu. Đã đến lúc tôi xin rút lui kẻo mang tiếng là bất lịch sự.

- Ông không bao giờ như thế đâu, ông Stuart - Ann nói rất thật tình.

- Tôi hy vọng được như thế - Ông ta cầm lấy tay bà và giữ nó một lát - Sáng mai tôi sẽ ra đi sớm trước khi bà dậy, vì vậy tôi xin cám ơn bà bây giờ, bà Morgan. Tôi sẽ luôn luôn nhớ buổi tối này. Cám ơn bà - Ông nâng tay bà lên môi và hôn hơi lâu hơn là phép lịch sự cho phép.

Tim bà lại đập vì cảm giác ấm áp của đôi môi ông và vì hành động táo bạo của ông trước mặt Chris.

- Chúng tôi rất hân hạnh được tiếp ông, ông Stuart! - Bà nói, cố giữ cho giọng nói bình thường.

Gật đầu chào Chris, ông ta bước ra khỏi phòng. Ann lắng nghe tiếng chân ông ta đi về phía cầu thang, rồi quay lại nhìn Chris đang theo dõi bà với đôi mắt soi mói.

- Ông ấy là một người quá đỗi lễ phép, phải không? - Bà cố nói giọng tự nhiên.

- Ông ta là một người lạ, Ann ạ.

- Nhưng là một người lạ rất dễ thương.

Đúng như đã hứa, Jackson Stuart ra đi trước khi Ann trang điểm xong sáng hôm ấy. Từ cửa sổ phòng ngủ của bà, bà nhìn theo bóng dáng ông cưỡi một con ngựa loại chăn bò lông màu nâu của trang trại Morgan ra đi. Bà cố nhắc nhở mình không nên cảm thấy mất mát nhiều như vậy khi ông ta ra đi. Nhưng điên hay không, bà cảm thấy mất mát rất nhiều.

Bốn ngày sau, Jackson Stuart trở lại lấy con ngựa giống của ông ta. Ann đang ở trong phòng ăn, giúp Cora Mae đánh bóng các đồ bằng bạc. Công việc ấy đáng chán, nhưng chỉ có cách đó mới bảo đảm cô người làm biếng kia chùi thật sạch mọi vết xỉn. Khi nghe tiếng vó ngựa, nện không đều trên mặt đất cứng của con đường mòn, Ann cau mày bước tới cửa sổ, nghĩ rằng còn quá sớm để Kell trở về.

Bà nín thở khi thấy con ngựa ô chạy ngược con đường mòn, với Jackson Stuart trên mình nó, mặc chiếc áo gi-lê đen và đội nón đen, mặt gấm của áo gi-lê lấp lánh dưới ánh nắng. Một lần nữa, bà thấy ông ta đẹp trai quá chừng, trong khi theo dõi ông ta ghì cương và xuống ngựa ở chân tam cấp.

Ông ta đang đi vào cửa! Bà vội rời khỏi cửa sổ, hấp tấp bước ra và bỗng dừng lại giật mình nhìn xuống cái tạp dề mặc bên ngoài cái áo dài làm việc và đôi găng tay dính dơ đen ngòm. Từ phòng ngoài vọng vào tiếng gõ ở cánh cửa chính.

- Cora Mae, ra mở cửa mau, nhanh lên! - Bà gọi cô người làm da đen trong khi hấp tấp lột đôi găng tay ra.

- Vâng ạ! - Cô người làm da đen vội vàng đi ra ngoài, thích thú vì khỏi làm công việc đáng chán.

Ann cởi cái tạp dề ra và liệng lên bàn với đôi găng tay, rồi chạy ra cửa, dừng lại bên trong khung cửa gỗ để vuốt lại hai bên mái tóc. Khi nghe Cora mở cửa, bà véo vào hai bên má để chúng hồng lên, tuy không chắc có cần làm vậy không, vì bà đã bị kích thích rồi. Bà cố làm ra vẻ điềm tĩnh, và từ từ đi vào phòng khách. Bà hỏi lớn.

- Ai vậy, Cora Mae?

Cô giúp việc người da đen mở cửa chính ra, nhưng đứng chận ngay trước cửa không cho khách vào, và ngoái cổ lại nhìn bà chủ:

- Có ông Jackson Stuart nào muốn gặp ông chủ, nhưng tôi bảo ông chủ giờ này không có nhà.

Bà bước ra, hất hàm bảo cô người làm rút lui, rồi quay lại nở một nụ cười tươi với người đàn ông đứng bên ngoài cửa, tim bà đập thình thịch trong lồng ngực. Jackson Stuart liền dở nón, để lộ mái tóc đen nhánh.

- Ồ, ông Stuart, thật là một sự ngạc nhiên thú vị. Ông vào chơi đã? - Bà mở rộng cửa để ông bước vào.

Nhưng ông ta mỉm cười và lắc đầu từ chối:

- Tôi không vào được, bà Morgan ạ - Nhưng giọng nói của ông ta rõ rệt có vẻ nuối tiếc, trong khi đưa mắt nhìn bà với vẻ thèm muốn thân mật - Chị người làm đã cho tôi biết ông nhà đi vắng, nên tôi không muốn làm bà mang tiếng nếu lỡ có người láng giềng nào bất ngờ đi qua đây và cho rằng bà đang tiếp một người ái mộ bà trong khi chồng bà không có nhà.

- Dĩ nhiên ông nói đúng.

Bà nóng bừng cả người, và nhận ra đấy mới là cái bà muốn, không phải phần nói về người láng giềng, mà phần kia, sự kích thích được tiếp một người đàn ông ái mộ bà, gạt đi những lời ca tụng mà hàm ý khuyến khích người ta ca tụng thêm, giả vờ không biết người ta đã nắm tay mình quá lâu, tất cả sự trông đợi vô cùng kích thích ấy. Sau bốn năm làm vợ, tất cả những cái đó không còn trong quan hệ giữa bà và Kell. Nói thật ra, chồng bà chưa hề bao giờ nhìn bà với kiểu nhìn của Jackson Stuart, như thể ông ta khao khát được bắt cóc bà mang đi.

- Bà vui lòng chuyển giùm đến ông nhà lời cám ơn của tôi về việc ông đã cho tôi mượn con ngựa, và chăm sóc giúp con ngựa giống của tôi.

- Vâng, dĩ nhiên.

- Vậy thì tôi xin từ giã bà, bà Morgan.

Trong khi ông ta cúi xuống trên bàn tay mà bà tự động đưa ra, bà bỗng cảm thấy nghẹt thở vì lo ngại, bà nói:

- Tôi... ờ chúng ta, có bao giờ gặp lại không, ông Stuart?

Môi ông ta lướt qua trên bàn tay bà và ông ta đứng thẳng lên:

- Tôi có cảm tưởng số mệnh sẽ an bài cho chúng ta gặp lại, bà Morgan ạ, nếu vận hên của tôi vẫn còn.

Trong khi ông ta cưỡi ngựa chạy đi trên con đường mòn, Ann hy vọng chứa chan rằng ông ta nói đúng, và ý thức một cách không chút xấu hổ, là bà mong muốn gặp lại ông.

***

Thành phố Kansas, với tiếng huyên náo và người đông đúc khiến Ann không thấy chán. Các xe ngựa tranh nhau đường đi với các toa xe điện và các xe đẩy của người bán hàng rong. Những ngôi nhà ba, bốn, năm tầng bằng gỗ và bằng đá tảng cao sừng sững hai bên đường phố. Những toà nhà to lớn và chắc chắn, không như những căn nhà ọp ẹp chỉ được cái mặt tiền ở Tulsa. Khách bộ hành đi đầy trên các vỉa hè, gồm đàn ông để râu rậm đội nón cao hay mũ phớt và đàn bà mặc áo ngoài viền lông thú và mang ống che bàn tay. Khắp nơi, tiếng xe điện chạy kêu leng keng, tiếng trẻ bán báo rao lanh lảnh, tiếng bánh xe lăn kẽo kẹt, tạo thành một thứ tiếng ồn ào náo nhiệt của một thành phố đang trên đà phát triển.

Bốn ngày đầu tiên trôi qua trong những cuộc bát phố mua sắm, những buổi ăn trưa, những buổi uống trà chiều, những bữa ăn tối, những cuộc chiêu đãi trong vòng thân mật và những buổi liên hoan. Đến ngày thứ tư, thì Ann cũng nói chuyện rành như các bà bạn về cuộc triển lãm đèn điện tuyệt diệu ở hội chợ Chicago, nhớ nhạc và lời của vở "xe đạp cho hai người đi" và tự hỏi làm sao bà đã có thể sống sót sau thời gian ở trang trại Morgan không có lấy một cái máy điện thoại.

Khoác một áo choàng dài bên ngoài mấy thứ đồ lót bằng đăng ten, Ann đứng ngắm hai cái áo dài đặt trên giường do bà chọn. Bà do dự giữa hai cái áo, hết đưa cái bằng vải cải hoa màu xanh da trời lên xem, lại đưa cái bằng nhiễu màu xanh lục lên ngắm. Nghe tiếng chân chắc nịch ở hành lang, bà quay lại nhìn, tóc xoã trên hai bờ vai. Kell bước vào phòng riêng của hai vợ chồng ở nhà cha bà.

- À, anh đã về, hay quá! Em đang cần anh giúp ý kiến. Theo anh, em nên mặc cái áo nào trong hai cái này để dự bữa ăn tối nay tại nhà ông bà Halton?

- Lại ăn tối ở ngoài nữa à? - Ông cau mặt.

- Phải, ở nhà ông bà Halton. Sáng nay em đã nói với anh được họ mời kia mà! - Bà nhấc cái áo vải cải hoa lên, ướm thử vào mình, và ngắm trong gương - Màu cái áo này hợp với em, phải không anh?

- Ann, em có biết không, mình về đây đã bốn ngày mà chưa ăn tối một lần nào với ba cả?

- Có chứ, ba em đã có mặt ở nhà ông bà Taylor và ông bà Danby.

- Ở các nơi đó không phải như ăn tối ở nhà mình!

- Có lẽ, nhưng ba em thông cảm.

Bà đáp, biết rằng chồng bà đã chán cảnh tiệc tùng giao tế thường xuyên ấy, nhưng bà không quan tâm. Sau bốn năm cô đơn khổ sở ở cái trang trại ấy, bà có quyền được hưởng vui thú trong một tháng và nhất quyết không để Kell làm hỏng sự vui thú ấy của bà.

- Ba sẽ thông cảm còn nhiều hơn, nếu em dành cho ông suốt một buổi tối.

Ann làm ngơ và ngắm nghía chiếc áo dài đã có từ 5 năm nay. Màu sắc đẹp, những cái thùng đằng sau phồng lên nhiều quá! Bà nói:

- Phải chi cái áo dài mới của em may xong. Mặc cái áo này, chắc là ai cũng nhìn và biết là nó thuộc lô áo của em hồi mới cưới. Phải chi có cách sửa lại được, nhưng em không dám đem đến bà thợ may, cái lưỡi của bà ta cũng nhanh nhẩu như cây kim của bà. Chỉ trong hai ngày là tất cả thành phố Kansas này sẽ biết là em sửa lại áo cũ để mặc.

Bà cắn môi, cố suy nghĩ ra một cách để giải quyết bài toán nan giải. Bỗng bà sực nhớ người quản gia của cha. Bà nói tiếp:

- À, phải rồi, bà Flanagan, bà ta may được đấy, bà ta khéo tay lắm! Em phải đưa cái áo cho bà ấy xem mới được!

Giải quyết xong vấn đề, bà bỏ cái áo vải cải hoa xuống giường và nhấc cái áo nhiễu Trung Quốc màu xanh lên. Bà nghe có tiếng chân bước nhanh ở hành lang bên ngoài và quay đi, nhưng rồi đổi ý, không, ngày mai bà sẽ gặp bà Flanagan. Nếu là chiếc áo dài màu xanh lục của sông Nil, thì bà cần phải chọn trước các nón đi theo nó. Có lẽ là một cái quạt lông màu hồng và trắng, với một chùm lông chim ăn màu với tóc bà.

Tiếng chân dừng lại ở ngoài cửa và có tiếng gõ cửa một cách gấp gáp. Kell đi tới cửa và mở ra. Người đàn bà Ai-len thấp và tròn đang đứng ở cửa, đội cái mũ trắng trên mái tóc đỏ đã bạc.

- Xin lỗi vì phải quấy rầy bà, bà Morgan. Nhưng có điện tín này mới gởi tới cho bà. Tôi nghĩ rằng ắt hẳn bà muốn đọc ngay.

- Cám ơn, bà Flanagan! - Kell cầm bức điện tín ở tay bà ta.

- Không có chi, bà Morgan. Không có chi - Bà ta nói, và lui ra khi Ann khoát tay ra hiệu.

- Một bức điện tín à? Ai gởi vậy? - Bà nhìn chồng đang cau mày đọc.

- Của Chris - Ông trả lời và sốt ruột vì đọc chậm quá. Ông đưa tờ giấy cho bà - Em đọc cho anh nghe.

Bà sửng sốt vì ít khi ông chịu thú nhận là đọc chữ khó khăn. Thông thường ông rất kiêu hãnh nên không nhìn nhận mình ít học, ít nhất là trước mặt bà.

"BỊ ĂN CƯỚP - CHẤM - NGỰA BỊ CƯỚP - CHẤM - BILLY VÀ CHOCTAW CHẾT - CẦN CỨU GIÚP - CHẤM - VỀ ĐƯỢC KHÔNG - CHẤM"

Ann đọc xong, và cảm thấy lo lắng. Chưa khi nào bà thấy mặt ông sa sầm và đanh lại như thế trước mặt bà. Ông chưa nói, bà đã biết ông nói gì.

- Chúng ta phải thu xếp hành lý.

- Không! - Bà vò nát bức điện tín mà không hay, cặp mắt cay xè muốn khóc - Em không về đâu. Anh đã hứa chúng ta ở đây một tháng. Mới có bốn ngày!

- Ann, ai đó đã ăn trộm ngựa và giết chết hai người của chúng ta, và còn làm ba người bị thương. Chưa dám chắc là một trong ba người bị thương có thể là Chris lắm!

Nghe nói thế, bà hơi khựng, nhưng rồi nói tiếp:

- Em không cần biết!

- Em không nói thiệt đó chứ? Em không thể nói vậy! - Ông nạt - Và em không thể trông chờ anh ở lại đây để dự hết bữa tiệc này tiệc nọ với em trong khi trang trại Morgan đang cần anh!

- Vậy thì anh về đi - Bà thét lên, nhưng rồi biết mình đã quá lời, bà nói: - Anh về đi, Kell, và để em ở lại đây - Bà đến bên ông, bây giờ xoay qua mơn trớn ông, trong khi nước mắt bà ràn rụa trên má, bà níu lấy hai ve áo của ông và khẩn cầu - Kell, anh vui lòng cho em ở lại đây. Em và bé Johnny không giúp ích gì ở trang trại được cả.

Ông nhìn trân trân vào khuôn mặt bà ngước lên, mắt mờ lệ. Bà là nhược điểm của ông. Chưa bao giờ ông từ chối bà điều gì. Và bây giờ lại càng không.

Kell đi chuyến xe lửa ngay sau đó một mình trở về. Ann ở lại nhà cha bà với đứa con trai.

Giới lịch sự hào hoa của thành phố Kansas, ngồi đầy nhà hát nhạc kịch Coates trong buổi biểu diễn đặc biệt vở "Manon". Giữa các hồi, họ ra giải lao ở phòng ngoài, trà trộn vào nhau để thấy và cho người ta thấy, để nói chuyện và cho người ta nói chuyện về mình. Đàn ông mặc lễ phục màu đen tụ tập từng nhóm, đứng với điệu bộ ung dung lịch sự và rít từng hơi xì gà Havana trong khi khoe khoang những vố làm ăn phát tài vừa rồi và bàn tán về những nhà băng bị lộ, thường họ lấy làm thích thú một cách ác ý khi kẻ cạnh tranh với họ bị sạt nghiệp. Đàn bà mặc những lụa là và sa tanh tốt nhất, lượn qua lượn lại, cầm quạt che miệng để nói thì thầm về người này người nọ và khen nhau nức nở.

- Ann gặp lại chị tôi mừng quá!

Một phụ nữ tóc vàng mặc cái áo dài viền ren và lông chim bước tới, bụng bà ta nịt quá chặt khiến Ann tự hỏi làm sao bà ta thở được. Chẳng phải bà ta quan tâm gì tới bà ấy. Helen Cummings không phải là bạn của bà, từ khi bà ta cuỗm mất bồ của Ann cách đây năm năm, rồi kết hôn với anh ta luôn.

- Helen, chị khoẻ mạnh không? - Bà mỉm cười lịch sự và thầm mong bà ta khổ sở.

- Cũng như thường, sung sướng cực kỳ. Hôm qua tôi mới biết là chị về thăm nhà. Chị về bao giờ thế?

- Cách đây một tuần.

- À ra vậy, Bobby với tôi lúc ấy đi vắng.

- Phải rồi, tôi có nghe nói anh chị đi New York.

- Tôi khỏi cần hỏi chị sống ra sao trong vùng hoang dã của người da đỏ. Trông chị đẹp ghê trong chiếc áo dài này. Hồi nãy tôi đã ngắm và rất thích nó, có người đã bảo tôi là do Worth vẽ kiểu.

Thật ra, cái áo ấy được may theo hình vẽ một kiểu áo của Worth sáng chế, nhưng nếu Helen Cummings muốn coi nó là nguyên bản, thì Ann lẽ nào lại đính chính. Thật ra, bà biết cái áo dài của mình đang mặc là cái áo dài lịch sự nhất tối nay và đặc biệt hơn cả.

Helen Cummings hiển nhiên là ganh tỵ với bà và Ann muốn để như vậy.

- Áo này đẹp phải không chị? Chồng tôi thấy nó và nhất quyết bắt tôi mua, bất kể giá cả mắc đến thế nào! - Bà nói dối, Kell chỉ liếc sơ qua hình vẽ, và không hề thấy nó sau khi may xong. Bà vừa mới lấy nó từ nhà may về chiều hôm nay.

- Nhân nói về chồng chị, tôi xin hỏi, ông chúa trùm gia súc giàu sụ đâu rồi?

- Anh ấy có công việc khẩn cấp phải đi vắng - Ann nhún vai, giả vờ không biết việc gì.

- Chị đến đây một mình tối nay hay sao?

- Không, tôi đi với cha tôi.

- Cha chị? Đã lâu lắm tôi không gặp mặt ông bác sĩ thật tử tế. Ông đâu rồi? Tôi phải chào ông mới được.

- Ông... - Ann liếc nhìn về cuối phòng, ở đó cánh đàn ông đang đứng thành nhóm nhỏ, dưới làn khói xì gà dày đặc. Mắt bà liền dán vào một người mặt áo gi-lê nút thẳng màu đen, thắt cái nơ trắng nhỏ và đeo một cặp nút ở cổ áo cứng. Ông đứng hơi ghếch một chân lên, mái tóc đen nhánh bóng loáng dưới ánh đèn khí đốt và cặp mắt, cặp mắt xanh của ông...

- Chị bạn thân yêu, chị nhìn sững ai thế? Ai hớp hồn chị vậy? - Helen nói chọc.

Ann nhận ra Jackson Stuart và lấy lại bình tĩnh, mỉm cười:

- Ấy, chỉ là một người bạn thân. Tôi không ngờ anh ta có mặt ở thành phố này.

Bà khoái chí khi Jackson Stuart nhận ra bà vừa bước tới ngay. Bà nôn nóng muốn giới thiệu người đàn ông quen biết vô cùng đẹp trai với Helen Cummings để cho bà ta ghen tị chơi. Nhưng rồi trong giây lát bà đâm ra lo ngại và liếc nhanh người phụ nữ tóc vàng nhỏ bé, con gái của một gia đình xưa nhất và thế lực nhất của thành phố Kansas, và là con dâu của một gia đình khác cũng trọng vọng như thế. Nếu Jackson Stuart mà tỏ ra một chút để ý đến Helen, Ann thề sẽ không bao giờ nói chuyện với ông ta nữa.

Nhưng ông ta không để ý đến Helen khi dừng lại trước mặt bà:

- Bà Morgan, tôi tự hỏi không biết chúng ta có gặp nhau không trong dịp tôi đến thành phố Kansas này.

Ông ta cúi xuống hôn tay bà, mắt nhìn vào mắt bà một cách nồng nàn say đắm.

Helen Cummings đứng bên bà, phe phẩy cái quạt để lôi kéo sự chú ý của Jackson Stuart. Ann biết bà ta thèm muốn được giới thiệu, nhưng bà cố tình làm ngơ, bà nói:

- Hình như vận hên đến với cả hai chúng ta, ông Stuart ạ.

- Đúng vậy! - Ông ta đứng thẳng người lên và mỉm cười với bà, nụ cười rất chi là kích động dục tình - Thì giờ qua nhanh ghê! Tôi vừa ở lại nhà ông bà tại trang trại Moragn tưởng chừng như mới đây thôi, thế mà từ đó đến nay đã là một tháng rồi! - Ông ngừng lại một chút và liếc nhìn quanh - Ông nhà có đây không? Hình như tôi chưa thấy ông ấy.

- Không, Kell bận công việc nên đi vắng. Có lẽ một tuần nữa hay lâu hơn anh ấy mới về.

- Thế à?

Jackson Stuart giả vờ không biết việc đó, cũng như giả vờ không biết nguyên nhân sự vắng mặt của Morgan. Nhưng dây nịt đựng tiền của ông ta đang căng lên vì chứa đầy số tiền được chia trong việc bán những con ngựa lấy cắp cho một lái buôn bất lương ở vùng đất của bộ lạc Cherokee. Nhờ con ngựa ô giống chạy nhanh, ông ta đã trở về Tulsa để kịp thấy Kell Morgan từ trên xe lửa bước xuống, một mình. Ông ta không khỏi tự mãn vì kế hoạch của ông ta được thực hiện tốt như vậy. Ông ta cũng tiếc một cách đại khái là đã phải giết chết hai người chăn bò, nhưng chỉ vì đó là cách duy nhất để buộc Kell Morgan về ngay, và ông này có thể nghĩ rằng đưa vợ và con trai về trang trại là quá nguy hiểm, nếu trong trường hợp bọn cướp lại tấn công trong đêm tối, vào thẳng đàn gia súc. Ông ta đã tin chắc Ann Morgan sẽ đòi ở lại thành phố Kansas, và ông ta đã nghĩ đúng.

- Helen, xin giới thiệu với chị, ông Jackson Stuart, cách đây ít lâu ở vùng Oklohoma - Jackson nhận ra một chút gay gắt trong giọng nói của bà và bà không giới thiệu Helen là bạn của bà - Bà Helen Cummings. Chúng tôi học chung ở trung học.

- Chào bà Cummings! - Ông ta chỉ nghiêng đầu lễ phép mà không nói gì thêm.

- Chào ông Stuart, tôi rất hân hạnh được gặp một người bạn của Ann... nhất là một người đẹp trai đến như vậy! - Bà ta nói và nhìn ông qua hàng mi dài cụp xuống.

Mặc dầu trái với bản tính Stuart, ông ta không tán lại, mà chỉ mỉm cười. Qua đuôi mắt, ông ta liếc thấy vẻ mặt Ann tươi lên và biết bà bằng lòng thấy ông ta giữ xa cách với người đàn bà này.

Nhưng Helen Cummings không dễ chịu thua. Bà ta hỏi:

- Công việc đích thực của ông là gì, ông Stuart?

- Tôi nhúng tay vào nhiều chuyện làm ăn, ngựa giống, gia súc, đất đai... - Ông ta bỏ lửng câu nói như thể có nhiều việc không kể ra hết được.

- Ông đến thành phố Kansas có việc gì?

Jackson Stuart khỏi phải trả lời, vì một ông già vừa đi đến gần họ.

- À, con ở đây hả Ann. Ba tìm con nãy giờ!

- Ba, con vui mừng vì ba đã đến đây. Con muốn ba gặp một người - Bà kéo tay ông cụ bước tới.

Jackson Stuart chờ bà giới thiệu ông ta với cha bà, bác sĩ Frank Compton. Ông vào khoảng ngoài năm mươi, thấp hơn trung bình một chút hai mái tóc đã điểm sương, và râu cằm ria mép đã lẫn các sợi bạc. Mắt ông cũng màu nâu sẫm như mắt con gái ông, nét mặt ông có vẻ hiền hậu dịu dàng hợp với nghề nghiệp của ông. Tuy vào lúc ấy, ông có vẻ lơ đễnh như là trí óc đang bận suy nghĩ đến nhiều chuyện khác hơn là gặp Jackson Stuart, mặc dù Ann đã hàm ý ông ấy là bạn quen lâu của chồng bà, và điều này phù hợp cùng với các kế hoạch của ông ta.

- Hân hạnh được biết ông, ông Stuart, nhưng tôi e rằng ông phải thứ lỗi cho chúng tôi - Ông già nói.

- Có chuyện gì thế, hở ba?

- Rất tiếc, con ạ, nhưng ba e rằng chúng ta phải về. Bà Stanhope đã gởi xe đến đón chúng ta ở cửa.

- Nhưng... chúng ta phải về bây giờ sao? Vở nhạc kịch chưa kết thúc mà! Còn hồi kết cuộc nữa, trong đó có một bản aria rất hay, chúng ta ráng thêm được không? Thêm một giờ có can gì?

- Rất quan trọng với bà Stanhope, bà ấy đến nãy giờ rồi.

- Con phải ra về bây giờ sao? - Ann trề môi dưới ra.

- Con biết, không nên ở lại một mình, vì không có ai hộ tống. Trừ phi bà Cummings và chồng bà ấy...

Jackson Stuart ngắt lời trước khi ông bác sĩ đề nghị Ann nhập bọn với gia đình Cummings.

- Nếu ông cho phép, tôi rất vinh dự được làm người hộ tống bà Morgan suốt buổi tối còn lại - Ông ta cố làm ra vẻ hiền lành và lễ phép trong khi ông bác sĩ nhìn ông ta dò xét - Thật tình mà nói tôi mong có cơ hội đền đáp sự tiếp đãi tử tế của chồng bà ấy tại nhà mình trong quá khứ.

- Cám ơn ông đã có nhã ý đề nghị.

Ann nhìn ông, nét mặt rạng rỡ và nói với cha:

- Con bảo đảm với ba, ông Stuart đây là con người đàng hoàng nhất. Nếu có Kell ở đây, anh ấy ắt hẳn cũng đã bảo đảm như vậy.

Ông bác sĩ tốt bụng ngần ngừ rồi mỉm cười:

- Nếu vậy, tôi từ chối đề nghị của ông thì không phải, ông Stuart. Tôi nhờ ông coi hộ con gái tôi vậy.

- Tôi xin hứa không để cho ông hối tiếc.

- Tôi chắc là không - ông bác sĩ đáp, và quay sang con gái - Con bảo giùm bà Flanagan ba có thể về trễ, nhưng ba hy vọng sẽ về nhà trước sáng mai.

- Dạ.

Trước khi hồi kết cuộc một lúc lâu, hai người ngồi vào ghế trong lô riêng, Jackson Stuart ngồi ở ghế của cha bà trước đó. Tuy Ann giả vờ không để ý, nhưng bà biết họ là cái đinh được mọi người chú ý. Cả nhà hát xôn xao bàn tán đằng sau cái quạt được mở ra, về người đàn ông xa lạ đẹp trai đang ngồi bên bà. Bà khoái được người ta chú ý như thế. Đã quá lâu, bà không được như vậy. Lần cuối cùng bà gây nên sự náo động tương tự trong giới bạn bè của bà là khi Kell đeo đuổi tán tỉnh bà, cũng một người lạ, nhưng với mái tóc đỏ hoe... một trùm nuôi gia súc giàu sụ từ vùng đất của người da đỏ đến. Không một cô bạn gái nào của bà nghĩ rằng bà lấy chồng giàu có đến thế, nhất là sau khi bà đã mất Robert Cummings về tay Helen Thurston. Bà đã cho họ thấy họ lầm. Bây giờ với Jackson Stuart ngồi bên cạnh bà, họ sẽ thắc mắc cuộc sống của bà ở trang trại Morgan như thế nào. Bà sẽ không nói sự thật với họ với bất cứ giá nào. Thà bà để cho họ nghĩ rằng, bà thường như cơm bữa, tiếp đãi những người như Jackson Stuart.

Còn về Jackson Stuart, buổi tối này diễn ra tốt đẹp còn hơn ông ta đã sắp đặt. Trong khi ngồi xe ngựa che kín đi về nhà cha bà, Ann hỏi ông còn ở bao lâu tại thành phố này.

- Cái đó còn tuỳ vào việc có gì giữ tôi ở lại đây lâu hay không - ông ta đáp - Tôi đã có ý nghĩ muốn đi du lịch đến Chicago, hay New York, hoặc là đến một vùng ấm áp hơn, như New Orleans. Còn bà? Bà còn ở lại... bao lâu nữa, ba tuần nữa phải không?

- Ít nhất là ba tuần!

- Nếu vậy thì có lẽ tôi cũng vậy - Ông ta mỉm cười vì thấy bà tươi hẳn nét mặt không dấu diếm.

- Ông bà Throckmorton tổ chức một cuộc tiếp tân chiều mai. Nếu ông không có dự định nào khác, có lẽ ông sẽ thích tham dự.

- Nếu có bà, thì tôi sẽ rất vui thích đến tham dự cuộc tiếp tân ấy.

Chiếc xe chờ, trong khi ông ta đưa bà đi đến tận cửa và cúi xuống hôn bàn tay mang găng của bà. Khi trở lại xe, ông ta thầm khen mình gặp vận hên. Bà không thể nào biết đang trúng kế của ông ta.

- Bây giờ đi đâu, thưa ông? - Người lái xe hỏi từ chỗ ngồi trên cao phía sau xe.

Jackson Stuart ngước lên nhìn bầu trời đêm đen mướt như nhung, đầy sao. Buổi tối còn dài, và ông ta đang gặp hồi vận đỏ. Đã từ lâu, ông ta đã học được một điểm là phải thừa lúc vận đỏ mà phất lên được chừng nào hay chừng ấy.

- Tôi nghe nói ở chỗ bà Chambers có sòng xì dách - Ông ta nói một cách tự nhiên, và mỉm cười với người lái xe - Ở góc đường số 4 và đường Wyandotle.

Địa chỉ ấy nằm ngay trung tâm ăn chơi lịch sự của thành phố. Ông ta trèo lên xe, tự hỏi không biết Annie Chambers, bà chủ nhà thổ hạng sang và dành cho khách chọn lọc, có còn nhớ ông ta không.

Trong mười ngày đó, Jackson Stuart thường xuyên đưa Ann đi khắp nơi nào bà muốn, đi mua sắm, đi trượt băng, đi dự dạ tiệc và các buổi dạ vũ cuối năm. Chỉ có hai chỗ ông chưa đưa bà đi, đó là... đi nhà thờ và đi ngủ. Nhưng việc cuối cùng này sớm muộn gì cũng sẽ đến. Mọi sự đều tiến triển đúng như ông đã dự liệu, kể cả đã gọi nhau bằng tên tục, mới bắt đầu được một tuần lễ nay, do yêu cầu của chính bà.

- Tôi chưa bao giờ thấy bà đẹp như tối nay, Ann ạ.

Ông nói khi đang đưa bà quay quanh phòng nhảy, ôm bà sát vào mình, không còn màng giữ khoảng cách phải chăng giữa hai người. Ông cũng để ý bà thường cho ông phớt hôn lên mái tóc và má bà khi họ đang khiêu vũ.

- Còn ông thì chưa bao giờ bảnh trai như hôm nay! - Bây giờ bà công khai tán tỉnh ông, tuy vẫn còn kính đáo.

- Nếu chỉ một mình bà nghĩ vậy, tôi đã mãn nguyện suốt đời! - Ông cố tình làm ra vẻ nghiêm túc, và quan sát bà thở gấp, nép sát vào ông hơn nữa.

Ông không nói gì thêm, chỉ nhìn vào mắt bà và đưa bà bước theo tiếng nhạc cho đến hết hẳn. Nhạc vừa ngừng, tiếng xì xào nổi lên phá tan sự im lặng. Ông chưa vội đưa bà rời sàn nhảy, mà dừng lại ở mé rìa, đưa mắt nhìn quanh phòng khiêu vũ trang hoàng bằng các cành lá xanh, buộc những dải nơ bằng nhung đỏ.

- Bà nhớ chăng lời tôi nói với bà tối đó tại trang trại Morgan? Sau khi thấy bà trong khung cảnh này, tôi càng tin chắc hơn bao giờ hết là bà không thích hợp với vùng đất người da đỏ.

Bà định cãi lại, nhưng ông không để cho bà nói. Ông tiếp

- Thật vậy, Ann ạ. Bà là một viên ngọc quí, ở giữa hoang vu và cát bụi ấy chỉ phí một đời. Trái lại, tối nay ở đây, vẻ đầy đặn và tươi sáng của bà đã làm mọi người phải nhìn và ái mộ. Đây là nơi mà bà phải ở luôn, trong khung cảnh này, dưới những cây nến sáng choang và tiếng nhạc vĩ cầm đang thánh thót.

- Tôi ước gì được như vậy. Nhưng trang trại Morgan là nhà của chồng tôi... và của tôi.

- Thế thì sao? Cứ coi đó là nhà của bà, một chỗ để rút về nơi hoang dã. Không có lý do gì để bà sống từng ngày của cuộc đời ở đó. Chồng bà có thể làm như nhiều người khác có thể làm, giao cho một người quản lý thay cho ông. Hoặc hay hơn nữa là giao cho Chris, em trai ông trông coi, trong khi hai ông bà đi du lịch, ở địa vị ông ta, tôi sẽ làm như vậy.

- Giữa ông và tôi có nhiều điểm tương đồng. Jackson. Tôi chỉ ước mong sao cho Kell cũng nghĩ như chúng ta. Nhưng khổ thay, Kell không bao giờ nghĩ đến chuyện rời khỏi trang trại Morgan một giây phút nào. Ông ấy yêu mến nơi đó, có lẽ còn hơn cả yêu mến tôi - Giọng bà xen lẫn một chút đắng cay và bà tránh nhìn ông.

- Ann....

Bà hất đầu ra sau, đôi mắt lộ vẻ thách thức ít thấy:

- Đừng nói về trang trại Morgan nữa, nó ở xa và chán lắm! Hãy nhảy nữa đi, Jackson.

Jackson lại ôm bà vào vòng tay, đưa bà lướt trên sàn nhảy và cười thầm một cách tự mãn. Phải, mọi sự đều tiến triển hoàn hảo.

Gần nửa đêm, họ theo đám đông khách khứa ra về. Tuyết đã rơi lúc nào đó trong buổi tối. Mặt đất đã phủ một lớp tuyết trắng xoá, và tuyết còn rơi nhẹ nhàng trong khi hai người ra xe. Jackson đỡ bà bước vào trong xe, rồi bước lên theo và trải cái áo choàng lông thú trên váy dạ hội của bà.

Trong khi chiếc xe chạy ra khỏi toà dinh thự còn ánh đèn sáng choang, tiếng kêu gọi ơi ới của những khách khứa khác nghe loãng dần trong sự yên tĩnh của một đêm tuyết phủ. Mặc dù bánh xe lăn rào rào trên tuyết và nhạc ngựa reo vang leng keng, bầu không khí vẫn im ắng một cách lạ thường. Ann gần như tin được rằng trong thế gian này chỉ có hai người.

Cuốn mình trong chiếc áo dài dạ hội xa tanh đen, cái khăn choàng đầu, và ống tay viền lông thú cũng màu đen, Ann chồm tới ló đầu ra cửa sổ xe, hơi thở của bà bốc lên thành khói:

- Coi kìa, Jackson. Những bông tuyết rơi trắng xoá trên màn đêm đen như mực. Ông có bao giờ thấy cảnh nào đẹp như vậy không?

- Tôi biết chỉ có một cảnh cũng đẹp như vậy!

Bà quay lại và thấy ông ta đang ở sát bên bà, ông cũng nhìn ra ngoài cửa sổ phía bà, mặt ông chỉ cách mặt bà có vài li. Bà liền nghe trống ngực đập mạnh và cảm thấy kích thích vì ông đang nhìn vào mặt bà.

- Cái gì vậy? - Bà hỏi, chờ đợi một lời khen ngợi.

- Nước da trắng nõn của bà trên nền đen mượt như nhung của tóc bà - Giọng ông mơn trớn như vuốt ve - Thật là tuyệt hảo!

Sự tuyệt hảo cũng có trong cái mũi thẳng cao quý của ông, trong hai gò má cao, và quai hàm sắc xảo của ông. Bà hân hoan trong lòng vì cái nhìn khao khát lộ liễu của ông. Ông khiến bà có những ý nghĩ không nên có. Bà có chồng. Thế nhưng nhìn vào cái miệng có nét sắc xảo của ông, bà hiểu tại sao trái táo trong vườn địa đàng đã có sức hấp dẫn đến thế.

- Ann!....

Stuart chỉ thốt ra một tiếng, chỉ gọi tên bà thôi. Nhưng đã bao nhiêu lần ông chỉ thốt ra chừng đó mà khiến bà có cảm tưởng như bà là một người phụ nữ quyến rũ nhất trần gian? Những ý nghĩ của bà thật bậy bạ, bậy bạ, bậy bạ. Nhưng, ôi lại là những ý nghĩ thích thú biết bao!

Bà muốn được hôn. Ông thấy rõ trong cách bà trân mình bất động. Dấu hiệu cũng vẫn là thế, dù ở một người đàn bà thượng lưu đoan trang nhất, hay ở một cô gái điếm phấn son loè loẹt nhất. Tất cả phụ nữ đều là nạn nhân của những dấu hiệu tương tự. Đa số đàn ông trông đợi có sự khác biệt, nhưng Jackson Stuart rành hơn thế.

Môi bà lạnh ngắt dưới môi ông có lẽ vì giá lạnh mùa đông. Trong khi ông cố làm cho nó nóng lên, ông có cảm giác bà còn ngần ngại, và hình như có ý định mơ hồ và không dứt khoát muốn quay mặt đi, nhưng bà vẫn để ông hôn. Không lâu sau, bà hôn trả ông, thân mình uốn cong như một cây liễu mềm dẻo, đôi môi của bà ham muốn và êm ái. Ông thừa thắng xông lên, đưa bà bay bổng lên cao, tiến xa hơn bà muốn cho đến khi bà choáng váng dứt khỏi môi ông, quay mặt qua một bên, và hai bàn tay mang găng của bà níu chặt vào vạt áo trước ngực ông.

- Đừng! - Giọng bà gần như la một tiếng rên - Ông đừng nên thế.... đừng nên thế!

- Tôi biết! - Ông phớt môi lên mái tóc bà.

Bà vội hít vào một hơi thật gấp làm ông khoái trá, như vừa uống thứ rượu uých-ki ngon nhất.

- Tôi cũng tự bảo mình như vậy nhiều ngày nay, nhưng cảm nghĩ của tôi vẫn không vì thế mà thay đổi - Ông vẫn tiếp tục hôn nhẹ nhàng lên mặt bà, thủ thỉ bên tai bà làm cho da thịt bà rờn rợn và khao khát. - Ann, bà nên biết, chắc bà cũng đã đoán ra, tôi đến thành phố Kansas này chỉ vì bà ở đây. Tôi đã muốn gặp lại bà, trò chuyện với bà dù chỉ trong chốc lát. Tôi đã không dám tin là may mắn đến vậy khi bà nói chồng bà ở xa. Nhưng có phải là vận hên không, Ann?

- Tôi không biết - bà thì thầm.

- Tôi cũng vậy. Tôi chỉ biết là tôi phải lòng bà.

- Đừng!

Ông làm ngơ trước sự phản kháng yếu ớt của bà, quàng chặt hai tay không cho bà thoát ra.

- Sự thật là vậy. Tôi yêu vẻ ngoài xinh đẹp và nụ cười rạng rỡ của bà. Tôi yêu mùi thơm ngào ngạt của làn da và mùi nước hoa phảng phất ở mái tóc của bà, và tiếng tim bà đập sát bên tim tôi. Tôi yêu cảm giác vuốt ve thân hình bà và vâng, cảm giác thưởng thức da thịt bà. Ann ơi, em yêu của anh ơi! - Giọng của ông khổ sở, đau đớn đến nỗi làm bà rung động đến cùng cực.

Mấy ngày sau ông thường tán tỉnh bà và nói nhiều lời táo bạo, nhưng bà không hề mơ ước đã gây ra một tình yêu sâu đậm đến như thế. Bà cảm thấy ngây ngất và phấn khởi, như khi được hôn vừa rồi. Bà quay mặt lại để môi ông tìm lại môi bà, và bây giờ giang tay đón tiếp những ý nghĩ cấm kỵ nhưng thú vị kia.

Miệng ông ập lên đôi môi bà, không còn dịu dàng thuyết phục hăng say như lần trước, mà ham hố, ngấu nghiến, cho đến khi bà cảm thấy hoàn toàn bị thu hút. Những cái cảm giác mới mẻ tuyệt diệu làm sao, nó ra ngoài kinh nghiệm của bà quá xa, khiến bà không còn hơi để thở và không còn suy nghĩ gì nữa, tim đập mạnh đến nỗi bà muốn xỉu.

Khi môi ông rời khỏi môi bà, bà gục vào ông, đầu tựa lên vai ông, người mềm ra như bún và ý thức rằng, xưa nay bà chưa hề có cảm giác như vậy với Kell, chồng bà, chưa bao giờ. Jackson vẫn ôm quàng bà thật chặt, rồi hai tay ông lại vuốt ve hai vai và mảng lưng của bà. Hai bàn tay của ông mềm mại mượt mà chứ không chai ráp và thô cứng như tay của Kell, chồng bà.

- Tôi phải làm gì, Ann? Tôi không chịu nổi ý nghĩ để bà trở về trang trại Morgan. Tôi biết bà khổ sở và cô đơn đến chừng nào ở đấy. Thế nhưng làm sao tôi có thể yêu cầu bà bỏ đi với tôi khi tôi không có gì cả để dâng hiến cho bà? - Jackson rên lên một tiếng đầy tuyệt vọng - Càng nghĩ lại, đã nhiều lần tôi từng có trong tay cả một tài sản to lớn do được bạc, tôi càng nguyền rủa tôi đã không nghĩ đến có ngày tôi sẽ gặp một người đầy quyến rũ như bà. Tiền của tôi còn có hiện giờ chỉ đủ để tôi tiêu xài, nhưng không đủ để mua sắm thật nhiều những áo dài đẹp, nữ trang quí, và đồ lông thú sang trọng mà bà xứng đáng được nó, hay đưa bà đi chơi tất cả những nơi đẹp đẽ mà bà đáng được đi. Tôi sẵn sàng bỏ ra bất cứ thứ gì để có được sự giàu có của chồng bà, bất cứ gì trừ trái tim của tôi, nhưng nó đã nằm trong tay bà. Ann, Ann ơi! - Stuart thì thào tên bà với giọng khản đặc và khẩn khoản trong khi áp hai bàn tay vào hai bên má bà, nâng mặt bà lên đắm đuối ngắm nhìn. Mặt bà mơ màng, đôi môi hé mở, hai mắt lờ đờ. Ông đã chinh phục được bà.

- Tôi mong... - Bà e ngại không nói tiếp, không dám thú nhận mình đã chọn sai khi lấy Kell. Ông ta yêu bà, theo cách của ông ta, ông ta đã nói tốt với bà. Bà thật là ích kỷ nếu thèm muốn cuộc sống như Jackson vừa mô tả, và bà có tội vì đã thích thú được ông ta hôn, nhưng ôi chao, thích thật! Bà đã ưa thích điều đó.

- Tôi cũng ước mong được vậy, người yêu của tôi ạ! - Jackson Stuart nói - Nhưng tôi không thể đòi hỏi bà bỏ chồng khi tôi chỉ có thể dâng hiến quá ít cho bà. Nhưng... nếu tôi phải tìm ra một cách.... bà hãy nói với tôi rằng, tôi có cớ để hy vọng.

- Có, có chứ! - Bà không thể chối cãi.

Bà lại bị lôi cuốn vào những nụ hôn nồng cháy làm bà nóng bừng và thèm khát. Chiếc xe đã ngừng lại quá lâu trước nhà cha bà. Một lần nữa, họ lại hôn nhau trong bóng tối chiếc xe, rồi Jackson đưa bà tới tận cửa và chào từ giã một cách đàng hoàng.

Bà ngã vào Jackson, không muốn cho ông ta đi, nhưng ông mỉm cười và hứa:

- Hẹn ngày mai.

- Vâng ngày mai - Bà lầm bầm và nhìn theo ông bước đi trong làn mưa bông tuyết đang rơi quay cuồng. Ngay giây phút đó, bà tin chắc không có một cảm nghĩ nào mãnh liệt bằng sự đau nhói êm ái của tình yêu.

Hai ngày kế đó là những ngày đẹp nhất của Ann, những nét nhìn kín đáo, những tiếng yêu thương thì thầm, và những nụ hôn lén lút, mà lúc nào cũng sợ bị bắt gặp. Nhưng điều ấy chỉ làm cho những việc đó vui thích hơn. Thật sự là một thế giới thần tiên của hai người.

Nhưng sáng ngày thứ ba, bùa mê bỗng hết hiệu lực, bị dập tan và lòng bà cũng tan nát thành từng mảnh. Thất vọng não nề, bà hấp tấp đi dọc hành lang khách sạn, tìm số phòng, và không ngớt ngoái cổ lại nhìn xem có ai thấy bà không, hay tệ hơn là nhận ra bà, dầu bà đã đội nón có mạng che mặt. Tới cánh cửa mang số 22, bà dừng lại, nhìn dọc hành lang một lần nữa, rồi nhẹ gõ cửa.

- Chờ cho một chút - Có tiếng trả lời ngay, bằng giọng nói không thể lầm được của Jackson.

Bà lo ngại chờ bên ngoài cửa, những giây phút trải qua thật chậm trước khi có tiếng chân bước ra. Bà tựa cả thân mình vào cánh cửa khi nó mở ra. Thấy bà, Jackson đang mặc vào cái áo sơ-mi trắng vội ngừng tay:

- Ann!

Ông có vẻ lạ lùng khi thấy bà, cũng như bà lạ lùng thấy ông gần như ở trần. Bà nhìn sững bộ ngực trần của ông, rồi vội quay mặt đi, mặt nóng bừng và bối rối.

- Tôi.. đáng lẽ tôi không nên đến đây.

Bà làm như định bỏ đi, nhưng ông đã chận bà lại, bằng cách nắm giữ cánh tay bà.

- Đừng đi. Vào trong kẻo có ai tới thấy.

Bà không cưỡng lại khi ông kéo bà vào trong phòng và đóng cửa lại. Hai vạt áo trước của ông khép lại, che mất bộ ngực trần, nhưng bà vẫn nhìn xuống, tim đập loạn lên.

Ông nắm hai khuỷ tay bà hôn dưới hai ống tay áo nhung. Ông nói:

- Ann, (bà đang run). Có chuyện gì vậy? Có chuyện gì không ổn chăng?

- Tôi... tôi không biết phải làm sao - Bà ngần ngừ rồi rút từ ống che tay ra một tờ giấy - Chồng tôi mới gởi cái này đến sáng nay.

Ông buông bà ra để cầm bức điện tín, lặng người đi. Bà không chờ ông đọc xong.

- Ông ấy đến bằng chuyến xe lửa chiều - Vẻ tuyệt vọng bà cố giữ mãi giờ đây mới lộ hẳn ra - Tôi phải cho ông hay. Tôi không thể để ông đến đón tôi đi dự buổi tiếp tân của ông bà Willets và gặp Kell ở đấy. Tôi phải đi gặp ông. Tôi phải....

- Tôi biết...

Bà ngước lên dán mắt vào ông:

- Tôi sẽ không còn gặp được ông nữa, Stuart.

Ông mỉm cười ung dung, không tin được là bà đang thật sự ở phòng ông tại khách sạn. Tuy rằng ông không có lý do gì để nghi ngờ vận hên của mình, sau khi ông đã ăn to ở canh bạc tối hôm qua.

- Chuyến xe lửa ông ấy đến đây mấy giờ?

- Hai giờ mười phút chiều nay.

- Vậy là chúng ta còn những ba tiếng đồng hồ - Ông quăng bức điện tín xuống sàn, rồi vén mạng che mặt bà lên - Chúng ta không nên phí thời giờ để nói, Ann ạ.

Cái nón của bà đi theo bức điện tín, và sau đó là cái ống che tay và cái áo choàng dài bằng nhung. Cởi luôn cái áo bằng lụa của bà cũng là chuyện dễ, trong khi môi ông dán lên môi bà để chận đứng sự bắt đầu phản đối của bà.

Bà ngây ngất bởi những chiếc hôn nồng cháy của ông, chân tay bà bủn rủn, phải níu lấy ông để đứng vững.

Chưa hề có ai khác giúp bà cởi áo quần, ngoại trừ người hầu gái của bà. Thậm chí Kell cũng chưa bao giờ dám sỗ sàng như vậy. Ở trường trung học, bà đã được giáo huấn rằng, một người phụ nữ quí phái không để lộ thân mình trước người đàn ông, dù đó là chồng mình. Vì vậy, trong lúc động phòng, họ vẫn mặc những chiếc áo ngủ to xù với hai ống tay dài và cổ cao, dù đôi khi chúng thật là vướng víu bất tiện. Nhưng với Jackson bà không có cả những thứ đó. Ý nghĩ ấy làm bà nóng bừng, vì biết chỉ để cho đàn ông thấy mình mặc đồ lót thôi cũng đã là đáng thấy xấu hổ rồi. Tệ hơn nữa, sự nóng bừng bà cảm thấy không do bối rối mà ra. Bà là người đàn bà dâm đãng đến mực nào, vì bà muốn để cho ông thấy thân thể mình hầu kích thích ông nhiều hơn. Nhưng đích xác bà muốn vậy. Không sai chút nào.

Bà không còn giữ gìn gì nữa. Không ngăn cản được bà buông thả hoàn toàn. Sau đó, Ann nằm sải ra trên giường, một tấm trải giường vắt ngang hông, bà có cảm giác rã rời, trống rỗng nhưng vô cùng hân hoan. Những kinh nghiệm vừa rồi làm cho bà sững sờ. Bà quay sang ông hỏi:

- Bây giờ anh đã lấy em, anh tự hào phải không?

- Còn em thấy thế nào?

- Tuyệt diệu. Em không ngờ có thể sung sướng đến như vậy!

- Chỉ cần có một người đàn ông chỉ cho em thôi.

Bà thở dài đồng ý. Thừa nhận chồng bà chắc chắn chưa bao giờ chỉ cho bà. Bản tính Kell ít phô trương, ông luôn luôn che giấu cảm xúc vì dè dặt, như sau một bức tường. Bà hồi tưởng những lúc nằm với ông, ông chỉ hôn và vuốt ve bà một cách tự chế. Không có lấy một lần nào ông làm cho bà mất cả tự chủ, như Jackson Stuart đã làm. Thật ra, bà luôn luôn có cảm tưởng Kell không hề trông đợi bà ưa thích bất cứ phần nào trong việc ấy và ông chỉ muốn chóng xong vì nể bà mà thôi.

Nhưng phải chăng do lỗi của bà? Bà tự hỏi, vì nhớ lại đêm động phòng bà đã sợ trân cứng cả người như thế nào. Tối đó Kell đã hôn Ann như mưa một cách hăm hở và táo bạo; nhưng bà đã nằm cứng đờ và hoàn toàn không đáp ứng. Bà có quá nhiều bạn đã có chồng, họ đã nói bóng gió đến việc ấy thật là khủng khiếp đến với họ. Thậm chí cha bà đã căn dặn bà làm đầy đủ bổn phận làm vợ khi chồng đòi hỏi, hàm ý rằng việc thi hành nghĩa vụ vợ chồng là điều người vợ phải chịu đựng. Và lần đầu tiên đó bà đã bị đau, đau kinh khủng. Sau đó, bà đã khóc tới khóc lui hoài, Kell dỗ mãi cũng không được; bà đâm ra ghét thậm chí cả sự vuốt ve của bàn tay ông, nói gì đến chuyện cho ông ôm vào lòng.

Có lẽ không có gì đáng ngạc nhiên khi chồng bà trở nên ít nồng nhiệt hơn những lúc làm tình. Chính bà đã muốn thế. Bà không muốn nghĩ đến Kell nữa. Nhưng bà không tránh được. Chiều nay ông về.

Bà bỗng bị dằn vặt vì nhiều mối nghi ngờ:

- Jackson, em có còn gặp lại anh không?

- Bộ em tưởng anh có thể xa em sao?

- Em không biết nữa. Em không dám chắc chắn. Nhưng bằng cách nào? Với Kell có mặt ở đây...

- Ở đây thì không. Ở thành phố Kansas thì không được. Khi chồng em về chiều nay, anh muốn em bảo ông ta là em chán ở thành phố này, rằng em nhớ sự yên tĩnh của trang trại Morgan, rằng em nôn nóng muốn trở về nhà.

- Ông ta không bao giờ tin lời em.

- Ông ấy sẽ tin. Ông sẽ tin vì đó chính là điều ông ta muốn.

- Làm sao anh có thể khuyên em trở về đó khi anh biết rõ em ghét việc đó đến chừng nào?

Jackson mỉm cười vì thấy ánh mắt oán giận của bà. Bà đã không hề đề nghị bỏ chồng theo ông. Nếu ý nghĩ đó có hiện ra trong trí bà, thì Jackson tin chắc bà cũng gạt bỏ ngay. Lòng kiêu hãnh của bà không cho phép bà làm vậy. Bà là con gái của một bác sĩ đã lấy được người chồng giàu có hơn gia đình bà. Dù có khổ sở đến mấy, Ann Morgan cũng không sẵn sàng từ bỏ của cải và địa vị mới được hưởng, để theo tiếng gọi của tình yêu, nhất là sau khi ông vừa cho bà biết ông không có gì khác để cống hiến cho bà. Ann Morgan cũng chỉ là kẻ tham lam như ông, nhưng một cách khác.

- Anh muốn em trở về nhà, em cưng, bởi vì đó là nơi an toàn nhất để chúng mình gặp nhau.

- An toàn nhất? Cách nào? Nếu anh bắt đầu lui tới nhà em...

- Không, không tới nhà. Chúng mình sẽ gặp nhau ở Tulsa. Mỗi tháng em ra phố hai lần để lấy thư từ và mua sắm phải không?

- Phải.

- Và mỗi khi em xuống phố, có phải em thường mướn tạm một phòng khách sạn để có nơi nghỉ và sửa lại trang điểm, có phải không?

- Phải.

- Vậy thì, chúng mình sẽ gặp nhau trong phòng của em, ở đó sẽ không có ai khác ngoài hai ta.

- Nhưng nếu... người ta khám phá ra thì sao?

- Không đâu. Người tiếp khách ở khách sạn là bạn của anh. Và em cưng, em đừng lo. Chúng mình không phải gặp nhau lén lút lâu lắm đâu, chỉ một thời gian ngắn cho đến khi anh tìm ra được một cách để chúng mình sống cuộc đời như ý muốn của chúng mình. Ông nói sát bên miệng bà, và kết thúc bằng một nụ hôn thật dài, thật ngây ngất. Ông đã biết chắc phải làm cách nào, nhưng vì chưa tin chắc ở bà, ông chưa thể thực hiện những bước cuối cùng.

Ann ra ga xe lửa đón Kell chiều hôm đó. Đúng như Jackson Stuart dự đoán, bà không mấy khó khăn thuyết phục chồng là bà nhớ nhà. Ba ngày sau, toàn gia đình Morgan lên xe lửa trở về trang trại.

Mười ngày sau bà xuống phố thuê phòng ở khách sạn Tulsa như thường lệ. Vừa vào phòng, bà đã nghe tiếng gõ cửa khe khẽ. Tim đập mạnh, bà mở cửa ra. Một phút sau, cửa đã khoá bà nằm trong tay Jackson.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.