Tình Dục Thâm Uyên

Chương 2: Q.1 - Chương 2: Tiểu Di Tử 02




Anh giúp nàng khóa van nước ngoài cửa, lại gọi điện bảo chủ thuê nhà tìm thợ tới

“Chắc phải mất mấy ngày mới sửa xong, em thu dọn hành lý rồi tới nhà anh ở”

Nàng lắc đầu “Em ra ngoài thuê khách sạn là được rồi”

Anh biết em vợ ngại ngùng gây phiền phức tới mình và Lê Sâm Chi nên đành nói “Đi dọn đồ nhanh lên đi”

Anh gọi điện cho vợ kể cho cô tình huống bên này

“Anh nói nhiều với nó làm gì, cứ trực tiếp đưa về đây là được rồi” Lê Sâm Chi hiểu rõ tính tình em gái, lúc nào cũng im thin thít khiến người ta chỉ muốn nổi điên.

Anh quay lại phòng trọ của nàng, đẩy cửa vào thì sửng sốt nhìn thấy nàng đang thay quần áo. Lưng nàng trắng nõn mảnh mai, bầu ngực tròn trịa cùng hai chân thon dài.

Nàng kinh hãi mà nhặt vội quần áo, lùi một bước về phía sau, mặt xấu hổ mà đỏ bừng lên, cúi xuống chẳng dám nhìn anh.

“Anh xin lỗi, thực sực xin lỗi”

Anh vội vàng xin lỗi rồi ra khỏi phòng, giúp nàng đóng cửa lại. Lúc này anh mới nhận ra cửa phòng nàng bị hỏng rồi, chẳng thể nào khóa chặt lại được mà chỉ có thể khép hờ mà thôi. ANh nhíu mày, nghĩ tới em vợ ở chỗ này ống nước dây điện đều có vấn đề, cửa cũng không ra sao, nàng một thân con gái thật khiến người ta lo lắng.

Lúc nàng kéo hành lý đi ra, khuôn mặt vẫn ửng đỏ, lông mi buông xuống chẳng dám nhìn thẳng anh. Anh lại nghĩ em vợ thật quá ôn hòa, gặp chuyện thế này cũng không hờn giận, một chút kháng nghị cũng chẳng biểu lộ ra, chỉ biết thẹn thùng im lặng. Cứ như vậy tương lai kết hôn nhất định sẽ bị chồng ăn tới sít sao.

Anh tiếp nhận hành lý trên tay nàng, chạm và lòng bàn tay mềm mại như chẳng có xương. Nàng vội vàng rụt lại, đưa tay lên buộc lại tóc, lộ ra vành tai đỏ bừng. Anh cười nhẹ, xoa xoa mái tóc của nàng .

Anh đưa nàng về nhà, Lê Sâm Chi đã dọn dẹp xong phòng khách trong nhà họ cho nàng ở tạm.

Nàng lúng túng cúi đầu “Phiền anh chị quá”

Lê Sâm Chi đối với thái độ của nàng thì hờ hững không đáp.

“Không cần khách khí” Lúc Lê Sâm Chi quay về phòng ngủ, anh lần nữa đưa tay vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng. Nàng không phản kháng, chẳng qua vẫn một mực yên lặng cúi đầu.

*********

Lê Sâm Chi là người phụ nữ của công việc, mạnh mẽ háo thắng, lại đang trong giai đoạn quan trọng để thăng chức nên vô cùng bận rộn, thường xuyên phải đi công tác. Mà dù cô có ở nhà, thì cả hai vợ chồng vẫn thường ăn ở ngoài, việc nhà ai tiện thì làm, chẳng phân biệt nam nữ. Em gái cô chuyển tới, thuận tiện tiếp nhận toàn bộ việc nấu cơm dọn dẹp.

Anh muốn ngăn nàng, cho rằng việc đó cứ chia nhau ra mà làm, sao có thể để nàng làm tất cả được. Lê Sâm Chi nghe thế không cho là đúng “Anh cứ để nó làm đi. Không cho nó làm, nó ở đây lại thấy ngại. Hồi xưa ở nhà mấy việc này cũng là nó thích làm”

Mỗi lần Lê Sâm Chi đi công tác, bữa tối chỉ có hai người ăn cơm với nhau

“Em nấu ăn rất ngon”

Trước mặt vợ, anh rất ít khi cùng nàng nói chuyện, cũng chẳng dám xoa đầu nàng, sợ vợ thấy ghen không thoải mái

Em vợ cười, nhìn bát cơm của anh hết liền cầm lấy muốn đi xới bát nữa. Anh vội kéo tay nàng “Được rồi, để anh tự lấy”

Em vợ giật mình vội vàng rụt tay lại

“Thực xin lỗi. Em sợ tiếp xúc với người khác đúng không? Giống như chạm tay vào vậy”

Anh tò mò hỏi, vì chuyện như thế chẳng phải lần đầu tiên, lần nào phản ứng của nàng cũng rất kinh hoảng.

Nàng lắc đầu “Không đâu ạ”

ANh chưa từ bỏ ý định thử một lần nữa, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, Lần này nàng không tránh né anh nữa, chẳng qua hàng mi cụp xuống thoáng run, dường như nàng thấy rất khẩn trương.

Anh bật cười, buông tay nàng ra rồi lại đưa lên tóc nàng vuốt nhẹ.

**********

Người đồng nghiệp nói chuyện chẳng ra gì của anh lại kéo anh lại hỏi chuyện “Thế rốt cục em vợ cậu có bạn trai chưa?”

Anh nhíu mày “Không có. Cậu muốn làm cái gì nào?”

“Cậu cùng cô ấy lên giường chưa? Tư vị thế nào? Nhất định là rất thoải mái rồi. Cô ấy nhìn thẹn thùng như vậy, ở trên giường mà thao chắc chắn rất đã, chỉ tưởng tượng tiếng khóc lóc cầu xin của cô bé mà tôi đã cứng rồi”

Anh trừng mắt “Nói lung tung cái gì đấy, tôi với cô ấy không phải loại quan hệ ấy”

Đồng nghiệp nghe thế vỗ vai anh ” Vậy thì giới thiệu cho tôi đi, tôi thực sự rất thích em vợ cậu”

Đồng nghiệp này của anh chính là điển hình của loại người chỉ giỏi to mồm, anh quen hắn nhiều năm, biết rõ tính hắn chỉ dám ba hoa ngoài miệng, chứ cũng không dám tới gần em vợ mình. Thậm chí những lời này hắn dám nói với anh vì tin rằng anh sẽ không để lộ ra ngoài cho mọi người biết.

*******

Một đêm tòa chung cư chỗ họ mất điện, nàng mò mẫm cầm điện thoại ra phòng khách.

“Chắc là có vấn đề chút thôi, không sao đâu”

Anh cũng đi từ trong phòng mình ra, cả nhà đều đen kịt. Phòng khách kéo kín mành, ánh đèn le lói xuyên qua mờ mờ ảo ảo.

Anh đi phía trước, nàng dò dẫm theo sau. Đột nhiên anh xoay người muốn đi kéo rèm cửa, đụng phải nàng. Sợ nàng bị ngã, anh vội vàng ôm lấy nàng

Ôm thân thể nhuyễn ngọc ôn hương ở trong ngực, mà nàng lại dịu dàng ngoan ngoãn không hề phản kháng, tim anh đập có chút thất thường. Anh đè nén suy nghĩ không an phận của mình, muốn đẩy nàng ra, nào ngờ nghe thấy nàng mềm nhũn mà gọi anh một tiếng “Tỷ phu”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.