Tình Dung Xuân Sam Mỏng

Chương 23: Chương 23: Nghi hoặc




ED: Han

“.....Trong lòng Bệ Hạ có phải còn trách ta hay không?”

Lan Húc vừa mới đi gần đến cửa Ngự thư phòng liền đột ngột nghe được một câu như vậy truyền ra, trong lòng lộp bộp một tiếng.

Mới vừa rồi cung nhân hầu hạ ngoài điện nói cho nàng biết Thục Quý Thái phi vừa mới cầu kiến, trước mắt đang ở bên trong cùng Bệ Hạ bàn chuyện, bản thân nàng liền thấy có chút kỳ quái, Thục Quý Thái phi tự nhiên chủ động xuất hiện ở trước mặt Tề Trạm, điều này cũng thật là hiếm thấy.

Lại nói, nàng tiến cung cũng không lâu, nhưng tổng cảm thấy quan hệ giữa Tề Trạm cùng Thục Quý Thái phi vô cùng kỳ quái. Tề Trạm ngoại trừ Lan Húc thì đối đãi với người bên ngoài phần lớn là nhàn nhạt không có biểu tình gì, nhưng Lan Húc cùng hắn ngày đêm chung đụng, tất nhiên là có thể ở loại biểu cảm ít biến hóa kia phân rõ được hắn hỉ nộ ái ố. Thục Quý Thái phi, lại là một người khiến Lan Húc nghi hoặc.

Tề Trạm tựa hồ không muốn cùng Thái phi tiếp xúc, có một loại cố tình xa cách. Nhưng nếu nói Tề Trạm ghét Thái phi, thì cũng không phải, từ việc phong hào phẩm vị là có thể thấy, Tề Trạm cho Thái phi sự tôn vinh khác với những người khác. Thời điểm Tiên đế còn tại vị, ba vị phi tần có địa vị tối cao trong hậu cung là Thục phi, Lệ phi, An phi, thế nhưng đến thời điểm sau khi Tề Trạm đăng cơ thì hai vị kia cũng chỉ dựa theo quy củ cũ mà thăng lên Thái phi chi vị, chỉ riêng có Thục phi là trở thành Thục Quý Thái phi. Lấy tính cách của Tề Trạm, muốn hắn ban vinh quang đặc biệt cho một người mà hắn ghét, Lan Húc cảm thấy là không có khả năng.

Mâu thuẫn kỳ quái này rốt cuộc là gì? Mấy ngày nay cũng không phát sinh sự tình nào đặc biệt, nàng cũng chẳng thể mở miệng ra hỏi, đây hết thảy chỉ là cảm giác của nàng mà thôi.

Đương lúc nàng miên man suy nghĩ, cửa điện “kẽo kẹt” một tiếng mở ra, một phụ nhân mặc cung trang ưu nhã bước ra.

“Gặp qua Hoàng hậu nương nương.” Thục Quý Thái phi nhìn thấy Lan Húc đứng ở cửa liền hành lễ.

Lan Húc vội đỡ lấy người bà: “Thục Quý Thái phi không cần đa lễ.”

Nàng lại thoáng đánh giá một chút người trước mặt, Thục Quý Thái phi trước nay ăn mặc phi thường tố nhã, không yêu thích màu sắc lòe loẹt, cho người ta cảm giác hiền hòa điệu thấp. Lúc này không biết vì sao khóe mắt bà có chút ửng đỏ, lúc nói chuyện âm thanh cũng không ổn định. Lan Húc cùng bà hàn huyên vài câu, bà liền hành lễ cáo lui rời đi.

Áp xuống nghi ngờ trong lòng, Lan Húc đứng đó một lúc lâu, sau mới bước chân nhẹ nhàng, chậm chạp tiến vào cửa.

Thân thể Tề Trạm hơi nghiêng dựa vào tay vịn long ỷ, ngón tay nhè nhẹ xoa bóp ấn đường. Đây là biểu hiện khi hắn phiền lòng. Hắn thấy nàng tiến vào, mở rộng cánh tay chờ nàng. Lan Húc bước nhanh đi qua, ngồi ở trên đùi hắn. Hắn đem đầu cúi tới dựa vào trước ngực mềm mại của nàng, mắt nhắm lại như đang nghỉ ngơi.

Lan Húc không dùng huân hương, nhưng trên người nàng luôn có loại hương vị ngọt ngào ấm áp, Tề Trạm thực thích. Ở trên giường kích tình, ở dưới giường có thể trấn an nhân tâm, mùi thơm cơ thể của nữ nhi hài thật là mê người. Lan Húc cũng không nói lời nào, dùng hai đầu ngón tay nhẹ nhàng mà xoa ấn huyệt thái dương cho hắn, không khí an tĩnh hài hòa.

“Tìm ta có việc?” Sau một lúc lâu, hắn ngẩng đầu lên, sờ sờ tóc nàng. Lan Húc cố ý trầm ngâm một chút, kiều tiếu mà liếc hắn: “Quả thật là thiếp đã nghĩ ra cái cớ tốt nhất rồi mới lại đây, nhưng chủ yếu là vì nhớ chàng thôi.”

Tề Trạm cười ha hả, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ đáng yêu của nàng: “Thật là kẻ dở hơi.”

Xem ra tâm tình hắn đã tốt lên, Lan Húc vì thế cũng cười theo.(Han)

“Để ta nghe một chút cái cớ của nàng.” Hắn hôn lên môi nàng.

Nàng đưa tay ôm cổ hắn: “Thiếp muốn ở trong cung làm một yến hội thưởng cúc, thỉnh các mệnh phụ phu nhân tới tụ họp một lần.”

Đây cũng là một phương thức để hoàng gia biểu hiện sự thân cận với nhóm đại thần, công tôn, quý tộc, những người có thể được tham dự yến hội đều sẽ thấy vinh quang. Tề Trạm gật gật đầu: “Chính nàng tự xem rồi làm đi, nếu là lần đầu thấy không quen thì chỉ tổ chức nhỏ thôi, đừng làm bản thân mệt mỏi.”

Lan Húc ngoan ngoãn gật đầu: “Thiếp không sợ nha, nếu phá hỏng không phải còn có chàng sao.”

Tề Trạm điểm điểm cái mũi nàng: “Nghịch ngợm“. Kỳ thật hắn không quá lo lắng về nàng, vật nhỏ này tuy rằng tính tình lười nhác, nhưng bản thân nàng khá thông minh, nếu mọi việc nàng đều dụng tâm đi làm thì sẽ ổn thỏa. Mặc dù khi ấy Phụ hoàng không quá hài lòng việc hắn cưới tiểu cô nương như vậy, nhưng vẫn không thể không khen nàng một câu “Nhanh nhạy thông thấu“. Tuổi còn nhỏ thì đã sao, cưới về rồi nuôi cẩn thận là được, còn Lan Húc thì không thể thay thế. Bọn họ như bây giờ đã là vô cùng tốt, hắn rất thỏa mãn.

“Mới vừa rồi ở cửa thiếp nhìn thấy Thục Quý Thái phi.” Lan Húc làm như tùy ý mà mở miệng.

Ý cười của Tề Trạm hòa hoãn xuống, nhưng thanh âm vẫn thực bình tĩnh: “Lúc đầu tưởng rằng Đoan Vương sẽ thành thân, về sau lại đột nhiên muốn rời đi, bà ấy nhờ ta đi khuyên hắn.”

Vậy câu nói bà ấy hỏi chàng có phải còn trách bà ấy thì rốt cuộc là ý tứ gì? Lan Húc không dám mở miệng hỏi, vì nàng nghe ra được Tề Trạm lại bắt đầu buồn bực.

“Ai có chí nấy, Đoan Vương điện hạ gửi gắm tình cảm nơi sơn thủy là lựa chọn của hắn, thượng kinh tuy phồn hoa nhưng không phải ai ai cũng yêu thích. Kêu hắn nói chuyện cùng Thục Quý Thái phi cho tốt, bà ấy tự nhiên sẽ hiểu.” Lan Húc nhẹ giọng an ủi hắn.

“Ân.” Tề Trạm đem nàng ôm chặt, nhắm mắt lại, chỉ đáp một tiếng như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.