ED: Han
Hôm qua trận tuyết đầu mùa của năm nay rơi, nơi nơi đều là một mảnh trắng phau. Lan Húc ngồi trong kiệu ấm vén mành kiệu thật dày lên, lặng lẽ nhìn ra bên ngoài, nhưng cũng không nhìn được cái gì. Nơi này nàng chưa từng tới trước đó, đường đi thế nào đều không biết, vì thế lại buông mành ngồi im. Nàng nghĩ đến sắp được nhìn thấy người kia, trong lòng ngọt ngào, nhẹ nhàng vặn xoắn ngón tay chính mình.
Qua không bao lâu cỗ kiệu ngừng lại, thái giám dẫn đường đỡ nàng xuống dưới, nàng khẽ gật đầu: “Làm phiền công công.” Trên người nàng khoác kiện áo choàng lụa đỏ thẫm thêu hoa, cổ áo gắn một vòng lông chồn tuyết bạch nhung, xuất hiện tại nơi tuyết trắng ngập trời này, cả người nhìn qua vừa có tinh thần lại hoạt bát.
Mới vừa chạm đất, người bên cạnh liền đưa qua một lò sưởi cầm tay: “Thỉnh Lan tiểu thư giữ ấm.” Nàng vừa thấy liền nhấp miệng cười rộ lên, lò sưởi rực rỡ ánh vàng này đại khái chỉ lớn bằng bàn tay nàng, vừa vặn có thể nắm bỏ vào tay áo, trên nóc lò còn được khảm mấy viên hồng ngọc, chỉ có Tề Trạm mới chuyên môn cho người dự bị loại đồ vật với kích cỡ thích hợp cho nàng dùng này. Ngựa thuần Tây Vực tính tình dịu ngoan, nghiên mực,...mọi thứ đều là hắn tốn tâm tư đi làm.
Lúc này đại môn đối diện hơi mở ra, Tề Trạm đi nhanh về phía nàng, dắt tay nàng một đường đưa tới noãn các.
“Có lạnh không?” Hắn để nàng ngồi ở trên ghế, đưa cho nàng uống một tách trà nóng, lại dùng lòng bàn tay ấm áp vuốt ve tay nàng.
Lan Húc có chút đỏ mặt, vừa rồi nhiều người như vậy hắn còn dám lôi kéo nàng, làm người ta thật ngại ngùng: “Không lạnh, xe ngựa và cỗ kiệu đều rất ấm, bọn hạ nhân chiếu cố ta thực thỏa đáng.”
Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ oánh bạch của nàng lộ ra một mảng nhỏ đỏ ửng, tựa như quả anh đào chín mọng, làm hắn chỉ muốn nhào tới ôm lấy, cắn một ngụm. Hắn chỉ lo quá đường đột sẽ làm nàng sợ, nên đành đem ý niệm đang sinh sôi trong đầu ngăn chặn.
Hai người yên lặng nhìn nhau một lúc lâu, khuôn mặt nhỏ của Lan Húc càng thêm nóng bừng, tùy tiện chuyển đề tài: “Mới vừa rồi vị công công đưa ta tới đây nói nơi này là Tây Uyển, sao chúng ta lại đến nơi này?”
Tề Trạm lại cầm tay nàng, ánh mắt vô cùng nghiêm túc: “Ta muốn cùng nàng nói chuyện này.”
“Ân?” Lan Húc cũng nhìn hắn, chờ hắn nói.
“Tây Uyển là biệt cung của Phụ hoàng, ông ấy muốn gặp nàng.” Tiếng nói trầm thấp nhu hòa của Tề Trạm lúc này lại giống như một đạo tiếng sấm, đem đầu óc Lan Húc đánh đến trống rỗng.
Hắn thấy nàng như chim cút bị cầu tuyết đập đến choáng váng, hai mắt mở to ngơ ngác, không hề có phản ứng, vừa buồn cười lại đau lòng: “Không có việc gì đâu, Phụ hoàng nghe ta nhắc tới nàng, muốn cùng nàng tâm sự, không hề có ý tức khác.”
“Ta....Ta hoàn toàn không có chút chuẩn bị nào nha.....Bệ Hạ thích cái gì? Ta có thể làm một chút, người chắc sẽ cao hứng?”
Lan Húc phục hồi tinh thần, vừa hoảng lại gấp, còn có, xiêm y và kiểu trang điểm hôm nay cũng không biết có thích hợp không,..mỗi lần đi gặp Tề Trạm nàng đều lựa đồ có chút rực rỡ tươi đẹp, vạn nhất Bệ Hạ lại thích người ăn mặc đoan trang hiền thục thì phải làm sao?
“Đừng hoảng hốt, đừng hoảng hốt, ngày thường ở trước mặt trưởng bối nói chuyện thế nào thì giờ cùng Phụ hoàng nói thế ấy là được, ta đã cùng người nói chuyện rồi. Ông ấy nhất định sẽ thích nàng.” Tề Trạm đè lại bả vai nàng trấn an.
Lan Húc thật ra không thực sự hiểu rõ cái gì gọi là “Ta đã cùng người nói tốt”, nhưng nàng vẫn hít sâu vài cái, chậm rãi bình tĩnh lại, được tới đâu hay tới đó vậy, coi như là gặp một trưởng bối thôi.
Ừm! Chớ sợ chớ sợ. Lan Húc bị Tề Trạm nắm tay đi ra ngoài, trong lòng yên lặng tự cổ vũ chính mình.
----------------------------------
Đi bộ ước chừng nửa nén nhang, bọn họ đi đến trước cửa một chính điện, liền có cung nhân thủ vệ đi vào thông truyền, lát sau trở về cung kính mà đáp lời: “Điện hạ, Bệ hạ bảo nô tài đưa Lan tiểu thư đi vào.”
Tề Trạm cúi đầu nhìn nàng, nàng cũng vừa lúc quay đầu bắt gặp tầm mắt hắn, sự ăn ý của hai người làm lòng nàng có chút ngọt ngào. Nàng thấy được Tề Trạm đang dùng ánh mắt dò hỏi nàng “Có muốn ta đi vào cùng không?”, nàng nhìn lại hắn, chớp chớp mắt “tự ta có thể“. Xấu tức phụ* chung quy vẫn phải ra mắt cha mẹ chồng không phải sao, ai nha nha, ta đây là đang suy nghĩ vớ vẩn cái gì nha. Lan Húc bị ý nghĩ của chính mình làm cho nóng mặt.
(*xấu tức phu: con dâu xấu)
Lan Húc đi vào chính điện, cung nhân lại tiếp tục dẫn nàng hướng trắc điện đi tới, không bao lâu bọn họ liền dừng ở trước một cánh cửa khác, nàng đánh giá một chút tấm biển treo trước điện, suy đoán nơi này đại khái là thư phòng gì đó. Xem ra xác thực là không phải chính thức yết kiến gì cả, trong lòng nàng cũng cảm thấy kiên định hơn nhiều.
Nàng đi vào, bên trong đốt huân hương, mùi hương có chút thực u tịnh, đại khái là hương an thần. Hoàng đế một thân thường phục ngồi ở ghế thái sư lẳng lặng nhìn nàng. Lan Húc quỳ xuống làm một cái đại lễ, Hoàng đế liền cho người đem nàng nâng dậy, ban cho ghế ngồi, Lan Húc lại hành lễ tạ ơn.
Hoàng đế từ lúc nàng tiến vào vẫn luôn đánh giá nàng, dáng đi đoan chính, lễ nghĩa chu toàn, biểu tình đúng mực, xác thực là nữ nhi do đại gia tộc giáo dưỡng ra, Hoàng đế trong lòng cũng yên tâm vài phần.
“Thái tử thường xuyên nhắc đến ngươi với Trẫm, hắn nói ngươi là nữ nhi của Thành Quốc công, nhưng Trẫm vẫn chưa biết tên ngươi.” Ngữ khí Hoàng đế rất ôn hòa, nhưng thanh âm nặng nề, có vẻ khí lực không đủ.
“Hồi bẩm Bệ hạ, thần nữ họ Lan, tự là Húc.” Lan Húc ổn định tâm thần, cúi đầu trả lời, cũng không dám nhìn thẳng Hoàng đế.
“Chớ có câu nệ, ngẩng đầu lên nói chuyện. Chúng ta chỉ tùy tiện tâm sự, cũng không cần hồi bẩm nhiều.” Hoàng đế tùy ý mà xua xua tay, lại hỏi: “Tên này là ai đặt, có ngụ ý gì?”
Lan Húc nghe vậy ngẩng đầu, hai mắt lướt nhanh qua đánh giá Hoàng đế. Sắc mặt hắn xám trắng, dưới mắt có quầng thâm nhàn nhạt, hình dáng ngũ quan rất giống Tề Trạm, đặc biệt là mặt mày kia, đều thâm thúy như nhau. Chỉ là trên người Hoàng đế mang theo loại bình thản của năm tháng, trên người Tề Trạm lại có nhuệ khí, so với Hoàng đế ở trước mắt càng nhiều hơn.
Cái liếc mắt này làm Lan Húc sinh ra một cảm giác quen thuộc, sự thấp thỏm trong lòng nàng cũng chân chính bình ổn xuống.
“Thưa Bệ hạ, tên này là tổ phụ của thần nữ đặt cho, nghe mẫu thân nói rằng, thần sinh ra vào đầu mùa xuân, ngày đó ánh nắng ấm áp chan hòa, cho nên liền lấy một chữ Húc làm tự.”
“Ý tứ này rất hay, vừa nghe liền có tinh thần.” Hoàng đế gật gật đầu, lời nói lại đình trệ một chút, tay ôm ngực, như là đang chống đỡ từng cơn đau.
Lan Húc có điểm lo lắng, muốn mở miệng hỏi ông xem có muốn gọi người hay không. Hoàng đế nhìn ra ý đồ của nàng, giơ tay ngăn trở, sau một lát lại ngồi ngay ngắn, như là chưa hề phát sinh chuyện gì, chỉ là thanh âm có chút khó nhọc.
“Ngươi và Thái tử quen nhau như thế nào?” Hoàng đế lại tiếp tục hỏi.
“Thần là ở quý phủ của Cảnh Bình công chúa nhìn thấy Thái tử điện hạ, ngày ấy chính là hôm đầy tháng của Chính Phùng tiểu quận chúa, thần được mẫu thân mang theo tham yến.” Kỳ thật bọn họ đã sớm gặp qua trước đó, nhưng tình huống khi ấy có chút mất mặt, nói ra thì không tốt lắm. Hơn nữa khi đó bọn họ cũng không biết thân phận của đối phương, nên cũng không thể nói là nhận thức nhau đi. Lan Húc yên lặng ở trong lòng tự giải vây cho chính mình, Bệ hạ hẳn là cũng chỉ tùy tiện hỏi.
“Ừm....” Hoàng đế nghĩ nghĩ lại mở miệng nói: “Ngươi đọc qua những sách gì? Ngày thường lấy cái gì tiêu khiển?”
Lan Húc nghe xong có chút rối rắm, chẳng nhẽ muốn nàng nói đến mấy loại sách như Nữ châm, Nữ giới? Nhưng vấn đề là nàng không nghiêm túc đọc mấy sách đó a, vạn nhất Bệ Hạ muốn kiểm tra không phải là sẽ lộ sao? Cảm giác nói thật có vẻ vẫn tốt hơn. “Sách thần đọc đều lấy từ Thư phòng của phụ thân cùng huynh trưởng, phần nhiều là kinh sử văn chương, cũng có cả sách cổ về thi họa. Ngày thường thần có họa chút tranh, hoặc là cùng phụ thân chơi cờ.”
Hoàng đế có chút buồn cười, tiểu cô nương này thật ra có vẻ thú vị, không đi thi Trạng Nguyên nhưng lại đọc cái gì mà kinh sử văn chương? Hoàng đế có chút hài hước mà mở miệng:
“Những thứ ngươi thích thật đặc biệt.”
Lan Húc có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn nghiêm túc đáp: “Phụ thân thần nói, nghiên cứu học vấn phải thật kiên định, nếu có thể thông hiểu đạo lý trí tuệ của các bậc thánh hiền, từ đó suy một ra ba thì nhất định sẽ lợi thân, thần tuy ngộ tính thường thường, nhưng có thể từ giữa các đạo lý đó lĩnh hội được chút chút cũng là tốt rồi.”
Hoàng đế cảm thấy chính mình bị nàng thuyết phục, một hài tử giản dị như này,..... hẳn là ông nên tin tưởng nhi tử của mình, người mà Thái tử coi trọng nhất định là không lầm, điểm duy nhất khiến ông băn khoăn chính là tuổi nàng còn nhỏ.
--------------------------
Qua một lúc lâu Tề Trạm mới nhìn thấy Lan Húc đi ra, hắn tiến tới cầm tay nàng, thấp giọng hỏi: “Nàng vẫn ổn chứ?”
Lan Húc nhìn hắn cười cười, gật đầu: “ Bệ hạ thưởng cho ta cái này.” Nàng đem đồ vật từ tay áo lấy ra cho hắn xem, đó là một khối ngọc bội hoa văn long li dương chi bạch ngọc, nằm ở trong lòng bàn tay nàng lẳng lặng mà lóe ra ánh sáng oánh nhuận.
Tề Trạm vừa thấy liền mỉm cười, nụ cười tươi như gió xuân phất vào mặt, Lan Húc nhìn có chút mê mẩn.
“Nàng về chỗ trước đó chờ ta.” Hắn sờ sờ tóc nàng, xoay người bước vào cửa.
Lan Húc ngồi chờ ở noãn các không bao lâu thì Tề Trạm trở lại. Hắn dùng một loại biểu tình ôn nhu mà trước đây nàng chưa từng gặp nhìn nàng: “Ta đã nói Phụ hoàng nhất định sẽ thích nàng.”
Nàng bị hắn nhìn đến có điểm ngượng ngùng, kỳ thật nàng được khích lệ cũng rất cao hứng, nàng nhìn ra được, Tề Trạm thực tôn kính Phụ hoàng hắn. Vừa rồi Bệ hạ muốn nàng bồi ông ấy chơi cờ, nhưng rất nhanh nàng liền nhận ra thân thể người không thể ngồi lâu, liền bất động thanh sắc mà đi sai một nước cờ, khiến chính mình bị thua. Nàng nghĩ dù Hoàng đế không cao hứng cũng không thể để ông ấy mệt nhọc như vậy, khả năng là Tề Trạm cũng sẽ lo lắng. Thế nhưng, Hoàng đế không những không mất hứng, mà ngược lại còn thưởng cho nàng một miếng ngọc bội.
“Thân thể Bệ Hạ.......” Lan Húc chần chờ mãi mới mở miệng, lại không biết phải tiếp tục hỏi thế nào.
Sự thật có chút quá mức rõ ràng, Hoàng đế bệnh triền miên trên giường đã lâu, ở tại Tây Uyển tĩnh dưỡng, bằng không cũng sẽ không đem quốc sự đều giao cho Hoàng Thái tử năm ấy mới mười sáu tuổi xử lý. Hiện giờ hắn đã hai mươi tuổi, toàn bộ Kinh thành đều biết, Hoàng Thái tử Tề Trạm mới chân chính là trung tâm quyền lực của Đại Chu.
Trong lòng Tề Trạm dâng lên một cỗ đau lòng, thân thể Phụ hoàng như thế nào hắn đều biết rõ, chỉ là hắn không chịu tiếp nhận sự thật mà thôi. Nhưng so với hắn, Phụ hoàng lại càng thông thấu hơn, người nói: “A Trạm, con và ta đều biết, vạn thọ vô cương bất quá cũng chỉ là một câu nói. Thân thể phàm thai chung quy không thể nghịch thiên sửa mệnh, đến thời điểm sẽ phải quay về với cát bụi. Mẫu hậu con đi sớm, hiện giờ Phụ hoàng con cũng sắp...... Con đem cô nương kia đến cho Phụ hoàng nhìn xem, nếu tính tình phù hợp, thì từ nay về sau nàng liền bồi con.”
Hắn áp xuống trận chua xót trong lòng, đứng lên ôm lấy Lan Húc.
Lan Húc cảm thấy mình đã hỏi điều không nên hỏi, liền ôm chặt eo hắn, lại không biết phải an ủi ra sao.
Thật lâu sau, Tề Trạm bình tĩnh lại. Đôi tay hắn đem tay Lan Húc nắm chặt, biểu tình xưa nay chưa từng nghiêm túc đến thế: “Lan Húc, ta hỏi nàng một chuyện, nàng xuy xét cẩn thận rồi đáp lại ta.”
“Được.” Lan Húc gật gật đầu, lại không biết hắn rốt cuộc có cái gì muốn nói, biểu tình cũng thoáng nghiêm túc theo.
“Nàng có nguyện ý gả cho ta làm Thái tử phi không?”
Lan Húc không kịp phòng ngừa đột nhiên bị đạo sấm sét thứ hai trong ngày dọa tới rồi, lúc này đây so với lần đầu tiên càng khiến nàng trở tay không kịp.
Hắn nói cái gì? Nguyện ý gả cho hắn sao?
Đây là vấn đề nàng còn chưa kịp suy xét tới, nàng thật vất vả mới thuyết phục được phụ mẫu không ngăn cản nàng và Tề Trạm qua lại, cao hứng còn chưa được mấy ngày đâu. Tuy rằng nữ nhi hài mười ba tuổi là có thể nghị hôn, nhưng nếu đi hỏi phụ mẫu nàng, bọn họ khẳng định là cảm thấy muốn nàng ở nhà lưu lại đến mười bảy, mười tám tuổi đều không ngại nhiều nha.
Tề trạm biết nàng bị kinh hách, hắn cũng biết rõ yêu cầu này thực làm người ta khó khăn, một nhà Thành Quốc Công phủ đem nàng xem như châu bảo, nếu không phải Phụ hoàng.........Chính hắn kỳ thật là nguyện ý chờ.
Hắn ôm lấy mặt nàng: “Nàng cứ nghĩ cho kỹ, ta không bắt nàng phải trả lời luôn lúc này.”
Lan Húc từ trạng thái si ngốc phục hồi lại tinh thần, hơi ngơ ngác gật đầu. Tề Trạm cảm thấy chính mình có rất nhiều tình cảm muốn nói hết với nàng, nhưng lại không biết phải biểu đạt thế nào, hắn nghĩ nghĩ rồi mở miệng: “Lan Húc, ta từ nhỏ đã bị bồi dưỡng như trữ quân*, ta có rất nhiều việc cần hoàn thành, tình yêu nam nữ căn bản không ở trong phạm vi suy xét của ta, nếu khi đó ở trên núi ta không nhìn thấy nàng, rất có thể, đến thời điểm thích hợp ta sẽ liền dựa theo tiêu chuẩn của mẫu nghi thiên hạ tương lai mà chọn lấy một chính thê. Nhưng cố tình ông trời đã cho ta gặp nàng. Lan Húc, việc một người thật lòng khát vọng thứ gì đó quả thật là tốt đẹp, mặc kệ nàng muốn ta chờ bao lâu ta đều sẽ chờ.”
(*trữ quân: người được xác định sẵn làm hoàng đế)
Nước mắt Lan Húc “ba” một tiếng liền chảy xuống, nàng đánh một quyền vào bả vai hắn, có chút nghẹn ngào mà trách hắn: “Chàng đừng làm ta khóc.”
“Đừng khóc, là ta không tốt.” Hắn đầy yêu thương mà nhẹ lau đi nước mắt nàng, thấp giọng xin lỗi.
-----------------------------------
Xe ngựa dừng ở sau hẻm Thành Quốc Công phủ, trải qua mấy cuộc đại cải tạo phủ đệ Lan gia rất lớn, mấy ngôi nhà liền nhau ở ngõ nhỏ lần lượt bị mua lại sửa thành vườn, cho nên nơi này cũng chỉ có một nhà bọn họ.
Tuyết lại bắt đầu rơi, Tề Trạm đem Lan Húc đang nhắm mắt dưỡng thần trong lồng ngực đánh thức: “Tới rồi.”
Lan Húc nhìn bên ngoài xe ngựa, tinh tế dặn dò hắn: “Tuyết rơi đường trơn, bảo bọn họ trên đường đi chậm một chút.”
“Được, ta đi rồi, có việc gì thì nhớ viết thư cho ta.” Tề Trạm xoa nhẹ tóc nàng.
Tề Trạm xuống xe trước, hắn lẳng lặng mà nhìn nàng một lúc, nói một câu: “Húc Nhi, nếu nàng nguyện ý vào cung cùng ta, ta nhất định sẽ thật cao hứng.”
Chỉ một câu như vậy, đôi mắt Lan Húc lại có chút ướt. Nàng đứng ở cạnh cửa nhìn theo hắn, hắn bung dù, từng bước đạp lên tuyết phủ đường đá đi về phía đầu ngõ.
Tuyết rơi càng nhiều, bóng dáng hắn dần dần có chút mơ hồ rồi biến mất nơi hẻm nhỏ uốn lượn, Lan Húc nhìn thân ảnh độc hành của hắn, trong lòng nhớ tới nàng từng trộm nghe được lời phụ thân ngầm đánh giá Tề Trạm: “......Bệ Hạ đã sớm muốn thoái vị, nhưng Thái tử điện hạ không đồng ý, người hắn phái ra tìm thần y cứ từng đám lại từng đám, ở Tây Uyển cùng Hoàng cung hai đầu bôn ba....Điện hạ có tâm tính như thế, sinh ra ở hoàng gia là cực kỳ khó có được.”
Mới năm nào, hắn chỉ có một mình, dùng bả vai non nớt bắt đầu gánh vác trọng trách quốc gia, từ một thiếu niên trưởng thành thành một nam nhân đỉnh thiên lập địa. Thế nhưng, hắn là cỡ nào cô độc, lại không ai có thể hiểu.
Chúng ta đã bỏ lỡ những tháng ngày trước đó, chẳng nhẽ sau này còn muốn tiếp tục bỏ qua sao?
Phụ thân cùng mẫu thân yêu thương nâng đỡ lẫn nhau, bọn họ còn có ca ca chiếu cố, sẽ tốt thôi. Trong lòng Lan Húc bốc lên một trận nhiệt nóng, nàng muốn giữ hắn lại, cho hắn biết nội tâm nàng có bao tình cảm dành cho hắn, hiện tại nhất định phải nói cho hắn.......
Tề Trạm nghe được phía sau có âm thanh chạy vội, có chút giật mình, ngay khi hắn xoay người, một tiểu thân ảnh màu đỏ liền bổ nhào vào trong lòng hắn.
Lan Húc ôm chặt lấy eo Tề Trạm, ở trong lòng hắn vội vàng thở dốc: “Ta nguyện ý....Ta nguyện ý gả cho chàng!”
Tề Trạm phảng phất như nghe được thanh âm động lòng người nhất thế gian, hắn nhắm mắt lại, đem cằm nhẹ nhàng tựa ở trên đỉnh đầu nàng, có nàng hắn liền viên mãn, tiểu cô nương của hắn.
“Mùa xuân sang năm, ta liền tới cưới nàng.”
“ Được.”
Tuyết rơi dừng ở bên ngoài dù bọn họ, yên tĩnh không tiếng động, Lan Húc chỉ cảm thấy quanh thân ấm áp hòa hợp.
Han: Chương này dài phát khóc a TT-TT....