Sáng ngày hôm sau, tại cổng chính của thành chủ Tây Kỳ.
-Ngươi phải về sao, không ở lại thêm vài hôm nữa, ta vẫn muốn say một trận nữa với ngươi.
Cơ Xương tỏ ra tiếc nuối nói.
-Chúng ta còn nhiều dịp có thể gặp lại mà, ta đi cũng lâu rồi, mọi việc trong Triều Ca còn cần ta về xử lí.
Hoàng Minh cười trừ đáp. Lão tửu quỷ này còn định chuốc say hắn tới bao giờ đây.
-Ta cũng đã quá già rồi, không biết còn có thể gặp lại ngươi hay không nữa.
Cơ Xương nhìn xa xăm nói.
-Cơ thúc thúc quá lời rồi, ta trông người vẫn còn tráng kiện, tinh thần
minh mẫn như một trung niên, làm sao có thể nói là già được kia chứ.
-Ha ha, công phu mồm mép của ngươi ngày càng điêu luyện đấy. Ngươi nói
đúng, ta còn phải sống thêm vài chục năm nữa để còn có thể bế hài tử của ngươi a.
Cơ Xương vỗ vai Hoàng Minh cười đáp. Ánh mắt của ông
liếc nhìn sang Thạch Cơ đang ngồi trên lưng ngựa cách đó không xa. Cô
nương kia mặc dù bên ngoài cao ngạo, ngang tàng không xem ai ra gì nhưng không hiểu sao trước mặt Hoàng Minh lại khác, quả thực nhìn hai người
này rất xứng là anh hùng và mĩ nhân.
Hoàng Minh làm sao không
nhìn ra ánh mắt đầy thâm ý của Cơ Xương. Mồ hôi trên người hắn ứa ra,
đưa mắt lén nhìn về phía Thạch Cơ, thấy nàng có vẻ như không để ý tới
bên này mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù nói nếu như có một lão bà
xinh đẹp tuyệt thế như Thạch Cơ là một diễm phúc cực lớn nhưng Hoàng
Minh vẫn chưa dại gì mà đánh chủ ý với nàng.
-Cơ thúc, Cơ Phát hắn vẫn chưa khỏi hẳn hay sao?
Không thấy Cơ Phát tới, Hoàng Minh có chút chột dạ nói.
-Thuốc của người cho rất tốt, hiện giờ thương thế của nó đã khỏi hẳn, chỉ bảo
là muốn chuyên tâm đọc sách nên không tới đây mà thôi. Nó vẫn còn trẻ,
ngươi đừng nên chấp nhất.
Cơ Xương lắc đầu thở dài. Việc Cơ Phát
không ra tiễn Hoàng Minh ông có thể hiểu một phần nguyên do, nhưng có lẽ vị Thạch Cô nương kia mới là vấn đề chính. Trưởng tử Bá Ấp Khảo không
muốn ganh đua kế thừa, bây giờ ông đều đặt cả hi vọng vào Cơ Phát nhưng
từ những biểu hiện của hắn lại khiến cho ông có đôi chút thất vọng.
-Một phần đều là do lỗi của ta, đệ ấy không lên tiếng thì thôi ta làm sao có thể nói gì được kia chứ. Bá phụ cũng đừng quá lo lắng, ta tin một ngày
nào đó hắn sẽ làm bá phụ hài lòng.
Hoàng Minh mỉm cười an ủi Cơ
Xương. Hắn cũng hiểu, ở cái tuổi này của ông cũng chỉ mong muốn có một
người kế thừa hương khói của tổ tiên mà thôi.
-Phải chi hắn có thể học hỏi ít nhiều điều từ ngươi.
Cơ Xương vuốt chòm râu trầm ngâm. Trong thâm tâm ông đang mong rằng Hoàng
Minh không phải là đệ tử của Kiếm Tu, nếu như vậy ông có thể thu nhận
hắn làm nghĩa tử, có một người như hắn ở bên, nhất định Phát nhi sẽ trở
thành một quân vương người người kính ngưỡng. Nhưng ông nhìn lại thì
thấy điều đó thật xa vời, hắn hiện giờ là quốc sư Đại Thương, hơn nữa
quan hệ của hắn với Phát nhi có vẻ không được tốt cho lắm.
-Cũng không còn sớm nữa, ta phải lên đường rồi. Cơ thúc, mọi người, hẹn ngày tái ngộ.
Hoàng Minh ôm quyền hướng mấy người Cơ Xương cúi chào.
-Được rồi, ngươi đi đường cẩn thận. Nếu có thời gian hãy ghé thăm ta một
chút, lão già này luôn chờ để uống rượu với ngươi. Mà nhớ đừng quên rượu của ta đấy.
Cơ Xương vỗ vai Hoàng Minh cười lớn.
-Được, ta nhất định sẽ gởi thật nhiều cho thúc, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
Hoàng Minh sảng khoái nói. Hắn cáo biệt mọi người rồi lên ngựa cùng Thạch Cơ rời đi.
Nhìn bóng lưng của Hoàng Minh, cùng Thạch Cơ, Cơ Phát trên tường thành khẽ siết chặt bàn tay.
-Tần Hoàng Minh, một ngày nào đó ngươi sẽ phải hối hận.
Cùng lúc đó ở Triều Ca, có một người cũng đang nguyền rủa Hoàng Minh.
-Tên sư đệ chết tiệt kia còn muốn rong chơi tới bao giờ nữa đây, nhiều việc chết ta rồi.
Tử Tân ngồi trên bàn phê duyệt tấu chương than vãn. Mọi lúc có Hoàng Minh thì công việc của hắn cũng bớt đi rất nhiều.
-Chàng còn nói nữa, không phải chàng cũng vừa rồi cũng biệt tích hơn hai tháng trời hay sao? Đệ ấy chỉ mới đi có vài ngày thôi mà chàng đã than vãn
rồi.
Dương Cửu ở một bên giúp hắn phê duyệt tấu chương mỉm cười
nói. Thời gian gần đây nàng đều ở bên học hỏi để giúp hắn, bây giờ nàng
cảm thấy rất vui vì đã có thể san sẻ bớt một chút gánh nặng cho hắn
rồi.
-Là thân bất do kỉ mà thôi, đâu phải ta muốn kia chứ. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, mấy hôm nay đều là nhờ bảo bối nàng giúp ta,
mau lại đây để phu quân ta yêu thương một cái nào.
Tử Tân cười đê tiện kéo Dương Cửu vào lòng hắn.
-Phu quân đừng làm loạn, ngộ nhỡ có người thấy được thì còn ra thể thống gì.
Bị Tử Tân tóm lấy, Dương Cửu cảm thấy cả người nóng lên, bất giác nàng có
chút phản kháng, nhưng bị hắn ôm trọn trong lòng, nàng cũng đành nhu
thuận ngồi yên.
-Ai thấy thì sao, dù sao cũng chẳng có ai cả gan quấy rầy ta và nàng đâu. Nếu có ai dám, ta liền chém đầu thị uy.
Tử Tân cợt nhả nói. Hắn đưa tay vuốt ve gò má ửng hồng của Dương Cửu, đúng lúc ấy có một tiếng nói vang lên.
-Phu quân a, nói như vậy là đầu ta không thể giữ được rồi.
Tử Tân và Dương Cửu hướng mắt về phía trước, liền thấy Khương Văn Sắc đang tay bê hai chén canh vào bên trong, trên miệng đang nở một nụ cười.
-Làm sao ta có thể chém nàng được chứ. Văn Sắc, mau tới đây này.
Dương Cửu thấy Khương Văn Sắc tới lập tức cuống cuồng muốn thoát
khỏi người Tử Tân, nhưng bất kể nàng làm gì hắn cũng ôm chặt
lấy nàng.
-Chào tỉ tỉ…
Dương Cửu muốn trốn vào
nơi nào đó để tránh ánh mắt của Khương Văn Sắc nhưng nàng không thể thoát được nên đành phải dùng cánh tay áo che đi khuôn mặt đang xấu hổ cùng cực của mình. Nàng ấp úng lên tiếng như vừa bị bắt gian.
-Chàng đó, cả ngày chỉ biết bắt nạt muội ấy mà thôi.
Khương Văn Sắc đặt khay đựng hai chén canh lên bàn nói.
-Văn Sắc của ta là đang ghen hay sao?
Tử Tân tiếu ý nói. Hắn đưa tay kéo Khương Văn Sắc vào lòng. Bây
giờ hắn đang trái ôm phải ấp cả Khương Văn Sắc và Dương Cửu.
-Chàng là thiên tử Đại Thương, đừng làm loạn, người khác nhìn thấy sẽ không hay đâu.
Khuôn mặt Khương Văn Sắc có chút nhuốm hồng nói. Trải qua chuyện
lúc trước, bây giờ nàng đã không còn khép nép trước hắn như
trước nữa.
-Chuyện của ta, ta làm. Mặc kệ người ta nghĩ ta là ai, với các nàng ta chỉ là một phu quân nhỏ nhoi mà thôi.
Nghe những lời đường mật từ miệng hắn không biết bao nhiêu lần,
nhưng Khương Văn Sắc và Dương Cửu lại cảm thấy ấm áp vô cùng.
Cả hai đều bất giác ôm chặt lấy người hắn.
-Phải rồi phu quân, Hoàng Minh hắn vẫn chưa trở về hay sao?
Khương Văn Sắc như nhớ tới điều gì đó lên tiếng hỏi.
-Hắn cũng không còn nhỏ nữa, tự biết đường quay về, nàng không cần lo cho hắn đâu.
Tử Tân bĩu môi nói.
-Chàng nói linh tinh gì đấy. Dù sao hắn cũng xem như là người nhà
chúng ta. Ra ngoài một mình đã lâu như vậy, hơn nữa hắn cũng
không tu luyện tiên thuật như chàng, làm sao có thể không lo lắng được.
Khương Văn Sắc nhìn bộ dạng trẻ con của Tử Tân mỉm cười nói.
-Nàng lo lắng quá rồi, mặc dù hắn không tu luyện tiên thuật nhưng
người có thể đánh được hắn không có mấy người đâu. Hơn nữa
công phu miệng lưỡi của hắn nàng cũng biết, lừa gạt người
khác vô cùng giỏi, làm sao có thể xảy ra chuyện được kia chứ.
Có khi lại đang lừa gạt cô nương nào đó rồi cũng nên.
Tử Tân cười tà nói.
-Chàng nói cũng có đạo lí.
Cả ba người Tử Tân không hẹn mà cười phá lên. Công phu lừa người
của tên sư đệ kia có thể nói là vô địch thiên hạ rồi.
Hắt xì… Hoàng Minh bất giác sờ sờ mũi, không biết là ai đang nói xấu hắn nữa.
-Ngươi không sao chứ? Có cần nghỉ ngơi một chút không?
Thạch Cơ thấy hắn bộ dáng có vẻ ngẩn ngơ nên lên tiếng hỏi.
-Ta không sao, chỉ là đang ngh tớiĩ một chút chuyện thôi.
Hoàng Minh xua tay nói.
-Ngươi nói xem còn bao lâu nữa chúng ta mới về tới Triều Ca?
Thạch Cơ tỏ ra nóng ruột, trên đường đi nàng đã hỏi Hoàng Minh câu này rất nhiều lần rồi.
-Cũng sắp tới rồi, chắc còn khoảng một ngày đường nữa là chúng ta sẽ tới nơi.
-Cái gì? Một ngày đường, ngươi đang đùa ta à!
Nghe Hoàng Minh nói xong, Thạch Cơ lập tức nhảy dựng lên.
-Nếu chúng ta đi cả ngày lẫn đêm không nghỉ thì có lẽ rút ngắn được một phần ba chặn đường.
Hoàng Minh suy nghĩ một lúc rồi nói. Hắn và Thạch Cơ đều không cần ăn uống
nghĩ ngơi, hai con Hãn Huyết Bảo Mã này là do chính Cơ Xương chọn cho
hắn nên ắt hẳn không có vấn đề gì cả.
-Như vậy quá lâu, ngươi hẳn biết phi thân thuật chứ?
Thạch Cơ mất kiên nhẫn nói.
-Phi thân thuật thì ta không biết, nhưng nếu là phi hành thì cũng có thể,
nhưng còn hai con ngựa này thì thế nào? Chẳng lẽ để nó tự chạy về hay
sao?
Hoàng Minh lắc đầu nói. Nếu như có thể hắn đã nhanh chóng bay trở về Triều Ca rồi, đâu cần phải tốn công ngồi trên lưng ngựa.
-Chỉ là hai con ngựa mà thôi, nếu ngươi thích ta tặng cho ngươi vài tọa kỵ của tiên nhân còn đáng giá hơn như vậy.
Thạch Cơ hào phóng nói.
-Không được, hai con ngựa này ta có việc quan trọng phải dùng tới, không thể bỏ được.
Hoàng Minh cười khổ nói. Tọa kỵ của tiên nhân có thể rất đáng giá, nhưng để
phát triển kỵ binh của Đại Thương thì vẫn cần tới hai con Hãn Huyết Bảo
Mã này.
-Có việc gì mà tọa kỵ tiên nhân không thể làm được mà hai con ngựa này lại làm được?
Thạch Cơ nhíu mày nói.
-Hai vị xin dừng bước, có thể cho chúng ta biết đường đến Triều Ca có được không?
Hoàng Minh đang muốn giải thích cho Thạch Cơ thì có một tiếng nói vang lên.
Hắn đưa mắt nhìn về phía phát ra giọng nói thì phát hiện có hai đạo nhân một áo đỏ và một áo xanh đang phiêu phù trên không nhìn hắn và Thạch
Cơ.
-Ta tìm được bảo tiêu miễn phí cho ngươi rồi.
Thạch Cơ đánh mắt với hắn nói. Nhìn nụ cười của nàng, hắn biết hai vị đạo nhân này gặp xui xẻo rồi.