-Hai người các ngươi là muốn đến Triều Ca?
Thạch Cơ bước tới phía trước nhìn hai đạo nhân kia nói. Hai đạo nhân kia trong thoáng chốc bị
vẻ đẹp của Thạch Cơ làm cho ngẩn ngơ. Bọn hắn dù rằng không quan tâm tới nữ sắc, một lòng truy đạo nhưng khi đứng trước Thạch Cơ, bọn hắn như bị hút hồn.
-Đúng… đúng là như vậy…
Đạo nhân áo xanh có vẻ tỉnh táo hơn người kia. Hắn lắp bắp trả lời.
-Vừa hay bằng hữu của ta biết đường tới đó, chi bằng các ngươi giúp ta một việc, chúng ta sẽ chỉ đường cho các ngươi tới đó.
Thạch Cơ mỉm cười trả lời. Hoàng Minh lúc này mới hiểu ra bảo tiêu miễn phí
của Thạch Cơ hóa ra là vậy, không ngờ nàng ta lại nảy ra chủ ý quái gở
này, nhưng e là mọi việc sẽ không suôn sẻ như vậy rồi.
-Nếu như có thể chúng ta chắc chắn sẽ giúp.
Đạo nhân áo đỏ sau một hồi cũng đã định thần tỉnh táo, hắn nhanh chóng đáp.
-Cũng không quá khó khăn đâu. Chỉ là chúng ta có hai con ngựa này, các ngươi
có thể giúp chúng ta đem nó về Triều Ca được chứ? Đương nhiên sẽ không
bạc đãi các ngươi đâu.
Thạch Cơ đưa tay chỉ về hướng hai con Hãn Huyết Bảo Mã nói.
Đúng như dự liệu của Hoàng Minh. Hai đạo nhân kia khi nghe Thạch Cơ nói xong liền nộ khí xung thiên, đạo nhân áo xanh có vẻ là người nóng tính, hắn
quát lớn.
-Cô nương, ngươi muốn lấy chúng ta ra làm trò đùa sao? Ngươi thật biết nói đùa.
-Nói như vậy là các ngươi từ chối?
Thạch Cơ nhíu mày nói.
-Nếu các ngươi không muốn chỉ, chúng ta cũng không cần. Điều kiện kia căn bản là nhục mạ người khác mà.
Đạo nhân áo xanh tức giận nói. Hắn là một tiên nhân, làm sao có thể hạ nhục đi làm kẻ dắt ngựa cho hai người kia được chứ.
-Nếu nhẹ các ngươi không nghe thì ta đành nặng tay một chút vậy.
Thạch Cơ hung hăng đáp, nhẹ nhàng đưa tay kéo tay áo lên.
-Muốn động thủ? Đừng tưởng ngươi là nữ nhân thì chúng ta không thể làm gì được ngươi.
Hai đạo nhân kia thấy Thạch Cơ muốn động thủ cũng lập tức phòng bị.
Nhìn hai đạo nhân trước mặt, Thạch Cơ nhếch mép khinh thường. Dù sao thì tu
vi của bọn hắn cũng chỉ là Kết Đan Hậu Kỳ mà thôi, không đáng để nàng
phải bận tâm.
-Đi!
Khẽ quát một tiếng. Thạch Cơ vung tay lên, một thanh tiên kiếm lập tức bay về phía hai đạo nhân kia.
-Thì ra là đồng đạo, chẳng trách.
Hai đạo nhân kia thấy khí thế kinh người của tiên kiếm phi tới lập tức kinh ngạc. Nữ tử trước mắt bọn hắn không ngờ cũng là một người tu luyện, hơn nữa có lẽ thực lực còn hơn bọn hắn rất nhiều. Một kiếm kia của nàng ta
giống như tùy tiện nhưng lại mang một cỗ tiên khí rất lớn.
-Biết điều thì nên ngoan ngoãn một chút ta sẽ nương tay cho các ngươi.
-Ngông cuồng, chỉ một chút bản lĩnh như vậy có thể làm khó được chúng ta hay sao?
Đạo nhân áo đỏ hừ lạnh nói. Mặc dù tu vi của nữ tử kia cao hơn nhưng bọn
hắn có hai người, hơn nữa bọn hắn có thủ pháp đặc biệt, nếu đã muốn đi
nàng ta chắc chắn sẽ không cản lại được.
Từ nãy đến giờ Hoàng
Minh vẫn âm thầm quan sát trận đấu để đề phòng có gì bất trắc. Đây không phải là hắn lo lắng cho Thạch Cơ mà là cho hai người kia, ai biết được
Thạch Cơ này lại nhỡ tay giết bọn hắn hay không chứ.
Mắt thấy
tiên kiếm sắp đâm vào người bọn họ, Hoàng Minh đang muốn lao lên ứng cứu thì bỗng dưng có một đạo kim quang bay quanh từ người đạo nhân áo đỏ ra bao bọc lấy tiên kiếm, trong chốc lát tiên kiếm mang khí thế kinh người kia lập tức rơi xuống đất, sau đó liền bị một bóng người thu lấy.
Thạch Cơ thấy tiên kiếm của mình biến mất liền dùng tâm ý để thu hồi, nhưng
bất kể nàng có gọi bao nhiêu cũng không thấy tiên kiếm bay về.
Bên phía kia thì Hoàng Minh tỏ ra vô cùng ngạc nhiên khi thấy đạo kim quang kia khi bay vào trong tay đạo nhân áo bào đỏ liền hóa thành một đồng
tiền vàng.
-Hóa ra là Tiêu Thằng và Tào Bảo, lần này ta lại trúng lớn rồi.
Hoàng Minh cười thầm trong lòng. Với tu vi Kết Đan Hậu Kỳ của bọn hắn thì
trong mắt người khác chẳng có gì đặc biệt cả, riêng Hoàng Minh thì rất
rõ giá trị của hai người này.
Trong nguyên tác, Triệu Công Minh
dùng Định Hải Thần Châu liên tiếp đánh đuổi mười hai kim tiên của Xiển
Giáo, lại đánh cho Nhiên Đăng Đạo Nhân bỏ chạy, nếu không nhờ Tiêu
Thăng, Tào Bảo trợ giúp, Triệu Công Minh mất đi hai pháp bảo là Định Hải Thần Châu và Phược Long Tác thì có lẽ hắn cũng đã tán mạng rồi. Lạc Bảo Kim Tiền của Tiêu Thăng kết hợp với thân thủ của Tào Bảo, chỉ cần không phải là Thánh Nhân ra tay thì có lẽ bất cứ pháp bảo nào cũng có thể thu về được. Cực phẩm như vậy, Hoàng Minh sao có thể không lôi kéo được kia chứ?
-Để ta xem lần này các ngươi có thu được không?
Bàn
tay Thạch Cơ khẽ lay động, bên người nàng liền xuất hiện một cái đỉnh
ngọc. Vung tay về phía hai người Tiêu Thăng, Tào Bảo, chiếc đỉnh bỗng
chốc hóa thành khổng lồ bay về phía đó.
Ngọc đỉnh kia tỏa ra một cỗ nhiệt lượng khiến cho cây cối xung quanh dần khô héo. Tiêu Thăng,
Tào Bảo sắc mặt dần trở nên ngưng trọng.
Hoàng Minh nhìn ngọc
đỉnh kia có chút lo lắng. Một chiêu này của Thạch Cơ e là cả Huyền Tiên
Hậu Kỳ cũng phải khó khăn mà chống đỡ, mặc dù biết Lạc Bảo Kim Tiền
trong nguyên tác rất lợi hại nhưng hắn không biết ở đây thì thế nào. Từ
từ vân công, Hoàng Minh sẵn sàng lao lên nếu tình thế xấu đi.
-Đi!
Tiêu Thăng quát nhẹ, bàn tay hắn đưa lên, Lạc Bảo Kim Tiền trong tay hắn lại hóa thành kim quang bay tới bao bọc lấy ngọc đỉnh của Thạch Cơ.
-Chỉ là một đồng tiền nhỏ nhoi mà dám ngăn cản được Ngọc Viêm Đỉnh của ta hay sao?
Thạch Cơ nhìn kim quang kia đang cố gắng nuốt lấy hỏa diễm to lớn của Ngọc
Viêm Đỉnh thì khinh thường nói. Quả thật kim quang so với hỏa diễm giống như ánh sáng đèn điện so với mặt trời vậy.
Nhưng trong thoáng
chốc khuôn mặt Thạch Cơ lại biến đổi. Nàng vô cùng kinh ngạc khi kim
quang kia sau khi quấn lấy Ngọc Viêm Đỉnh của mình thì hỏa diễm dần bị
dập tắt, trong chốc lát Ngọc Viêm Đỉnh nhỏ dần và rơi xuống đất, và một
lần nữa lại có một bóng người xuất hiện thu lấy Ngọc Viêm Đỉnh vào túi.
-Cô nương, cô còn pháp bảo nào muốn cho chúng ta mượn hay không?
Tiêu Thăng thu Lạc Bảo Kim Tiền vào tay cười sảng khoái nói.
-Là các ngươi muốn chết đừng trách ta.
Thạch Cơ tức giận nói. Đôi ngươi màu đen của nàng dần chuyển sang màu ngọc
bích, sát khí trên người nàng ngày càng dày đặt khiến cho Tiêu Thăng và
Tào Bảo cảm thấy khó thở.
-Không hay rồi.
Hoàng Minh lo
lắng nói. Tiêu Thăng và Tào Bảo này chọc ai không chọc lại chọc điên ma
nữ này, nếu không mau ngăn Thạch Cơ lại thì hai người bọn hắn khó mà
toàn mạng.
-Tiểu Thạch, mau bình tĩnh lại đi.
Hoàng Minh dùng Quỷ Ảnh Mê Tung đi tới trước mặt Thạch Cơ nói.
-Ngươi tránh ra, hôm nay ta nhất định phải cho bọn hắn một trận.
Thạch Cơ hung ác nói.
-Được rồi, chuyện này nể mặt ta bỏ qua cho bọn hắn được không? Ta nhất định sẽ giúp cô đòi lại pháp bảo.
Hoàng Minh lên tiếng can ngăn.
-Pháp bảo ta không quan tâm, bọn hắn dám chọc giận ta, nhất định phải trả
giá. Ngươi mau tránh ra nếu không ta sẽ không khách khí.
Thạch
Cơ trừng mắt nói. Sát khí nồng đậm trên người nàng khiến Hoàng Minh cảm
thấy áp lực nặng nề. Lần trước hắn có thể chống lại áp lực của Thông
Thiên cũng bởi vì ông ta không hề nổi sát tâm, còn lần này Thạch Cơ thì
khác, nàng ta quả thực đang muốn giết người.
-Được rồi, chi bằng ngươi nghe lời ta, tha cho bọn hắn một mạng, sau này ta nhất định sẽ
cùng ngươi đánh cờ mỗi khi cô thích, có được không?
Hoàng Minh
lên tiếng dụ dỗ. Hắn không biết chuyện này có tác dụng không, nếu không
được thì chắc hắn đành phải đắc tội Thạch Cơ, mở đường cho Tiêu Thăng và Tào Bảo chạy thoát vậy.
Nhưng thật may cho Hoàng Minh là Thạch
Cơ quả thực rất hứng thú với đánh cờ, cũng chính vì thế mà nàng mới chấp nhận bái hắn làm sư phụ. Giờ đây nghe tới lời đề nghị dụ hoặc như vậy
của Hoàng Minh, nàng không tránh khỏi động tâm.
-Nếu như ngươi ta cho bọn hắn, không những ta sẽ đánh cờ cùng cô mà sau này bất kể thế nào ta cũng sẽ giúp cô một chuyện.
Thấy sát khí của Thạch Cơ đã thu lại một phần, Hoàng Minh lập tức thêm một điều kiện nữa.
-Lời ngươi nói là thật?
Thạch Cơ thu sát khí lại, nàng cau mày nhìn hắn nói.
-Quân tử nói được làm được. Chỉ cần ta có thể làm được, ta nhất quyết không từ chối.
Hoàng Minh đưa tay lên thề, khiến cho Thạch Cơ có chút hài lòng gật đầu.
Nhưng nàng đâu biết tất cả Hoàng Minh đều đã tính toán kĩ, hắn có thể
giúp nàng, nhưng đó là trong khả năng hắn có thể làm được. Đúng là như
vậy, là “có thể” làm được a.
-Ta nghe lời ngươi, ta cho bọn hắn một mạng. Nhưng chuyện bọn hắn chọc giận ta thì ta sẽ không bỏ qua.
Thạch Cơ hừ lạnh nói. Nếu nói nàng bỏ đi như vậy thì làm gì còn mặt mũi nào nữa.
-Được, chỉ cần không quá nặng tay thì ta không có ý kiến, hơn nữa cô cần người giúp chúng ta dẫn ngựa về Triều Ca có đúng không? Nếu là như vậy thì
nên giáo huấn nhẹ nhàng một chút mà thôi.
Thấy Thạch Cơ đã dịu đi, Hoàng Minh lúc này mới dám đề nghị thêm.
-Ngươi nói cũng có đạo lí.
Thạch Cơ gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
-Đạo hữu, cảm ơn ngươi đã nói giúp ta, nhưng hôm nay chúng ta muốn đi, ai có thể ngăn cản được chứ.
Khi sát khí Thạch Cơ thu lại thì lúc này Tiêu Thăng và Tào Bảo mới thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù không biết tại sao một nữ tử như Thạch Cơ lại có sát
khí lớn như vậy, nhưng Tào Bảo tự tin với thân thủ của mình, muốn rời
khỏi đây, nàng ta nhất định không thể cản được.
-Các ngươi là muốn chết.
Thạch Cơ trừng mắt nhìn Tào Bảo. Nàng không biết tại sao tên đạo nhân kia lại tự tin như vậy, nhưng nếu nói bọn hắn có thể thoát khỏi tay nàng, quả
thực nằm mơ đi.
Hoàng Minh lúc này cũng âm thầm mắng chửi trong
lòng. Tại sao mấy kẻ tu chân ở đây đều là những tên tự phụ vào bản thân
vậy, hai tên này thực sự không nhận thấy cách biệt của bọn hắn và Thạch
Cơ hay sao? Mặc dù Hoàng Minh không biết bọn hắn dựa vào gì để có thể tự tin như vậy, nhưng đừng nói là Thạch Cơ, ngay cả bản thân mình cũng có
thể dễ dàng bắt được bọn hắn.