_Hoàng Minh, nằm xuống.
Kiếm Tu lao đến, vận tiên lực trong người đỡ một kiếm cho Hoàng Minh. Nhưng dù vậy, lão cũng chỉ làm thanh kiếm
lệch đi một chút, một vết thương xuất hiện trên vai Kiếm Tu, máu từ từ
chảy xuống. Mặc dù giữa Đại Thừa Hậu Kỳ tới Thái Tiên giống như một đoạn đường ngắn, nhưng có thể thấy được rằng sự chênh lệch của hai bên là
quá lớn, một kiếm chỉ chưa tới năm thành công lực của Thanh Hư mà Kiếm
Tu đã phải khổ cực như vậy rồi.
_Sư phụ.
Hoàng Minh vô lực hét lên.
_Con ở yên đó cho ta.
Kiếm Tu quát lên, rồi hắn quay sang nói chuyện với mấy người Đạo Hạnh Thiên Tôn.
_Mặc dù người là do chúng ta đả thương, nhưng bọn hắn cũng vì cấu kết với Vi Tử Khải mưu đồ tạo phản, xin các vị sư thúc minh xét.
_Đừng có
nói lí lẽ với ta, vẫn câu nói cũ, chỉ cần hắn để hai tay, hai chân, dập
đầu chịu tội, chúng ta sẽ tha cho cái mạng của hắn.
Đạo Hạnh Thiên Tôn khinh thường nói.
_Sư phụ, người không cần phải cầu xin bọn hắn. Bọn người kia dám có gan làm thì phải chịu tội, nếu như bọn hắn muốn thì cho dù mất cái mạng này con cũng phải cho bọn hắn ân hận.
Hoàng Minh gượng dậy, khó khăn tựa vào Sơn Hải Thủy Linh Thương đứng lên.
_Nhưng…
_Kiếm Tu đạo hữu, ngươi đừng nói nữa. Vị sư điệt kia nói hoàn toàn đúng, bọn
hắn có gan làm ắt có gan chịu tội, tại sao phải dung túng cho bọn hắn.
Diêu Thiên Quân đứng trước mặt Kiếm Tu, quả quyết nói.
_Đúng vậy, nếu như cứ nhún nhường, bọn chúng ắt sẽ khinh thường Triệt Giáo
chúng ta. Cho dù cái mạng này có mất, chúng ta cũng không cho bọn chúng
được như ý.
Đống Thiên Quân vừa cầm máu vết thương xong, cũng đi
tới bên người Kiếm Tu mà nói. Kiếm Tu nhìn Đống Thiên Quân, rồi nhìn
những người khác, bọn họ đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
_Các vị, ta hiểu rồi.
Nói rồi, Kiếm Tu quay sang ba người Đạo Hạnh nói.
_Các vị sư thúc, việc thả bọn họ ra, thứ lỗi hôm nay ta không thể làm chủ.
Ba người Đạo Hạnh nghe xong cảm thấy vô cùng tức giận. Lời Kiếm Tu nói ra
đã biểu thị rõ ý của hắn rằng “hôm nay, một người các ngươi cũng không
thể đưa đi”. Đạo Hạnh khinh miệt cười.
_Được lắm, đừng tưởng các ngươi đông người hơn là lợi thế, cho dù có thêm một người cũng chỉ là tăng thêm một cái xác mà thôi.
_Đạo Hạnh, đừng nhiều lời, tiếp chiêu của ta đi.
Đống Thiên Quân cầm tiên kiếm lao về phía Đạo Hạnh. Đạo Hạnh nhanh chóng né
một kiếm đó, xoay người tung một chưởng vào bụng Đống Thiên Quân khiến
hắn bay ngược ra phía sau, miệng phun ra một ngụm máu.
_Hừ, chỉ là một Đại Thừa Sơ Kỳ cỏn con mà dám múa may trước mặt ta sao.
Đạo Hạnh thu tay lại, khinh miệt cười.
_Đừng có huênh hoang, nếm thử tam muội chân hỏa của ta xem.
Diêu Thiên Quân hét lên, trên tay xuất hiện một cái quạt, hắn quạt một cái,
một quả hỏa cầu bùng lên tiến về phía Đạo Hạnh. Sức nóng lan tỏa từ quả
hỏa cầu khiến cây cỏ dưới mặt đất nhanh chóng khô héo, ngay cả những
người khác dù cách rất xa nhưng vẫn cảm thấy sức nóng kinh người của nó.
_Chỉ là một ngọn lửa nhỏ bé mà dám giương oai, xem ta đây.
Thanh Hư xuất ra một chiếc quạt, chắn trước mặt Đạo Hạnh, hắn vung cái quạt
lên, một con khổng tước năm màu, cả người rực cháy xuất hiện. Đây chính
là bảo bối Ngũ Hỏa Thất Cầm Phiến do Đạo Hạnh dùng năm loại lửa của năm
con khổng tước khác nhau mà luyện thành, uy lực cực lớn.
Hỏa
Khổng Tước vừa xuất hiện, mặt đất ở dưới nhanh chóng rạn nứt, ngay cả
những giọt mồ hôi trên người vừa rơi xuống cũng nhanh chóng bốc hơi. Con Hỏa Khổng Tước rít lên, rồi lao tới quả hỏa cầu, nhanh chóng nó nuốt
gọn quả hỏa cầu vào miệng như một ngón ăn bổ dưỡng. Nhưng không dừng ở
đó, nó vẫn tiếp tục lao đến bên người Diêu Thiên Quân, hắn muốn tránh
né, nhưng tốc độ của con Hỏa Khổng Tước quá nhanh, nháy mắt đã đến gần
hắn.
_Diêu đạo hữu, mau lùi về sau.
Kiếm Tu lao đẩy Diêu
Thiên Quân về phía sau, trên tay cầm Thanh Lam Kiếm, lão vận hết tiên
lực lên để giữ chân nó lại, nhưng lão thực không ngờ rằng, sức mạnh của
con Hỏa Khổng Tước này quá mạnh, tiên khí vận chuyển khắp cơ thể, Kiếm
Tu hét lên.
_Ngự Kiếm Thuật, bộc thủy.
Một quả thủy cầu xuất hiện trước mặt Kiếm Tu rồi nổ tung, cả người hắn bắn ngược về phía sau, nặng nề rơi xuống đất.
_Sư phụ.
Tử Tân nhanh chóng chạy lại. Hắn đưa mắt nhìn phía chân phải của Kiếm Tu, ở đó không còn gì, chỉ có một vũng máu.
_Sự phụ, chân người.
_Ta không sao.
Nhanh chóng niệm phép cầm máu vết thương, Kiếm Tu được Tử Tân đỡ dậy. Mặc dù
phải hi sinh chân phải của mình, nhưng có thể giữ được mạng sống đã là
may mắn lắm rồi.
_Khốn kiếp, ta đến trả thù cho Kiếm Tu đạo hữu đây.
Văn Trọng hét lên, Thư Hùng Song Tiên trên tay nhanh chóng hóa thành hai con Giao Long lao về phía Thanh Hư.
_Chỉ là hai cái tàn hồn của Giao Long, để ta xem chúng làm được gì.
Hoàng Long biến thành một con rồng màu hoàng kim, cả người phát sáng, gầm lên một tiếng lao về phía hai con Giao Long. Mặc dù có thể đả bại được Long Cô, nhưng với một Long Tộc như Hoàng Long thì không thể. Hoàng Long bay vào cấu xé hai con Giao Long thành nhiều mảnh, rồi lại hóa trở lại
thành người. Hai con Giao Long nhanh chóng tan biến, hóa lại thành Thư
Hùng Song Tiên bay về phía Văn Trọng. Bởi vì Văn Trọng đã sử dụng Thư
Hùng Song Tiên nhiều năm nay, chúng như một phần linh hồn của Văn Trọng, Thư Hùng Song Tiên bị tổn thương khiến nguyên thần của Văn Trọng của bị tổn thương, phun ra một ngụm máu tươi, ngã xuống đất bất tỉnh.
_Chết tiệt, tất cả cùng lên.
Mấy người Thiên Quân hét lên, lao về phía ba người Đạo Hạnh.
Nhưng bọn hắn làm sao có thể là đối thủ của ba người kia được, từng người,
từng người nhanh chóng bị đánh bại. Hoàng Minh nằm một tựa vào góc lễ
đài, nhìn cảnh này hắn cảm thấy như rơi vào tuyệt cảnh. Bản thân hắn quá vô dụng, hắn tự mãn khi đánh bại được Nhất Hoa, nhưng với đẳng cấp Thái Tiên, thực sự là quá ngoài tầm với của hắn, cho dù là một cộng lông của bọn họ, hắn cũng không thể chạm vào được.
_Dừng lại, ta chấp nhận yêu cầu của các ngươi.
Hoàng Minh hét lên. Đưa mắt nhìn chân phải của Kiếm Tu, Văn Trọng thì không
rõ sống chết, mấy người Thiên Quân thì bị trọng thương, việc hắn làm bây giờ chỉ là lấy cái mạng nhỏ của hắn ra để đổi lấy mạng của những người
khác. Mặc dù có Thái Thanh Ngọc Bội nhưng hắn đã đưa cho Đặng Thiền Ngọc cùng Thanh Thanh phòng thân mất rồi.
Cười tự giễu, hắn nhớ lại
chuyện trước kia. Hắn cũng rất hay ra tay giúp đỡ người khác, và hắn
thấy vui vì việc đó. Tốt nghiệp đại học, hắn xin làm việc ở một công ty
có tiếng tăm, hắn vẫn thế, vẫn thích giúp đỡ người khác, khi thì giúp
đồng nghiệp hoàn thành công việc công ty, khi thì mua thức ăn cho những
người lang thang. Nhưng một lần, nữ đồng nghiệp của hắn bị giám đốc quấy rối, hắn tức giận đấm vào mặt lão ấy. Lần ấy, hắn bị kiện ra tòa, những tưởng nữ đồng nghiệp ấy sẽ giúp hắn bênh vực, nhưng cô ta nhận một
khoản tiền từ giám đốc và hãm hại hắn. Lúc đó mặc dù đã được bố hắn thu
xếp, nhưng kể từ đó hắn dần dần khép kín nội tâm, hắn chỉ biết lấy game
làm thú vui, dần dần hắn không còn muốn tiếp xúc với người khác nữa.
Nhưng khi đến đây, hắn được Kiếm Tu cứu giúp, kết nghĩa nhiều huynh đệ
thật tâm với hắn, hắn cảm thấy rất vui và hắn rất vui vì điều cuối cùng
hắn làm có thể giữ lấy mạng sống của những người đó.
_Chỉ cần các ngươi không đụng đến mấy người bọn họ nữa, mạng sống của ta các ngươi tự định đoạt.
_Sư đệ, ngươi đừng làm bừa.
Tử Tân nhìn Hoàng Minh, hắn hét lên. Nhưng Hoàng Minh giả vờ không nghe
thấy, hắn vẫn nhìn vào ba người Đạo Hạnh, hắn chờ quyết định của ba
người kia.
_Thằng nhóc, cũng có chút bản lĩnh, nếu như ngươi đã nói vậy thì ta sẽ tha cho bọn hắn.
Nói rồi Thanh Hư ném Mạc Gia Bảo Kiếm tới trước mặt Hoàng Minh.
_Ngươi cũng hiểu ngươi nên làm gì rồi chứ.
Thanh Hư khinh khỉnh cười.
_Hoàng Minh, đừng, con mau dừng lại đi.
Kiếm Tu hét lên đầy thảm thiết. Nước mắt lão rơi xuống, lão biết hắn làm vậy cũng vì không muốn thấy lão và những người khác phải bị thương nữa.
Nhưng nếu như vậy thì tính mạng của hắn cũng sẽ không còn.
Cầm
thanh kiếm trên tay, Hoàng Minh nhớ về những kí ức đẹp đẽ nơi đây. Hắn
cười, thực sự nếu có thể hắn vẫn mong ngày đó vẫn sẽ đạp phải cái ổ điện đó, vẫn mong ngày đó được lạc tới đây. Đưa mũi kiếm vào vị trí ngay
tim, Hoàng Minh nhắm mắt lại.
_Sư đệ, đừng.Tử Tân gào lên, hắn chạy nhanh tới muốn gạt phăng thanh kiếm kia đi, nhưng lại bị Hoàng Long đánh bay.
_Sư huynh, sư phụ, nếu được có kiếp sau, ta vẫn mong sẽ vẫn làm đệ tử, làm sư đệ của hai người.
Hoàng Minh mỉm cười, hắn đưa tay ấn thanh kiếm vào người.
Keeng… thanh kiếm trước khi cắm vào người Hoàng Minh liền bị đánh bay xuống đất.
_Tiểu tử, rất có bản lĩnh.
Một giọng nữ vang lên, Hoàng Minh ngước lên nhìn, ở đó xuất hiện ba người con gái dáng người thước tha, dung mạo xinh đẹp.
_Sư phụ, cuối cùng các người cũng đã tới.
Nhìn ba người kia xuất hiện, Hoàng Phi Yến vui mừng kêu lên. Lúc giao chiến, nàng đã lén đốt tín hương báo cho ba vị sư phụ của mình, lúc thấy Hoàng Minh sắp tự vẫn nàng vô cùng lo lắng, nhưng cuối cùng ba người họ cũng
đã tới kịp.
_Không biết ba vị nương nương của Tam Tiên Đảo tới, thật bất kính.
Từ Hàng khiên tốn nói. Đối với mấy người Hoàng Minh, hắn không để vào mắt, nhưng Tam Tiêu Nương Nương thì khác, đừng vì bọn họ là nữ nhân mà khinh thường, cho dù là hôm nay ba người bọn hắn liều mạng cũng chưa chắc có
thể thắng được. Nhưng không biết tại sao bọn họ lại ở đây, nghe nói Tam
Tiêu Nương Nương này rất ít ra khỏi Tam Tiên Đảo, phàm là xuất ngoại
cũng chỉ đi tới Bích Du Cung mà thôi. Vừa nãy hắn có nghe nữ tử kia gọi
ba người bọn họ là sư phụ, vậy chẳng lẽ bọn họ tới là vì nàng? Quả thật
rắc rối lớn rồi.
_Từ Hàng, các ngươi là trưởng bối, lại đi hiếp đáp đám tiểu bối, quả thực khiến người khác nể phục nhỉ?
Bích Tiêu mỉa mai nói.
_Điều này thực sự là do bọn hắn làm việc quá đáng, đánh trọng thương người
của Xiển Giáo chúng ta, đã vậy còn bắt trói bọn họ nữa.
Đạo Hạnh
đứng một bên lên tiếng. Hắn hoàn toàn nghe ra ý mỉa mai của Bích Tiêu,
nhưng hắn không dám có ý kiến gì cả, chọc giận nàng ta e rằng không phải là ý hay.
_Tam sư phụ, đừng nghe bọn họ, bọn người kia vì giúp
Vi Tử Khải tạo phản nên bị bắt là đúng. Bọn họ không nhưng không nói lí
lẽ, bắt buộc phải thả người mà còn lấy mạnh hiếp yếu đả thương những
đồng môn của chúng ta.
Hoàng Phi Yến lên tiếng.
_Các ngươi còn giải thích gì thêm hay không?
Quỳnh Tiêu liếc nhìn sang ba người Đạo Hạnh đang đứng đó, khiến bọn hắn cảm
thấy lạnh gáy. Mặc dù nàng rất đẹp, nhưng là thuộc loại băng lãnh mĩ
nhân, cái liếc mắt này khiến bọn hắn không dám nhìn thẳng vào nàng.
_Mặc dù là vậy, nhưng dù sao những người này đều là môn đồ của Xiển Giáo,
nếu như xử phạt thì phải để Xiển Giáo xử phạt. Không biết ý của ba vị
nương nương thế nào?
Thanh Hư lên tiếng nói. Mặc dù hắn e ngại ba người Tam Tiêu nhưng hắn không thể nhún nhường như vậy được, hơn hết nữ nhân của hắn đang bị bắt, nếu không cứu được thì còn đòi làm đạo lữ với người ta làm gì.
Về phía Tam Tiêu, mặc dù không để ba người Đạo
Hạnh vào mắt nhưng nếu làm lớn chuyện có thể kinh động đến Nguyên Thủy
Thiên Tôn nên ba người cũng đành phải nhắm mắt cho qua.
_Được rồi, chuyện hôm nay như vậy kết thúc, nhưng ta hi vọng các người đừng tái phạm lại sai lầm ngày hôm nay.
Vân Tiêu là đại tỉ, nên có tiếng nói lớn nhất ở nơi đây. Những lời nàng nói ra không ai dám có ý kiến cả, ngay cả Hoàng Minh cũng phải im lặng gật
đầu.
Sau khi được ân xá, mấy người Xiển Giáo được cởi trói, nhanh chóng bay về phía ba người Đạo Hạnh, được Đạo Hạnh gật đầu bọn hắn
nhanh chóng bay về phía Ngọc Hư Cung. Sau khi mấy người kia đi, ba người Đạo Hạnh cũng cáo biệt Tam Tiêu rồi bay đi, nhưng khi đó một nụ cười
quỷ dị nở trên môi Thanh Hư.
Mạc Gia Bảo Kiếm ở trên mặt đất như
bị có mắt bay về phía Hoàng Minh. Quá bất ngờ, Tam Tiêu ở quá xa nên
không kịp phản ứng. Mắt thấy thanh kiếm sắp đâm vào người mình, Hoàng
Minh không kịp né tránh, nhưng hắn lại bị đẩy ngã sang một bên, cố gắng
gượng dậy, hắn sững sờ khi trước mặt mình là Kiếm Tu.
_Sư phụ.
Nhìn một lỗ thủng trên người Kiếm Tu, Hoàng Minh như chết lặng.
_Món quà ta tặng các ngươi đấy, cứ từ từ mà tận hưởng.
Trên trời còn văng vẳng lại tiếng cười độc địa của Thanh Hư, nhưng bóng dáng của bọn hắn thì đã mất hút.
_Sư phụ, người có sao không.
Tử Tân nhanh chóng đỡ Kiếm Tu, hắn niệm phép cho máu trên vết thương ngừng chảy, lấy ra rất nhiều thuốc bôi vào và nhét vào miệng của Kiếm Tu.
_Con không cần… phải cố gắng như vậy…, ta biết ta chỉ… đến được đây mà thôi.
Cầm bàn tay Tử Tân, Kiếm Tu gắng gượng từng chữ để nói.
_Sư phụ, người đừng lo, người sẽ không sao mà.
Nhìn tiên khí đang thoát ra khỏi người Kiếm Tu, Hoàng Minh cảm thấy vô cùng hoảng sợ.
_Sư phụ, các người mau cứu giúp Kiếm Tu lão sư đi, mau giúp ngài ấy đi, con biết các người có cách mà.
Hoàng Phi Yến nức nở.
_Nguyên Thần của sư điệt đã bị phá hủy, chúng ta cũng hết cách rồi.
Vân Tiêu quay sang một bên, không dám nhìn thẳng vào nữ đồ đệ mà mình yêu quý nhất nữa.
Hoàng Phi Yến chạy tới bên người Kiếm Tu. Hai người Khương Văn Sắc và Dương Cửu cũng nhanh chóng đi tới.
_Lão sư cố lên, người chắc chắn sẽ không sao mà.
Ba người Khương Văn Sắc ngồi xuống bên người Kiếm Tu, cầm tay lão và nói.
Đối với ba người nàng, Kiếm Tu là thầy của Tử Tân nhưng lại giống như
cha của các nàng vậy. Luôn luôn yêu chiều các nàng như chính con gái của mình, có những thứ hay, những đồ bổ dưỡng đều cho các nàng dùng để bồi
bổ. Lúc này đây, trong lòng các nàng vô cùng đau đớn.
_Được rồi,
ba người các con đều là mỹ nhân xinh đẹp, đều là vợ của vua đấy, tại sao lại khóc như vậy chứ, rất xấu có biết không, ta phải tốn rất nhiều đồ
bổ để bồi dưỡng các con đấy.
Kiếm Tu gượng cười nói. Điều này khiến ba nàng liền khóc to hơn.
_Các con là thê tử của Tử Tân, ta cũng coi các con như con ruột của mình. Ta hi vọng sau này các con hay giúp đỡ nó, cho nó thành một người tướng
công, một người cha thật tốt.
Đưa tay lau nước mắt ba nàng, Kiếm Tu lại tiếp tục nói.
_Tử Tân, con theo ta từ nhỏ đến giờ, những bổn sự của ta đều đã truyền dạy
cho con hết, nhưng hãy nhớ rằng, con là vua của một nước, đừng để phụ
thân con và ta thất vọng về con. Khương Văn Sắc, Dương Cửu, Hoàng Phi
Yến, ba đứa nó đều là những cô gái hiền lành, ngoan ngoãn, nhớ đừng phụ
lòng chúng nó. Còn Ân Giao và Ân Hồng, ta không dạy dỗ chúng nó được
nhiều, hãy thay ta giúp chúng nó thành tài nhé. Còn nữa, dù không có ta ở đây cũng đừng bắt nạt Hoàng Minh nhé.
_Con biết rồi thưa sư phụ.
_Hoàng Minh, con đang ở đâu.
Hoàng Minh từ nãy đến giờ vẫn đang chết lặng, hắn như người vô hồn, khi được
Kiếm Tu gọi hắn mới tỉnh dậy, gắng hết sức chạy tới bên người Kiếm Tu.
_Sư phụ, con ở đây, người đừng lo, người sẽ không sao đâu, người còn phải chờ con cưới vợ rồi sinh cháu cho người ẵm nữa mà.
Hoàng Minh trêu chọc, nhưng tất cả vẫn không dấu đi được những giọt nước mắt đang lăn trên má hắn.
_Đồ đệ ngốc, ngươi vẫn cái tính hay cười đùa ấy sao?
Kiếm Tu cốc đầu Hoàng Minh, cười nói.
_Mặc dù con ở phương xa, nhưng trời ban cho chúng ta cơ duyên làm thầy trò,
ta rất vui vì có một đồ đệ như con. Đây là Bối Ngọc Chỉ, tất cả những
nghiên cứu về pháp bảo ta đều để trong này, ta giao lại cho con. Ta biết mặc dù con ghét rắc rối nhưng nếu có người gặp nạn con cũng sẽ ra tay
cứu giúp, ta hi vọng con sẽ mãi là người như vậy. Con là người thông
minh mưu trí, hãy thay ta giúp đỡ sư huynh con thành một vị vua được
người người ngưỡng mộ nhé. Ta thực sự vui vì đã được sống những năm
tháng vừa qua.
Kiếm Tu mỉm cười nói, bàn tay trên má Hoàng Minh từ từ rơi xuống, đôi mắt Kiếm Tu nhắm lại.
_Không…
Tử Tân ôm thân xác Kiếm Tu hét lên đầy bi ai. Ba người Khương Văn Sắc cũng ôm nhau khóc. Những người khác nhìn thấy cảnh này cũng không đành lòng. Kiếm Tu đối với họ là một vị bằng hữu vô cùng đáng quý, là một vị sư
điệt mà bọn họ rất hài lòng. Giờ đây hắn đã mất, trong lòng họ vô cùng
đau xót.
Hoàng Minh hét không thành tiếng, nước mắt hắn trào dâng, cả người ngã về sau, ngất lịm đi.