Đã hai ngày trôi qua kể từ cái chết của Kiếm Tu. Tử Tân mang theo một
tâm trạng nặng nề bước về căn phòng ở biệt viện cũ của hắn.
_Phu quân, chàng đã tới.
Nhìn thấy Tử Tân bước tới, cả ba người Khương Văn Sắc liền đứng dậy đi tới
cạnh hắn, trên đôi mắt các nàng không thể dấu đi sự thương tâm qua sự
kiện vừa rồi. Tử Tân thở dài, lên tiếng.
_Hắn bây giờ sao rồi?
_Vẫn cứng đầu như vậy, cơm vẫn không chịu ăn, cứ thế này thiếp lo hắn sẽ chịu không nổi mất.
Hoàng Phi Yến rưng rưng nước mắt nói, khiến hai nàng kia không khỏi xót xa,
ôm Hoàng Phi Yến vào lòng. Hai ngày qua đối với nàng quả đúng như là một cực hình vậy.
Đẩy cửa bước vào bên trong, trước mắt Tử Tân là
một nam nhân đang bị xích tứ chi ở giữa phòng, trên những sợi dây xích
còn có những phù ấn gia cố. Nam nhân tóc tai rũ rượi, cả người toát ra
sát khí ngút trời, nhưng tuyệt nhiên trên người của hắn không hề có bất
cứ một vết thương nào. Nhận thấy có người đi vào, hắn lại gào lên.
_Khốn kiếp, thả ta ra, thả ta ra, ta phải đi báo thù cho sư phụ.
Nhìn cảnh này, Tử Tân chỉ biết tự trách bản thân vô dụng. Hắn nhớ lại hai ngày trước tại Bích Du Cung.
Thông Thiên Giáo Chủ vẫn ngồi ở phía trên, không nói gì. Hai bên ông là một
nam và ba nữ gồm Đa Bảo Đạo Nhân, Kim Linh Thánh Mẫu, Quy Linh Thánh Mẫu và Vô Đương Thánh Mẫu. Thông Thiên không lên tiếng, ở phía dưới cũng
không có ai dám phát ra một tiếng động gì, một bầu không khí im lặng đến mức đáng sợ. Nhưng lúc này Hoàng Minh lại lớn gan phá vỡ sự im lặng ấy, trong hắn bây giờ không còn bất cứ cảm xúc gì ngoài tức giận và sự thù
hận.
_Kính thưa Thông Thiên Giáo Chủ, việc này người tính giải
quyết ra sao? Chẳng lẽ lại để sư phụ của ta mất mạng oan uổng như vậy
sao?
_Hỗn xược, ngươi nghĩ ngươi là ai mà dám lên tiếng ở đây.
Không hiểu tại sao Kiếm Tu lại ngu ngốc nhận người như ngươi là đồ đệ
được chứ.
Vô Đương Thánh Mẫu đứng ở bên trái quát lên, bà không
ngờ rằng chỉ một tên tiểu bối mà dám cả gan như vậy, thực sự không coi
ai ra gì. Nhưng những lời đó chân chính đã chọc giận Hoàng Minh, với hắn bây giờ người không nên xúc phạm trước mặt hắn nhất chính là Kiếm Tu.
Hắn nhanh chóng lấy Sơn Thủy Linh Thương ra, lao thẳng về phía Vô Đương.
Tất cả những người có mặt ở đây đều vô sững sờ, họ không ngờ một tiểu bối
lần đầu tới chốn trang nghiêm này lại vô phép như vậy. Mới lúc nãy hắn
lên tiếng đã là quá phận rồi, bây giờ hắn lại dám cầm binh khí gây chiến ở đây, quả thật là muốn đi vào chỗ chết rồi.
Nhìn Hoàng Minh lao tới, Vô Đương nhếch mép khinh thường, đối với bà, một người như Hoàng
Minh chả khác nào một con kiến cả. Nhưng Vô Đương cũng không dám động
thủ đả thương Hoàng Minh, động thủ ở đây chính là cấm kỵ ở Bách Hư Cung
này, tội của hắn vô cùng nặng.
Hoàng Minh lao tới định chém một
thương vào người Vô Đương, nhưng khi vừa tới gần cả thân thể hắn đã bị
đè sấp xuống sàn. Hoàng Minh cảm thấy bản thân như bị cả một ngọn núi đè lên, nhúc nhích ngón tay còn khó khăn nữa là. Những người khác nhìn
nhau lắc đầu, tiểu bối kia đáng nhẽ không nên làm càn như vậy.
_Sư đệ…
Tử Tân la lên định xông tới những bị Hoàng Phi Yến kéo lại. Nàng nhìn Tử
Tân lắc đầu, nàng đã được tới Bích Du Cung cùng Tam Tiêu vài lần, cũng
đã nghe qua về những phép tắc ở đây, không may thay Hoàng Minh đã phạm
vào cấm kỵ nơi này. Lòng ngập tràn lo lắng, Hoàng Phi Yến đưa mắt nhìn
Tam Tiêu, ba người đều lắc đầu biểu thị ý không thể giúp được gì.
_Sư phụ, đồ tôn còn trẻ người non dạ không hiểu chuyện, xin người thứ tội cho hắn.
Đa Bảo đứng trước mặt Hoàng Minh, quỳ xuống hướng Thông Thiên dập đầu cầu
xin khiến mọi người hoàn toàn bất ngờ. Lão là đại sư huynh, lão phải
hiểu những phép tắc ở nơi này, tại sao lão lại còn đứng ra cầu xin cho
tên tiểu bối kia?
Đa Bảo trong lòng tràn ngập khổ tâm. Lão là đại sư huynh, lão tất nhiên rất rõ những phép tắc nơi đây, nhưng đây là đồ
đệ của Kiếm Tu, lão không thể nhắm mắt làm ngơ được. Lão nhớ lại một năm gần đây, Kiếm Tu luôn nhắc về nhị đồ đệ của hắn trước mặt mình, nhìn
khuôn mặt tự hào của hắn, Đa Bảo luôn muốn có cơ hội được tận mắt nhìn
thấy người này.
_Đa Bảo, chẳng lẽ ngươi lại quên những phép tắc tại Bích Du Chính Điện hay sao?
Thông Thiên nhàn nhạt nói.
_Kính thưa sư phụ, đệ tử nào dám quên, nhưng hắn mới tới đây lần đầu nên
không hiểu phép tắc, cộng thêm tâm trí hắn không được bình thường khi sư phụ hắn mới mất, kính mong sư phụ giơ cao đánh khẽ.
Đa Bảo lại
dập đầu xuống đất cầu xin. Lão đã quyết rằng, cho dù hôm nay có bị trục
xuất khỏi đây cũng quyết bảo vệ tính mạng của đồ đệ Kiếm Tu.
Nhìn Đa Bảo ra sức bảo vệ tiểu bối kia như vậy Thông Thiên cũng không muốn
làm khó hắn. Dù sao Đa Bảo cũng là đệ tử mà ông ưng ý nhất, chuyện này
dù sao cũng không tới mức quá nghiêm trọng.
_Được rồi, chuyện hôm nay ta sẽ bỏ qua cho hắn. Nhưng hắn phải dập đầu nhận tội trước Vô
Đương vì tội dám bất kính với trưởng bối.
Nói rồi Thông Thiên thu hồi áp lực trên người Hoàng Minh.
_Đa tạ sư phụ.
Đa Bảo dập đầu cảm tạ, rồi bước tới đỡ Hoàng Minh đứng dậy.
_Bảo ta xin lỗi bà ta ư? Nực cười, đừng mong chuyện đó sẽ xảy ra.
Hoàng Minh khó khăn đứng dậy, mặc dù vậy nhưng hắn vẫn quật cường nói.
Ngông cuồng, thật sự quá ngông cuồng rồi. Những người xung quanh nhìn Hoàng
Minh như một kẻ điên vậy, bởi vì với bọn họ chỉ có những kẻ điên mới dám nói ra những lời đó trước mặt Thánh Nhân mà thôi. Ngay cả Đa Bảo cũng
thấy hoảng sợ, lão không ngờ rằng tên đồ đệ này của Kiếm Tu lại có lá
gan lớn như vậy, ngay cả lời của Thánh Nhân mà hắn cũng dám không nghe
theo.
_Tiểu tử, ngươi điên rồi hay sao?
Kéo tay Hoàng Minh lại, Đa Bảo nhỏ tiếng nói._Sư tôn, ta cảm tạ người đã lên tiếng giúp ta. Nhưng đối với ta, sư phụ là
người có ơn vô cùng lớn, ả ta xúc phạm sư phụ ta lại bắt ta xin lỗi ả ư? Chuyện nực cười.
Hoàng Minh cười lớn nói.
_Tiểu tử, quả thật rất ngông cuồng. Cho ngươi một cơ hội, mau xin lỗi Vô Đương nếu không đừng trách ta vô tình.
Thông Thiên âm trầm nói, mặc dù những lời của ông hết sức nhẹ nhàng nhưng lại mang đầy tiên lực khiến cho lục phủ ngũ tạng của Hoàng Minh như bị
nghiền nát. Phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt Hoàng Minh tái đi nhưng
hắn vẫn kiên cường đứng vững.
_Đi mà bảo mụ ta tới đây dập đầu chịu tội với ta.
_Được lắm, tiểu tử, để ta xem ngươi có bản lĩnh gì mà dám ngông cuồng như vậy.
Thông Thiên hét lên đầy tức giận, đưa bàn tay về phía Hoàng Minh, một áp lực vô hình lại xuất hiện trên người hắn.
_Sư phụ, cầu xin người…
Đa Bảo chạy tới trước mặt Thông Thiên, quỳ xuống cầu xin. Nhưng ngay lập
tức lão bị Thông Thiên trừng mắt, cả người như hóa đá, không thể di
chuyển dù chỉ là một ngón tay. Áp lực từ Thông Thiên liên tục truyền lên người Hoàng Minh khiến hắn không thể nào nhúc nhích được. Ngay cả thở
Hoàng Minh cũng thấy khó khăn.
_Tiểu tử, ngươi có chịu nhận tội hay là không?
Thông Thiên lại tiếp tục gia tăng thêm một chút áp lực, nhàn nhạt nói.
_Nằm… mơ…
Hoàng Minh lấy hết sức nói được hai từ, rồi tiếp tục chịu trận. Áp lực trên
người khiến xương cốt trong người hắn kêu lên, máu chảy khắp thân thể.
Tử Tân thấy cảnh này bất chấp tất cả lao đến nhưng hắn cũng bị Thông
Thiên khống chế ngay lập tức. Phần về Tam Tiêu và những người khác mặc
dù biết tội của hắn rất nặng nhưng nhìn thấy cảnh này cũng không đành
lòng.
_Giỏi lắm, hôm nay ta sẽ xem xem ngươi cứng đầu tới đâu. Sư phụ của ngươi hồ đồ không dạy được ngươi thì ta sẽ giúp hắn dạy dỗ
ngươi.
Thông Thiên lại tiếp tục tăng thêm áp lực lên Hoàng Minh khiến cho mặt đất xung quanh hắn bắt đầu xuất hiện những vết nứt.
Nghe Thông Thiên nhắc tới Kiếm Tu, trong lòng Hoàng Minh ngập tràn phẫn nộ.
Đối với hắn ở đây chỉ có một điều cấm kỵ duy nhất, chính là Kiếm Tu, bất cứ ai bây giờ dám xúc phạm Kiếm Tu, đều là tử thù của hắn. Đôi mắt
Hoàng Minh đỏ rực, cả thân thể hắn bốc khói, nắm chặt Sơn Hải Thủy Linh
thương trong tay, hắn khó khăn đứng dậy.
_Cho dù là ai, cũng không được phép nói xấu sư phụ của ta.
Tất cả mọi người xung quanh đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Sức mạnh của
Thánh Nhân không phải là thứ mà những tiên nhân khác có thể so sánh
được, ngay cả đến Đa Bảo, người đạt cảnh giới Thương Tiên Sơ Kỳ Đỉnh
cũng không thể chống cự được một chút nào chứ đừng nói là một kẻ không
có tiên lực như tên kia.
Thông Thiên cũng vô cùng ngạc nhiên, ông không hề có ý định giết Hoàng Minh nên vẫn còn rất nương tay, nhưng ông biết áp lực của mình tạo ra cho dù là Thượng Tiên cũng không thể chống
lại được. Mỉm cười, Thông Thiên cảm thấy tên tiểu tử này rất thú vị, kể
từ khi trở thành Thánh Nhân, ông chưa hề gặp một ai dám bất kính với
mình. Tiếp tục tăng thêm áp lực, ông rất muốn xem thử tên tiểu bối kia
có thể chịu đựng được bao lâu.
Về phần Hoàng Minh, mặc dù cảm
nhận được áp lực trên người mình lớn hơn trước rất nhiều lần nhưng Hoàng Minh lại cảm thấy thân thể ngập tràn sức mạnh. Cầm Sơn Hải Thủy Linh
Thương trên tay, hắn lao về phía Thông Thiên.
Nhưng người khác
thấy cảnh này đều trợn mắt há mồm. Nếu nói tiểu bối này chống cự được
dưới áp lực của Thánh Nhân đã làm cho họ ngạc nhiên lắm rồi, nhưng thật
không ngờ rằng hắn còn dám cầm vũ khí tấn công cả Thánh Nhân. Trong khi
những người khác đều âm thầm lo cho tính mạng của Hoàng Minh, thì trong
lòng Thông Thiên có một chút mừng rỡ, hắn không những có thể chống lại
áp lực của ông mà còn có gan phản kích, quả thật là thú vị.
Thông Thiên xuất ra một thanh kiếm bay về phía Hoàng Minh, ông nhàn nhã điều
khiển thanh kiếm đối chiến với hắn. Hoàng Minh thì không được như vậy,
áp lực đến từ thanh kiếm này phải nói là vô cùng khủng khiếp, Hoàng Minh phải vận tất cả sức lực để giữ chặt Sơn Hải Thủy Linh Thương trên tay.
Mặc dù nhận thấy Thông Thiên ra đòn không hề có sát chiêu nào nhưng
Hoàng Minh biết, chỉ cần hắn sơ ý dù chỉ một khắc thì hậu quả rất thê
thảm.
Càng đánh Thông Thiên càng cảm thấy kì lạ, mặc dù lúc trước chiêu thức của Hoàng Minh rất tinh xảo, tiên kiếm của mình như bị hút
vào vũng bùn, nhưng giờ đây ông cảm thấy chiêu thức của Hoàng Minh ngập
tràn sát ý. Cảm thấy kì lạ, Thông Thiên nhìn về phía Hoàng Minh, ông vô
cùng ngạc nhiên khi thấy được trên đôi mắt hắn bây giờ chỉ còn là một
màu đỏ như máu.
_Ma hóa?
Thông Thiên kinh ngạc, ông đưa
mắt nhìn về phía ba người Tam Tiêu cùng một nam nhân đứng cạnh ba người. Tâm trí Hoàng Minh bây giờ trống rỗng, hắn bây giờ chỉ có một suy nghĩ
duy nhất, “giết hết tất cả”, hắn mặc kệ tiên kiếm của Thông Thiên rồi
lao về phía Vô Đương.
_Không ổn.
Thông Thiên nhanh chóng
tăng thêm tiên lực, cả người Hoàng Minh liền bị đè xuống sàn, mấy lần
hắn cố gắng vực dậy đều bị Thông Thiên áp chế. Bất chợt viên ngọc ở giữa mặt nạ hắn phát ra tinh quang chói lọi. Hoàng Minh cảm thấy tâm trí dần bình tĩnh trở lại, áp lực từ Thông Thiên quá lớn, hắn từ từ ngất đi.
_Sư phụ, người đã giết hắn?
Thấy Hoàng Minh hai mắt nhắm nghiền, không động đậy. Đa Bảo lo sợ rằng hắn
đã chọc giận tới Thông Thiên Giáo Chủ mà bị người giết chết.
_Không sao hắn chỉ bất tỉnh vì thoát lực thôi, nghỉ ngơi một chút là sẽ hồi phục thôi.
Phất tay, Thông Thiên đem áp lực trên người Đa Bảo và Tử Tân giải trừ. Được
tự do, Tử Tân nhanh chóng chạy tới chỗ Hoàng Minh. Cảm nhận được hơi thở từ Hoàng Minh, Tử Tân cảm thấy yên lòng.
_Đa tạ Thánh Nhân đã nương tay.
_Không có gì, ngươi dù sao cũng là Nhân Hoàng, không cần đa lễ với ta.
Thông Thiên khoát tay. Ông quả thật rất hài lòng về hai đồ tôn của Đa Bảo, vị Nhân Hoàng kia tư chất trác tuyệt, còn trẻ như vậy đã sắp đột phá được
cảnh giới Đại Thừa. Còn cả nam nhân đeo mặt nạ kia, mặc dù không biết có phải trạng thái lúc nãy có phần giống ma hóa nhưng lại không phải, thực sự rất kì bí. Nhưng Thông Thiên tin chắc một điều rằng, chỉ cần cho bọn họ thời gian, tin chắc rằng bọn hắn chắc chắn sẽ vượt qua được cả đại
đồ đệ Đa Bảo của hắn.