-Cơ Phát, ngươi nói bao giờ chúng ta mới đến nơi?
Hoàng Minh ngồi trên lưng ngựa khẽ duỗi lưng một cái rồi nói.
Cơ Phát đang hăng hái giới thiệu về những nơi vừa đi qua thì liền bị Hoàng Minh ngắt lời. Nếu không phải hắn là khách mà phụ thân mời tới thì có
lẽ mình đã dạy dỗ hắn phép tắt làm người một chút rồi.
-Tần huynh, vẫn còn sớm, chúng ta vừa đi vừa ngắm cảnh có phải hay hơn không?
Vẫn giữ thái độ của một thân sĩ, Cơ Phát mỉm cười nói.
-Đã ngắm cảnh rất lâu rồi, các ngươi không thấy chán hay sao?
Hoàng Minh chán nản nói, đi du lịch thưởng ngoạn như thế này thực sự không hợp với hắn.
-Tần Huynh sao có thể nói thế được, mặc dù không thể gọi là tuyệt cảnh nhân
gian, nhưng phong cảnh ở Tây Kỳ cũng không hề thua kém bất cứ nơi đâu.
Hơn nữa, vẫn còn rất nhiều nơi khác, ta đây thực sự muốn cho huynh và
Thạch cô nương chiêm ngưỡng.
Cơ Phát thao thao bất tuyệt nói
khiến Hoàng Minh cảm thấy phân vân không biết mình lựa chọn đi ra ngoài
lần này là đúng hay không nữa. Tên Cơ Phát này chỉ muốn thông qua hắn để kéo Thạch Cơ đi cùng mà thôi, nhưng nếu để mặc như vậy thì không biết
Thạch Cơ sẽ làm gì Cơ Phát nữa. Cơ Phát chết là tốt nhất, nhưng hiện giờ vẫn chưa phải là lúc thích hợp, nếu không cẩn thận sẽ khiến cho Tây Kỳ
nổi giận.
-Được rồi, chuyện này tùy các ngươi, ta không quản nữa.
Hoàng Minh phất tay nói. Khi Hoàng Minh đã không còn ý kiến gì nữa, lúc này
miệng Cơ Phát lại bắt đầu hoạt động hết công suất. Thạch Cơ ở một bên
thì chỉ tươi cười, đôi lúc lại hỏi một hai câu hoặc khen tài hiểu biết
của Cơ Phát khiến hắn như mở cờ trong bụng, miệng lại càng hoạt động
nhiều hơn.
Cảm thấy nhàm chán trước những câu chuyện của Cơ Phát, Hoàng Minh xoay sang hỏi một viên tướng áo mũ bạc sáng loáng.
-Vị đại ca này, ngựa của các người thực sự rất tốt đấy.
Hoàng Minh vỗ lên thân ngựa nói.
-Dại nhân quả thực có mắt tinh tường, đây là bảo mã ở Tây Kỳ chúng ta, trên
đời này e là không có quá một trăm con đâu, nó được gọi là Hãn Huyết Bảo Mã.
Khi nghe Hoàng Minh nói xong, hắn cũng đáp lại bằng một vẻ mặt vô cùng tự hào.
-Hãn Huyết Bảo Mã? Lẽ nào đây là loại ngựa mà khi ra mồ hôi có màu đỏ như máu?
Hoàng Minh ngạc nhiên đáp, phải biết rằng Hãn Huyết Bảo Mã hắn đã từng nghe
tới, nhưng tất cả đều là truyền thuyết mà thôi, từ trước tới nay chưa có một ai đã từng gặp qua loài ngựa này cả.
-Tần huynh quả thực
kiến thức phi phàm. Không dấu gì huynh, Hãn Huyết Bảo Mã chính là một
trong các bảo vật trân quý nhất của Tây Kỳ, không những khỏe mà còn rất
dai sức, một ngày có thể đi ngàn dặm, trèo non vượt suối dễ dàng, khi ra mồ hôi còn có màu đỏ như máu, nhưng trân quý hơn là trên thế gian này
chỉ có Tây Kỳ có loại ngựa này, và chỉ có hơn trăm con mà thôi. Chỉ có
những khách quý của Tây Kỳ mới được đón tiếp bằng loại ngựa này.
Cơ Phát ở một bên không hẹn mà đến, miệng không ngừng hoạt động, vừa nói
hắn còn khẽ đánh mắt sang lén nhìn biểu hiện của Thạch Cơ, nhưng nàng ta có vẻ không quan tâm nhiều lắm.
-Quả thực xứng danh Bảo Mã, cơ thể thật săn chắc, thực sự muốn được cưỡi nó đi dạo hằng ngày mà.
Hoàng Minh vuốt ve bờm ngựa, ra vẻ luyến tiếc nói.
-Nếu Tần huynh đã muốn cưỡi nó, ta có thể bảo phụ vương tặng cho huynh một con.
Cơ Phát hào phóng nói, nhưng hắn không biết rằng Hoàng Minh chờ nhất là hắn nói ra câu này.
-Nếu như vậy ta không thể không nhận rồi, tiện đây ngươi có thể cho ta thêm
vài con Hãn Huyết Bảo Mã nữa không, không cần nhiều đâu, ta chỉ cần mười con là được rồi.
Hoàng Minh không tiếc giở hết công phu sư tử
ngoạm của mình ra nói. Vẻ mặt Cơ Phát lúc này từ từ nhăn lại, phải biết
rằng Hãn Huyết Bảo Mã vô cùng trân quý, một lần xin là mười con, quả
thực Tần Hoàng Minh này da mặt quá dày rồi.
-Tần huynh thật biết
nói đùa, đây là bảo vật trân quý của Tây Kỳ, ngay cả ta cũng chỉ có mấy
con, làm sao có thể cho huynh nhiều như vậy được, chi bằng ta xin phụ
vương cho huynh một con, ta sẽ tặng thêm cho huynh một con nữa để đủ một cặp, đó là giới hạn của ta rồi.
Cơ Phát cắn răng nói.
-Được rồi, một cặp thì một cặp, không lại bảo ta làm khí ngươi.
Hoàng Minh ra vẻ tiếc nuối nhưng trong lòng hắn đang thầm cười. Một cặp Hãn
Huyết Bảo Mã tuy ít nhưng nếu có thể sinh sản được thì thật tốt quá,
hoặc cũng có thể lai tạo với ngựa của nhà Thương, ít nhất cũng có thể
nâng cao phẩm chất của ngựa. Mặc dù không thể so sánh với Hãn Huyết Bảo
Mã chân chính nhưng Hoàng Minh tin với nhưng trang bị hiện có của nhà
Thương thì kỵ binh của nhà Thương không hề thua kém, thậm chí còn có
phần vượt trội hơn rất nhiều.
Trên đường đi, Hoàng Minh cũng
không để ý đến Cơ Phát và Thạch Cơ gì nhiều, hắn căn bản chỉ muốn biết
thêm về đặc tính và cách nuôi loại ngựa Hãn Huyết Bảo Mã này thôi, cho
dù khó có thể so với tọa kỵ của tiên nhân nhưng nhân giới chi chiến thì
nó có thể góp một phần không nhỏ vào việc quyết định chiến cuộc.
-Bẩm thế tử, đã đến nơi rồi.
Người tướng quân nọ đưa tay gọi lớn, cả đoàn người theo hiệu lập tức đều dừng lại.
-Các ngươi ở lại dựng trại.
Cơ Phát đưa tay phân phó mấy người binh lính ở đằng sau, xong lại quay về phía Hoàng Minh.
-Tần huynh có muốn thi xem ai săn được nhiều hơn không?
-Ta tài nghệ không bằng người, làm sao có thể so bì cùng ngươi được.
Hoàng Minh khiêm tốn đáp, dẫu sao đây cũng không phải là mục đích của hắn,
hơn nữa việc so tài lần này cũng chẳng mang lại cho hắn bất cứ lợi ích
gì cả.
-Tần huynh sao có thể nói như vậy được, ai cũng biết huynh là người văn võ song toàn, trí dũng mưu lược, ta còn phải học hỏi ở
huynh nhiều. Hơn nữa chúng ta chỉ thử tài một chút mà thôi, cũng đâu có
mất mát gì đâu.
Cơ Phát ra vẻ khiêm tốn nói.
-Được rồi,
nếu ngươi đã nói như vậy thì ta cũng đành chịu xấu mặt một chút vậy.
Nhưng chúng ta không nên sát sinh quá nhiều, chỉ thi xem ai hạ được mục
tiêu lớn hơn là được.
Hoàng Minh ra vẻ bất đắc dĩ nói, nếu hắn không đồng ý thì không biết Cơ Phát sẽ lải nhải đến bao giờ nữa đây.
-Tốt! Vậy mỗi người ba mũi tên, sau đó nhờ Thạch cô nương phân định thắng thua có được không?
Cơ Phát nói một lúc vẫn không quên mục đích của bản thân, hắn quay về
hướng Thạch Cơ nở một nụ cười mà theo hắn là tiêu sái nhất nói.
-Được, ta cũng không có việc gì làm, đi theo xem một chút cũng là ý hay.
Thạch Cơ lạnh nhạt nói. Nàng cũng giống Hoàng Minh, chuyến đi săn này căn bản không phải là mục đích của nàng.
-Người đâu, mang cung lên đây.
Cơ Phát phất tay quát lên. Ngay lập tức có mấy người mang cung và tên đưa lên.
-Tần huynh, mời.
Cơ Phát đưa tay làm động tác mời về phía Hoàng Minh. Hoàng Minh cũng không suy nghĩ gì nhiều, tiện tay lấy một chiếc cung rồi lấy bao mũi tên đeo
vào sau lưng.
-Chúng ta xuất phát thôi.
Cơ Phát đeo bao
mũi tên ra đằng sau lưng, tay cầm cung thúc ngựa từ từ tiến vào trong
rừng. Ngay sau đó Hoàng Minh và một vài binh lính cũng đi theo đằng sau.
-Tần huynh, ta mạn phép.
Cơ Phát đột nhiên dừng lại rồi
bắn thẳng lên trời, mũi tên trên cây cung hắn lao vút đi bắn thẳng vào
cánh một con chim đang bay trên trời, con chim nhanh chóng rơi xuống
dưới. Rất nhanh, Cơ Phát liền đưa tay ra đỡ lấy.
-Tiễn pháp của
người thực sự lợi hại. Nhưng tại sao lại bắn mục tiêu nhỏ như vậy, không phải ước định là mục tiêu càng lớn thì càng có lợi hay sao?
Hoàng Minh vô tay nói. Những người khác cũng trầm trồ vỗ tay hết lời khen ngợi Cơ Phát.
-Ước định là bắn ba mũi tên, ta chỉ bắn một mũi đầu tiên, cũng chưa chắc là đã thua.
Cơ Phát này quả thực muốn khoe mẽ bản thân trước Thạch Cơ đây mà. Cái gì
mà bắn một mũi tên, mẹ kiếp, rõ ràng là có ý muốn nói nhường ta một lần
vẫn có thể thắng đây mà. Hoàng Minh ngoài mặt mỉm cười nhưng trong lòng
thì đang khinh bỉ Cơ Phát.
-Nếu đã như vậy thì ta đây không khách khí.
Hoàng Minh đưa tay giương cung về phía một con nai đang ăn cỏ ở cách đó
khoảng hai trượng, ngón tay hắn buông ra, mũi tên bắn đâm lập tức găm
vào thân cây bên cạnh, con nai thấy động nhanh chóng chạy trốn vào trong rừng sâu.
-Quả thực là thứ này quá khó với ta rồi.
Hoàng Minh nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ nói.
-Không sao đâu, vẫn còn ba cơ hội nữa, ta tin huynh nhất định sẽ bắn trúng.
Cơ Phát lên tiếng an ủi Hoàng Minh. Nhưng hắn thực không ngờ kĩ năng bắn
cung của Hoàng Minh lại kém tới như vậy, mục tiêu lớn lại gần như vậy mà hắn cũng bắn hụt được thì thật quá thất vọng rồi. Vốn tưởng Hoàng Minh
cũng có một chút kĩ năng, bản thân dùng hắn làm bàn đạp thì có thể
giương oai trước mặt Thạch cô nương, nhưng thật không ngờ… Cơ Phát âm
thầm lắc đầu. Bỏ đi vậy, dù sao bản thân tự mình thể hiện một chút là
được. Lúc nãy hắn có lén xem nét mặt của Thạch Cơ, thấy nàng cũng có vẻ
tán thưởng nên Cơ Phát cũng yên tâm đôi chút.
Những người khác
không dám nói nhưng trong lòng họ lại dám nghĩ, ai cũng thầm cười trong
lòng. Cái gì mà Tần quốc sư văn võ song toàn? Ngay cả bắn cung còn không được, bất quá có lẽ chỉ dựa vào thân phận đệ tử của Kiếm quốc sư và sư
đệ của thiên tử mà thôi.
Cơ Phát và những người khác không thấy
đều cho là Hoàng Minh chỉ là một kẻ vô dụng, nhưng Thạch Cơ thì khác. Có lẽ nàng là người duy nhất ngoài Hoàng Minh biết hắn đã làm gì. Mũi tên
hắn không phải chỉ găm vào thân cây, mà trên đó còn có một con ruồi.
Thạch Cơ lại bất giác đánh giá cao Hoàng Minh thêm một bậc, một người
không tu luyện như hắn, với thực lực như vậy có thể xưng là đệ nhất nhân cũng không ngoa. Nàng bây giờ thực sự tò mò rằng hắn còn bí mật nào
trên người không nữa.
Một canh giờ trôi qua, Cơ Phát đã bắn thêm được một con nai khá to, trong khi đó Hoàng Minh vẫn lại bắn trượt mục
tiêu. Ai nhìn vào cũng nghĩ cuộc so tài này đã được định sẵn kết cục
rồi, nhưng Cơ Phát vẫn chưa thể hiện được nhiều trước mặt Thạch Cơ nên
hắn vẫn chưa có thể ra về như vậy được.
Đi trong rừng thêm một
lúc, Cơ Phát vẫn chưa tìm thấy mục tiêu nào vừa ý cả. Cơ Phát đang sốt
ruột thì bỗng dưng trước mắt hắn liền xuất hiện một con vượn bạc đang
nhảy múa phía trước.
-Quả thực là kì diệu. Một con vượn lại có thể múa đẹp như vậy.
Thạch Cơ trầm trồ khen ngợi.
-Nếu như Thạch cô nương đã thích chi bằng để ta bắt nó tặng cho cô.
Lần đầu tiên Cơ Phát thấy Thạch Cơ khen ngợi một cái gì đó, đây quả thực là cơ hội trời cho để hắn có thể lấy lòng nàng rồi.
-Tần huynh, huynh có muốn thi xem ai bắt được nó hay không?
Cơ Phát quay về phía Hoàng Minh đề nghị.
-Ta bắn kém như vậy cũng chỉ cản đường ngươi thôi, ngươi cứ tự nhiên đi.
Hoàng Minh lắc đầu từ chối. Hắn cũng chẳng muốn hơn thua cùng Cơ Phát, chỉ có điều hắn cảm thấy con vượn bạc biết múa này lại gợi cho hắn một cái gì
đó. Nhưng hắn vẫn không nhớ ra rằng đó là gì.
Cơ Phát thấy Hoàng
Minh không có ý với con vượn bạc này thì mừng rỡ, hắn sợ Hoàng Minh cản
trở tay chân lại khiến con vượn này xổng mất. Giương cung đưa mũi tên
nhắm thẳng về phía con vượn, Cơ Phát hít một hơi dài rồi buông ngón tay
đang nắm đuôi mũi tên ra, mũi tên lao vút về phía con vượn.
Mắt
sắp thấy mũi tên sắp trúng vào con vượn, nhưng từ đâu có một bàn tay đầy lông lá khác vươn ra tóm lấy mũi tên. Mấy người Hoàng Minh đưa mắt nhìn về phía trước, ở đó giờ đang xuất hiện thêm một con yêu hầu đang che
chắn cho con vượn bạc. Con yêu hầu nhìn về phía nhóm người Hoàng Minh
tức giận hét lên.
-Các ngươi là ai dám tới đây đả thương đàn em của ta?
Nhìn con yêu hầu trước mặt tỏa ra tiên khí mạnh mẽ khiến cho Hoàng Minh lập
tức đề phòng, mặc dù có Thạch Cơ ở đây nhưng không biết nàng ta có
nguyện ý ra tay hay không nữa. Chỉ riêng Cơ Phát hiện giờ là đang cực kì tức giận, con yêu hầu đáng chết này không biết ở đâu ra lại để cho hắn
phí một cơ hội lấy lòng Thạch Cơ, phải lột da nó mới hả giận được.