Sau khi thể hiện sức mạnh của bản thân ở yến tiệc trong cung, sáng hôm sau Hoàng Minh chỉ muốn nằm ngủ nướng ở trên giường. Nhưng thật sự ước mơ vẫn chỉ là ước mơ. Trong khi hắn vẫn đang say giấc nồng thì lại bị Tử Tân vào cho một cước rơi xuống giường kèm một câu “Sư phụ bảo ngươi xuống phố quan sát với ta”, sau đó cười đắc ý chạy đi trước sự phẫn nộ của hắn. Hắn biết sư phụ chắc chẳng bảo mình làm mấy việc như vậy đâu, có chăng là do tên sư huynh kia của mình. Đây có lẽ là do hắn tự chuốc lấy. Lúc tối, sau khi từ hoàng cung trở về, hắn làm bộ vô tình nhắc tới việc hôn sự của Tử Tân và Hoàng Phi Yến, nếu hắn không nói thì Tử Tân sớm cũng sẽ nói cho Dương Cửu và Khương Thị biết nhưng hắn làm vậy cốt để cho hai người hiểu nhầm rằng Tử Tân muốn giấu hai người lấy thêm thiếp về. Mặc dù Dương Cửu và Khương Thị đều biết Tử Tân sớm muộn cũng sẽ trở thành vua, lúc đó thì không chỉ là một hay hai mà là cả trăm ngàn phi tần. Cả hai vốn là người không thích ganh đua nên không nói lời nào, nhưng trong lòng cảm thấy rất buồn. Phụ nữ ở đâu cũng vậy, họ có thể chấp nhận người đàn ông của mình có người thứ hai, nhưng mọi chuyện họ vẫn để trong lòng. Cuối cùng, cả tối hôm qua Tử Tân phải thức trắng đêm để an ủi hai người vợ của mình, hình như trong phòng còn có tiếng khóc nữa. Hắc hắc, sư huynh đệ thật có lỗi a.
Đây là lần đầu tiên hắn quan sát kĩ quang cảnh ở nơi đây. Thật đúng là kinh đô của một đất nước, cảnh vật phồn hoa, nhà cửa sang trọng, khắp nơi đâu đâu cũng có bóng dáng người dân qua lại.
_Sư huynh, lần này chúng ta đi đâu đây? Không phải chỉ đi xung quanh nhìn ngắm phố phường như vậy chứ?
Thật sự thì Hoàng Minh không chịu nổi nữa rồi. Nếu là ngồi xe ngựa hay kiệu thì hắn chả quan tâm, nhưng đằng này Tử Tân lại quyết định đi bộ, lại còn nói với hắn “đi bộ tốt cho sự luyện tập của đệ” . Hắn XXOO thèm vào, hôm qua sung sức tại yến tiệc làm thân thể hắn uể oải lắm rồi, hôm nay chỉ muốn nằm trên giường mà luyện công thôi. Vậy mà cái tên sư huynh không biết điều kia hết lôi hắn dậy đi dạo phố còn bắt đi bộ nữa, như vậy khác nào muốn hắn tàn phế kia chứ? Haiz, thôi bỏ đi, cũng là do mình trêu chọc hắn trước.
_Lần này không phải chỉ để dạo phố mà chúng ta sẽ đi bắt yêu.
_Cái gì chứ! Bắt yêu?
Hoàng Minh kinh ngạc thốt lên.
_Này, đệ cần phải hét to như vậy không, thủng tai ta mất. Ta và sư phụ thỉnh thoảng vẫn đi ra ngoài để hàng yêu phục ma đem lại bình yên cho bá tánh. Hôm nay sư phụ bảo ta dẫn ngươi theo để ngươi có thể mở mang kiến thức.
Nhìn Tử Tân với ánh mắt khinh bỉ, Hoàng Minh chỉ muốn đấm cho tên sư huynh này một phát. Cái gì mà giúp ngươi mở mang kiến thức chứ, chẳng qua vẫn ôm hận trong lòng vì chuyện lúc tối mà thôi. Tên sư huynh này, lần sau phải nhờ các chị dâu giáo huấn hắn thật tốt mới được.
_Đệ có thể đừng nhìn ta như vậy nữa được không? Chẳng lẽ đệ thực sự là thích cái phương diện kia. Thứ lỗi, mặc dù ta với đệ là huynh đệ, nhưng ta không hề có bất cứ ý gì với ngươi đâu a.
Tử Tân nhìn Hoàng Minh, hai tay che trước ngực, làm bộ lui ra xa và nói.
_Có mà huynh mới như vậy đấy. Nếu ta mà như vậy thì hàng ngàn cô nương sẽ tự vẫn mà chết mất.
_Tại sao những cô nương đó lại tự vẫn?
Nghe Hoàng Minh nói, Tử Tân mù mờ không hiểu.
_Hắc hắc, tất cả cô nương ấy sẽ buồn rầu khi thế gian này mất đi một nam tử hán anh tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong này.
Nhìn Hoàng Minh dâm đãng cười, Tử Tân thật muốn cho hắn một cước.
_Sư huynh, ta hỏi thật nhé, thật sự là đi trừ ma sao?
_Thật như sao trên trời vậy, chẳng lẽ ngươi cho là ta bịa chuyện?
_Không, đệ không có ý đó. Nhưng huynh xem, từ lúc ra khỏi phủ đến giờ chúng ta vẫn chỉ đi xung quanh thôi, chẳng lẽ lại phải đi tìm yêu quái xung quanh thành mà bắt à?
_Cái này đệ không cần phải lo, đây chính là nơi chúng ta cần đến.
Tử Tân đưa tay chỉ gia trang trước mặt. Hoàng Minh nhìn lên tấm bảng treo trước cửa “Tống gia trang”. “Tống gia trang?” Tại sao cái tên này đối với hắn lại quen thuộc như vậy nhỉ, chẳng lẽ là gặp qua rồi sao? Nhưng mấy tháng nay hắn có ra khỏi phủ bao giờ, lần gần nhất là hôm qua đi vào cung thôi. Vắt cả óc suy nghĩ nhưng vẫn không có kết quả, hắn quyết định bỏ qua.
_Sư huynh, Tống gia trang này thật sự có yêu ma ở đây hay sao?
_Thật sự là như vậy. Tống gia trang này là của một người tên Tống dị nhân. Hắn muốn xay một căn phòng ở hoa viên nhưng cứ xây bao nhiêu lần đều bị phát hỏa. Mấy tháng nay đều đi khắp nơi để nhờ cao nhân tới đây hàng yêu nhưng đều không thành công.
“Tống dị nhân?”, đây chả phải là huynh đệ kết nghĩa của lão già Khương Tử Nha sao? Bảo sao cái tên “Tống gia trang” kia lại quen như vậy. Nếu hắn nhớ không nhầm thì việc xây lầu liền bị phóng hỏa là do Ngũ tinh quái. Ngũ yêu này không có gì cao siêu cả, chỉ bắt nạt được người dân bình thường, bị Khương Tử Nha đánh một tia sét dọa nạt, liền quay đầu quy phục. Nhưng Ngũ yêu này chính là người xây dựng nên Phong Thần Đài. Hắc hắc, xin lỗi nhé Khương lão đầu, ta đây đi trước ngươi một bước vậy. Nghĩ vậy hắn liền hối thúc Tử Tân đi vào. Nhưng Tử Tân lại nhìn hắn như người xa lạ vậy, Tử Tân thật sự không tưởng tượng ra vị sư đệ mới nãy còn uể oải khi nghe phải đi hàng yêu ma, nhưng giờ nhìn hắn xông xáo như vậy chẳng lẽ là đổi tính? Không, không, tuyệt đối không, gì chứ cái tên sư đệ này Tử Tân cũng biết tính nết hắn rồi, điều gì không có lợi hắn ắt hẳn không làm. Trong khi nghĩ mãi chẳng ra, Tử Tân đã bị hắn kéo vào bên trong phía gia trang.
_Xin hỏi hai vị tìm ai?
Một lão nhân tóc bạc đưa tay chặn hai người lại hỏi.
_Chúng tôi là người tu đạo, vì nghe được ở đây có yêu quái quấy nhiễu nên mới tới đây để diệt trừ.
Tử Tân chưa kịp lên tiếng thì Hoàng Minh đã tranh nói trước.
_Thật quý hóa quá, xin cảm tạ hai vị đạo trưởng. Phiền hai vị đi theo lão phu tới hoa viên.
Khi đi vào trong hoa viên Hoàng Minh trông thấy có hai cô nương, một lớn mặc y phục xanh, một nhỏ mặc y phục trắng. Khi thấy Tống dị nhân dẫn hai người vào thì tiểu cô nương áo trắng bất mãn lên tiếng.
_Tống thúc thúc ta đã bảo với ngươi rồi, chỉ cần ta với vị sư tỷ đây là đủ rồi, ngươi không cần mời thêm mấy tên đạo sĩ vô dụng khác tới đây nữa đâu.
Tiểu cô nương không hề cố kị lên tiếng. Phải nói thật là tiểu cô nương trước mặt vô cùng đáng yêu, đôi mắt đáng yêu tinh nghịch, bộ y phục trắng càng làm tôn thêm nước da của nàng, mặc dù hắn không phải là Loli gì cả nhưng hắn dám chắc tiểu cô nương này lớn lên chắc chắn sẽ là một thiếu nữ khuynh quốc khuynh thành.
Nhận thấy Hoàng Minh nhìn chằm chằm vào mình khiến tiểu cô nương cảm thấy khó chịu. Nàng hung hăng quát lớn.
_Nhìn gì mà nhìn, còn nhìn nữa ta móc mắt ngươi ra.
_Chậc chậc, tiểu muội muội a. Còn bé thì đừng nên hung hăng như vậy a.
_Ai là muội muội của ngươi. Nhìn ngươi đeo cái mặt nạ kia đi, người không ra người, quỷ không ra quỷ, đôi mắt thì gian tà. Chắc chắn chỉ là thứ đạo sĩ dâm tà chuyên đi lừa người.
Mặc dù không chấp nhặt với con nít nhưng bị tiểu cô nương trước mặt gọi là đạo sĩ dâm tà thì hắn thực không biết cất nỗi nhục này vào đâu nữa. Lại nhìn qua tên sư huynh chết bầm đang ôm bụng cười, thật sự thì công lí trên đời này ở đâu chứ.
_Hai vị, thật xin lỗi, tiểu muội còn nhỏ không hiểu chuyện xin lượng thứ.
Nghe thấy tiếng cãi vã của muội muội, thiếu nữ áo xanh quay lại giảng hòa. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của cô nương này, cả Hoàng Minh và Tử Tân đều kinh ngạc. Nếu nói nàng đẹp thì quả thật nàng rất đẹp, có thể xứng với bốn chữ “chim sa cá lặn” nhưng đó không phải là điều thiết yếu. Hoàng Minh cùng Tử Tân đã xem qua một bảng danh sách các hoàng hoa khuê nữ khắp kinh đô này, đây là bảng danh sách mà Phí Trọng đã cung cấp. Mặc dù tên Phí Trọng này thoạt nhìn chỉ là một tên béo, lại thêm gương mặt thật thà lương thiện khiến người cho người khác đều đánh giá là một vị quan tốt, nhưng với hiểu biết của Hoàng Minh thì tên này sẽ là người đầu tiên mà hắn sẽ tiêu diệt. Mặc dù chỉ là tham quan nịnh thần, nhưng tên béo này lại có một mạng lưới thông tin rất rộng. Danh sách những hoàng hoa khuê nữ của hắn vô cùng chi tiết, lại kèm theo cả tranh phác họa dung nhan của họ nữa.
Thiếu nữ áo xanh trước mặt đây chính là Hoàng Phi Yến, em gái Võ Thành Vương Hoàng Phi Hổ. Thật sự trái đất này lại nhỏ bé như vậy a. Hoàng Minh nhìn về phía Tử Tân, nhận thấy đến vị sư huynh này còn ngơ ngác đến mức nào. Cảm thấy bực tức vì tên được nàng gán cho cái mác “đạo sĩ dâm tà” này dám nhìn chằm chằm không dứt vào vị đại tỉ mà nàng rất mực yêu mến này. Tiểu cô nương áo trắng lại một lần nữa bộc phát.
_Các ngươi nhìn đã đủ chưa? Chưa từng thấy mỹ nhân bao giờ à? Các ngươi còn dám nhìn nữa có tin ta cho các ngươi tàn phế cả đời chỉ nhìn chứ không ăn được không? (cái này thì ăn gì các bác tự hiểu.)
_Muội muội, không được vô lễ. Còn không mau xin lỗi hai vị đạo trưởng đi.
_Muội thèm vào mà xin lỗi hai tên đó. Nhìn xem, cả hai tên đều nhìn tỉ say đắm như vậy, chắc chắn chẳng ra gì đâu.
Mặc dù trước sự uy hiếp của Hoàng Phi Yến nhưng tiểu cô nương vẫn gan lì không thèm nhận lỗi, quay lại nhìn cả hai với ánh mắt thách thức.
_Ha ha, không có gì. Thật sự thì chúng tôi cũng hơi thất lễ, mong cô nương lượng thứ.
Tử Tân lên tiếng hướng tiểu cô nương cầu tình.
_Ngươi thì được, còn cái tên đeo mặt nạ kia thì kêu hắn lăn qua đây quỳ xuống mà tạ tội.
_Thiền Ngọc, không được vô lễ. Muội còn như vậy lần sau trở về ta sẽ không dẫn muội đi nữa.
Trước sự dọa nạt của Hoàng Phi Yến tiểu cô nương kia lập tức rũ xuống, không còn hung hăn như trước nữa.
“Thiền Ngọc?” lẽ nào lại là…
_Xin hỏi vị tiểu cô nương này phải chăng họ Đặng ?
_Cái này làm sao ngươi biết?
Nhìn khuôn mặt kinh ngạc của tiểu cô nương, Hoàng Minh chắc chắn đây chính là Đặng Thiền Ngọc. Thật không ngờ một nữ tướng lừng danh ở Phong Thần lại là một tiểu mỹ nữ chua ngoa như vậy. Nhưng hắn lại nghĩ về số phận có phần bi thảm của Đặng Thiền Ngọc thì có chút xót xa, bị thằng lùn Thổ Hành Tôn hãm hiếp, lão già Khương Tử Nha không ngăn cản đã thế còn thúc ép cho cả hai thành thân. Vì chuyện của con gái mà ngay cả Đặng Cửu Công cũng đầu phục sang Tây Kỳ, chuyện này thật đáng giận.