Tình Duyên Đạo

Chương 12: Chương 12: Thu Phục Ngũ Yêu




Đặng Thiền Ngọc đang cố vắt óc suy nghĩ xem nàng có từng gặp qua một người như thế này không. Nhưng khiến cho nàng thất vọng là trong kí ức của nàng hoàn toàn không có một tên nào đeo một chiếc mặt nạ đáng nghi như vậy cả. Liệu đó có phải là người quen của phụ thân? Nhưng nghe giọng nói của tên này thì hình như còn rất trẻ, chắc chỉ lớn hơn Phi Yến tỉ một chút, làm sao có thể là người quen của phụ thân đây?

Nhìn tiểu cô nương đang vò đầu bức tai suy nghĩ trước mặt, Hoàng Minh cảm thấy vô cùng buồn cười. Dám chắc bây giờ cô nhóc đang nát óc suy nghĩ xem hắn là ai. Hắc hắc, nhóc con a, dám gọi ta là “dâm tà đạo sĩ”, tội này rất lớn đó.

_Cười cái gì, còn cười nữa cẩn thận ta cho ngươi lết về nhà đấy.

Mặc dù đang bận suy nghĩ nhưng nhìn cái tên đeo cái mặt nạ kì quặc kia cứ nhìn mình rồi cười cười khiến nàng tức cành hông, hận không thể đá cho tên này một cước. Nàng nhớ lại những lời của mẫu thân trước kia “nếu con bị đàn ông khi dễ, đừng do dự mà cho hắn một cước vào phía bên dưới của hắn”. Nghe bảo nếu như thế sẽ làm cho đàn ông mất đi hứng thú với nữ nhân a. He he, nếu như vậy cho tên “dâm tà đạo sĩ” trước mặt một cước như vậy cũng không tệ.

Cảm thấy ánh mắt của Đặng Thiền Ngọc nhìn mình như một con sói nhìn thấy một chú cừu béo khiến Hoàng Minh rùng mình. Mặc dù hắn không biết cô nhóc trước mặt sẽ làm gì mình nhưng hắn biết tuyệt đối không phải là tốt. Haiz, cô nhóc này không chọc vào vẫn hơn.

_Có vẻ như các người quen biết nhau thì phải. Vậy thật tốt quá, việc trừ yêu ma xin nhờ các vị.

Người lên tiếng là Tống dị nhân, mặc dù lão không biết những người này có quan hệ như thế nào nhưng nếu bốn người đều ra tay có lẽ sẽ trừ đi được lũ yêu ma ở đây. Hai cô nương kia thì không nói làm gì, đó là con gái của lão bằng hữu, nghe nói từ nhỏ đã theo tiên nhân tu luyện. Còn hai vị đạo trưởng kia vừa nhìn đã thấy khí chất hơn người, ắt hẳn là cao nhân. Tống gia trang lần này được cứu rồi.

_Tống thúc thúc, con đã bảo với thúc rồi, chỉ cần con và vị sư tỉ này ở đây thì mấy tên yêu ma cỏn con kia sẽ bị diệt trừ thôi, không cần hai tên đạo sĩ dỏm kia đâu. Người nhìn xem, nhìn là biết hai tên này là hạng lừa đảo rồi, nhất là cái tên đeo mặt nạ kia kìa.

Đặng Thiền Ngọc vừa nói vừa chỉ vào Hoàng Minh, đến bây giờ nàng vẫn không hề tin hai người trước mắt có tài cán gì. Mặc dù nhìn tên áo trắng (Tử Tân) kia có vẻ như cũng có tu luyện tiên thuật, thậm chí có lẽ hắn còn mạnh hơn cả nàng nhưng xem ánh mắt của hắn cứ dán chặt vào người Phi Yến tỉ kìa, dám chắc là si mê nhan sắc của tỉ ấy rồi. Đàn ông toàn một lũ háo sắc cả.

Nhận thấy ánh mắt của tiểu cô nương trước mặt mang địch ý với mình khiến Tử Tân cảm thấy mình hơi thất thố. Từ nãy tới giờ hắn vẫn một mực đem ánh mắt của mình hướng về phía Hoàng Phi Yến, không phải vì nàng xinh đẹp mà bởi vì hắn thật không thể ngờ được một tiểu thư nhà quyền quý lại tu luyện tiên thuật, giúp bá tánh diệt trừ yêu ma, một cô nương như thế này mà lại không thể tự chọn cho mình một ý chung nhân, có lẽ đúng là hông nhan bạc phận thật.

_Này tiểu cô nương, ăn cũng không thể ăn bậy, nói cũng không thể nói bậy. Nhìn chúng ta như vậy có chỗ nào là đạo sĩ dỏm cơ chứ.

Nhận thấy tâm trạng Tử Tân có phần nặng nề, Hoàng Minh lên tiếng lánh sang chuyện khác. Hắn biết Tử Tân vẫn canh cánh trong lòng chuyện hôn sự với Hoàng Phi Yến. Haiz, vị sư huynh này thật sự là quá đa cảm rồi.

_Ngươi còn bảo là không. Trông ngươi thì giống chỗ nào giống người tu luyện kia chứ. Hơn nữa còn đeo cái mặt nạ kì quái kia nữa, chỉ có bọn lừa đảo mới không muốn người ta thấy mặt mà thôi.

Nghe Đặng Thiền Ngọc nói Hoàng Minh cảm thấy muốn khóc tới nơi rồi. Có phải hắn muốn đeo cái mặt nạ này đâu kia chứ. Cái mặt nạ này cũng có đến nỗi gì đâu kia chứ, chỉ là một chiếc mặt nạ trắng với phần miệng và má trái bị vỡ, chỉ là viên ngọc giữa trán có phần kì quái, một viên ngọc đỏ như máu, nghe Kiếm Tu bảo đến cả Thông Thiên giáo chủ cũng không biết gì về chiếc mặt nạ cũng như viên ngọc này, chỉ biết rằng nó có khả năng che dấu thân phận chủ nhân của nó cực tốt, e rằng đến cả thánh nhân cũng không thể toán ra được thân phận của người đeo nó.

_Cô nương xem, việc này…

Mặc dù nghe đã hiểu ý tứ của Đặng Thiên Ngọc nhưng Tống dị nhân thực sự muốn chuốc tội với hai vị đạo sĩ kia. Lão đưa mắt sang Hoàng Phi Yến cầu cứu.

_Được rồi Thiên Ngọc, muội đừng nghịch ngợm nữa, hai vị đạo huynh đây cũng là vì Tống gia chủ mà không quản đường xa đến đây để trừ yêu diệt ma, muội đừng làm khó hai người họ nữa.

Nhận thấy ánh mắt cầu cứu của Tống dị nhân, Hoàng Phi Yến đành phải lên tiếng. Mặc dù đúng là chỉ cần nàng và muội muội là có thể tiêu diệt hết đám yêu ma này nhưng cũng không thể để người ta cất công tới đây rồi mất mặt quay về như vậy được. Nghĩ rồi nàng hướng về phía hai người Hoàng Minh lên tiếng.

_Thật xin lỗi hai vị đạo huynh, sư muội của tôi tính tình có chút ương bướng, xin hai vị lượng thứ.

_A, không có gì, không có gì.

Đến bây giờ thì Tử Tân mới lên tiếng. Nhìn vẻ mặt ngây ngốc của Tử Tân, Đặng Thiền Ngọc bĩu môi. Dám chắc tên này thực sự si mê nhan sắc của Phi Yến tỉ rồi, nhìn hắn xem, còn không chớp mắt nữa kìa. Tên đeo mặt nạ kia trông có vẻ khả nghi nhưng có lẽ còn hơn cái tên từ nãy tới giờ cứ dán mắt không rời vào người Phi Yến tỉ. Mặc dù hắn có vẻ đẹp trai đấy nhưng ở đây chẳng lẽ chỉ có một mình Phi Yến tỉ hay sao, ta đây đường đường cũng là một đại mĩ nữ đấy, chẳng qua bây giờ ta còn bé, mấy cái kia không to như Phi Yến tỉ (cái gì to các bác tự hiểu nhá) nhưng chờ vài năm nữa thử xem, nhất định ta sẽ to hơn đấy. Ít ra cho đến bây giờ nàng thực sự nhìn Hoàng Minh thuận mắt hơn Tử Tân nhiều.

_Sư huynh, ngươi cuối cùng cũng đã trở lại a, ta tưởng ngươi sắp thăng thiên rồi cơ đấy.

Hoàng Minh ghé sát vào tai Tử Tân và nói.

_Ý ngươi là sao?

_Hắc hắc, đừng tưởng nãy giờ ta không biết. Từ nãy tới giờ huynh nhìn Phi Yến đại tẩu như muốn rớt cả mắt ra ngoài rồi. Mặc dù ta biết là đại tẩu rất đẹp, hơn nữa cái ấy lại còn rất to nhưng ngươi cũng không thể nhìn người ta như muốn ăn tươi nuốt sống như vậy chứ. Trước sau gì người ta cũng sẽ làm vợ của ngươi mà thôi.

Vỗ vỗ vai Tử Tân, Hoàng Minh với vẻ mặt không thể bỉ ổi hơn nói. Nhìn vẻ mặt này, thực sự Tử Tân rất muốn đấm cho tên này thành đầu heo mà thôi, những lời như vậy hắn cũng nói được sao. Trực tiếp vứt Hoàng Minh sang một bên, Tử Tân quay sang Hoàng Phi Yến nói.

_Thực sự xin lỗi hai vị cô nương. Từ nãy tới giờ đã thất kính rồi.

_Ngươi cũng biết như vậy sao?

Đặng Thiền Ngọc không muốn cho cái tên đã làm lơ một đại mĩ nhân như nàng chút mặt mũi nào. Thật sự thì lúc này Hoàng Phi Yến cũng bó tay với vị muội muội này. Hoàng Minh thì giơ ngón cái với Đặng Thiền Ngọc, thật sự thì cô nhóc này quá bá đạo rồi. Tử Tân thì thật không biết mình đắc tội với cô nhóc này bao giờ, nãy giờ hình như chỉ có tên sư đệ mình nói chuyện với nàng thôi mà, thực là oan quá mà.

_Cũng đã quá trưa rồi, hay là các vị vào tệ xá dùng cơm rồi hãy tróc yêu.

Tống dị nhân lên tiếng.

_Thật thất lễ, vì mãi trò chuyện mà nhỡ công việc chính, xin Tống gia chủ lượng thứ, bây giờ chúng tôi sẽ lập tức tróc yêu, xin mời Tống gia chủ dẫn đường.

Tử Tân ôm quyền nói.

_Xin mời các vị theo ta đến hoa viên.

Cả bốn người theo chân Tống dị nhân tiến về hoa viên phía sau. Thật sự hoa viên này rất rộng và đẹp, Hoàng Minh nhìn phía trước hoa viên có mấy gian phòng, lên tiếng khen.

_Quả nhiên là nơi phong thủy tốt, nơi này xây lầu, theo phong thủy có ba mươi sáu đai ngọc, đai vàng cũng đang kết thành. Nhưng ta thấy nơi đây ngập tràn yêu khí, dù có xây bao nhiêu lần cũng sẽ bị yêu nghiệt phá hủy.

Vuốt vuốt cái cằm nhẵn bóng, Hoàng Minh ra vẻ cao thâm nói.

_Đạo trưởng quả thật cao minh. Quả thật là tôi cứ cho người xây lên thì đều bị ngọn lửa không biết từ đâu ra thiêu rụi. Lúc trước cũng có mời nhiều đạo sĩ tới, nhưng khi pháp đàn vừa lập lên thì bị cuồng phong đánh sập, ngay cả những đạo sĩ đó cũng bị cuốn đi nơi nào.

Khi nghe Hoàng Minh nói, Tống dị nhân như người sắp chết đuối vớ được cọc. Mấy năm nay đây là người đầu tiên vừa tới đã nói chính xác như vậy.

Trái ngược với sự hoan hỉ của Tống dị nhân thì cả ba người kia đều ngạc nhiên. Tử Tân thì không biết cái tên sư đệ này lại bày trò gì nữa đây, chẳng lẽ lại định lòe người khác. Trái lại thì Hoàng Phi Yến cực kì ngạc nhiên, nàng cũng biết được chuyện ở đây, nhưng là do Tống dị nhân kể lại, còn nếu thực sự thôi toán ra thì nàng không làm được. Còn Đặng Thiền Ngọc thì lúc này đã mắt chữ o mồm chữ a, nàng thực sự không thể tin được cái tên trước mặt thực sự có thể thôi toán ra được. Nàng cũng như Hoàng Phi Yến, nếu như trảm yêu trừ ma thì có thể nhưng nếu thôi toán ra được thì nàng đành bó tay. Nghe sư phụ nói chỉ có những người tu hành cao thâm mới có thể luyện được thuật thôi toán, nhưng thử nhìn tên trước mặt xem, đừng nói tu hành cao thâm, cho dù là nàng có khi hắn đánh còn không lại nữa là. Chắc chắn là lừa gạt, chắc chắn là như vậy.

_Lừa người, chắc chắn là lừa người.

Đặng Thiền Ngọc vẫn tỏ vẻ không tin, nhìn vào Hoàng Minh và nói.

_Tiểu cô nương a, ngươi đừng có nghĩ ta kém cỏi như vậy chứ.

_Ngươi thì tốt ở chỗ nào? Việc ta làm không được mà ngươi làm được sao? Nằm mơ đi.

_A, vậy hóa ra cô nương đây không biết thôi toán a.

_Đúng, ta không biết đấy thì sao? Còn đỡ hơn ngươi chỉ biết lừa người. Sư phụ ta từng bảo chỉ những người tu hành cao thâm mới có thể luyện được thuật thôi toán. Ngươi nhìn ngươi xem, ta chỉ cần dùng một tay cũng có thể cho ngươi đo đất.

Biết mình lỡ lời nhưng Đặng Thiền Ngọc không cho phép mình yếu thế hơn tên khả nghi trước mặt được.

_Đây là một trọng những độc môn gia truyền của ta, cô nương làm sao có thể hiểu được cơ chứ.

Hoàng Minh mỉa mai nói. Cô nhóc này, quả thật rất ghét thua cuộc a.

_Được rồi, nếu ngươi đã có bản lĩnh như vậy thì hãy thử diệt mấy con tiểu yêu ở trong đây xem.

Đặng Thiền Ngọc lên tiếng thách thức.

_Sư đệ, ngươi đừng có làm càn. Diệt trừ yêu nghiệt không giống như đấu với người thường đâu.

Tử Tân kéo Hoàng Minh nói. Mặc dù sư đệ thể hiện sức mạnh vượt trội ở yến tiệc, nhưng đấy là người thường, còn ở đây là yêu ma, việc này khiến Tử Tân không lo lắng không được.

_Được rồi sư huynh, đệ ắt có cách.

Hắn đã tính trước rồi. Lúc trước Kiếm Tu có cho hắn một số linh phù để phòng thân, hắn tin rằng với những thứ này chắc chắn có thể hù dọa được lũ tiểu yêu kia. Vỗ vai trấn an Tử Tân, Hoàng Minh quay sang nói với Đặng Thiền Ngọc.

_Diệt thì diệt, chuyện nhỏ này ta còn không làm được hay sao?

_Để rồi xem, đến lúc đó ngươi đừng có mà kêu cứu.

Đi đến khu đất trống ở giữa hoa viên, Hoàng Minh rút ra vài tấm linh phù. Hắn đưa tay ra hiệu mọi người lui lại. Đưa tấm linh phù lên trời, miệng hắn lẩm nhẩm một câu thần chú. Đây chính là những khẩu quyết mà Kiếm Tu dạy hắn, bởi vì hắn không thể hấp thu linh khí nên không thể sinh ra tiên lực, nhưng đạo linh phù này không cần tiên lực để sử dụng như những linh phù thông thường của tiên gia, những tấm linh linh phù này đã được truyền tiên lực của Kiếm Tu vào, chỉ cần đọc đúng khẩu quyết thì dù là người thường cũng có thể sử dụng được.

Tấm linh phù bốc cháy, chỉ trong chốc lát cuồng phong đã nổi lên, cát bụi đầy trời, ở phía trước bất ngờ xuất hiện một ngọn lửa. Trong ngọn lửa ẩn hiện năm thân ảnh quỷ dị, màu sắc và tướng mạo hoàn toàn khác nhau.

_Các ngươi từ đâu tới thì cút về nơi đó, nếu không đừng trách chúng ta nặng tay.

Trong đám lửa phát ra một âm thâm trầm đục. Tống dị nhân sợ hãi thối lui về phía sau, bên kia Tử Tân, Đặng Thiền Ngọc và Hoàng Phi Yến đều cảnh giác nhìn. Bọn họ không biết liệu người trước mặt có tiêu diệt được mấy con yêu nghiệt trước mặt hay không, nhiệm vụ của họ bây giờ là bảo vệ những thường dân xung ở trong phủ và đề phòng bọn yêu nghiệt tháo chạy.

Hắn bây giờ đã khác lúc trước rồi, hắn không còn là một tên thấy yêu quái là bỏ chạy nữa, giờ đây hắn tự tin có thể đương đầu với bọn chúng rồi.

_Ngự thủy thuật. Phong ấn.

Cầm tấm linh phù màu lam trên tay, hắn hét lên rồi ném về phía ngũ yêu. Tấm linh phù bay về phía Ngũ yêu, hóa thành một thủy cầu bao bọc lấy ngọn lửa.

_Bọn tiểu nhân không biết đại tiên giáng lâm, cầu xin người tha mạng cho chúng tôi.

Bị giam cầm trong thủy cầu khiến ngũ yêu không thể cử động, ngọn lửa bao bọc quanh chúng đang dần dần yếu đi.

_Bọn yêu nghiệt dám hoành hành, phóng hỏa đốt nhà, lại còn dám đả thương người khác, tội đáng tru diệt. Thu.

Hừ lạnh một tiếng, Hoàng Minh ra lệnh cho thủy cầu lập thu nhỏ lại. Trước sức ép của thủy cầu, ngọn lửa bao bọc ngũ yêu đã tắt, lộ ra chân thân của cả bọn, vô cùng xấu xí. Cả năm con đều quỳ xuống cầu xin tha mạng.

_Đại tiên xin tha mạng, chúng tôi xin thề từ nay về sau sẽ không quấy nhiễu người khác nữa.

_Tha mạng cho các ngươi cũng được, nhưng hãy giao bổn mạng nguyên hồn các ngươi ra đây, sau này theo ta cứu giúp bá tánh. Nếu có dị tâm thì sau này đừng trách ta vô tình.

Biết rằng đây chính là sinh cơ cuối cùng, Ngũ yêu không chần chờ mà giao ra bổn mạng nguyên thần cho Hoàng Minh. Hoàng Minh lấy ra một chiếc bình và thu bổn mạng nguyên thần của Ngũ yêu vào.

_Các ngươi cầm lấy thứ này, sẽ giúp cho các ngươi tu luyện, sau này có việc sẽ gọi các ngươi sau. Nhớ, đừng nghĩ đến việc gia hại bách tính nữa, nếu không thì đừng trách.

Đây đều là tâm pháp tu tiên của Kiếm Tu đưa cho hắn, nhưng hắn lại vô duyên với tiên đạo nên giờ có vứt cho Ngũ yêu cũng không thấy hối tiếc.

_Đa tạ đại tiên, đa tạ đại tiên.

Ngũ yêu rối rít cảm tạ rồi bay đi. Bọn chúng không ngờ rằng hôm nay không những không mất mạng mà còn được ban cho tâm pháp tu luyện.

_Tống gia chủ an tâm, từ nay về sau đám yêu nghiệt này sẽ không bao giờ quay lại đây nữa đâu. Người có thể an tâm xây dựng lầu các rồi.

Sau khi Ngũ yêu để lại cách thức liên lạc và bay đi, Hoàng Minh ôm quyền hướng Tống dị nhân nói.

_Đa tạ đạo trưởng, cảm tạ ngày rất nhiều.

Cuối cùng cũng đã thoát khỏi đám yêu nghiệt kia. Từ nay về sau có thể an tâm được rồi.

_Không nhìn ra ngươi cũng có chút bản lĩnh cơ đấy.

Đặng Thiền Ngọc hai tay chống eo nhìn Hoàng Minh nói.

_Thế nào, có phải là hâm mộ ta rồi không.

_Ngươi ư, còn lâu. Chỉ là mấy tiểu yêu, bổn cô nương còn không để vào mắt.

_Sư đệ, thật không ngờ ngươi cũng có tí bản lĩnh đấy.

Tử Tân cũng đi lại vỗ vai Hoàng Minh cười nói.

_Ta xin đi. Người ta người ngoài không nói. Đến ngay cả huynh đệ như huynh còn nghi ngờ ta sao?

_Hắc hắc, hiểu lầm hiểu lầm thôi.

_Đạo huynh quả thực là cao tay, tiểu nữ xin bái phục.

Hoàng Phi Yến ôm quyền nói.

_Các vị đạo trưởng, đây là một chút lòng thành của lão phu, xin nhận lấy cho.

Tống dị nhân cho người bưng ra một khay bạc lớn đến trước mặt bốn người.

_Tống gia chủ, người tu đạo chúng ta lấy trừ gian diệt ác làm chính. Những thứ này xin người hãy cất đi.

Hoàng Minh lên tiếng ngăn cản. Không phải là hắn không tham tiền, nhưng hắn biết Kiếm Tu luôn giúp người không cần báo đáp, hắn không thể nào mà làm trái môn quy được.

_Cuối cùng cũng có tí dáng vẻ của một người tu hành rồi đấy.

Đặng Thiền Ngọc nhìn Hoàng Minh gật gật đâu. Hoàng Minh không biết rằng vì một câu nói của hắn mà địa vị của hắn trong lòng của Đặng Thiền Ngọc được nâng cao lên nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.