Tình Duyên Đạo

Chương 66: Chương 66: Không Đội Trời Chung




Nhìn Hoàng Minh đang ung dung bước đến gần, Viên Hồng khẽ thở dài nói.

-Thì ra ngươi cố tình áp chế tu vi, quả thực đáng hận.

Hoàng Minh nghe Viên Hồng bất giác đưa tay sờ mũi. Thật quá oan cho hắn mà, nếu có tu vi để có thể áp chế hắn mừng còn không kịp nữa, nhưng chuyện này hắn không muốn nói tới, nếu muốn Viên Hồng đi theo hắn thì có lẽ thực lực mới là chỗ dựa lớn nhất.

-Bát Cửu Huyền Công của người tuy lời hại, nhưng ngươi lại không biết áp dụng nó một cách hợp lí, ngươi cho rằng chỉ dựa vào một chút bản lĩnh đó mà có thể dương oai hay sao?

Hoàng Minh tiếp tục đả kích Viên Hồng, nhưng đây đều là muốn tốt cho hắn. Con khỉ này tính tình kiêu ngạo, không xem ai trong mắt, nếu không quả thực sau này hắn sẽ giống như trong nguyên tác, tán thân trong Bát Trận Đồ của Dương Tiễn mất.

-Tuy ta không biết ngươi là ai, nhưng nếu ngươi có thể chỉ dạy cho ta, ta xin bái ngươi làm sư phụ.

Viên Hồng lập tức quỳ xuống cúi đầu trước mặt Hoàng Minh.

-Chỉ là một con yêu hầu nhỏ nhoi mà cũng dám bái hắn làm sư phụ?

Hoàng Minh còn chưa lên tiếng thì đã bị Thạch Cơ cướp lời. Nàng hạ thấp mình để bái Hoàng Minh làm sư phụ chỉ bởi vì kì nghệ của hắn, nhưng nếu bắt nàng ngang hàng với con yêu hầu kia thì quả thực là nằm mơ đi.

-Chuyện của ta không tới lượt cô lên tiếng.

Viên Hồng tức giận lên tiếng, hắn đánh không lại Hoàng Minh nhưng những người khác thì không như thế, nhất là một nữ tử có vẻ ngoài yếu đuối như Thạch Cơ.

-Ngươi nói lại một lần nữa xem.

Bị Thạch Cơ nhìn khiến cho Viên Hồng cảm thấy khiếp sợ, nếu như Hoàng Minh là cảm giác như một ngọn núi đè nặng tâm lí của hắn thì Thạch Cơ giống như một lưỡi kiếm mà chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể lấy đầu hắn. Đây là lần đầu Viên Hồng nhìn thấy một người có sát khí khủng khiếp đến nhường này.

-Được rồi, Tiểu Thạch, đừng làm khó hắn nữa.

Hoàng Minh đưa tay ngăn cản Thạch Cơ. Hắn lúc này đang thầm mắng chửi tên Viên Hồng ngu ngốc này, quả thực nếu không dạy dỗ cẩn thận hắn sẽ mất mạng lúc nào không hay mất.

-Chỉ bảo ngươi thì ta có thể, nhưng bái ta làm sư phụ thì nên thôi đi, chỉ cần sau này ngươi theo ta giúp một số chuyện là được.

Hoàng Minh đỡ Viên Hồng đứng dậy rồi nói. Vốn thu nhận Viên Hồng làm đệ tử là một việc tốt, như vậy có thể khiến hắn tận tâm hơn, nhưng Hoàng Minh không dại mà đi chọc giận quả bom Thạch Cơ kia.

-Ta từ trước tới nay đều là tự mình tu luyện, nếu như ngươi có thể chỉ bảo ta, ta thề sẽ ra sức vì ngươi.

Viên Hông lại quỳ xuống nói. Yêu tộc như hắn từ trước đến nay luôn bị người khác khinh thường, một lần hắn tới Xiển Giáo bái sư nhưng không những không được nhận mà còn bị người trong Xiển Giáo đuổi đánh, phải may mắn lắm hắn mới thoát được. Sau này vì cơ duyên mà hắn tìm được Bát Cửu Huyền Công, với ý chí sắt đá của bản thân mà hắn miễn cưỡng đã tu luyện Bát Cửu Huyền Công tới tầng thứ tư. Nếu như có một người như Hoàng Minh chỉ giáo thì có lẽ hắn sẽ thành công tu luyện được Bát Cửu Huyền Công.

Nhìn Viên Hồng đang quỳ dưới đất Hoàng Minh mỉm cười gật đầu. Thực lực của Viêm Hồng có thể nói là vô cùng lợi hại, có thể bất phân với đại tướng Tây Kỳ là Dương Tiễn, nếu có thể kích phát tiềm năng của hắn, lúc đó quả thực là một sự trợ giúp rất lớn. Về phần tu luyện Bát Cửu Huyền Công, mặc dù không biết ở thế giới này thế nào nhưng Hoàng Minh cũng có đọc qua không ít về Bát Cửu Huyền Công trong các tiểu thuyết khác, có lẽ sẽ giúp Viên Hồng được một phần nào đó.

-Ngươi đứng lên đi, sau này theo ta về Triều Ca, ta sẽ sắp xếp cho ngươi một chỗ để tu luyện.

-Cảm tạ chủ nhân.

Viên Hồng ôm quyền cúi đầu nói.

-Đúng rồi, ta thắc mắc một điều, ngươi không ở núi Mai Sơn tu luyện, lại muốn chạy tới đây làm gì?

Hoàng Minh như nhớ ra một điều gì đó bất giác quay sang Viên Hồng hỏi.

-Bẩm chủ nhân, không dấu gì ngài, ta tới đây chỉ vì Huyết Tiên Quả để nâng cao tu vi. Nhưng không ngờ lại gặp các người.

Viên Hồng đưa mắt nhìn Hoàng Minh nói.

-Huyết Tiên Quả ta không quan tâm, có một chuyện ta muốn ngươi giúp ta.

Hoàng Minh phất tay nói. Chỉ là Huyết Tiên Quả mà thôi, thứ đồ này đối với người tu luyện đúng là có chút trân quý, nhưng đối với Hoàng Minh nó cũng chẳng khác gì một quả táo cả, vị có khi còn không thể so bì được.

-Chủ nhân cứ nói, ta nhất định sẽ dốc hết sức.

Viên Hồng tự tin đáp, đây là lần đầu Hoàng Minh bảo hắn làm việc, phải thể hiện thật tốt mới được.

-Ta nhớ ở Mai Sơn ngoài ngươi ra còn có hai tên Cao Minh Cao Giác, ngoài ra còn có Thất Quái nữa. Ngươi hãy giúp ta mời bọn họ tới Triều Ca gặp ta một chuyến.

Hoàng Minh vừa nói vừa lấy ra một bình đan dược bằng bàn tay từ trong túi pháp bảo ra.

-Đây là Tụ Khí Đan, có thể giúp các ngươi cũng cố tiên khí và hỗ trợ tu luyện, chỉ cần các ngươi tới Triều Ca gặp ta, ta nhất định sẽ không bạc đãi.

Viên Hồng cẩn thận đỡ lấy bình Tụ Khí Đan mà Hoàng Minh đưa cho. Phải biết rằng Tụ Khí Đan là đan dược còn trân quý hơn rất nhiều so với Huyết Tiên Quả kia, người này chỉ nhờ hắn đi gọi Cao Minh Cao Giác và Thất Quái tới mà tặng một đại lễ như vậy quả thực đi theo hắn là một quyết định sáng suốt. Mặc dù Viên Hồng không biết tại sao Hoàng Minh có thể tra rõ được từng người ở Mai Sơn nhưng hắn cũng không mấy để ý, đến lai lịch của hắn Hoàng Minh còn có thể nói rõ như vậy thì chuyện này cũng không có gì lạ cả.

-Được rồi, nếu không có chuyện gì thì ngươi có thể về Mai Sơn trước. Đây là cách thức liên lạc với ta.

Hoàng Minh đưa một mẩu giấy cho Viên Hồng.

-Cảm tạ chủ nhân, ta nhất định sẽ không làm người thất vọng.

Cất kĩ bình Tụ Khí Đan và mảnh giấy vào trong người, Viên Hồng sung sướng rời đi.

-Tần huynh, huynh như vậy lại thả yêu hầu kia đi?

Khi thấy Viên Hồng đã rời đi rất xa thì Cơ Phát lúc này mới lên tiếng.

-Việc lúc nãy cũng là do chúng ta đả thương đồng bạn của hắn, chỉ là một chút hiểu lầm mà thôi.

Hoàng Minh nhún vai nói. Mặc dù hắn biết Cơ Phát rất muốn trả thù Viên Hồng nhưng nếu xét về lợi ích thì hắn sẽ không ngần ngại mà chọn Viên Hồng.

-Hiểu lầm, huynh không thấy hắn đánh ta và Nam Cung Thích trọng thương hay sao? Chỉ hai chữ hiểu lầm là có thể xong chuyện hay sao?

Cơ Phát tức giận quát, hắn xoay người leo lên ngựa rồi thúc ngựa chạy đi. Nam Cung Thích thấy vậy cũng chỉ cúi chào Hoàng Minh và Thạch Cơ sau đó phân phó một người ở lại để dẫn đường cho Hoàng Minh, hắn tin rằng với thực lực của Hoàng Minh thì chẳng cần ai bảo vệ cả.

-Chúng ta cũng nên về thôi.

Khi đoàn người Cơ Phát rời đi, Hoàng Minh lúc này mới xoay sang Thạch Cơ nói. Từ nãy tới giờ hắn luôn để ý tới Thạch Cơ, thấy nàng vẫn ra vẻ trầm ngâm nhưng không làm gì cả nên cũng tạm không quản làm gì.

-Sư phụ, ngươi cuối cùng là gì, ngươi có thể đánh bại một Luyện Hư Kỳ nhưng ta lại không thể cảm thấy tiên khí tỏa ra từ người ngươi. Hơn nữa những chiêu thức của ngươi đều vô cùng quỷ dị.

Thạch Cơ nhìn Hoàng Minh một lúc lâu rồi mới nói.

-Thì ra là ngươi hỏi vấn đề này.

Hoàng Minh mỉm cười nói. Hắn còn tưởng Thạch Cơ đang suy nghĩ xem có nên tìm Viên Hồng giáo huấn một trận hay không. Mặc dù trước mặt hắn nàng không phát tác nhưng biết đâu sau lưng lại đi tìm Viên Hồng, lúc đó quả thực tên kia phải chịu khổ rồi. Nhưng xem ra là hắn suy nghĩ quá nhiều mà thôi.

-Ngươi không thể cảm nhận tiên khí của ta bởi vì từ trước tới nay ta ngay tới cả cảm nhận tiên khí để sơ nhập Trúc Cơ Kỳ còn chưa thể. Còn về những chiêu thức đó đều là do ta tự nghĩ ra để phòng thân mà thôi.

Bộ pháp mà hắn dùng chính là Mê Ảnh Tung lừng lẫy của Đường Môn, bộ pháp có thể khiến người sử dụng trong chốc lát dịch chuyển tới một vị trí khác. Chiêu thức thứ hai hắn dùng là Khống Tước Cầm Long, chiêu thức này mặc dù không làm bị thương nhưng có thể tạm thời không chế chuyển động của đối phương. Chiêu thứ ba hắn dùng đả thương Viên Hồng là Thông Bội Quyền, đối với thân thể được tôi luyện qua Bát Cửu Huyền Công như Viên Hồng thì quyền thường hay binh khí tiên nhân khó có thể đả thương hắn được, nhưng Thông Bội Quyền thông qua nội công trực tiếp đánh vào bên trong đối phương nên cũng xem như là khắc tinh của Bát Cửu Huyền Công.

Mấy chiêu thức mà Hoàng Minh sử dụng đều là những chiêu thức mà hắn từng đọc trong các truyện và tiểu thuyết, đương nhiên chỉ là mô phỏng theo cách vận dụng mà thôi. Đây là lần đầu tiên hắn sử dụng nội công để đấu với tiên nhân khác, quả thực kết quả ngoài ý muốn.

-Có thể nghĩ ra công pháp quỷ dị như vậy có thể thấy ngươi quả thực là thiên tài, nếu như có thể tu luyện tiên đạo ta tin chắc ngươi nhất định sẽ tiến xa.

Thạch Cơ cẩn thận quan sát Hoàng Minh rồi gật gù nói.

-Phải rồi, ngươi sau này ngoài dạy ta đánh cờ có thể dạy ta thứ công pháp kia được không?

Hoàng Minh không ngờ Thạch Cơ lại đưa ra lời đề nghị này.

-Đánh cờ thì ta có thể, nhưng công pháp kia ta không thể dạy cô được.

Như trông thấy Thạch Cơ sắp phát tác, Hoàng Minh nhanh chóng giải thích.

-Công pháp này chỉ có những người không tu luyện được tiên khí như ta mới có thể học mà thôi.

Những điều Hoàng Minh nói là thực lòng. Lúc hắn thi triển thì Tử Tân cũng muốn học nhưng cho dù thế nào cũng vô pháp thi triển, có lẽ nội công không giống với tiên khí nên vì vậy vô pháp sử dụng.

-Ngươi nói cũng có đạo lí. Đúng rồi, nghe nói ngươi muốn về Triều Ca?

Thạch Cơ gạt cái suy nghĩ học công pháp của Hoàng Minh sang một bên, nàng bây giờ cảm thấy hứng thú với chuyện khác hơn.

-Đúng vậy, cũng tới lúc chia tay rồi, nếu có cơ hội nhất định sẽ lại cùng cô đánh cờ.

-Cái gì mà chia tay? Ta muốn cùng ngươi về Triều Ca.

Nghe Thạch Cơ nói xong Hoàng Minh cảm thấy vô cùng đau đầu. Dẫn theo một đại ma đầu như Thạch Cơ về Triều Ca khác nào đem bom hẹn giờ về nhà đâu.

-Cô thực sự muốn theo ta về Triều Ca? Nhưng ta vẫn còn việc ở đó chưa giải quyết được.

Hoàng Minh cố tìm cách né tránh.

-Cũng không vấn đề gì, ta nghe nói ở Triều Ca có rất nhiều cao thủ đánh cờ, tới lúc ngươi bận ta sẽ ra ngoài tìm bọn họ.

Thạch Cơ hào hứng nói. Lúc này Hoàng Minh cũng không thể khuyên được nàng, chỉ đành hi vọng đừng có tên đui mù nào chọc giận nàng ta mà thôi.

Xoảng… trong phòng Cơ Phát vang lên nhiều tiếng đổ vỡ.

-Nhị thế tử, mong ngài bớt giận.

Mấy thị nữ thấy Cơ Phát tức giận lập tức run sợ, nhưng cũng chỉ dám đứng từ xa mà khuyên ngăn.

-Cút hết ra ngoài cho ta.

Cơ Phát hét lên, những thị nữ kia bị dọa cho lui hết ra ngoài.

Xoảng… lại một lọ hoa nữa bị Cơ Phát đạp vỡ. Giờ đây hắn vô cùng tức giận, và nguyên do không đâu khác chính là Hoàng Minh. Tên khốn kiếp kia không những tranh giành nữ nhân với hắn, đã vậy còn giả trư ăn thịt hổ, đứng nhìn hắn bị yêu hầu kia đánh trọng thương, hơn nữa lại thả yêu hầu kia đi. Đôi mắt Cơ Phát hằn lên từng tơ máu, miệng hắn gằn lên từng chữ.

-Tần Hoàng Minh, ta với ngươi thề không đội trời chung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.