Thời gian trôi qua, trận chiến hiện giờ đã có chuyển biến lớn, những người chết hiện giờ đã chất đống lên, ai nấy hiện giờ cũng đã mệt mỏi, ngay cả trương Thạch Đà cũng đã tiêu hao nhiều phần.
Nhưng mà những vị trưởng lão vẫn cứ lao lên liên tục khiến cho ông ấy không có thời gian để thở, nội việc chống lại cả ba tông môn đến hiện giờ đã là thần kì lắm rồi.
Khi mà Trương Thạch Đà định lấy phù chú tấn công tiếp để đối phó với những người xung quanh thì ông ta đã nhận ra rằng mình đã không còn một cái nào.
“Lão ta đã hết phù chú rồi, chúng ta tiến công thẳng lên!” Hòa Thu Bách hét lớn.
Những vị trưởng lão khác cũng tiếp ứng mà đồng loạt lao lên khiến cho Trương Thạch Đà phải lo lắng, nhưng mà ai nói ông ta đã hết phù chú rồi cơ chứ.
“Ngu ngốc!”
Vừa nói, Trương Thạch Đà đã lôi ra vài tấm phù chú bảo vệ ra và bao bọc bản thân. Điều này khiến cho những trưởng lão lại có phần hoang mang bởi vì ông ta vẫn còn phù chú sau những lần lấy ra một đống phù chú công kích bọn họ.
Ngay lúc đó, Hàn Lập Sinh lại lên tiếng: “Các ngươi đừng sợ, đây lại chỉ là phù chú bảo vệ mà thôi! Điều này đã chứng minh rằng ông ta không còn phù chú công kích chúng ta nữa!”
Các trưởng lão nghe thấy vậy thì lập tức hiểu ra và tổng tấn công liên tục vào lá chắn của Trương Thạch Đà, từng bước, lá chắn lại dần dần thấy được vết nứt, thấy thế, các trưởng lão lại thêm phần tự tin mà toàn lực phá hủy.
Đến khi mà lá chắn bị vỡ thì mọi người lại tiếp tục lao lên và vây đánh Trương Thạch Đà, nhưng mà điều bọn họ không ngờ đến là Trương Thạch Đà lại lấy ra phù chú bảo vệ tiếp và tạo ra thêm một lá chắn khiến cho ai nấy cũng phải kinh ngạc.
Ngay lúc đó, Trương Thạch Đà nói: “Các ngươi nghĩ rằng ta chỉ có một chút phù chú bảo vệ thế sao?”
“Ta biết, vậy nên đó chỉ là đánh phủ đầu mà thôi!”
Một giọng nói cất lên khiến cho Trương Thạch Đà bất ngờ quay sang, nhưng mà một thanh kiếm lại bắt ngờ đâm vào người của ông ta, xuyên qua phần phổi của Trương Thạch Đà khiến cho ông ta hộc máu, khi mà Trương Thạch Đà nhìn lại thì thấy rằng đó lại chính là Hòa Thu Bách, hắn ta đã lạng lách qua những phần bị che khuất tầm nhìn của Trương Thạch Đà khiến cho ông ta không thể thấy được, rồi theo đó mà chui vào trước khi Trương Thạch Đà kịp thời kích hoạt phù chú bảo vệ lần nữa.
“Ta phải cảm thán về sự lì đòn của ông đấy!” Trương Thạch Đà nói.
Vừa dứt lời, hắn ta lại nhìn thấy nụ cười của Trương Thạch Đà, điều này khiến cho Hòa Thu Bách cảm thấy không ổn.
“Vậy thì ngươi vẫn chưa biết được sự lì đòn của ta đến đâu rồi!” Trương Thạch Đà nói.
Ngay lập tức, Trương Thạch Đà hét lên chữ “Khởi trận!” khiến cho cả tông môn bị bao bọc bởi một vòng tròn hào quang màu vàng khiến cho mọi người ở đó chấn kinh, ngay cả Hồng Hà Thạch và Hợp Ngụy Thủy, tông chủ hồng tâm tông và hợp âm tông đứng đó quan sát nãy giờ cũng không thoát được.
Khi mà mọi người cảm nhận được thì định lao lên nhưng mà tất cả mọi người, ai nấy cũng không thể cử động được dù chỉ là một ngón tay, ngay lúc đó, tất cả mọi người, ai nấy cũng nhận ra rằng đây chính là ‘bất động chi vương trận’, một trận pháp khóa chặt cử động của những người bị tác động bên trong, hiện giờ mọi người đã biết, Trương Thạch Đà không chỉ là phù tu, hắn ta còn là trận pháp sư.
Ngay lúc ấy, Trương Thạch Đà lại giơ tay ra đằng sau hướng thẳng về phía Hòa Thu Bách và bắn ra một chưởng khiến cho Hòa Thu Bách bị bay ra xa.
Sau khi bắn bay Hòa Thu Bách, Trương Thạch Đà bắt đầu rút thanh kiếm trên người ra, sau đó bắt đầu hồi phục vết thương, miệng mở ra nói: “Các ngươi thật đúng là tài giỏi, ép ta phải sử dụng trận pháp này, đúng thật là không ngờ tới mà!”
Một trận pháp này đã tốn gần hết nguyên linh của Trương Thạch Đà, điều này lại muôn phần gây nên bất lợi cho ông ta nên không phải là tình thế ép buộc thì ông ấy cũng không muốn sử dụng cái này.
Khi mà Trương Thạch Đà đang hồi phục vết thương, hắn ta bắt đầu tiến tới gần những trưởng lão của ba tông môn, dự định giết hết tất cả bọn họ thì đột nhiên trận pháp lại bị vỡ tan khiến cho Trương Thạch Đà chấn kinh.
Bởi vì trận pháp này duy trì tận hơn cả 1 kinh nên việc trận pháp lại biến mất ngay lúc này khiến cho ông ta không khỏi bất ngờ.
Ngay lúc đó, Trương Thạch Đà quay sang hướng về phía mà trận pháp bị hủy đi nhanh nhất, bất giác, ông ấy nhận ra rằng người đã phá hủy trận pháp của mình là Hàn Cực Cung, trưởng lão của minh kiếm tông.
Hắn ta cũng là trận pháp sư sao?! Thất sách rồi!
Vừa nghĩ xong, lá chắn bảo vệ cũng lập tức bị phá hủy khiến cho Trương Thạch Đà lại lần nữa chấn kinh không hề đỡ kịp, ngay lập tức, ông ấy định lấy ra phù chú phòng hộ nhưng đã không kịp nữa.
Tầm nhìn của ông ấy đột nhiên chuyển hướng lên bầu trời dù rằng ông ấy không hề làm vậy, khi mà ông ta nhận ra thì đã phát hiện rằng đầu của mình đã bay ra khỏi cơ thể.
Hàn Lập Sinh đã chém bay đầu của Trương Thạch Đà, đặt nền móng chấm dứt trận chiến này.
Ngay lúc cái đầu còn chút suy nghĩ cuối cùng, ông ấy lại nghĩ rằng: ta chết như thế này sao?!
Ngay khi suy nghĩ vừa lóe lên, cái đầu của Trương Thạch Đà đã rơi xuống đất, chấm dứt sinh mệnh của ông ta.
Một cái chết không hề tốt đẹp, một cái chết không thể nhắm mắt, một cái chết đau đớn.
Ngay khi nhìn thấy Trương Thạch Đà chết, những trưởng lão còn sót lại của hoàn tinh tông liền trở nên tối sầm, ánh sáng còn lại chiếu rọi cho bọn họ hiện giờ đã dập tắt, chấm dứt mọi hy vọng của bọn họ.
Ngay lúc bọn họ còn đứng đó nhìn xác của Trương Thạch Đà, Hòa Thu Bách đang ở phía trên trời hiện giờ bắt đầu cất tiếng: “Diệt! Hết tàn dư còn lại!”