Tại hoàn tinh tông, sự phá hủy đang diễn ra, những tòa nhà, biệt viện, cả tông môn đang dần dần sụp đổ bởi những người tấn công hoàn tinh tông, không ai khác chính là minh kiếm tông, vạn hàn tông và thiên hỏa tông.
Những vị trưởng lão lúc trước còn hừng hực khí thế chiến đấu vì tông môn hiện giờ cũng đã bị giết không thương tiếc, người bị chặt xác, người thì bị móc tim, người thì bị chém đứt đầu, kinh dị hơn là những cái xác không toàn vẹn đó lại vươn vãi khắp nơi, ngay cả những vị đệ tử chân truyền chưa kịp tháo chạy hiện giờ cũng đã chết tươi.
Sự tàn sát đến từ ba tông môn đã khiến cho hoàn tinh tông hưng thịnh ngày trước giờ đây đã chỉ còn lại cái xác, may mắn thay, những vị đệ tử yếu hơn đã chạy thoát kịp bởi mệnh lệnh sơ tán khi trước.
Ngay trên bầu trời, những tông chủ phía trên đang đứng nhìn cho các trưởng lão khác mặc sức tàn phá.
Ngay lúc đó, có một vị trưởng lão của minh kiếm tông chạy tới phía của Hòa Thu Bách: “Báo cáo, những gì còn sót lại từ phía đông và tây đã được dọn sạch, chỉ còn…” Ngay khi định nói, trưởng lão đó lại ậm ừ không muốn nói ra.
Thấy thế, Hòa Thu Bách đã hỏi: “Còn lại cái gì?”
“Đó là vạn thư các, nơi đó đã giăng lên một tòa kết giới khiến cho bọn tôi không thể nào công phá được!” Trưởng lão minh kiếm tông nói.
“Phế vật! Có chút chuyện đó mà cũng làm không xong!” Hòa Thu Bách quát lớn, kèm theo đó là một chút áp lực tỏa ra khiến cho vị trưởng lão đó phải sợ hãi mà cúi đầu xin tha.
Nhìn vị trưởng lão đó sợ hãi như vậy, Hàn Lập Sinh không nhịn được mà tiến tới gần chỗ Hòa Thu Bách mà nói: “Dừng lại đi, trận pháp là một thứ mà các trưởng lão bọn họ khó mà phá hủy được, hơn nữa, có lẽ tòa kết giới đó do tên Trương Thạch Đà giăng lên, bọn họ không phá được cũng là điều dễ hiểu.”
Nghe thấy vậy, Hòa Thu Bách lại nổi gân lên, gằn giọng mà hét lên: “khốn nạn! Tên Trương Thạch Đà đó chết rồi mà vẫn có thể gây nên phiền phức cho chúng ta, đúng là tên khó chịu mà!”
Hàn Lập Sinh nhìn Hòa Thu Bách như vậy thì nói: “Hạ hỏa đi, dù sao thì hắn cũng đã chết rồi, phiền phức hiện giờ cũng đã giải quyết hết rồi, ngươi còn tức giận cái gì nữa chứ!”
Nghe Hàn Lập Sinh nói vậy thì Hòa Thu Bách cũng bình tĩnh lại: “Phải rồi, ta tức giận cái gì cơ chứ, chỉ là một tòa kết giới thôi mà, Hàn Cực Cung!”
Nghe thấy Hòa Thu Bách gọi tên mình, Hàn Cực Cung lập tức chạy tới hô: “Có tại hạ!”
“ngươi lập tức đi giải hóa tòa kết giới bao quanh vạn thư các đi!”
“Vâng!”
Nghe lệnh xong, Hàn Cực Cung lập tức chạy đi hóa giải tòa kết giới đó, Hòa Thu Bách, Hàn Lập Sinh và những người khác cũng lập tức đi theo.
Ngay khi tới nơi, Hàn Cực Cung liền vào thế mà bắt đầu phân tích, thấy thế, Hòa Thu Bách liền hỏi: “Muốn phá trận pháp này cần bao lâu?”
“Tòa pháp trận này cũng có chút khó, đoán rằng cần phải hai phút mới có thể hóa giải!” Hàn Cực Cung nói.
“Vậy thì làm nhanh lên!”
“Vâng!”
Sau hai phút, tòa pháp trận liền bắt đầu tiêu tan, sau đó Hòa Thu Bách liền hô to kêu mọi người tránh ra, vì thế những ai ở đây cũng nghe theo mà tránh xa, ngay lập tức, Hòa Thu Bách liền vận linh lên tay mà phóng thẳng về phía vạn thư các, liền một phát phá hủy đi cả tòa tháp, khiến cho vạn thư các hiện giờ cũng chỉ còn là mảnh vụn.
“Thế này thì không còn gì có thể khiến cho chúng ta lo lắng được nữa rồi!” Hòa Thu Bách nói.
Nghe thấy thế, Hàn Cực Cung liền khó hiểu hỏi: “Tông chủ à, sao người lại không vào đó và cướp lấy những loại tinh kĩ bên trong vậy?”
Nghe Hàn Cực Cung hỏi như thế, Hòa Thu Bách liền quát lớn: “Ngươi bị ngu à! Tòa tháp này đã tồn tại được hơn cả 500 năm, những vị cao nhân từng tồn tại trước đó đã giăng lên những cấm chế diệt hết những người có ý muốn leo lên tầng một cách trái phép, ngươi hỏi xem chúng ta lấy thế nào?!”
Nghe Hòa Thu Bách nói thế thì Hàn Cực Cung cũng cúi đầu mà nói: “Là tôi thất lễ rồi!” Vừa nói vừa lùi lại.
Sau đó, Hòa Thu Bách hiện giờ cũng đã buông thả một chút, rồi hướng ánh mắt về phía của Hồng Hà Thạch và Hợp Ngụy Thủy mà nói: “Các ngươi không tham gia trận chiến lần này, chắc chắn sau này ta sẽ tới hỏi thăm!”
“Ngươi không cần phải đe dọa như thế, nếu như ngươi tấn công bọn ta, thì chắc chắn bên còn lại sẽ hỗ trợ bọn ta!” Hồng Hà Thạch nói.
“Đúng đấy, hai bọn ta tâm sinh tâm liên, nếu như ngươi muốn tấn công một trong hai phía bọn ta thì bên còn lại chắc chắn sẽ hỗ trợ, nghĩ thế nào cũng là thiệt cho ngươi, thế nên ngươi cũng không cần đe dọa như thế đâu!” Hợp Ngụy Thủy đáp theo.
Thấy thế, Hòa Thu Bách chỉ “hừ” một tiếng rồi quay đi.
Ngay lúc đó, phía bên thiên hỏa tông cũng đang nói chuyện.
“Phải rồi, Hồng Lạc trưởng lão đâu rồi nhỉ?” Trưởng lão thiên hỏa tông hỏi.
Nghe thấy thế, Thủ Thiên Thạch liền nói: “Chắc là cô ta đi lạc đâu đó rồi, hẳn là sẽ quay lại tông môn sớm thôi, các ngươi không cần phải lo!”
“Vậy sao.”
Dù có chút lo lắng, song bọn họ vẫn nghĩ rằng Minh Hồng Lạc sẽ không bị sao nên cũng nhanh chóng lướt qua chuyện này.
…----------------…
Phía bên chỗ của Minh Hồng Lạc, hiện giờ cô ta đang chật vật cố gắng trốn thoát tình huống này, hiện giờ thân thể của cô ta đang ở mức báo động, một tay một chân hiện đã bị mất, phía bên một chân cũng đã bị chém mất phần gân khiến cho cô ta không thể nào cử động được, cơ thể bị vô số vết thương trê người, hơi thở liên tục xuống dốc biểu hiện cho việc mệt mỏi.
Hiện giờ, cô ta đang cố gắng chạy thoát, mắt hướng về phía Ngọc Linh Thảo đang lo lắng, cơ thể cũng bị thương khá nhiều nhưng vẫn ở trong diện an toàn, nhưng đó không phải là điều mà cô bé lo lắng.
Làm sao bây giờ, chỉ còn lại 3 phút nữa mà thôi!