“Đúng là nguyên quả không quá hiếm, nhưng không phải là chỗ nào cũng có, mà cả rừng cây như cậu nói thì tớ chưa thấy bao giờ, nếu phải nói thì chắc là cả trăm người muốn cướp đấy!”
Tâm giải thích tính nghiêm trọng của sự việc cho Thảo.
“Ghê thế sao, thế mà mình còn tưởng cả vườn cây là bình thường cơ đấy!”
Thảo làm vẻ bất ngờ.
“Bình thường con khỉ, trồng một cây đã cực rồi mà trồng cả vườn như cậu thì đúng là yêu nghiệt quá đấy!”
“Th-thế à.”
Vậy khảo nghiệm lúc trước không phải là trồng cho tất cả cùng lớn mà trồng cho 1 cây lớn là đủ thôi sao! mình lầm lỡ rồi!
Thảo tỏ vẻ hối lỗi rằng mình đã làm điều gì đó sai.
“Thôi thì lỗi cũng không phải ở cậu, nhưng mà tớ không ngờ rằng cậu lại dính đúng cái khảo nghiệm khó đến vậy luôn á!”
Tâm tỏ vẻ thán phục.
“Khó đến vậy sao?”
Thảo làm vẻ không hiểu.
“Đương nhiên là khó rồi, muốn trồng cây thì phải hiểu được cách trồng, mà muốn hiểu cách trồng thì phải trải qua nhiều lần thất bại, cũng có nghĩa là nếu cậu làm cây héo đi thì phải trồng lại cây khác, thời gian có lẽ sẽ kéo dài đến vài trăm, hoặc thậm chí là vài ngàn!”
“Ghê, ghê vậy sao!”
Thảo tỏ vẻ sợ hãi.
Khi mà cả hai đang tám chuyện thì Kiên bất thình lình xuất hiện làm cả hai giật mình.
“Ôi hết hồn, đi cũng phải phát ra tiếng động chứ!”
Tâm bị giựt mình nên tức giận đá vào mông của Kiên khiến cho Kiên phải thốt lên tiếng.
“Đau!”
Cậu ấy nhảy cẫng lên liên tục vừa ôm bờ mông của cậu ấy.
“Này, cậu nói xem trong cuộc khảo nghiệm cậu làm gì?”
Tâm hỏi Kiên.
Mặc dù đau nhưng cậu vẫn kìm nén mà trả lời.
“Tớ đào núi trong không gian tối tăm, ngay cả khi mặt trời lên thì vẫn rất là tối!”
“Còn tớ thì là nhóm lửa cho đến khi nó tàn!”
“Tớ thì trồng cây!”
Mọi người cứ thế trò chuyện cho tới khi trải qua 1 kinh thì mọi chuyện đã kết thúc, bây giờ chỉ còn lại 10 người, trưởng lão cũng từ đó mà xuất hiện, ông đứng ở trên cao mà cười.
“Hô hô hô, chúc mừng các ngươi đã vượt qua các thử thách, các ngươi bây giờ đã là đệ tử của tông môn ta, theo ta!”
Nói xong, ông ấy quay người lại thì một cánh cửa lớn rộng 2 mét và cao 4 mét mở ra, trưởng lão bắt đầu đi vào đó, mọi người cũng tiến vào cánh cửa đó trong nghi hoặc.
“Sao kì thế nhỉ, tôi nhớ là còn thiếu cái gì đó!”
“Khảo nghiệm thứ năm còn chưa thi mà nhỉ?”
Những câu hỏi được đặt ra trong khi từng người bước vào bên trong, khi mà Thảo, Tâm và Kiên bước vào thì trước mặt là một căn phòng, trước mặt là một quả cầu lơ lửng cùng những trưởng lão ở đằng sau, cả tông chủ cũng ở ngay chính giữa.
“Chào mừng những môn đồ đã gia nhập Thiên linh tông ta!”
Tông chủ với chất giọng trầm lớn phát ra khiến cho Thảo và những người khác cũng muốn bịt tai lại, nhưng họ lại không làm bởi làm như vậy thì sẽ bất kính trước tông chủ.
Ngay lúc đó một trưởng lão quay sang chạm nhẹ vào tông chủ để tông chủ ghé tai sang nghe, sau khi nghe trưởng lão đó nói thì tông chủ có chút ngượng ngùng mà giả vờ ho vài cái.
“Khụ khụ!”
Sau khi ho xong thì ông ấy cũng bắt đầu nghiêm túc.
“Được rồi, ta biết các ngươi đang thắc mắc tại sao chỉ có 4 vòng, để ta giải thích, 4 vòng khảo nghiệm đầu là để kiểm tra xem các ngươi có gia nhập tông môn được không, còn vòng khảo nghiệm thứ 5 chính là đây!”
Tông chủ vừa nói vừa chỉ vào cái quả cầu trước mặt.
“Vòng khảo nghiệm này sẽ quyết định các ngươi được gia nhập vào môn phái nào, giờ, hãy đặt tay lên quả cầu đi, từng người một!”
Nói xong, một người phụ nữ nào đó đi ra, với thân hình nuột nà và khuôn mặt xinh xắn, đây chính là một mỹ nhân vạn người mê.
Ngay cả một vài người cũng bị hút hồn bởi người phụ nữ đó.
“Bây giờ tôi sẽ gọi từng người lên, Đỗ Nguyên Phong!”
“Vâng!”
Người đầu tiên bước ra và đặt tay vào quả cầu đó, đột nhiên, quả cầu đó nổi gió lên, cơn gió thổi quanh căn phòng khiên cho một số quần áo bị tốc lên.
“Ahh!!”
Thảo và một vài người khác do thấy mình bị tốc váy nên xấu hổ đỏ mặt mà phải ngay lập tức che ngay lại.
Một vài người đàn ông mặc dù nhìn thì tưởng là không biến sắc nhưng mắt thì cứ liếc nhìn liên tục và mặt hơi đỏ ửng.
“Biến thái!”
Nghe thấy từ đó khiến cho bọn họ quay lại trạng thái nghiêm chỉnh ngay lập tức.
“Phong linh căn, người tiếp theo, Nham Thạch Sùng!”
“Vâng!”
Và cứ thế từng người được gọi lên cho tới khi Kiên được gọi tới, khi mà cậu ta chạm tay vào quả cầu thì những tảng đá lớn bao quanh quả cầu cùng một vài quả cầu bóng tối ở trên đỉnh.
“Song nguyên tịch linh căn, người tiếp theo!…”
“Đó là ai mà có linh căn trâu bò vậy!”
“Ngươi không biết à, là thiếu tử bị ruồng bỏ của gia tộc đấy!”
Nghe tới chữ ruồng bỏ, Tâm định tới tẩn cho một trận thì bị Thảo ngăn lại.
“Đừng, như vậy chỉ làm cho cậu ấy mất mặt hơn thôi!”
Mặc dù muốn dứt tay của Thảo ra, nhưng những lời Thảo nói thật sự đúng, vì vậy mà Tâm lại trừng mắt nhìn bọn họ khiến cho bọn họ sợ hãi.
“Người tiếp theo, Phát Ninh Tâm!”
Nghe thấy tên thì Tâm bắt đầu bước lên, cô ấy đặt tay lên quả cầu thì quả cầu bốc cháy lớn.
“Thiên hỏa linh căn, người tiếp theo, Ngọc Linh Thảo!”
Tới thảo thì cô bé bước lên, khi mà cô bé chạm tay vào quả cầu thì đột nhiên quả cầu đột nhiên mọc cây, những rễ cây phát ra những lớp đất chồng chồng tạo ra một cái cây lớn làm cho mái nhà bị thủng một lỗ.
“S-song nguyên tinh linh căn!”
Ngay cả người nãy giờ điềm tĩnh cũng phải ngỡ ngàng.