Ngày thứ 2.
Khi mà trời vừa mọc lên thì Thảo đã tỉnh dậy từ lúc nào không hay, trên tay cô bé là một bình hoa tưới nước đang tưới cho các hạt giống của cô.
Khi hoàn thành việc thì cô đi lòng vòng xung quanh để kiểm tra đất, khi mà thấy chỗ nào không ổn thì Thảo bắt đầu chỉnh sửa lại chỗ đó, tới chiều thì Thảo lại tưới cây lần nữa, sau đó là kiểm tra lại rồi bắt đầu đi ngủ.
Ngày thứ 3.
Thảo lại dậy sớm tưới cây và kiểm tra, tới chiều thì lặp lại như ngày hôm qua.
Ngày thứ 4.
Thảo lại lặp lại chu trình như ngày hôm qua.
Ngày thứ 5.
Chồi bắt đầu nảy mầm, Thảo bắt đầu tạo giàn chống.
Ngày thứ 6.
Ngày đầu tiên bón phân, Thảo cẩn thận tiết kiệm và bón đồng đều cho các loại cây, số phân bón mà Thảo trồng trong cái bao bị giảm đi hai con số, thế là Thảo khẳng định rằng con số này đại diện cho số phân bón mà Thảo có.
Ngày thứ 7.
Thảo đã bắt đầu thấy đói, cơn khát đã xuất hiện từ lâu, nhưng ở đây có sẵn nước nên Thảo không lo lắm, rồi đột nhiên một cái bánh mì không biết từ đâu ra xuất hiện trước mặt Thảo, nó rơi xuống ngay Thẳng vào lòng bàn tay của Thảo.
Nghĩ rằng đây là đồ ăn tông môn đưa cho, thế là Thảo gặm một cái.
Gặm xong, đột nhiên Thảo chảy nước mắt, những giọt nước mắt của sự vui sướng, từ nhỏ tới lớn Thảo chỉ ăn những cái bánh mì cứng mà thôi, bây giờ ăn cái bánh mì này thì Thảo như nếm thấy mĩ vị trần gian vậy.
“Ngon quá, thơm quá!”
Thảo cứ ăn cái bánh mì đó trong sự vui sướng.
Ngày thứ 8.
Thảo vẫn bắt đầu chu trình như mọi ngày.
Ngày thứ 9.
Cây đã nảy mầm bốn lá, Thảo nở nụ cười nhỏ nhìn vào những cái cây.
Ngày thứ 10.
Cây đã cao tới 5 cm, một sự đáng ngưỡng mộ đối với người nông dân nhỏ tuổi.
Ngày thứ 15.
Cây đã cao hơn 2 thước, đến lúc này thì Thảo thấy kì lạ bởi sự lớn nhanh của nó.
Ngày thứ 20.
Cây cao hơn 5 thước, cành cây có chút phát sáng, những chiếc lá chuyển từ xanh lục sang xanh lam, cơ thể có chút lớn, đến lúc này thì Thảo thấy rằng đây không phải là cây bình thường, không có hạt giống nào có thể nở ra loại cây này mà Thảo từng biết.
Ngày thứ 25.
Cây đã cao hơn 8 thước, chiều cao của cây đã sớm vượt qua Thảo, đáng ngạc nhiên là cây nào Thảo trồng cũng như nhau.
Ngày thứ 30.
Cây cao hơn 15 thước, trước đó Thảo còn thấy nó nhỏ nhưng giờ chắc là phải suy nghĩ lại bởi sự lớn nhanh như thổi của nó.
Số lượng nước tưới cũng tăng hơn, phân bón cũng giảm còn 29 bao.
Ngày thứ 40.
Chiều cao của nó có lẽ đã ngừng lại, hiện tại đã cao hơn 20 thước, cây cũng sáng rực rỡ màu xanh khắp mọi nơi, mà Thảo đang bị đàn áp bởi một đống cây như thế.
Cây cũng bắt đầu thành quả.
Ngày thứ 43.
Số lượng phân bón cũng chỉ còn 15 bao, cây cũng kết trái thành công, nhìn những cái cây này trông giống như những quả lê, nhưng mà bên trên nó lại có những đốm sáng.
Ngày thứ 50.
Những cái cây sáng xanh trông thật sự rất đẹp, Thảo nhìn mà cũng cảm thấy mê mẩn, những loại quả chín dần khiến Thảo biết rằng không lâu nữa là có thể kết trái.
Ngày thứ 60.
Các loại quả đã chín hẳn, Thảo vui mừng khôn xiết bởi những loại quả mình làm ra, cô bé trèo lên và hái một trái trên tay định ăn thì đột nhiên trước mặt Thảo là nơi trắng bóc, không có gì ở đây cả, tay vẫn cầm hoa quả hình trái lê đó.
Thảo ngơ ngác một lúc mới nghĩ rằng chắc là mình qua ải rồi, nhưng mà Thảo lại cảm thấy nó dễ đến bất ngờ khiến cho Thảo hoài nghi.
“Sao mà khảo nghiệm này dễ thế nhỉ?”
...----------------...
Phía bên nơi của các trưởng lão và tông chủ cũng đang rối loạn một phen trong đầu khi lần đầu thấy cảnh này.
“Sao mà cô bé đó có thể trồng nguyên quả dễ thế nhỉ?”
Trưởng lão nội môn trầm trồ trước Thảo.
“Ta chưa từng thấy ai trồng được cái quả to đùng đó cả, cũng chưa thấy ai trồng được nguyên cả vườn luôn!”
Trưởng lão nòng cốt cảm thán trước Thảo.
“Ngươi làm được không?”
Trưởng lão ngoại môn đang hỏi trưởng lão nội môn khác.
“Bây giờ thì nắm chắc 9 phần, nhưng nếu bằng tuổi con bé thì chắc chưa nắm được 1 phần!”
Trưởng lão nội môn tự nhận thua trước tài năng của Thảo.
“Nói gì thì nói, đây đúng là yêu nghiệt mà!”
Lời tông chủ phát ra, mọi người chỉ có thể cười trừ.
...----------------...
Quay lại chỗ của Thảo, bây giờ Thảo mới cảm nhận được rằng thời gian đó giờ chưa trải qua được bao lâu, cũng có nghĩa là 60 ngày trong đó còn chưa bằng 1 ngày ngoài đời.
Thảo chờ một lúc nữa thì lại thêm một người ra ngoài, đó là Tâm, vừa nhìn Thảo, cô ấy lại cười toe toét.
“Hì hì, cậu ra sớm hơn tôi đúng chứ?”
Tâm nhìn Thảo với khuôn mặt có chút gian xảo.
“Đúng a, đột nhiên mình đang hái trái này thì cái ở đây luôn!”
Thảo giơ tay ra đưa cho Tâm xem, khi Tâm thấy cái mà Thảo đang cầm thì bất ngờ.
“Sao sao sao mà nguyên quả lại ở đây?”
Nhận thấy Tâm bất ngờ như vậy thì Thảo cũng tò mò.
“Sao vậy, cái này hiếm lắm à, tớ trồng bên trong phòng hồi nãy nhiều lắm, hơn mấy chục cây lận, nhưng chưa hái được gì nhiều cái ở đây rồi!”
Nghe Thảo nói càng khiến cho Tâm hốt hoảng hơn.
“H-hơn chục cây!!”
Đây có phải là rau ngoài chợ đâu mà sao lắm thế!
Vừa suy nghĩ, Tâm vừa thở dài nhìn vào Thảo với ánh mắt ghen tị lẫn cảm thán.
Đúng là yêu nghiệt mà!