Bên trong phi thuyền bay to lớn, có những tên lính canh trong bộ đồ đồng phục màu xanh đang đứng xung quanh căn thuyền với một ông già đang đứng trên mũi thuyền quan sát những sự vật ở đằng trước và một cô bé đang bị nhốt bên dưới khoang thuyền trong 1 căn phòng.
Cô bé ấy ngồi co ro một góc với khuôn mặt đờ đẫn và thiếu sức sống, cùng với con thú nhồi bông trên tay, cô bé ôm chặt nó không buông, lâu lâu thì lại khóc thút thít.
“Ồn ào quá!!”
Những tiếng đạp cửa vang lên rầm rộ mỗi khi cô bé khóc khiến cho cô bé sợ hãi, nỗi sợ hãi trong cô bao trùm toàn bộ trí óc của cô bé ấy, cùng với sự phẫn nộ và giận dữ hướng về phía của những tên bên ngoài khoang thuyền đó, nhưng mà cô bé có thể làm được gì?
Sự bất lực và yếu đuối bao trùm lấy cô bé khiến cho cô bé bây giờ trông rất tủi thân, một cô bé tên Thảo đã trải qua bi kịch trong cuộc đời bởi những tên sát nhân máu lạnh.
Và rồi ông già đó tới buồng khoang và đứng trước cửa.
Bọn họ nói cái gì thế? sự tò mò nằm trong tâm trí Thảo khiến cho cô bé tới gần cánh cửa hơn và áp sát tai vào rồi nghe bọn họ nói chuyện.
“Thưa ngài, con bé này cứ khóc suốt thôi, bọn tôi không thể chịu nổi được ạ.”
Những tên lính than trách cô bé cho người đàn ông đấy, nhưng những gì mà bọn họ nhận về là cái quát mắng.
“Phế vật!! các ngươi không biết cách làm cho con bé im miệng sao!”
Ông ta quát lớn vào mặt những tên lính đó khiến cho họ sợ tái mặt.
“Ch-chúng thần xin lỗi, xin hãy tha mạng cho chúng thần.”
Những lời nói run rẩy của những tên lính gác đó khiến cho lòng của Thảo phấn chấn lên một chút, bởi lẽ, có thể do lũ lính đó cũng ác độc như chủ nhân của chúng vậy.
Vậy nên Thảo không tiếc sự vui mừng khi thấy những tên lính bị như vậy.
“Thôi thì các ngươi canh gác tiếp đi, dù gì thì đây cũng là dược liệu trân quý để ta luyện hóa thăng cấp lên cảnh giới hội tụ!”
Lời nói của ông già vừa nãy khiến cho Thảo kinh sợ mà vô thức lùi lại.
Nỗi sợ trấn áp cô bé ấy làm cho Thảo không tự chủ mà ngã bịch xuống đất.
“Hô, hình như nó nghe thấy ta nói gì!”
Vừa dứt câu, Thảo hoảng sợ không nói lên lời, những mồ hôi trên trán từ từ chảy xuống khiến cho mỗi giây trôi qua chậm lại.
Nỗi kinh sợ của cô bé phát lên khi cánh cửa dần mở ra, những tiếng thở dốc của cô bé khiến cho cả căn phòng trở nên ngột ngạt.
Nỗi lo sợ của cô bé dần tăng lên và nghĩ về lời nói của ông già hồi nãy, từ luyện hóa cứ lảng vảng quanh đầu của cô bé ấy.
Dù cho Thảo không biết rằng cô bé sẽ bị chuyển hóa như thế nào, nhưng cô bé chắc chắn rằng, nếu cô bé bị chuyển hóa, Thảo sẽ chết.
khi mà cánh cửa sắp mở ra hoàn toàn thì một tiếng động lớn trên thuyền thu hút sự chú ý của lão già đó khiến cho cánh cửa đang mở ra dần đóng lại.
Và rồi ông già đó bước lên trên khoang thuyền, để lại cô bé và lính gác ở lại.
Sự tò mò lại thôi thúc cô, vì vậy cô bé lại lần nữa ghé sát tai vào cánh cửa, nhưng lạ thay, những tiếng trò chuyện chửi rủa về cô không còn nữa, thay và đó là những tiếng la hét inh ỏi phát ra trên phi thuyền.
Những tiếng hét như thể rằng những người trên đó đang cố gắng kêu cứu, thấy vậy, Thảo lo sợ ôm chặt con thú nhồi bông trên tay và ngồi lại một góc bên trong căn phòng.
Sau một lúc lâu, những tiếng động bên trên cũng đã kết thúc, Thảo không thể xác định được thời gian mà cô bé đã nghe những tiếng la hét thất thanh đó, cô bé chỉ biết rằng đã rất lâu sau tiếng hét đó mới ngừng kêu.
Và rồi sau khoảng vài phút thì cánh cửa đột nhiên mở ra, Thảo hoảng sợ tột cùng khi mà cánh cửa đột ngột mở ra, nhưng mà thứ cô bé thấy không phải là lão già kia mà là những người trung niên bước vào gồm một người đàn ông để một bộ râu xồm xoàm ở dưới cằm, một người phụ nữ trưởng thành và một anh chàng khôi ngô tuấn tú.
Dù biết rằng bọn họ không có hướng sự giết chóc lên cô, song Thảo vẫn cảnh giác với bọn họ mà nói rằng.
“Các người sẽ luyện hóa tôi ư?”