Trong một căn phòng đá, có một cô gái đang bưng một chậu thau nước bằng gỗ vào bên trong, cô ấy đặt nó trên một cái bàn đá và lấy chiếc khăn bên trong vắt sạch để lau người cho Thảo.
Đúng lúc đó, Thảo bắt đầu tỉnh dậy, cô bé dần mở mắt ra và thấy trần nhà bằng đá, trong lúc mơ hồ, cô bé thốt lên một câu “đây là đâu?”
“A, cô bé tỉnh rồi à!” cô gái ấy nở nụ cười mà nói.
“Thất lễ rồi, ta là Ngọc Linh Thảo, cho hỏi quý danh của cô nương là?”
“Quý danh?” Cô ấy vừa nói vừa thể hiện vẻ mặt khó hiểu.
Phát hiện điểm kì lạ của cô ấy, Thảo nói lại “là tên ấy!”
“À, ta là Mạnh Hoa Vịnh!” Cô ấy đáp lại.
“Vịnh tỷ tỷ, xin hỏi nơi này là đâu vậy?” Thảo hỏi cô ấy và xuống giường.
“Cô bé cứ ra đây.” Cô ấy vừa nói vừa dẫn Thảo ra ngoài.
Thảo cũng đi theo, khi mà Thảo đi ra khỏi căn phòng thì thấy một khung cảnh rộng lớn, xung quanh là một cái hang động rộng lớn, trên cái động có một cái lỗ rất lớn có tác dụng chiếu ánh mặt trời xuống phía dưới, ở bên trong hang động này có vô số cây cối và rong rêu bao trùm cả mặt tường, phía dưới hang có vô số con người đang lao động cật lực để làm việc nhằm xây dựng nên hang động này, có người khuân vác, có người đào đá.
“Chào mừng ngươi đến với động mộc thiên!”
Bỗng Thảo cảm nhận thấy gì đó, nó liên kết với đạo tâm của cô bé làm Thảo có chút rung động.
“Ngươi có sao không vậy, Thảo muội?” Hoa Vịnh nói với vẻ mặt lo lắng, có lẽ cô ấy thấy rằng Thảo có gì đó bất thường.
Thấy vậy, Thảo đáp lại “Muội không sao, chỉ là có hơi choáng ngợp bởi khung cảnh này thôi!”
Mặc dù cô ấy rất tốt, nhưng mình vẫn nên cảnh giác chút!
“Vậy à, để ta dẫn ngươi đi xem nơi này!”
Cô ấy dẫn Thảo đi khắp hang động, Thảo cũng đã hiểu ra nơi này hoạt động như thế nào, những người nơi đây đều sử dụng man lực mà không hề tu luyện, vì vậy có thể giải thích vì sao mà bí cảnh này chỉ có thể thu nạp người từ luyện linh kì trở xuống, một phần là do thiên địa pháp tắc ở đây quá yếu, phần còn lại là do mọi người đều không biết tu luyện là gì, những con yêu thú đều là những thảm họa đối với họ.
Có những người có sức mạnh đặc biệt có thể chiến đấu với những con yêu thú đều là những người đứng đầu và bọn họ cai trị nơi này, cũng có bảy động thiên khác nối đường với nơi này, mỗi động thiên đều là mỗi nguyên tố khác nhau với những người đứng đầu nơi đó.
“Vịnh tỷ tỷ!” Thảo gọi Hoa Vịnh lại.
“Sao vậy Thảo muội?”
“Người đứng đầu ở đây là ai vậy ạ?”
“Người đứng đầu ư? Không không, nơi đây không có người đứng đầu, bọn ta sở dĩ an toàn là vì có thần vật giúp đỡ!”
“Thần vật?” Thảo hỏi Hoa Vịnh.
“Thần vật là một cái chuông, nhờ có thần vật tạo vòng bảo vệ mà chúng ta mới có thể sống sót an toàn đến bây giờ!” Hoa Vịnh giải thích cho Thảo.
Có vẻ như thần vật mà họ nói là một bảo vật, còn vòng bảo vệ chắc là kết giới rồi, dựa theo pháp tắc của thế giới này thì bảo vật này ít nhất cũng phải là phàm phẩm trung cấp.
“Khi xưa cũng có vài người đấu với nhau để tranh quyền bá chủ nơi đây, nhưng mà vì có thương vong nên thần vật đã ngăn chặn điều đó, tới nay thì không còn ai muốn trở thành bá chủ nơi này nữa!” Hoa Vịnh nói với khuôn mặt vui vẻ.
“Vịnh tỷ tỷ, tỷ có thể đưa muội tới nơi đó không, nơi mà thần vật ở ấy!” Thảo nói với vẻ mặt cầu xin.
“Được thôi!”
Hoa Vịnh trả lời ngay tắp lự làm Thảo bất ngờ tột độ mà hét lên một câu “Dễ vậy sao!”
Nhìn cái biểu cảm bất ngờ của Thảo làm Hoa Vịnh có chút không nhịn được cười “Muội làm như đó là khu vực cấm vào không bằng!”
Nhìn Hoa Vịnh cười lớn như thế, Thảo cũng chỉ biết xấu hổ mà cúi mặt xuống.
“Thôi được rồi, không chọc ngươi nữa, theo ta.”
Cô ấy dẫn Thảo tới chỗ mà bảo vật đang ở, bên ngoài hang động nơi có bảo vật có hai người đang canh gác.
“Chào Hoa Vịnh, ngươi là đang đến thăm thần vật à?” Một người lính canh hỏi Hoa Vịnh.
“Chứ ta còn tới đây vì lí do khác à?” Hoa Vịnh vừa nói vừa có chút tức giận.
“A, xin lỗi nhé, còn cô bé này là ai?” Anh ta vừa hỏi vừa nhìn Thảo.
“Đây là Ngọc Linh Thảo, cô bé này muốn đi xem thần vật! Thảo muội, đây là Mạnh Bụi Dinh!” Hoa Vịnh giới thiệu Bụi Dinh cho Thảo.
“Bái kiến Dinh sư huynh!” Thảo hành lễ trước Bùi Dinh.
“Ha ha, cô bê đúng là lễ phép, được rồi, ta dẫn hai ngươi đi tới chỗ thần vật!” Vừa nói, anh ấy dẫn đường cho Thảo và Hoa Vịnh.
Hai người đi một quãng đường dài vào bên trong, khi cả ba đi tới cuối điểm thì thấy một ánh hào quang màu vàng phát ra, cả hai càng tiến bước tới thì ánh hào quang càng phát sáng.
“Chuyện gì vậy, ta chưa từng thấy thần vật sáng như thế này!” Bụi Dinh nói với vẻ mặt kinh ngạc.
Khi cả ba tới nơi thì Thảo thấy một cái chuông phát sáng, đột nhiên Thảo giống như bị hớp hồn, cô bê vô thức bước tới, từng bước, từng bước, cho tới khi cô bé phát giác ra có người gọi mình thì đã tới rất gần với cái chuông, còn Hoa Vịnh và Bụi Dinh vẫn hét lên ở đằng sau.
Khi Thảo quay đầu lại thì một giọng nói phát ra “cuối cùng cũng tới rồi!” giọng nói đó khiến cho Thảo quay đầu lại nhìn.
Chốc lát, cái chuông bay tới và nhập vào người của Thảo khiến cô bé bị bật lùi lại vài bước.
Cái chuông đã hoàn toàn dung nhập vào người của Thảo, cô bé cảm thấy lo sợ bởi Thảo đã lấy đi vật của nơi này.
Khi Thảo quay lại định nhận tội thì một cảnh tượng làm cô bé kinh ngạc tột độ, hai người Hoa Vịnh và Bùi Dinh đang quỳ xuống cúi đầu trước Thảo.
Cả hai nói một câu “Bái kiến đại nhân!” Khiến cho Thảo đứng hình mà chỉ biết nói câu “Hả?”