Tình Hận

Chương 42: Chương 42




Dạ Hàn vừa đi khỏi.

Hắn mang đến cho nàng chiếc lồng chim dát vàng-cống phẩm của nước Tề.Nó hót rất hay,lại có vẻ ngoài sặc sỡ ưa nhìn,hắn nghĩ rằng Diễm Cơ sẽ rất thích.Thực ra thì nàng chẳng hề thích chút nào.

Đúng là ngày trước nàng có sở thích như vậy,giờ nàng lại muốn được yên tĩnh.

-Mẫu Đơn,ngươi đem lồng chim sang phòng khác treo.

-Nương nương không thích à?

-Ân điển của Hoàng thượng lớn quá,ta không dám nhận.

Từ lúc Trác Dạ Hàn tặng nàng đến giờ, Diễm Cơ không thèm liếc lấy một lần. Thích yên tĩnh là một phần,tuy nhiên cũng chỉ là cái cớ.Thực ra mà nói nàng ghét tất cả những gì của hắn.Ngay cả những thứ trước kia nàng thích bây giờ cũng không thích nổi nữa rồi.

Điện Cẩm Ngọc ban đầu định xây gần điện Khả Nhiên nhưng cuối cùng lại đổi thành thông đường với điện Tử Trúc.Do đó,từ phía Nam điện Cẩm Ngọc có thể nhìn thấy khuôn viên đầy hoa cỏ thơm ngát mà trước kia,chính tay Cửu Quận chúa nàng chăm sóc.

Trác Diễm Cơ nằm dài trên sàn gỗ,mắt hướng ra bên ngoài kia,vô tình thấy một nữ nhân qua ô tường.Vẫn độc một bộ thanh y quen thuộc như ngày nào, nàng ta đang mải miết bên khóm diên vĩ,không hề hay biết có người dõi theo.

Diễm Cơ nhổm dậy chạy ra cửa điện, theo con đường đá trắng dẫn tới khuôn viên.Đôi chân trần nhỏ nhắn thoăn thoắt bước đi,chốc lát thanh y nữ nhân kia đã ở trước mặt:

-Lục Nương !!!

-Hiền phi !-Lục Nương quá đỗi ngạc nhiên.

Hai chữ “Hiền phi” không quen,lúc đầu Lục Nương còn suýt nữa gọi Diễm Cơ bằng “Quận chúa“.Trác Diễm Cơ hình như không hài lòng,rất nhẹ gật một cái.

-Ai phân công ngươi ở đây?Dạ Hàn à?!

Lục Nương lắc đầu:

-Là Hoàng hậu.Chính Hoàng hậu bảo nô tỳ đến nhổ cỏ và tưới nước,cả quét dọn khuôn viên ngay cổng Tây.Nô tỳ thấy điện Tử Trúc không có ai nên định vào dọn dẹp đôi chút.

Như chợt nhớ ra điều gì đó,Lục Nương thò vào ống tay áo,đảo mắt nhìn quanh, nhanh nhẹn lôi ra một phong bì thư nhét vào tay Diễm Cơ:

-Ai đưa cho ngươi?

-Một cung nữ xưng là người ở phủ Nhị Vương gia.

Nàng nhìn hồi lâu,lẳng lặng nhét vào ống áo.Lục Nương đứng ngây ra,chẳng biết nên nói gì nữa.

-Ngươi chưa được xuất cung à?-Diễm Cơ đột nhiên hỏi.

-Nô tỳ quá tuổi từ lâu rồi,sợ rằng có xuất cung cũng khó mà gả đi nữa.Nô tỳ đã xin Hoàng thượng được ở lại trong cung,được ân chuẩn rồi.-Ngưng một lát thì tiếp tục.-Nương nương thật may mắn,được Hoàng thượng yêu thương như vậy,nương nương phải sống thật tốt đấy !

-Ân.Ta sẽ sống tốt.

Trác Diễm Cơ đang định nói thêm thì tiếng Mẫu Đơn vang lên.Nàng vội từ biệt Lục Nương rời đi để tránh Mẫu Đơn phát hiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.