Trong Nguyệt Oa thôn, Dạ Đàm mới vừa quay lại, các thôn dân đã vây kín đến.
Một ông lão gầy gò tiến lên nói: “Tiên trưởng, ta là trưởng thôn của Nguyệt Oa thôn. Có người thấy ngài đi tìm tên yêu quái kia! Ngài có cách nào trừ được tai họa này cho chúng tôi chưa?
Ông vừa nói xong, bên cạnh lại có thôn dân tiếp lời: “Tiên trưởng, chỉ cần ngài có thể giúp chúng tôi thu phục con yêu quái này, toàn bộ thôn dân chúng tôi nhất định sẽ quyên góp hết của cải của bản thân và gia đình, tạ ơn tiên trưởng!”
Lúc nói chuyện, bọn họ còn nâng một cái giỏ lên, bên trong có rất nhiều trang sức bằng bạc, thỏi bạc các loại. Thế mà, Dạ Đàm lại không chăm chú nhìn xem, nàng nói: “Ta biết rồi, các người đi về trước đi.”
Các thôn dân thấy nàng hứng thú không cao, tưởng rằng nàng chê ít. Trưởng thôn vội nói thêm: “Tiên trưởng yên tâm, những thứ này chỉ là tiền của gom góp tạm thời thôi, chỉ cần tiên trưởng thu phục được yêu quái, tiền bạc khác, chúng tôi sẽ dâng lên sau!”
Dạ Đàm nói: “Biết rồi, đưa tới cho ta chút đồ ăn đi!”
Trưởng thôn luôn miệng nói: “Có ngay có ngay. Chúng tôi sẽ mang bánh táo đỏ đến cho tiên trưởng!”
Quả nhiên, lập tức có thôn dân bưng bánh táo đỏ tới đây. Dạ Đàm nhận lấy, nói: “Tốt lắm, ta sẽ đi gặp nó!”
Nàng bưng bánh táo đỏ đi về hướng thạch ốc, Man Man nhanh chóng đuổi theo, nhỏ giọng nói: “Lẽ nào hiện tại chúng ta không phải nên chạy trốn sao?” Nó dùng đầu cánh nhọn chỉ chỉ núi Nguyệt Oa, “Thứ đó thực sự rất đáng sợ đó!”
Dạ Đàm nói: “Có người chống lại, ngươi sợ cái gì chứ!”
Man Man tuy rằng là một con chim, nhưng ý nghĩ rất chu toàn, nó nói: “Theo lý mà nói, nếu Huyền Thương quân ở đây, Man Man ta đương nhiên không cần phải sợ rồi. Nhưng mà nơi này chỉ có một khối thiên thạch nhỏ nhoi của hắn, ngộ nhỡ nó chống không được......”
Dạ Đàm hỏi: “Lòng can đảm của chúng ta, chẳng lẽ không bằng cả một mảnh thiên thạch của Thiếu Điển Hữu Cầm hay sao?”
Man Man sửng sốt.
——không đúng nha, chiếu theo tính cách của ngươi, không phải hẳn nên chạy trốn còn nhanh hơn ta sao? Sao lại như đầu thai kiếp khác vậy?
Dạ Đàm bưng bánh táo đỏ, hướng thạch ốc mà đến.
Thạch ốc trước mặt, vẫn sóng nhiệt bức người như trước, không có một ngọn cỏ. Dạ Đàm sợ hắn lại nặn ra cầu lửa, còn chưa đi đến gần đã gọi: “Thiếu Điển Lạt Mục?” Nàng đi vào thạch ốc, lúc này mới phát hiện, rất nhiều đá ở đây đều đã cháy đen.
Trong nhà, Thiếu Điển Lạt Mục xuất hiện, vừa nhìn thấy nàng liền hỏi: “Ngươi tới đây làm gì? Đã nghĩ xong hai chuyện còn lại rồi à?”
Thái độ của hắn cũng không phải tốt lắm, nhưng Dạ Đàm lại mặt rạng mày rỡ: “Ta mang cho ngươi một đĩa bánh táo đỏ nè, ngươi nếm thử một chút đi.”
Thiếu Điển Lạt Mục hạ tầm mắt xuống, quả nhiên thấy trong tay nàng đang cầm một đĩa bánh ngọt. Hắn theo bản năng vươn tay ra, nhưng chỉ mới đụng tới, bánh táo đỏ mềm xốp lập tức bị nướng cháy cứng ngắc, cuối cùng tỏa ra một cỗ mùi khét.
Thiếu Điển Lạt Mục thu tay về: “Ta không cần.”
Hắn vừa định đi vào trong nhà, Dạ Đàm hỏi: “Ngươi cũng không cần ăn cái gì khác sao?”
Thiếu Điển Lạt Mục tay cầm bầu hồ lô của hắn, nói: “Ta không thể chạm vào đồ ăn, hơn nữa vị giác yếu ớt, cũng không hề thích ăn thứ gì cả.”
Dạ Đàm nói: “Vị giác yếu ớt?”
Thiếu Điển Lạt Mục nói: “Ừ.”
Dạ Đàm hỏi: “Vậy khứu giác thì sao? Ngươi có thể ngửi được mùi vị không?”
Thiếu Điển Lạt Mục ngồi xuống trước thạch ốc, ngửa nửa thân trên ra phía sau, tựa vào tường đá: “Cũng giống như thế. Có thể ngửi được mùi rất nhạt, khả năng nhận biết màu cũng vô cùng yếu.”
Dạ Đàm hiểu được, hắn chỉ là một khối đá khiếm khuyết của Thiếu Điển Hữu Cầm, nguyên thần vỡ vụn, ngay cả cảm giác cũng yếu kém khác thường. Nàng ngồi xuống ở trước mặt Thiếu Điển Lạt Mục, cúi đầu ăn bánh ngọt, không nói lời nào.
Thời gian qua lâu, Thiếu Điển Lạt Mục thấy nàng không có ý định rời đi, ngược lại hỏi: “Ngươi không nóng sao?”
Trên đầu Dạ Đàm đã sớm đổ mồ hôi đầm đìa, nàng nói: “Ta đang suy nghĩ một chuyện.”
Thiếu Điển Lạt Mục nói: “Ngươi có thể về nhà suy nghĩ, ta cũng không cần ngươi đồng cảm.”
Dạ Đàm nói: “Vậy thật tốt quá, ta cũng không phải người có lòng tràn đầy đồng cảm gì đó. Ta đột nhiên nghĩ đến một thứ, có thể hữu dụng đối với ngươi!!”
Nàng lấy ra túi Càn Khôn thó được từ người Thiếu Điển Hữu Cầm, tìm nửa ngày, cuối cùng tìm ra một tấm vải trắng lớn. Thiếu Điển Lạt Mục nhìn nhìn tấm vải trắng, lại nhìn sang nàng, tức khắc liền nặn ra một quả cầu lửa ở tay —— có ý gì đây? Tính bảo ta thắt cổ tự sát á?
Dạ Đàm trông thấy ánh mắt của hắn, vội nói: “À à, cái này là Thiên Quang lăng! Ngươi đã từng nghe qua chưa? Một loại pháp bảo, có thể chống lửa chống nước.” Nàng thả Thiên Quang lăng tới trước mặt Thiếu Điển Lạt Mục, khoa tay múa chân.
Thiếu Điển Lạt Mục hiển nhiên không quen có người cách hắn gần như vậy, hắn nghiêng người né tránh, Dạ Đàm nói: “Quan trọng hơn chính là, màu sắc của nó rất hợp với tóc của ngươi.”
“Thật sao?” Thiếu Điển Lạt Mục chìa tay ra, dè dặt mà đụng vào tấm vải trắng trước mặt. Vốn tưởng rằng, sẽ dễ dàng đốt ra năm lỗ thủng, nhưng mà, vải dệt này lại không hề hấn gì.
Hắn thật cẩn thận mà cầm nó trong tay, chỉ cảm thấy tơ lụa nhẵn mịn, khinh bạc dẻo dai.
“Thiên Quang lăng......” Hắn lẩm nhẩm nhớ kỹ cái tên này, Dạ Đàm nói: “Đúng rồi đúng rồi. Ngươi thật đúng là may mắn đó, pháp bảo này bình thường nghĩ muốn dệt một tấc đã rất khó. Nhưng mà lại có một tên rất lợi hại, dệt ra được một cuộn này. Ta vẫn đang suy nghĩ sẽ làm gì với phần còn lại, bây giờ được dịp, may cho ngươi một bộ y phục, còn làm cho Man Man một cái áo chẽn nữa!”
Nàng nói đến phấn khích, Thiếu Điển Lạt Mục hỏi: “Thứ bảo vật này, vì sao ngươi lại tặng cho ta?”
Dạ Đàm nói: “Vì để cứu vớt con mắt của ta! Ngươi có may y phục hay không đây?”
Thiếu Điển Lạt Mục lắc đầu, Dạ Đàm cũng không nổi giận, dù sao cũng không thể đều giống như Thiếu Điển Hữu Cầm, cái gì cũng đều không đúng được? Nàng nói: “Ta đo kích cỡ cho ngươi, rồi tìm người may y phục cho ngươi nhé! Ngươi mau đứng lên đi!”
Nàng dùng Thiên Quang lăng che tay, kéo Thiếu Điển Lạt Mục đứng lên.
Thiên Quang lăng quả nhiên danh bất hư truyền, tay Dạ Đàm không hề cảm thấy một chút nóng bỏng nào. Mà Thiếu Điển Lạt Mục lại bỗng nhiên sửng sốt!
Dạ Đàm không nhận thấy, chỉ hừng hực hăng hái mà dùng Thiên Quang lăng làm thước đo, đo chiều cao, chiều rộng và vòng eo cho hắn. Vóc người này thật là chuẩn quá đi mất! Vóc người của Thiếu Điển Hữu Cầm cũng là như vậy sao? Nàng vừa đo vừa liếc trộm, thỉnh thoảng còn cách Thiên Quang lăng lén sờ mó một phen.
Thiếu Điển Lạt Mục cúi đầu, nhìn chằm chằm khuôn mặt của nàng, trong mắt hiện rõ ra vẻ kinh ngạc!
Khoảnh khắc tay nàng chạm vào người hắn, tấm mạng che mặt ngăn cách hắn với thế giới như được cởi bỏ. Tầm mắt của hắn phút chốc rõ nét. Mọi vật xung quanh mình, đột nhiên trở nên nồng đậm hơn. Tiếng gió qua tai, mang theo tiếng xào xạc. Thỉnh thoảng có chú chim bay thấp hót vang, âm thanh tựa như chiếc chuông bạc.
Thì ra thế giới này, là có dạng như vậy.
Thiếu Điển Lạt Mục ngẩn ngơ trong một khoảnh khắc, nhưng sau khi tay Dạ Đàm rời khỏi, màu sắc trước mắt hắn lại bỗng nhiên u ám, vạn vật trong mắt hắn lại lần nữa phai màu. Hắn như bị cả thế giới cô lập và xa lánh.
Dạ Đàm không nhận ra sự khác thường, nàng đo xong kích cỡ, nói: “Ngươi ở đây chờ ta nha. Ta rất nhanh sẽ trở lại!”
Thiếu Điển Lạt Mục nhẹ giọng hỏi: “Rất nhanh là bao lâu?”
Dạ Đàm nói: “May một bộ quần áo, dù nhanh đến đâu, cũng phải mất hai ngày. Ngươi chờ ta nhé.”
Thiếu Điển Lạt Mục hạ tầm mắt xuống phía dưới, nhìn thấy một mảnh ngọc bội tinh xảo treo bên hông nàng, trên ngọc bội có hai màu là xanh và vàng cùng chiếu sáng, chóp đỉnh viên ngọc tuyệt đẹp, tua cờ hoa lệ, hắn nói: “Được.”