Tinh Lạc Ngưng Thành Đường

Chương 105: Chương 105




Dạ Đàm cũng không kéo dài, cầm Thiên Quang lăng đi tìm tú nương (thợ may) ngay.

Đúng lúc này, Nhị điện hạ Đỉnh Vân của Ma tộc phụng mệnh dẫn theo thám báo doanh điều tra tin tức. Từ khi hắn sinh ra tới nay, vẫn luôn là đích tử (*) của Ma tôn, ứng cử viên sáng giá cho vị trí Thái tử Ma tộc. Lần này ra ngoài thực hiện nhiệm vụ như vậy, cũng xem như bị hạ thấp thân phận.

(*) đích tử: con trai do chính thất, vợ cả sinh ra.

Dù sao thì chuyện nhát gan lúc tu bổ Quy Khư rất mất thể diện, cũng không có cách nào khác.

Nhưng làm thám báo điều tra này lại không phải là một chuyện dễ dàng gì.

Đầu tiên Đỉnh Vân tra được Thiếu Điển Viễn Tụ hạ phàm, theo dõi vài ngày, phát hiện hắn chỉ lưu luyến thanh lâu kĩ quán. Cái thứ hư hỏng này! Đỉnh Vân giận dữ, lại tra được Thiếu Điển Tử Vu cũng hạ phàm. Hắn vội điều tra Thiếu Điển Tử Vu.

Nhưng Thiếu Điển Tử Vu lại càng không đáng tin cậy hơn!

Yêu tộc.

Đế Lam Tuyệt không có tâm tình dẫn Tử Vu đi dạo phố, càng không có lòng dạ nào đóng vai tình lang gì đó ở trước mặt binh sĩ Ma tộc. Hắn trực tiếp dắt Tử Vu tới khách điếm, chỉ cần một gian phòng trọ —— còn lại, để cho Đỉnh Vân tự đoán đi vậy.

Tử Vu cũng không cảm thấy có gì không ổn, nói: “Chúng ta để Thanh Quỳ tỷ tỷ lại một mình, ta luôn cảm thấy lo lắng.”

Đế Lam Tuyệt đối với nàng cũng không có vẻ mặt hòa nhã gì, nói: “Nàng ấy thông minh hơn ngươi rất nhiều, không tới phiên ngươi phải lo lắng đâu.”

Lời này, Tử Vu không thích chút nào. Nàng nói: “Ngươi thì biết cái gì? Thanh Quỳ tỷ tỷ của ta tuy rằng thông minh, nhưng lại thiện lương. Đan Hà thượng thần rõ ràng muốn hãm hại tỷ ấy, nhưng tỷ ấy vẫn cảm động và nhớ nhung ơn an ủi của Đan Hà thượng thần. Lúc Đan Hà thượng bị giáng hạ phàm, tỷ ấy lại còn đưa tiễn Đan Hà thượng thần đoạn đường cuối cùng. Con người tỷ ấy lương thiện như vậy, ta đương nhiên lo lắng tỷ ấy sẽ bị Ma tộc hãm hại rồi! Huống hồ lần này, tỷ ấy vì cứu huynh trưởng của ta mới hạ phàm mạo hiểm...... Cái này vốn là chuyện chúng ta nên làm, ta thực sự rất lo lắng.”

Đế Lam Tuyệt nghe đến “thân hổ chấn động”, hắn luôn biết Tử Vu không thông minh, không nghĩ là không thông minh...... đến mức thế này.

Hắn nói: “Lần này sau khi ngươi trở về, thì đừng đến Yêu tộc nữa.”

Tử Vu hỏi: “Tại sao?”

Đế Lam Tuyệt nói: “Bởi vì đa số Yêu tộc là thú vật, hoa cỏ thành tinh, chỉ số thông minh đã rất thấp rồi! Ta sợ sự ngu xuẩn của ngươi lại truyền nhiễm cho bọn chúng!”

Tử Vu tỏ vẻ không phục: “Con người này của ngươi, sao ngay từ lần đầu gặp mặt đã nói toàn lời đâm chọt vậy, ta ngu xuẩn chỗ nào? Bài tập của ta, ở Thượng Thư Nang luôn nằm trong năm hạng đầu đó!!”

Vậy tương lai của Thần tộc Thiên giới các ngươi càng đáng lo ngại hơn rồi...... Đế Lam Tuyệt gần như là không muốn nghĩ tới, trong đầu chợt hiện ra hình ảnh nàng tứ chi chạm đất, dùng miệng ngậm cầu đến dạy hắn nhặt cầu. Hắn trong nháy mắt lại không muốn nói chuyện với vị tiên quân Thiên giới này: “Trời không còn sớm nữa, ngươi ngủ đi.”

Tử Vu nói: “Thần tộc không giống phàm nhân, không cần ngủ.”

Đế Lam Tuyệt không muốn đối phó với nàng, qua loa nói: “Ngươi đã tới nhân gian, thì phải giả vờ ra vẻ giống phàm nhân chứ.”

Tử Vu suy nghĩ, thấy rất có lý. Nàng lập tức lên giường, mới vừa đắp chăn xong, nàng hỏi: “Vậy còn ngươi?”

Đế Lam Tuyệt đi tới cạnh cửa sổ, đứng ở ngay cửa sổ cởi ngoại bào ra. Sau đó hắn đóng cửa sổ lại, thuận miệng nói: “Ta ở lại bảo vệ ngươi.”

Có lý nha!

Tử Vu kéo chăn lên, giả vờ mình là phàm nhân, đi ngủ.

Ôi...... Thiếu quân Yêu tộc liếc nhìn vị đảm nhận chỉ số thông minh kiểm tra đánh giá đứng thứ năm Thiên giới này, không khỏi vì Thần tộc thở dài một hơi thật sâu.

Bên ngoài, Đỉnh Vân cũng thở dài một hơi, chỉ có điều không than ra ngoài, mà là buồn bực ở trong lòng!

Hắn theo Thiếu Điển Tử Vu mấy ngày, nhưng vị công chúa Thần tộc này, nàng ta hạ phàm cũng chỉ vì cùng Thiếu quân Yêu tộc quấn lấy nhau!! Hiện giờ, hai người này trực tiếp ở khách điếm thuê một phòng, Đỉnh Vân mắt mở trừng trừng mà nhìn Đế Lam Tuyệt thoát y, đóng cửa sổ!

—— hai người bọn họ ở bên trong làm gì, còn cần phải nói sao?

Thần tộc luôn luôn khoe khoang bản thân trong sáng ngay thẳng, không thể tin được vậy mà lại che giấu thứ dơ bẩn này!!

Đỉnh Vân ở bên ngoài nán lại vài ngày, bị hai huynh muội kia chọc tức đến nổi cơn tam bành, ngay cả bên Nguyệt Oa thôn cũng chưa tìm kiếm.

Dạ Đàm ẩn mình ở một góc tối, nhìn Đỉnh Vân được binh sĩ của thám báo doanh vây loạn xung quanh, nàng nói: “Đỉnh Vân này, nhìn qua không được thông minh như Triều Phong nha.”

Man Man đứng trên đầu vai nàng, nói: “Đại điện hạ Ô Đại của Ma tộc làm việc kích động, Tam điện hạ lại do Tuyết thần Thiên giới trước kia sinh ra. Đều thua kém vị Nhị điện hạ này căn chính miêu hồng (*), cho nên hắn rất được các trưởng lão Ma tộc xem trọng.”

(*) căn chính miêu hồng: Nói “căn hồng” là để chỉ gia đình có xuất thân tốt, như công nhân, bần nông và trung nông, con em liệt sĩ, quân nhân; cho rằng con em xuất thân trong gia đình như vậy nhất định sẽ tốt, nhất định theo cách mạng. Còn “miêu chính” là chỉ người sinh dưới thời Trung Quốc đổi mới, sinh dưới lá cờ đỏ, không bị ảnh hưởng của tư tưởng cũ. Dưới thời cách mạng văn hóa, những thuật ngữ chính trị này được dùng rất phổ biến, có bao nhiêu người bị quy kết là “xuất thân không tốt“. Bây giờ “căn hồng miêu chính” bị coi là một thuyết pháp sai lầm không còn lưu hành nữa.

Dạ Đàm nói: “Chân chính hủy diệt một người, chính là để cho hắn sống nửa đời trước suông sẻ, thuận lợi thăng quan tiến chức.”

“Hả?” Man Man không hiểu gì cả.

Dạ Đàm nói: “Hắn chưa từng trải qua bao nhiêu thất bại, tâm tính kiêu ngạo, nhưng rốt cuộc không có một chút tâm tư phòng bị nào cho bản thân. Những thám báo binh kia, chỉ muốn báo cáo kết quả, căn bản không hề nghiêm túc làm việc cho hắn. Cho dù thực sự tra ra được gì, e rằng cũng sẽ không cho hắn biết.”

Man Man nói: “Không thể nào, hắn chính là đích tử duy nhất của Ma tôn cơ mà.”

Dạ Đàm gật gù đắc ý: “Cái gì mà đích hay không đích, theo ta thấy, mãnh thú chân chính của Ma tộc, còn có một người khác.”

Man Man hỏi: “Ai nữa?”

Dạ Đàm đáp: “Tuyết Khuynh Tâm.”

Man Man cười ra tiếng: “Sao có thể như thế được, bà ta là Tuyết thần Thiên giới trước đây bị đọa vào Ma giới. Ma tộc luôn đề phòng bà ta, giam cầm bà ta ở Lạc Vi động rất nhiều năm. Con trai của bà chính là Tam điện hạ Triều Phong, bây giờ vẫn đang thống lĩnh thám báo doanh mà. Ma tộc từ trước đến nay chưa có người nào là hoàng tử nhưng bị điều đi thám báo doanh như vậy hết á.”

Dạ Đàm hỏi: “Ngươi cảm thấy, Ma hậu có đối xử tốt với Triều Phong không?”

Man Man đong đưa đầu chim, tỏ vẻ khó hiểu: “Đương nhiên không tốt rồi. Bà ta đường đường là Ma hậu, nếu thực sự tốt, còn có thể giam cầm người mẹ, giáng chức người con sao?”

Dạ Đàm nói: “ Ngay cả một con chim như ngươi cũng hiểu được như vậy, những người khác sẽ thấy thế nào?”

“Ngươi là nói......” Man Man giật mình há hốc miệng chim, “Tuyết Khuynh Tâm cố ý á?”

Dạ Đàm nói: “Người có thể giấu tài mà đi một nước cờ nhiều năm như vậy, thực sự rất đáng sợ đó. Chỉ mong tỷ tỷ của ta không có đắc tội bà ta.”

Ma tộc. Thanh Quỳ quả thật không có đắc tội Tuyết Khuynh Tâm.

Hiện tại, Triều Phong đang nằm trên giường Ma tôn, Tuyết Khuynh Tâm canh giữ ở cạnh giường, đột nhiên rút khăn lụa ra che mũi, hắt hơi một cái.

Những người khác đều rời khỏi, xung quanh lại yên tĩnh, Triều Phong mới ngồi dậy. Tuyết Khuynh Tâm rót một ly nước trà, Triều Phong chìa tay ra đón, nhưng mới vươn tay, liền thấy bà tự mình uống một ngụm. Triều Phong rụt tay lại, nhẹ giọng thở dài nói: “Chẳng lẽ mẫu phi không cảm thấy, như vậy con sẽ rất xấu hổ sao?”

“Xấu hổ?” Tuyết Khuynh Tâm khẽ cười, “Lúc nãy ở trong điện, vị Dạ Đàm công chúa kia càng xấu hổ hơn con đó. Thực sự là bộ dạng giống như băng tuyết, mẫu phi nhìn thấy, cũng nhịn không được mà nảy sinh lòng thương hại.”

Ý cười trên mặt Triều Phong, trong nháy mắt liền tiêu tan sạch sẽ. Tuyết Khuynh Tâm mượn gió bẻ măng, nói: “Nhưng mà, chỉ vì điểu này mà tự làm mình bị thương thành như vậy, ta không thể không hoài nghi chỉ số thông minh của con!”

Triều Phong nói: “Mẫu phi, chúng ta có phải nên nói vào chuyện chính một chút không.”

Tuyết Khuynh Tâm hừ nhẹ một tiếng, hỏi: “Thiếu Điển Hữu Cầm thế nào rồi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.