Tinh Lạc Ngưng Thành Đường

Chương 108: Chương 108




Cốc Hải Triều khẽ nhướn mày, nói: “Rất khó. Thần tộc sẽ không chịu để yên, Li Quang Dương cũng sẽ không đồng ý. Tôn thượng lại càng khó dung thứ. Nếu thân phận của nàng bại lộ, cả Ma tộc đều sẽ một lần nữa hoài nghi ý định của người. Cho dù người giết nàng, cũng khó mà bình phục lòng nghi ngờ này, huống hồ còn nghĩ muốn cưới nàng?”

Triều Phong nói: “Ta biết. Ngươi truyền lời ra ngoài, nói vị công chúa ở Trọc Tâm đảo này không những có thể trị bệnh, mà còn có thể dưỡng nhan làm đẹp, giảm béo trừ ban cho nữ tử. Hiệu quả cực nhanh chóng!”

“Hả?” Cốc Hải Triều chẳng hiểu gì cả —— tại sao chủ đề đột nhiên chạy tới tận đây luôn thế? Nhưng với sự phân phó của Triều Phong, hắn vẫn không nghi ngờ. Hắn nói: “Vâng.”

Trọc Tâm đảo. Thanh Quỳ đang đánh đàn, suy cho cùng thì tâm trạng rối bời, hồi lâu mới có thể bình ổn.

Nàng vừa mới đứng dậy, đột nhiên, có người đi thuyền tới đảo. Thanh Quỳ nhíu mày, phản ứng đầu tiên còn tưởng là Triều Phong. Nhưng thấy rõ trên thuyền là một nữ ma, nàng nhất thời thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nữ ma kia bước xuống thuyền, rõ ràng vô cùng khách khí.

Nàng hướng Thanh Quỳ hành lễ, nói: “Công chúa điện hạ, ta tên là Già Lâu La, là con gái của tộc trưởng Già Xà tộc. Tộc nhân của chúng ta luôn luôn thon thả, ta lại bởi vì từ nhỏ đã mập mạp, cứ bị tộc dân cười nhạo suốt. Thân là con gái của tộc trưởng, vốn sau khi trưởng thành sẽ thụ phong Thánh nữ, lại chậm trễ không thể được ban cho phong hào. Hôm nay trong tiệc rượu, nghe nói công chúa có thể......”

Nàng ngượng ngùng nói thêm gì đó nữa, Thanh Quỳ cũng đã hiểu được mục đích tới đây của nàng.

Thanh Quỳ cẩn thận đánh giá nữ ma tên Già Lâu La này, nàng quả thực là khổ người dễ béo, thậm chí đi lại cũng hết sức vụng về. Thanh Quỳ nói: “Mời Thánh nữ theo ta vào đây.”

Già Lâu La vội nói: “Công chúa khách khí rồi, ta chưa được phong hào, không tính là Thánh nữ chính thức.”

Thanh Quỳ mặc kệ những điều đó, nàng dẫn Già Lâu La đi vào trong phòng, nói: “Thánh nữ có được phong hào hay chưa đều không quan trọng, ta sẽ dốc hết toàn lực trị liệu cho cô.”

Mà lúc này, Yêu tộc.

Tử Vu đã chìm vào giấc ngủ, Đế Lam Tuyệt canh giữ ở cạnh giường. Đột nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Đế Lam Tuyệt lập tức đứng dậy, còn chưa kịp khoác thêm ngoại bào, chỉ nghe một tiếng ầm vang lên, có người đá văng cửa phòng!

Cửa phòng mở rộng ra, một đội Yêu binh có cái lỗ tai sói dài xông vào tới, tầng tầng bao vây Đế Lam Tuyệt và Tử Vu.

Tử Vu ngái ngủ ngồi dậy, vừa thấy một trận binh khí này, cũng hoảng sợ: “Xảy ra chuyện gì vậy?” Nàng hỏi Đế Lam Tuyệt, “Ngươi không phải là Thiếu quân của Yêu tộc sao? Địa vị hẳn là rất cao đúng không?”

Đế Lam Tuyệt hít sâu một hơi —— địa vị cao tới đâu, thì cũng sợ cha. Hắn vẻ mặt tươi cười, đi tới cửa. Quả nhiên, Yêu hoàng Đế Chùy một thân hổ khoác áo lông cừu, thắt lưng đeo một con dao vàng, thần sắc dữ tợn!

Đế Lam Tuyệt đi tới trước mặt ông, chỉ thiếu chưa vẫy đuôi: “Phụ hoàng.”

Tử Vu ngây ngẩn, lúc này mới nghiêm túc đánh giá người thoạt nhìn có khuôn mặt dữ tợn, một thân hung thần này —— ông ta chính là Yêu hoàng Đế Chùy á. Nàng từ trên giường đứng dậy, hành lễ nói: “Bái kiến Yêu hoàng.”

Đế Chùy thấy nàng mới từ trên giường đứng dậy, rồi lại nhìn Đế Lam Tuyệt không mặc ngoại bào, tưởng chừng như trong lỗ mũi đều muốn tỏa ra lửa. Ông rống giận: “Người đâu, áp giải đứa nghiệt tử cùng tiện tì không biết xấu hổ này về cho ta!”

Da đầu của Đế Lam Tuyệt cũng muốn nổ tung: “Phụ hoàng, tự ý chạy ra ngoài là lỗi sai của nhi thần. Nhưng chuyện này không có liên quan gì đến nàng ấy, nàng là..... nàng là.....” Nhưng Tử Vu là ai, hắn cũng không thể nói rõ —— trước mặt nhiều người, cứ nói như vậy ra, chẳng phải sẽ phá hỏng sự trong sạch của Tử Vu sao?

Nàng là tiên quân của Thần tộc Thiên giới, nếu loại chuyện này truyền ra ngoài, Thần tộc sẽ thấy thế nào?

Hắn nói: “Xin phụ hoàng cho lui binh, để nhi thần giải thích!”

Đế Chùy nào muốn nghe hắn giải thích cái gì đâu?!

“Xem ra ta không đánh gãy chân ngươi, ngươi vẫn còn có thể ra đây cùng những tiện tì này lêu lỏng!” Ông rống giận, “Người đâu, áp giải nó về Thiếu quân phủ, đánh gãy chân nó cho ta!”

...... Trong một góc tối, Man Man dùng đầu cánh vỗ vỗ đầu chim của chính mình, nó vẫn rất thông minh, lập tức chuẩn bị đi tìm Thiếu Điển Viễn Tụ tới giúp. Nhưng ai mà ngờ, tình trạng của Thiếu Điển Viễn Tụ cũng không khá hơn được bao nhiêu!

Yêu tộc, Tân Phân quán.

Thiếu Điển Viễn Tụ đang dạo thanh lâu, chỉ là huynh trưởng bệnh nặng, hắn dạo thanh lâu như vậy hiển nhiên rất không có hứng thú. Mỹ nhân bên cạnh am hiểu cảm xúc, đương nhiên là nhìn ra hắn không yên lòng, thế nên tự mình nhảy múa, không hề quấy nhiễu hắn.

Thiếu Điển Viễn Tụ mới chỉ uống hai ly rượu, vẫn là lo lắng tình hình Dạ Đàm bên kia. Hắn đứng ở trước lan can lầu hai, nhìn xa xuống dưới lầu. Vốn muốn xem ma binh đã rời khỏi hay chưa, nhưng vừa liếc mắt một cái, lại thấy được một chuyện không thể tin được!

Trên lầu đối diện là ai vậy?!

Từng trận gió thơm, đàn sáo âm vang. Phía trên lầu đối diện, mành châu bị móc bạc treo lên. Một quý công tử anh tuấn, cả người hồng nhạt như hoa đào nở rộ. Bên cạnh hắn, vài mỹ nhân kiểu mềm yếu không xương rúc vào người hắn. Thân thể thơm ngát mềm mỏng hữu ý vô tình mà chui thẳng vào lòng ngực hắn.

Hắn đong đưa chung màu, cũng không biết nói gì đó, trêu ghẹo các mỹ nhân yêu kiều cười như hoa chi loạn chiến (*).

(*) hoa chi loạn chiến: cười đến run rẩy cả người, cười đầy phóng túng, cười phá lên.

Nhưng mà, chỉ riêng như vậy, vẫn không đáng cho Thiếu Điển Viễn Tụ sợ hãi.

Cái khiến hắn khiếp sợ chính là, khuôn mặt của người này! Tuy rằng nét mặt người này bị nhiễm tác phong ngả ngớn phù phiếm, nhưng ngũ quan này, không phải Thiếu Điển Hữu Cầm thì còn ai nữa chứ?!

Đây...... đây đây đây...... Thiếu Điển Viễn Tụ mắt mở trừng trừng tới so với trâu còn lớn hơn, vũ cơ bên cạnh đang nhảy múa cho hắn xem, không khỏi trách một tiếng —— hay thật, thì ra người ta vốn không mê nữ sắc.

Thiếu Điển Viễn Tụ vịn lan can, ngây ngây ngốc ngốc mà nhìn chằm chằm hồng y công tử kia, khỏi cần giải thích hắn cũng biết —— đây tất nhiên là khối thiên thạch thứ hai của huynh trưởng.

Hắn hất hàm chỉ chỉ hồng y công tử trên ban công đối diện, hỏi: “Hắn là ai vậy?”

Nữ tử nhảy múa lúc này tự nhiên đã “hiểu rõ trong lòng”, nàng nói: “Công tử không biết sao? Vị này phải nói là cực kỳ nổi danh, hắn tên là Văn Nhân Hữu Cầm, thường ngày thích chưng diện thành si mê.”

Văn Nhân Hữu Cầm? Thiếu Điển Viễn Tụ nhíu mày, vắt óc suy nghĩ thật lâu. Bên cạnh, mỹ nhân nhảy múa cho hắn lạnh lùng nói: “Nếu công tử có tình ý với hắn, chỉ bằng tiền bạc thôi thì không được đâu, hắn không phải là người trong lâu chúng tôi. Thành thật mà nói, dựa vào sắc đẹp đó của hắn, cho dù là người trong lâu chúng tôi, chỉ sợ cũng là giá trên trời.”

Dứt lời, nàng chống khuỷu tay lên lan can, hai tay nâng má, cũng bắt chước Thiếu Điển Viễn Tụ si ngốc ngắm nhìn Văn Nhân Hữu Cầm ở phía đối diện.

Cái gì đây hả! Thiếu Điển Viễn Tụ hỏi: “Hắn...... Văn Nhân Hữu Cầm, làm công việc gì thế?”

Mỹ nhân nói: “Chỉ biết là một công tử nhà giàu thần bí, nghe nói danh nghĩa làm ăn rất nhiều, nhưng hắn thích lưu luyến bụi hoa. Đáng tiếc thật, mỗi lần đến đều chỉ cùng mấy hoa khôi xinh đẹp nhất trong lâu uống rượu. Chúng tôi cho dù có muốn nghĩ tới, cũng không có tư cách này.”

Thiếu Điển Viễn Tụ a một tiếng, mỹ nhân kia lại chọc chọc vào eo hắn, trên mặt nở nụ cười ám muội: “Nhưng mà ngài có thể qua đó thử xem, nghe nói Văn Nhân Hữu Cầm này, hắn không chỉ thích mỹ nữ thôi đâu, đối với nam tử dung mạo tuấn tú, cũng rất ưu ái. Công tử cũng là người có dung mạo tuyệt thế, không chừng á, hai người có thể hợp ý......”

Cái quái gì vậy trời! Thiếu Điển Viễn Tụ thực sự là cả người đều không tốt!

Bên cạnh, mỹ nhân kia còn đang khuyến khích hắn: “Công tử đi không?”

Thiếu Điển Viễn Tụ cắn răng: “Đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.