Thiểu Điển Viễn Tụ đứng dậy, một đường băng qua hành lang quán.
Văn Nhân Hữu Cầm hồng y ôm eo một mỹ nhân, ghé vào tai nàng ta thấp giọng trò chuyện. Thiếu Điển Viễn Tụ chỉ nhìn thoáng qua liền không khỏi nhớ tới lời nói của huynh trưởng —— như vậy còn ra thể thống gì!
Ôi, huynh trưởng à huynh trưởng. Huynh thường ngày đều nói đệ phóng đãng, cũng không nghĩ tới, ba khối thiên thạch này của huynh, có thể còn phóng đãng hơn đệ nữa!
“Huynh......” Thiếu Điển Viễn Tụ hô lên một chữ, nhưng những lời còn lại không thể ra khỏi miệng. Văn Nhân Hữu Cầm đang cùng mỹ nhân kề mặt uống rượu quay đầu lại, Thiếu Điển Viễn Tụ thực sự là ngay cả lưng cũng tê dại đi.
Mặt hắn như thoa phấn, môi như tô chu sa, một đầu tóc đen dùng dây tơ màu trắng buộc lên, tóc mái trên trán rũ xuống, phác họa dung mạo vốn anh tuấn chính trực thành âm nhu ma mị. Trên y bào màu hồng nhạt của hắn thêu ám văn hoa đào, cành cành quấn quanh, trùng điệp nở rộ, quyến rũ diễm lệ.
Càng đáng sợ hơn chính là, lúc hắn nhìn người khác, khóe mắt khẽ hất, như trăm hoa rơi xuống làn nước xanh biếc, gợn sóng lăn tăn xao động, khiến người khác run rẩy tê dại.
Thiếu Điển Viễn Tụ bị ánh mắt như thế làm cho từng bước lùi về phía sau, mùi son phấn trên người Văn Nhân Hữu Cầm này, càng khiến hắn một câu cũng nói không được.
“Ngươi...... Ngươi......” Huynh trưởng cứu đệ với! Chuyện gì đang xảy ra với khối thiên thạch này của huynh vậy!! Thiếu Điển Viễn Tụ khóc ròng.
Sóng mắt Văn Nhân Hữu Cầm như nước mùa xuân, môi mỏng khẽ mở: “Công tử đang gọi ta à?”
Tuyến thanh của hắn cũng âm nhu, một nam nhân như Thiếu Điển Viễn Tụ nghe xong, cả người đều rã rời. Hắn nói: “Không không không...... không phải, ta tìm nhầm người thôi!”
Dứt lời, hắn xoay người muốn chạy. Nhưng mà chạy chưa được hai bước, Văn Nhân Hữu Cầm phía sau liền cười khẽ: “Ngươi đã đến đây rồi, cần gì phải khiếp đảm chứ? Nơi này ồn ào, chi bằng theo ta trở về nhà, uống một bình rượu hoa đào, sao hả?”
Đã đến đây rồi, cần gì khiếp đảm?
Thiếu Điển Viễn Tụ dừng bước, ngày trước khi hắn còn bé, mỗi khi kiểm tra thuật pháp đều luống cuống. Huynh trưởng bao giờ cũng hỏi hắn như vậy. Hắn đứng yên tại chỗ, suy đi nghĩ lại, dứt khoát nói: “Được!”
Văn Nhân Hữu Cầm nhếch môi cười, như ngày xuân ấm áp, thôi thúc hoa đào nở ba tháng. Hắn chìa tay về phía Thiếu Điển Viễn Tụ: “Tối nay trăng tỏ như ban ngày, thích hợp cùng mỹ nhân đi đêm.”
Dứt lời, hắn cầm cánh tay Thiếu Điển Viễn Tụ, cuối cùng thực sự cùng hắn nắm tay mà đi. Làn gió thơm kéo tới, Thiếu Điển Viễn Tụ chỉ cảm thấy đầu óc mê muội, ngay cả đường đi cũng bắt đầu không phân biệt được rõ ràng.
Thế giới trước mắt thoắt sáng thoắt tối, chợt xa chợt gần, hắn vỗ vỗ đầu, hỏi: “Văn Nhân...... Huynh, chúng ta đang đi đâu vậy?”
Văn Nhân Hữu Cầm lại cười nói: “Cứ đi về phía trước là được.”
Thiếu Điển Viễn Tụ ngẩng đầu, chỉ thấy đập vào mắt là một tòa hoa đào sơn. Cả tòa sơn hoa đào xen nhau nở rộ, cánh hoa tung bay. Trong rừng hoa, nhà gỗ tinh xá xếp hàng ngay ngắn trật tự. Nhà gỗ có cửa sổ nhỏ, phía trước cửa sổ thỉnh thoảng có thể thấy được bóng người.
Vốn là đào nguyên thịnh cảnh, nhưng cũng không ngừng có người kêu rên: “Yêu quái nhà ngươi, thả ta ra ngoài mau!”
Giọng nói có nam có nữ, nhưng đều vô cùng thê lương. Thiếu Điển Viễn Tụ rùng mình, muốn nói chuyện, nhưng mùi son phấn ở chóp mũi dường như xông lên não, hắn chợt ý thức được có gì đó không đúng.
“Ngươi...... đây là độc gì......” Độc gì mà đối với mình cũng có hiệu quả vậy?! Nhưng Thiếu Điển Viễn Tụ còn chưa kịp hỏi, thần thức hắn đã bất tỉnh, liền ngã về phía sau. Văn Nhân Hữu Cầm ý cười trong trẻo mà ôm hắn vào trong lòng.
“Mày như phỉ thúy, da trắng như tuyết, eo như bó lụa...... thực sự là tuyệt thế mỹ nhân. Chỉ là đơn thuần như vậy, độc hành hậu thế quá mức nguy hiểm. Vẫn là vào Đào Yêu các của ta, trở thành vật báu của ta đi.” Nói xong, hắn bế ngang Thiếu Điển Viễn Tụ, đi vào một gian nhà gỗ.
......
Man Man bám theo cả đoạn đường thấy cũng muốn chết!
Không một ai đáng tin cậy hết, ta vẫn nên trở về tìm Dạ Đàm thôi!!
Nguyệt Oa thôn.
Dạ Đàm phân phó tú nương làm cho Thiếu Điển Lạt Mục bao tay và giày, Man Man vỗ cánh chạy về tới: “Đàm Đàm ơi, không hay rồi!”
“Cái gì mà không hay?” Dạ Đàm cầm ra áo chẽn làm bằng Thiên Quang lăng, mặc vào cho nó. Man Man nói: “Lam Tuyệt Thiếu quân và Tử Vu thượng tiên bị Yêu hoàng Đế Chùy bắt gian tại giường, hai người họ đều bị Đế Chùy bắt đi rồi!”
“...... Ta......” Dạ Đàm không còn gì để nói, “Hai người đó tiến triển nhanh như vậy sao?”
Man Man nói: “Không không, chuyện này tuyệt đối không phải như ngươi nghĩ đâu. Ngươi phải tin tưởng Thiếu quân đối với ngươi một lòng say mê, ngài ấy sẽ không thay lòng đổi dạ! Chúng ta nhanh đi cứu ngài ấy đi!”
Dạ Đàm nói: “Hắn ở chỗ cha hắn, nhiều lắm bị đánh một trận, không có gì nguy hiểm, chuyện này không quá gấp.”
Man Man dùng đầu cánh nhọn gãi gãi đầu chim: “Phải không? Vậy thì một chuyện khác lại càng không cần gấp rồi.”
Dạ Đàm giúp nó mặc áo xong, mới hỏi: “Chuyện gì?”
Man Man nói: “Thiếu Điển Viễn Tụ gặp được một ca khác của hắn, ca hắn đưa hắn tới trước một tiên sơn đầy hoa đào, còn dùng mê dược làm hắn bất tỉnh. Nhưng mà ngươi yên tâm đi, ca hắn đã bế hắn như bế công chúa, ôm hắn vào trong phòng tối nhỏ nghỉ ngơi rồi. Hơn nữa ca hắn rất thích hắn, còn nói hắn cái gì mà “mày như phỉ thúy, da trắng như tuyết, eo như bó lụa” nữa.”
“...... Cái gì hả!!” Dạ Đàm gần như là nhảy dựng lên, một phen tóm lấy cổ chim của Man Man: “Bọn họ đang ở đâu?!”
Này còn không gấp á, đây là vô cùng khẩn cấp luôn chứ?! Nếu huynh đệ bọn họ xảy ra điều gì...... Trời đất ơi!!
Yêu tộc, Đào Yêu các.
Rõ ràng lúc này đã vào hạ, nhưng hoa đào nơi này vẫn rực rực rỡ rỡ, nở đầy rừng núi. Dạ Đàm không có tâm tình ngắm hoa! Nàng cũng là lần đầu tiên bất đắc dĩ thế này —— cho dù biết rõ có nguy hiểm, cũng phải đâm đầu vào.
Mặc dù Thiếu Điển Viễn Tụ không có cảm giác tồn tại ở Thiên giới, nhưng đây là bởi vì hào quang của ca ca hắn quá mạnh. Hắn dù sao cũng do chính tay Huyền Thương quân giáo dưỡng mà lớn lên, tu vi vốn cũng không tệ.
Có thể trực tiếp bị bắt đến nơi này, đủ thấy khối thiên thạch này chắc chắn rất cổ quái.
Nhưng mà nàng không có thời gian chuẩn bị.
—— loại chuyện này, nói nhanh thì cũng chỉ trong nháy mắt thôi!!
Nàng bảo Man Man chờ ở ngoài núi, tự mình xông đến trước núi hoa đào, liều lĩnh hô to: “Có ai không? Mau ra đây!”
Núi hoa đào này có pháp trận bảo vệ, nhưng những pháp trận đó không ngăn được nàng, nàng chạy ào vào, rút hoa gai ra, chém một cây hoa đào lộn xộn rối loạn. Xung quanh tàn hồng như mưa, nàng đứng trong mưa hoa, sợ chủ nhân nghe không thấy: “Yêu nghiệt! Ra đây nhận chết đi!!”
Những lời này rơi rụng, hoa đào tung bay, ngưng tụ thành một người.
Đó là một nam nhân, mặc một bộ hồng y, trên tóc có buộc dây tơ, đầu vai mép tóc đều là hoa đào. Hắn từ trong hoa nhanh nhẹn hiện thân, dung mạo cũng mang theo sự quyến rũ yêu dã. Dạ Đàm vừa nhìn thấy mặt hắn, đã muốn thở dài.
Là khuôn mặt của Thiếu Điển Hữu Cầm.
Cũng may là mặt của hắn anh tuấn hồng hào như vậy, cũng miễn cưỡng mà hợp với vẻ phong lưu thong dong như “cảnh xuân lười biếng tựa vào gió nhẹ”, khiến cho người ta nhớ tới câu nói “nhân diện đào hoa (*)” như vậy.
(*) nhân diện đào hoa: người đẹp có gương mặt ửng hồng đẹp như hoa đào.
Mỹ nhân trước mặt, Dạ Đàm lại thầm muốn thở dài. Thiếu Điển Hữu Cầm à Thiếu Điển Hữu Cầm, trước kia ta thật không nên nổi cáu với ngươi. Đây chẳng lẽ là báo ứng của bản công chúa sao? Thực sự là không tin ngẩng đầu nhìn lên, trời xanh bỏ qua cho ai a.