Cửa quán cơm sáng Giải Lão Tiên, một tiểu yêu chạy vào, trực tiếp vọt tới trước mặt Dạ Đàm, nói: “Văn Nhân Hữu Cầm hẹn ngài giờ tý tối nay, gặp nhau ở Tân Phân lâu!” Nói xong, hắn chạy như bay.
Dạ Đàm sửng sốt: “Văn Nhân Hữu Cầm á? Không đúng nha. Hắn hẳn là còn đang dưỡng thương ở Đào Yêu các, hẹn ta làm gì?”
Thanh Hành quân nói: “Có thể có âm mưu không? Ngươi định đi à?”
Dạ Đàm nói: “Dù sao cũng phải đi xem. Thanh Hành quân tới Tân Phân lâu mai phục, Đế Lam Tuyệt, ngươi phái yêu binh điều tra tình hình xung quanh Tân Phân lâu. Man Man, chúng ta đi tìm Đông Khâu tiên sinh, nếu thực sự là âm mưu, có ông ấy ở đó, đủ để ứng phó.”
Nàng sắp xếp ổn thỏa, mấy người bọn họ tự nhiên cũng liền đi làm việc của mình.
Tân Phân lâu. Mắt thấy trời đã tối, nhưng mọi thứ vẫn như thường. Vừa không thấy Ma tộc mai phục, cũng không thấy Triều Phong quấy rối.
Dạ Đàm, Đông Khâu Xu, Đế Lam Tuyệt, Thanh Hành quân, Tử Vu, cộng thêm Man Man và Hồ Tuy, mọi người ngồi vây quanh một bàn, đều hết sức khó hiểu. Dạ Đàm vẫn không quá yên tâm, hỏi: “Đông Khâu tiên sinh, nếu thực sự là âm mưu, ông có thể bảo vệ bọn ta không?”
Đế Lam Tuyệt và Thanh Hành quân đều bất lực nói: “Trước mặt tiên sinh, không được vô lễ như thế.”
Đông Khâu Xu cũng không lạ gì nữa, nói: “Lão phu ở đây, dù là Ma tôn tự mình dẫn đại quân đến đây, cũng có thể bảo vệ các ngươi ung dung rời đi.”
Ông giống như một vị thuốc an thần, các thiếu niên đều yên lòng, mắt thấy thời gian tới gần giờ tý, mọi người cũng không hề hoảng loạn.
Tân Phân lâu vẫn đang oanh thanh yến ngữ (*), Dạ Đàm đứng dậy, vịn lan can nhìn xuống phía dưới: “Không giống như có mai phục tí nào.”
(*) oanh thanh yến ngữ: tiếng hót của chim vàng anh, tiếng kêu của chim yến, ý chỉ âm thanh ồn ào náo nhiệt.
Nàng vừa mới nói xong, bên ngoài có tiểu yêu xông tới, nói: “Thiếu quân! Chúng tiểu nhân phát hiện, ba cao thủ bộ dạng giống nhau như đúc, từ ba hướng khác nhau, đi về phía Tân Phân lâu này!”
“Cái gì?!” Bốn thiếu niên, tính cả Đông Khâu Xu đều sợ ngây người —— Văn Nhân Hữu Cầm, Thiếu Điển Lạt Mục và Mai Hữu Cầm, đều đến đây á?!
“Ta......” Dạ Đàm ôm ngực, suýt chút nữa là tức chết. Đám người Đế Lam Tuyệt liền hướng tới túm lấy người nàng, hồi lâu sau, nàng cuối cùng cũng hít thở lại bình thường, tức giận mắng: “Triều Phong chết tiệt, ngươi chờ đó cho ta!”
Bách Quỷ hạng, Triều Phong đang ngâm chân.
Thanh Quỳ thêm rất nhiều thảo mộc vào nước ấm, hắn vô cùng thoải mái. Nhưng mà ngâm một lúc, hắn liền nhịn không được hắt hơi một cái.
“Làm sao vậy?” Thanh Quỳ vội bắt mạch cho hắn, “Chẳng lẽ là nhiễm phong hàn rồi?”
Triều Phong cười lắc đầu: “Không sao, chắc có người đang nhớ tới bổn tọa.”
Hắn thường ngày luôn không nghiêm chỉnh, nhưng mà lúc này, trên mặt lại khó nén sự mệt mỏi. Kỳ thực Thanh Quỳ nói không sai, với thương thế của hắn, vốn nên ở lại Ma tộc nghỉ ngơi. Nhân gian không có trọc khí, với hắn mà nói, không hề có ích.
Thanh Quỳ nói: “Điện hạ mệt rồi, ta giúp người nghỉ ngơi nha.” Dứt lời, nàng cúi người, giúp Triều Phong lau chân. Triều Phong khẽ giật mình, theo bản năng muốn rụt chân lại, nhưng chậm rãi nhìn xuống. Hắn cúi thấp đầu, Thanh Quỳ nửa ngồi xổm xuống đất, bàn tay trắng nõn vừa nhỏ vừa dài cầm vải bông sần sùi nhưng sạch sẽ, cẩn thận lau khô từng vệt nước trên chân hắn. Giai nhân y phục uốn lượn, tóc dài như thác. Hắn vươn tay, muốn khẽ chạm vào cài tóc ngọc trai trên đầu nàng, nhưng cuối cùng lại không dám, chỉ sợ làm kinh động giờ khắc ôn tồn này.
Thanh Quỳ đỡ hắn lên giường, giường đơn sơ, nhưng chăn đệm lại mới tinh.
“Nhân gian tuy đang là mùa hạ, nhưng điện hạ thân thể yếu ớt, vẫn nên phủ dày một chút.” Thanh Quỳ kéo chăn lên đắp cho hắn, nhẹ giọng nói.
Triều Phong tâm kéo thần rung, ngay cả bản thân tùy tiện đáp lại cái gì cũng không biết.
Thanh Quỳ nói: “Điện hạ nghỉ ngơi cho tốt, ta đi ra ngoài trước.”
Triều Phong quả thực mệt mỏi, hắn nói: “Nơi này thường có yêu vật làm loạn, nguy hiểm vô cùng. Mà huynh trưởng nếu biết chúng ta ra ngoài, chắc chắn sẽ ngầm hạ độc thủ. Công chúa không thể tùy ý đi lại được.”
Thanh Quỳ dù sao cũng chững chạc hơn Dạ Đàm, nàng hiểu rõ tình hình trước mắt, nói: “Ta ở ngay trước giường, canh cho điện hạ.”
Triều Phong lúc này mới gật đầu, nhắm mắt lại ngủ. Thanh Quỳ thực sự ngồi xuống bên cạnh giường hắn, canh một lúc, nàng cũng thấy buồn ngủ. Nàng dựa vào cạnh giường, chỉ chốc lát sau, liền mơ màng đi vào giấc mộng.
Triều Phong mặc dù cực kỳ buồn ngủ, nhưng trước sau đều ngủ không được —— cuộc đời có mấy khi nghĩ tới, chính mình lại sẽ bận lòng một người đến nông nỗi như thế chứ? Hắn cười khổ, nhưng nhắm mắt giây lát, lại luôn lo lắng nàng sẽ biến mất ở chỗ này.
Không nói đến Yêu tộc hung tàn, Nhị ca như hổ rình mồi, chỉ riêng tính tình nàng đơn thuần ngây thơ như vậy, nếu nàng có nửa điểm tổn thương nào, e rằng tim mình cũng sẽ nứt ra.
Hắn trằn trọc, rốt cuộc cũng hiểu được, nhân gian có câu, rằng ngậm trong miệng sợ tan, nâng trong tay sợ vỡ. Hai ngàn tám trăm năm sau, chính mình rốt cuộc đã hiểu.