Yêu tộc, Tân Phân lâu.
Thiếu Điển Lạt Mục, Văn Nhân Hữu Cầm, Mai Hữu Cầm, không hẹn mà cùng đi tới nơi này. Thanh Hành quân và Tử Vu luống cuống cả lên, rốt cuộc, Thiếu Điển Lạt Mục tới trước. Dạ Đàm hít sâu một hơi, nói: “Dẫn hắn lên lầu ba.”
Tân Phân lâu nổi danh nhất là rượu và mỹ nhân, Thiếu Điển Lạt mục là lần đầu tiên đến. Hắn tóc dài đỏ rực, người mặc bạch y làm từ Thiên Quang lăng, hỏa văn mờ ảo, hiện tại hai tay đang cầm một cái hộp sành, mới vừa bước vào, liền thu hút ánh mắt của mọi người trong lâu. Trên vũ đài ở giữa phòng chính, có mỹ cơ nhảy múa, tô son thoa phấn, diễm quang trêu người. Nhưng hắn cũng không xem nhiều, được tiểu yêu dẫn đường, lập tức đi tới lầu ba.
“Thiếu Điển Lạt Mục, ngươi tới rồi!” Dạ Đàm vẻ mặt tươi cười, dẫn hắn vào vị trí trước lan can đối diện vũ đài. Nơi này tầm nhìn tương đối tốt, vừa hay có thể xem múa.
Nhưng mà Thiếu Điển Lạt Mục đối với những thứ này không chút nào quan tâm, hắn thấy Dạ Đàm, ánh mắt bỗng chốc tăng thêm vài phần ôn nhu.
“Ngươi phái người tới nói, hôm nay là sinh thần ngươi.” Hắn đưa hộp sành qua, lại từ bên hông lấy ra một quả trứng gà đỏ, nói, “Ta làm cho ngươi một bát mì mừng thọ.”
Dạ Đàm sửng sốt: “Sinh...... sinh thần? A đúng, là sinh thần của ta.” Nàng dẫn Thiếu Điển Lạt Mục đến bên cạnh bàn ngồi xuống, vừa thầm mắng Triều Phong, vừa nói: “Bát mì này, là chính tay ngươi làm à?”
Thiếu Điển Lạt Mục đáp ứng một tiếng, mở nắp hộp ra, một mùi hương trộn lẫn nóng hôi hổi tỏa ra. Thực ra Dạ Đàm đã ăn cơm xong rồi, dù sao lúc này cũng đã là giờ tý. Nhưng bây giờ ngửi thấy mùi hương này, nàng vẫn có chút muốn ăn.
Nàng gắp mì lên, mới ăn được một miếng, ngoài cửa, Thanh Hành quân nhẹ chân nhẹ tay đi tới, âm thầm hướng nàng ý bảo —— hai người kia cũng đến rồi!
Vậy phải làm sao nữa đây? Dạ Đàm nhẹ nhàng ra dấu, bảo hắn thu xếp tách hai người kia ra lầu một và lầu hai.
Thiếu Điển Lạt Mục không để ý cử chỉ mờ ám của nàng, chỉ có chút sốt ruột, hỏi: “Ăn ngon không?”
Dạ Đàm vừa ăn vừa nói: “Ngon lắm, đây là nước sốt gì?”
Thiếu Điển Lạt Mục nói: “Là thịt bò, ta còn dùng tôm làm thịt viên.”
“Thảo nào thơm ngon như vậy.” Dạ Đàm ăn đến đầu đổ đầy mồ hôi, hỏi: “Sao ngươi biết sinh thần phải ăn mì mừng thọ thế?”
Thiếu Điển Lạt Mục nói: “Thôn dân của Nguyệt Oa thôn đều nói như vậy.” Hắn cầm lấy trứng gà đỏ, lột vỏ cho Dạ Đàm, “Bọn họ còn nói, sinh thần là phải ăn trứng gà đỏ, ta cũng luộc rồi.”
Dạ Đàm nói: “Ngươi biết không, ta lớn như vậy, lần đầu tiên được ăn mì mừng thọ đó.”
Thiếu Điển Lạt Mục nhíu mày: “Trước kia không ai nấu cho ngươi sao?”
“Hờ, ai lại hy vọng ta sống lâu đâu!” Dạ Đàm nhận lấy trứng gà, cắn một miếng, “Bọn họ còn hận không thể đánh ta chết sớm ấy chứ.”
Thiếu Điển Lạt Mục cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Vậy sau này mỗi năm cứ đến sinh thần ngươi, ta đều nấu cho ngươi ăn, được không?”
Dạ Đàm dừng lại, đây thực sự là lời hứa hẹn tốt đẹp nhất mà ta từng được nghe trong đời. Chỉ nghĩ đến thôi, cũng khiến cho lòng người say mê. Nhưng hôm nay không phải sinh thần của ta, Thiếu Điển Lạt Mục, ngươi nhìn đi, ngay cả điều này cũng là giả.
Nàng ngừng đũa, cũng không nói lời nào, Thiếu Điển Lạt Mục không khỏi hỏi: “Sao thế?”
Dạ Đàm gác đũa xuống, nói: “Ta...... ta có chút đau bụng, phải đi ra ngoài một chút.”
Nói xong, nàng xoay người chạy đi. Thiếu Điển Lạt Mục nói: “Nghiêm trọng lắm không? Ta đi tìm đại phu cho ngươi nhé?”
Nhưng Dạ Đàm lao đi rất nhanh, đầu cũng không quay lại.
Thiếu Điển Lạt Mục, ngươi nói xem một người giống như ta, làm sao biết động lòng với lời hứa hẹn đó chứ? Đáng tiếc mỗi một thời khắc gặp gỡ nhau như thế này, mỗi một chữ nói ra, đều là sai lầm.