Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng lời hắn nói ra lại là: “Tiếng đàn của Dạ Đàm công chúa, mang theo một chút tình cảm nhớ nhà. Thật làm cho ta nhớ tới, mẫu phi cũng từng ở đây đánh đàn.”
Hắn từ trong lòng ngực lấy ra một khối hổ phách, bên trong ngưng tụ một đoá hoa sen. Hắn dùng đốt ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, nói: “Khối hổ phách này là mẫu phi ta tặng cho ta khi bị giam cầm, Bà nói đoá hoa sen bên trong giống như bà, cả đời này truỵ nhân lạc hỗn (*), đều là thân bất do kỷ (*). Nhiều năm như vậy, ta vẫn giữ nó ở bên người. Mỗi lần gặp phải chỗ khó, nó đều cùng ta vượt qua, giống như mẫu phi ta luôn luôn ở bên cạnh. Công chúa là người đầu tiên theo ta thăm lại chốn xưa, ta sẽ tặng nó cho công chúa.”
(*) truỵ nhân lạc hỗn: có nghĩa tương tự như câu ba chìm bảy nổi của Việt Nam.
(*) thân bất do kỷ: phải làm những việc trái với mong muốn, không được tự mình điều khiển bản thân.
Thanh Quỳ khẽ giật mình, hổ phách kỳ thực rất bình thường. Hoa sen bên trong càng giản dị hơn. Nhưng ý nghĩa của khối hổ phách này lại không hề tầm thường chút nào.
Nàng chìa tay ra tiếp nhận, phảng phất cảnh đời lênh đênh của nữ tử kia ngay trước mắt. Nàng nói: “Phần tâm ý này của Tam điện hạ, ta xin nhận. Ta sẽ nhanh chóng chẩn bệnh cho Ma phi, Tam điện hạ không cần lo lắng. Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta vẫn nên sớm quay về thôi.” Nếu nơi này không thấy được Thần tộc, càng không gặp được Dạ Đàm, vậy không cần thiết ở lâu.
Triều Phong cẩn thận giúp nàng ôm lấy đàn cổ, nói: “Mời công chúa theo ta lên thuyền.”
Hai người cùng bước lên linh thuyền, một đường trở về Thần Hôn đạo.
Ma tộc, Ma hậu đang giận dữ: “Triều Phong vậy mà dám dẫn Dạ Đàm đi xem mưa sao băng á?! Hắn tính làm cái gì vậy, dám cùng Ma phi tương lai thân thiết như thế sao?
Phía dưới, Tố Thuỷ sợ tới mức lạnh run người, nàng quỳ rạp xuống đất, run giọng nói: “Ma hậu, nô tỳ cố ý ngăn cản, nhưng Tam điện hạ chẳng những không nghe, còn thi pháp làm nô tỳ bất động ở Trọc Tâm hồ. Nô tỳ thực sự là......”
Nàng còn chưa nói hết câu, Ma hậu đã tức giận nói: “Câm miệng! Đồ vô dụng!”
Bên cạnh bà ta, Nhị điện hạ Đỉnh Vân nói: “Mẫu hậu cần gì phải tức giận như vậy?”
Ma hậu nói: “Con không nghe thấy sao? Trữ phi Ma tộc do phụ tôn con định ra, cùng người khác đi xem mưa sao băng!”
Đỉnh Vân khẽ cười một tiếng: “Phàm nhân công chúa này vốn là thủ đoạn của Triều Phong, lừa phụ tôn định ra trữ phi. Nói không chừng Triều Phong và nàng ta sớm đã qua lại, mẫu hậu hà tất phải tức giận vì chuyện này?”
Ma hậu nói: “Con vẫn có thể trưng ra bộ dạng không có việc gì đó à. Người ta đã lưu lại Trọc Tâm đảo nhiều ngày như vậy, Ô Đại còn lén lút chay qua chạy lại vài lần, mà con, nửa điểm để tâm cũng chẳng có.”
Đỉnh Vân nói: “Mẫu hậu. Phụ tôn định nàng ta làm trữ phi, là muốn nói ai trở thành Thái tử, nàng ta sẽ được gả cho người đó. Cũng không phải nàng ta gả cho ai, thì người đó chính là Thái tử. Huống hồ một phàm nhân thấp kém, y tu rẻ mạt, làm sao có thể trở thành nữ chủ nhân tương lai của Ma tộc ta được? Mẫu hậu không cần phải hao tâm tổn trí vì nàng ta nữa đâu.”
Ma hậu nói; “Tuy là nói như thế, nhưng mẫu tử chúng ta cũng không thể sơ suất. Ngược lại phải nghĩ ra một biện pháp nào đó đối phó với nàng ta mới tốt. Về phần tên Triều Phong kia, hừ. Ngươi!” Bà liếc mắt nhìn Tố Thuỷ một cái, Tố Thuỷ vội lết gối về phía trước, Ma hậu nói: “Ngươi đi báo cho Toàn Uyên ma cơ biết. Tam điện hạ đưa Dạ Đàm công chúa đi xem mưa sao băng.”
Tố Thuỷ cúi người nói: “Nô tỳ tuân mệnh.”
Trọc Tâm hồ.
Triều Phong đưa Thanh Quỳ trở về, linh thuyền mới vừa cập bến ở ven đảo, hắn liền thấy một người. Không phải ai khác, chính là Toàn Uyên ma cơ. Nàng ta dẫn theo một đám nữ hài trồng hoa ở Trọc Tâm đảo.
Thanh Quỳ xuống thuyền, Toàn Uyên ma cơ liền nghênh đón. Dáng người nàng nở nang, ngực bó chặt cực căng, đường cong càng lộ ra rõ ràng. Nhìn thấy Thanh Quỳ, trên mặt nàng lại mang theo một chút ý cười hoà nhã: “Dạ Đàm muội muội, một nơi rộng lớn như Trọc Tâm đảo, có rất nhiều chỗ trống. Ta sợ muội quá bận rộn, nên liền dẫn các tỷ muội đến giúp muội trồng hoa.”
Thanh Quỳ nghe vậy, hết sức cảm động: “Đa tạ Toàn Uyên tỷ tỷ.”
Toàn Uyên ma cơ mỉm cười, ánh mắt dừng lại trên tay nàng —— trên tay Thanh Quỳ, đang cầm khối hổ phách Tam điện hạ Triều Phong tặng cho.
Quả nhiên.
Toàn Uyên ma cơ cười nói: “Ồ, khối hổ phách này của muội muội, là Tam điện hạ tặng cho sao?” Thanh Quỳ còn chưa kịp đáp, một ma nữ có chiếc sừng dài trên đầu đã xen vào: “Cái này còn phải hỏi à? Chắc chắn là Tam điện hạ tặng rồi.”
Thanh Quỳ không hiểu hỏi: “Sao ngươi dám chắc như vậy?”
Ma nữ sừng dài kia móc khối hổ phách đeo trên cổ ra, nói: “Bởi vì lần trước chúng ta cùng nhau xem mưa sao băng, ngài ấy cũng tặng ta một khối đây này. Tam điện hạ có phải đã nói với công chúa rằng, ngài ấy mỗi lần nhìn đến khối hổ phách này, sẽ nhớ tới mẫu phi ngài ấy không?”
Nàng ta lắc lắc đầu, hất vai đi mất. Sau khi nàng ta đi, một ma nữ có đôi tai nhọn cũng lấy từ trên cổ ra một khối hổ phách giống như vậy, nhỏ giọng nói: “Chúc mừng công chúa, thứ này, nữ nhân Ma tộc nào có chút sắc đẹp, Tam điện hạ cơ bản đều tặng cho.”
“Triều, Phong!!” Thanh Quỳ nghiến răng, Cốc Hải Triều phúc đến thì lòng cũng sáng ra, nhanh chóng đưa cho nàng một ly trà nhỏ. Thanh Quỳ quả nhiên cần, nàng cầm lấy, giơ tay, hắt nước vào thẳng mặt Triều Phong, ném ly rồi bỏ đi.
Mặt Triều Phong dính đầy nước, hắn khoanh tay trước ngực, cứ như vậy mà nhìn chằm chằm Toàn Uyên ma cơ. Toàn Uyên ma cơ hừ một tiếng, lên thuyền đi mất.
......
Thanh Quỳ rảo bước trở về phòng, lần này là thực sự tức giận —— trên đời này sao lại có người vô sỉ như vậy!
Nàng lấy củ “khoai nướng” kia ra, định hỏi Dạ Đàm đã xảy ra chuyện gì. Nhưng mà Dạ Đàm bên kia lại không trả lời.
Dạ Đàm không có cách nào trả lời được.
Nàng nằm trên giường, tổn thương do giá rét và bỏng trên người cần phải bôi thuốc. Hơn nữa chạy đi nhà xí tới quá nửa đêm, cả người nàng như nhũn ra.
Dược Vương cho nàng uống thuốc, đợi đến khi nàng ngủ, lúc này mới xách hòm thuốc đi ra. Bên cạnh hắn, tiểu dược đồng nhỏ giọng hỏi: “Sư phụ, Thanh Quỳ công chúa thế nào rồi ạ?”
Dược Vương lắc đầu nói: “Lúc trước bệ hạ định nàng làm Thiên phi, vi sư ta đã từng có ý đề cập qua. Nữ tử Nhân tộc, càng xinh đẹp càng được yêu chiều, không dễ chăm sóc. Cho dù là ở nhân gian, hơi chịu lạnh một chút, tim có chút thương tích, đều có thể bạc mệnh chết yểu. Tính tình của quân thượng nhà chúng ta, làm sao nuôi sống được một công chúa Nhân tộc mảnh mai như vậy? Bệ hạ cứ khăng khăng không nghe, chính là nhìn trúng tư chất cùng cơ duyên của người ta. Bây giờ thì hay rồi, mới tới vài ngày đã...... Ta thấy là, sau này Dược Vương điện chúng ta sẽ còn phải đi qua đi lại đấy.”
Hắn than thở rời đi.
Ngày hôm sau, Dạ Đàm là bị đau tới tỉnh ngủ.
Dược Vương sớm đã đưa thuốc sang đây. Hồ Tuy đang đút thuốc cho Dạ Đàm uống, Bích Khung bỗng từ ngoài chạy ào vào.
“Này, thứ đồ đó ngươi xem đủ rồi đấy, có thể giao cho ta......” Bích Khung còn chưa nói hết câu, liền sửng sốt.
—— Dạ Đàm lúc này, toàn bộ vết thương đều sưng bầm tím cả lên, quả thực là thương tích đầy mình. Dược Vương dùng vải thuốc băng bó những chỗ nghiêm trọng cho nàng, cả người nàng bị quấn giống như cái bánh chưng.
“Ngươi lại làm sai cái gì vậy?” Bích Khung đi tới mép giường, hỏi chuyện không nên hỏi, “Tối qua không phải ngươi và quân thượng cùng đi xem mưa sao băng sao? Sao lại thành ra như vậy rồi?” Bộ ngươi bị sao băng rớt trúng hả.
Dạ Đàm trừng mắt giận dữ: “Vấn đề này ai hỏi tới sẽ chết đó, hiểu chưa?”
Bích Khung nhún nhún vai: “Được rồi.” Nàng nhìn nhìn Hồ Tuy, Dạ Đàm hiểu ý, nói: “Rau của ta, chuẩn bị cho ta một cây gậy.”
Hồ Tuy rất biết nghe lời, cũng không hỏi vì sao. Nàng lập tức đi ngay.
Dạ Đàm lúc này mới cố hết sức xuống giường, nàng vừa cử động, vết thương trên người liền nứt rạn. Nàng nhếch mép, Bích Khung liền kêu một tiếng —— nhìn thôi cũng thấy đau. Ta thế nào cảm thấy ta căn bản không cần phải đối phó ngươi, chính ngươi sẽ tự mình tìm đường chết chứ nhỉ?
Bích Khung thực sự là không biết nói gì, nhưng nàng vẫn không quên mục đích mình tới đây, hỏi: “Vạn Hà Thính Âm ngươi để ở đâu? Ta giúp ngươi lấy!”
Dạ Đàm chỉ chỉ về phía hộc tủ, nàng ngược lại nhanh nhẹn, rất nhanh đã chạy tới, lục lọi hai ba lần. Quả nhiên, một đôi Vạn Hà Thính Âm đều ở bên trong. Nàng cầm một cái lên, nói: “ Vậy, ta sẽ giúp ngươi đưa đến Ma tộc, giao cho Ma phi muội muội kia nha.”
Dạ Đàm nói: “Ừ. Đi thôi.”
“Đi?” Bích Khung không hiểu gì cả, “Ngươi đi đâu?”
Dạ Đàm khập khiễng mà đi ra ngoài, tức giận nói: “Còn có thể đi đâu nữa, đi học.”