Thượng Thư Nang.
Văn Xương đế quân nhìn giấy xin phép nghỉ học trước mặt, không vui ra mặt: “Giấy xin phép nghỉ?” Ông vừa mở xem, lại càng không vui, “Vẫn là nghỉ bệnh á!”
Trước mặt ông, Huyền Thương quân nói: “Nàng...... quả thật là bệnh tình trầm trọng, giờ học mấy hôm nay, bản quân sẽ dành thời gian bù lại cho nàng.”
Văn Xương đế quân nào có dễ dàng bị thuyết phục như vậy? Ông nói: “Quân thượng tự mình lên tiếng, ta vốn không nên quản quá nhiều. Nhưng quân thượng phải biết, Thượng Thư Nang là nơi hài tử khổ tu. Nhân gian cũng có mười năm học tập gian khổ, huống chi là Thần tộc chúng ta? Thanh Quỳ công chúa là Thiên phi tương lai, trong học đường này bao nhiêu ánh mắt dòm ngó? Nếu chỉ bệnh một chút liền trốn học tĩnh dưỡng, những hài tử khác sẽ nghĩ như thế nào?”
Huyền Thương quân rốt cuộc cũng kéo theo vài phần khó xử, nói: “Nếu thực sự là một chút bệnh vặt, quả thực cũng không đến mức phải xin nghỉ.”
Văn Xương đế quân nói: “Chẳng lẽ nàng còn phát sinh thêm trọng bệnh gì nữa à?”
Vừa dứt lời, ánh mắt ông lướt thấy vật gì đó, nhất thời đông cứng. Huyền Thương quân nhìn theo qua, chỉ thấy Dạ Đàm toàn thân quấn đầy vải thuốc, mặt xanh xanh tím tím, hai má đều sưng thành cái bánh bao.
Nàng chống gậy, bước chân run run rẩy rẩy, Hồ Tuy và Bích Khung sợ nàng bị ngã, một trái một phải dìu nàng đi tới.
Đây...... Ngay cả một thượng thần như Văn Xương đế quân cũng sợ ngây người.
Ông nhìn Huyền Thương quân. Chỉ có hắn biết, thương thế của Dạ Đàm nặng bao nhiêu. Nhiệt độ đốt cháy của thiên thạch, đối với một nữ tử nhân gian như nàng mà nói, là có thể chết người.
Dạ Đàm chống gậy, mỗi bước đi, đều đau đến từng hơi thở.
Nàng và Hồ Tuy vốn đang nói chuyện, nhưng vừa liếc mắt thấy Huyền Thương quân, nhất thời lông mày đều dựng thẳng lên: “Hừ!”
Thiên ngôn vạn ngữ, đều nằm trong một chữ này. Nàng cố hết sức di chuyển vào học đường.
Cái này sao gọi là bệnh nặng nữa, quả thực chính là còn lại chút hơi thở cuối cùng mới đúng chứ? Văn Xương đế quân nhìn thương binh kia, lại nhìn sang Huyền Thương quân. Dạ Đàm đại bất kính như thế, hắn cũng làm như không thấy, chỉ thu hồi giấy nghỉ phép, nói: “Nếu nàng đã đến đây...... vậy thì phiền tiên sinh, cứ để nàng vào học như bình thường.”
Văn Xương đế quân vội bảo vệ giấy xin phép —— bị thương thành như vậy, sẽ không chết ở đây chứ? Ông nói: “Thanh Quỳ.”
Dạ Đàm dừng bước, hơn nửa ngày mới xoay người lại. Văn Xương đế quân nói: “Quân thượng đã xin cho ngươi nghỉ, ngươi nếu bị thương, thì trở về nghỉ ngơi đi.”
Dạ Đàm nhe răng nhếch mép một hồi, giận dữ nói: “Đau như vậy, ta nghỉ ngơi được à! Không cần lòng tốt giả dối của hắn, hừ.”
Dứt lời, nàng tiếp tục di chuyển xuống chỗ ngồi ở phía cuối lớp.
Lúc này đây, nàng cũng xem như là thu hút ánh mắt của mọi người. Học sinh có mặt, dù lớn dù nhỏ vẫn đều là Thần tộc, đã bao giờ gặp qua thương thế nghiêm trọng như vậy đâu? Cả người nàng sưng tấy biến dạng, con mắt híp thành một khe hở, gần như nhìn không ra diện mạo vốn có. Một phàm nhân chịu thương tích nghiêm trọng như vậy, thực sự còn có thể sống được sao? Tất cả mọi người nhìn nàng chằm chằm.
Tử Vu càng mặt mày trắng bệch hơn, nàng đỡ lấy Dạ Đàm, để nàng ngồi xuống bên cạnh mình: “Thanh Quỳ tỷ tỷ! Tỷ sao vậy? Tối hôm qua...... tỷ đi độ kiếp à?”
Dạ Đàm nhìn nàng chòng chọc, yếu ớt nói: “Đêm qua, huynh trưởng muội đến mời ta đi xem mưa sao băng.”
Tỷ...... Đây là mưa sao băng tới thăm tỷ sao, nên mới bỏng thành như vậy? Tử Vu đánh giá nàng từ trên xuống dưới, hồi lâu mới nhỏ giọng hỏi Hồ Tuy: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Hồ Tuy lắc đầu —— ta không dám nói, cũng không dám hỏi luôn.
Trên bục giảng, Văn Xương đế quân ho nhẹ một tiếng —— ông chuẩn bị giảng bài. Ông sẽ sắp xếp đệ tử có tư chất thông minh kiểm tra trước nhất, đệ tử dưới Đinh đẳng sẽ giao cho phó chấp giáo coi thi. Về phần những hài tử khảo hạch thất bại, chỉ có thể để Khôi Tinh dạy thêm cho bọn họ.
Văn Xương đế quân là một tiên sinh không có kiên nhẫn, ông cũng sẽ không lãng phí thời gian ở trên người những hài tử không đủ tư chất. Mà thành tích của Thượng Thư Nang, lại ảnh hưởng trực tiếp đến Thần chức của nhóm thiếu niên ở Thiên giới sau này.
Cho nên, trực tiếp tốt nghiệp từ những bài giảng của ông, đều là nhân tài trụ cột của Thần tộc.
Ông bắt đầu giảng bài.
Huyền Thương quân lo lắng, ngồi trên ghế dự thính nghe giảng bài. Ánh mắt không ngừng quét về phía Dạ Đàm. Nhân tộc thân thể yếu ớt, đây rõ ràng là chuyện phi thường của cả Thần tộc. Nàng là một công chúa cao quý, chịu trọng thương như thế, vậy mà vẫn đi học như bình thường.
Nàng ấy tâm chí cứng cỏi, hơn xa người thường.
Tiết học hôm nay, Dạ Đàm không hề ngủ gà ngủ gật —— toàn thân đều đau, nàng có muốn cũng ngủ không được.
Đây là lần đầu tiên xuất hiện một phàm nhân đệ tử theo học lớp của Văn Xương đế quân, ông hỏi: “Thanh Quỳ, bài học hôm qua chuẩn bị thế nào rồi?”
Dạ Đàm nói: “Mộc Ngẫu Y Quan chứ gì.” Nàng cố hết sức đứng dậy, một ngón tay phải hướng về phía bục giảng, hoa lân trên bàn của Văn Xương đế quân vụt một tiếng duỗi đầu ra phía trước, đoá hoa thế mà lại biến thành một cái đầu người máu chảy đầm đìa! Phiến lá cũng nháy mắt hoá thành vô số xương trắng, thân căng dãn ra, hết sức doạ người.
Nhóm thiếu niên đều ném cái nhìn khác thường lại đây, Văn Xương đế quân ừ một tiếng, xem như là hài lòng —— với tư chất của nha đầu kia, những thuật pháp căn bản này đối với nàng mà nói rất đơn giản.
Ông nói: “Sau khi tan học đi tìm phó chấp giáo, nói rõ là nhận sách pháp của sáu tháng cuối năm.”
Dạ Đàm ờ một tiếng, nàng chỉ vừa hơi động đậy, vết thương trên người liền một lần nữa rỉ máu, nhuộm đỏ vài thuốc. Văn Xương đế quân dù sao cũng nhìn ra —— tiên sinh trong thiên hạ đều thiên vị đệ tử ưu tú, ông đem bình linh trà của chính mình đổ ra một cái ly nhỏ, đặt đến trước mặt Dạ Đàm.
Linh trà Thượng Thư Nang cấp cho tiên sinh, chính là đặc chế của Thiên giới, hàng cao cấp bổ dưỡng thông họng. Đặc biệt là người tinh thuần như Văn Xương đế quân càng xứng được phát.
Thiếu niên trong sảnh đường đều trông thấy mà thèm.
Nhưng Dạ Đàm không hề biết điều đó, nàng vừa thấy ly trà, Huyền Thương quân biết ngay là không xong rồi. Quả nhiên, nàng lập tức thầm thì: “Ông đường đường là Văn Xương đế quân, vậy mà quá keo kiệt đi, ông có thưởng trà thì cũng phải thưởng cho ta một túi chứ. Chỉ đổ cho một cái ly nhỏ xíu......”
“Ngươi......” Văn Xương đế quân chưa từng gặp phải một đứa như vậy, ông cười giận dữ, nhưng rốt cuộc lại không tranh cãi với nàng, chỉ nói: “Câm miệng, lo đọc sách cho tốt đi.”
Ông tiếp tục giảng bài.
Đợi đến một canh giờ sau, Càn Khôn Pháp Tổ xuất hiện ở ngoài học đường. Với thân phận này của lão còn đích thân tới đây, Văn Xương đế quân cũng chỉ có thể ngừng dạy học. Càn Khôn Pháp Tổ lập tức đi tới bên cạnh Dạ Đàm, cầm lấy tay nàng nhìn một chút —— trên tay nàng nổi đầy mụn nước do bị lửa thiêu cháy. Dược Vương chích cho vỡ, bôi thuốc, nhìn càng doạ người hơn.
Văn Xương đế quân nhìn lướt qua, cũng cảm thấy đau thay.
“Ôi, tôm nhỏ à, Dược Vương điện nói ngươi bị thương, bần đạo còn không tin. Ngươi thật đúng là không khiến người khác bớt lo chút nào cả.” Càn Khôn Pháp Tổ thở dài, lấy ra một cái bình thuốc nhỏ, trút một viên đan dược đưa cho nàng: “Nào, ăn trước đi.”
Đan dược này có màu trắng bạc, đan khí thanh lọc, vừa nhìn đã biết chắc là chất lượng thượng thừa. Dạ Đàm lại vô cùng cảnh giác: “Đây là cái gì?”
“Biểu cảm gì đây?!” Càn Khôn Pháp Tổ nhìn nàng bằng ánh mắt hình viên đạn, “Lão tổ còn có thể hại ngươi được sao?”
“Cái này cũng không chắc lắm.” Dạ Đàm nói thầm, Huyền Thương quân bên cạnh rốt cuộc nói: “Không được vô lễ.”
Dạ Đàm đành bỏ đan dược vào trong miệng, Càn Khôn Pháp Tổ tiện tay cầm ly linh trà trên bàn đưa cho nàng. Dạ Đàm lưu loát uống một ngụm, để nuốt đan dược xuống.
Trong học đường bao nhiêu ánh mắt đều dán lên người nàng, ôi Càn Khôn Pháp Tổ, đó là hạng thân phận gì? Vậy mà lại đích thân đến đây tặng thuốc cho nàng! Hơn nữa nhìn đan khí này, chắc chắn là do chính tay Pháp Tổ luyện chế. Một nha đầu nhân gian như nàng, có tài đức gì mà có thể......”
Mặt khác, các thiếu niên nghĩ cái gì, Càn Khôn Pháp Tổ không quan tâm. Lão vừa đứng nhìn Dạ Đàm ăn dược, vừa hỏi: “Thượng Thư Nang lần đầu tiên thu nhận một đệ tử Nhân tộc, ngươi cảm thấy giờ học ở đây như thế nào?”
Dạ Đàm trộm liếc nhìn Văn Xương đế quân một cái, Văn Xương đế quân nhất thời nghiêm ra mặt: “Nhìn ta làm gì? Câu hỏi của Thiên Tôn, ngươi cứ dựa vào tình hình thực tế mà trả lời. Không được làm bộ dáng sợ hãi rụt rè!”
“Hứ.” Dạ Đàm liền nói, “Ta cảm thấy những thứ tiên sinh dạy đều vô dụng.”
Văn Xương đế quân tức giận tới cầm thước gõ bàn: “Vô sỉ!”
Càn Khôn Pháp Tổ ngược lại không tức giận, cười tủm tỉm xoa xoa đầu Dạ Đàm: “Hắn cũng có chỗ khó mà. Nếu như có biện pháp nào khác, ai lại muốn mỗi ngày phải tới nơi này dạy cho một đám nhóc vô dụng các ngươi đâu. Cái này không phải chỉ là trách nhiệm thôi sao. Thần cũng giống như người, cũng nên thông cảm cho nhau một chút, ngươi hiểu mà đúng không?”
Dạ Đàm nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói: “Ta sao lại cảm thấy ông đang mắng ta.”
Càn Khôn Pháp Tổ cười to, cười xong lại xoa xoa đầu nàng: “Tiếp tục học đi nhé. Có rảnh thì đến tìm lão tổ chơi.”