Mãi cho đến khi lão rời đi, Dạ Đàm cuối cùng lặng lẽ phun viên đan dược kia ra.
Đan dược của Thần tộc, phần lớn đều dùng tới thanh khí để luyện chế, đặc biệt là loại đan dược thượng thừa này, ăn vào thực sự chẳng khác gì lấy mạng nàng. Nhưng chỉ chốc lát sau, nàng vẫn cảm thấy ngũ tạng như bị thiêu đốt.
Văn Xương đế quân còn đang dạy học, Dạ Đàm chỉ có thể nuốt mạnh máu nghẹn ở cổ họng xuống.
—— đan dược của Càn Khôn Pháp Tổ, mình rõ ràng chưa hề nuốt xuống. Vì sao vẫn bị thanh khí gây thương tích? Dạ Đàm cúi đầu, thấy ly trà trên bàn trống trơn —— là linh trà của Văn Xương đế quân.
Trong lòng nàng biết không xong rồi, nhưng cũng không thể vào lúc này biểu hiện ra điều gì bất thường được.
Trước mắt bao người, một khi nàng hộc máu, mọi người đều sẽ biết hết, rằng thanh khí tinh khiết đối với nàng mà nói không khác gì kịch độc. Thân phận của nàng nhất định giấu không được. Nếu thân phận của nàng bị lộ ra ngoài, Ma tộc biết Thiên phi của Thần tộc là giả, chỉ sợ Thanh Quỳ cũng lành ít dữ nhiều.
Nàng bất khuất xốc lại tinh thần, ngồi thẳng người, để cho chính mình trông bình thường nhất có thể. Chỉ là năm ngón tay phải nắm chặt góc bàn, khớp ngón tay trắng bệch.
Một khoá học của Thượng Thư Nang bao gồm hai canh giờ buổi sáng, buổi chiều sẽ để cho học sinh loại ưu sát hạch thực chiến cuối khoá. Phó chấp giáo Khôi Tinh sẽ giảng bài lại lần nữa, buổi chiều sát hạch không tốt thì có thể lắng tai học bổ túc.
Văn Xương đế quân lúc này ngược lại khôn hề do dự, trực tiếp để Dạ Đàm kiểm tra đầu tiên.
Mộc Ngẫu Y Quan là một môn học cho con nít, Dạ Đàm vẫn dễ dàng đạt được thành tích Giáp đẳng.
Sau đó nàng chống gậy đi ra ngoài, Văn Xương đế quân còn lo lắng, hỏi một câu: “Ngươi không sao chứ?”
Dạ Đàm một chữ cũng không nói, chỉ lắc đầu —— nếu nàng mở miệng, chỉ sợ phải phun máu ra mất.
Nhưng nàng vốn đang bị thương, có đau cũng rất bình thường, mọi người không thấy gì kỳ lạ, cứ như vậy để nàng rời đi.
Thiên Ba viện.
Dạ Đàm vừa đi được một lúc, Man Man liền đến đón: “Này này, ngươi đoán xem tối qua ta phát hiện ra cái gì?”
Nó hết sức phấn khởi, Dạ Đàm lắc đầu với nó, nó lập tức cảm thấy có gì đó không đúng. Nhiều năm ăn ý, nó nói ngay: “Tiểu Hồ Tuy, mau đi làm cơm trưa!”
Hồ Tuy dìu Dạ Đàm, chỉ cảm thấy nàng không nói lời nào, nhưng chưa phát hiện điều khác thường. Nghe vậy nàng lập tức nói: “Ừ ừ, được. Vậy ngươi cẩn thận một chút, đừng đụng vào vết thương của công chúa.”
Nàng đi tới phòng bếp, Dạ Đàm chống gậy chậm rãi di chuyển về phía sau điện. Mãi cho đến khi Man Man đóng cửa lại, nàng mới phun ra một búng máu.
Man Man sợ tới mức lạc giọng: “Đàm Đàm! Ngươi làm sao nữa rồi? Ta đi mời Dược Vương.”
“Quay lại đây!” Dạ Đàm thở hổn hển, chỉ chỉ cái rương ở góc tường: “Bên trong có ma đan tỷ tỷ đưa cho ta, giúp ta lấy ra đây.”
Man Man vội vàng mở rương, quả nhiên tìm được một cái bao. Nó ngậm bao đi tới, nói: “Có phải có người hạ độc ngươi hay không? Ta biết ngay là Thần tộc này chả có gì tốt đẹp cả mà!”
Dạ Đàm không kịp nhiều lời với nó, vội vã mở bao ra. Thanh Quỳ cẩn thận, trên mỗi bình đan dược đều có ghi chú rõ công dụng và liều lượng. Dạ Đàm nhanh chóng đổ ra mấy viên, ý thức bỏ vào miệng.
Nhưng thanh khí của linh trà và tổn thương thiên thạch gây ra cùng lúc phát tác, nàng kiên cường nhịn đến bây giờ, phế phủ đã bắt đầu thối rữa. Ma khí của ma đan, quả thực là như muối bỏ biển.
Dạ Đàm nằm lên giường, cổ họng buồn nôn một trận, lại phun ra một búng máu.
Man Man luống cuống tay chân: “Này, này phải làm sao mới tốt đây! Tối hôm qua ta tìm thấy Thiếu quân nhà chúng ta, ngài ấy đang ở Lộng Tình các. Ta sẽ đi tìm ngài ấy!”
“Đứng lại!” Dạ Đàm gọi nó lại, nói, “Hắn hiện tại có thể làm được gì? Ngươi đi tìm hắn, sẽ chỉ làm hắn và ta cùng nhau bị Thần tộc bắt được thôi.”
Man Man nói: “Nhưng mà bộ dạng của ngươi xem chừng ra sắp chết đến nơi rồi!”
Đúng trong tình cảnh này, bên ngoài có người gõ cửa, là Tử Vu. Nàng nói: “Thanh Quỳ tỷ tỷ! Tỷ không sao chứ? Muội mang cho tỷ ít tiên đan đây, tỷ mở cửa cho muội đi.”
Dạ Đàm lau sạch sẽ máu trên miệng, cố gắng ổn định hơi thở, nói: “Là Tử Vu à, ta không sao, ta muốn ngủ một lát. Tối nay sẽ qua thăm muội.”
Tử Vu cũng biết không nên quấy rầy nàng nghỉ ngơi, nói: “Được. Vậy ta để thuốc ở ngoài này, tỷ nhớ uống đó. Đối với thương thế của tỷ rất có lợi.”
Dạ Đàm ừ một tiếng, nghe tiếng bước chân của nàng xa dần, mới nói với Man Man: “Canh giữ ở bên ngoài, không được để bất kì ai vào đây.”
Man Man không còn cách nào khác, đành phải đi ra ngoài canh giữ. Quả nhiên chỉ chốc lát sau, Hà tộc cũng phái người tới, nói là tặng chút đan dược bồi bổ, nhưng suy cho cùng vẫn là tìm hiểu bệnh tình của Dạ Đàm. Man Man trực tiếp chặn cửa.
Bên ngoài dần dần yên tĩnh lại, tầng mây ráng vàng, ngày gần hoàng hôn. Man Man ở bên ngoài, dựa lưng vào cửa phòng, bên trong vẫn không hề có động tĩnh, nó rốt cuộc nóng lòng: “Đàm Đàm, ngươi ngủ rồi à?”
Ngũ tạng Dạ Đàm như bị thiêu đốt, nửa ngày mới đáp lại: “Ta ngủ ngay đây, ngươi đừng nói chuyện nữa.”
Man Man rúc đầu xuống dưới cánh, buồn bã nói: “Ta sợ ta không nói lời nào, ngươi sẽ yên lặng mà chết mất.”
Trong miệng Dạ Đàm toàn là máu, nàng ho khan vài tiếng, nhét thêm một ma đan vào miệng, nói: “Sẽ không đâu. Ta chờ đến bình minh liền tốt lên thôi.”
Nhưng đồng hồ nước nhỏ giọt thực sự rất rất chậm, thời gian chậm chạp giống như ngừng trôi.
Dạ Đàm cuộn tròn người lại, dùng ngón tay ép chặt ngực. Thời gian sẽ không ngừng trôi, thời khắc như vậy nhiều lắm, nhiều đến mức nàng không hề sợ hãi nỗi đe doạ đau đớn gia tăng.
Ngoài Nam Thiên môn.
Huyền Thương quân tuần tra khắp nơi, lúc đi ngang qua Thiên Ba viện, hắn dừng bước chân —— thương thế của cô nhóc đó, không biết thế nào rồi. Nhưng hôm nay thấy bộ dáng của nàng khi đi học, hẳn là không thành vấn đề.
Hắn đẩy cửa ra, vốn định nhìn một cái rồi đi, nhưng lập tức phát hiện có gì đó không đúng —— mùi máu tanh nặng quá!
—— Cái mũi của Huyền Thương quân đúng là rất nhạy.
Hắn hoá thành ánh sáng nhạt, trực tiếp đi vào trong phòng.
Trên giường, Dạ Đàm sắc mặt đỏ bừng, hô hấp dồn dập, mùi máu tanh toả ra càng nồng hơn hết thảy.
Huyền Thương quân nắm cổ tay nàng, bắt mạch cho nàng, nhất thời sửng người —— toàn bộ thương thế trên người nàng đều phát tác, ngũ tạng suy kiệt, mạch tượng đã tận. Đây...... Tại sao có thể như vậy được?!
Hắn dùng đầu ngón tay chấm vào máu của Dạ Đàm, khẽ vo vo vài cái, nhất thời hiểu ra —— là thanh khí.
Thanh khí của Thần tộc, đang ăn mòn toàn bộ thân thể của nàng.
Hắn cuối cùng cũng nhớ tới, lần trước Dạ Đàm bị bệnh, thuốc hắn kê đã làm bệnh tình của nàng nặng thêm giống thế này.
Loại tình huống này, chỉ có thể có một lý do —— nàng không phải là thanh thân thể. Đương nhiên, cũng càng không thể là Thiên phi Li Quang Thanh Quỳ năm đó Thần tộc định ra.
Nếu thân phận của nàng xác thực còn nghi vấn, vậy thì nên giao nàng cho Thần Tiêu Ngọc Phủ, tuỳ Phổ Hoá Thiên Quân thẩm tra xử trí thêm sau.
Huyền Thương quân ôm lấy nàng, đi thẳng về phía Thần Tiêu Ngọc Phủ. Man Man dựa vào cửa đương nhiên không phát hiện ra hắn, hắn không bị ngăn cản, một mạch đi tới nơi trừng phạt kẻ có tội của Thần tộc Thiên giới.
Cửa lớn của Thần Tiêu Ngọc Phủ có màu đen. Trước cửa là một cặp Hải Trãi (*) với đôi mắt vàng trừng to giận dữ, răng nanh dính máu, trông vô cùng doạ người.
(*) Hải Trãi: con vật trong truyền thuyết cổ, biết phân biệt phải trái, thấy người đánh nhau, nó důng sừng húc kẻ gian.
Huyền Thương quân đang định gõ cửa, đột nhiên, trong lòng ngực Dạ Đàm khẽ mấp máy môi, nhẹ giọng gọi một ai đó. Huyền Thương quân nghiêng tai lắng nghe, nàng gọi: “Tỷ tỷ.” Giống như không tự chủ được, hắn một lần nữa nhập vào mộng cảnh của nàng.
“Nhũ mẫu, ta đau bụng.” Giọng nói của nữ đồng truyền vào trong tai, Huyền Thương quân không tốn nhiều hơi sức đã tìm được nàng. Nàng đang nằm trên giường, hai tay ôm bụng, nước mắt lưng tròng.
Bên giường, một cung nữ khoảng ba mươi tuổi hình như là nhũ mẫu của nàng, lúc này trong tay cầm một cái chén, đút nàng uống thuốc: “Đau bụng thì phải uống thuốc, uống thuốc mới có thể hết được. Công chúa ngoan, uống một ngụm nữa đi.”
Nữ đồng hé miệng, lại uống thêm hai hớp, nàng ôm bụng, đau đến sắc mặt cũng tái mét: “Nhũ mẫu, ta không uống đau, ta đau quá.” Nàng quay mặt sang chỗ khác, cung nữ thản nhiên nói: “Không được, không uống sao tốt lên được chứ! Nhất định phải uống hết.”
Nữ đồng ra vẻ uất ức, nhưng vẫn ngoan ngoãn uống thuốc.
Huyền Thương quân nhíu mày, hắn chỉ liếc nhìn một cái liền biết, thuốc trong chén kia chắn chắn có vấn đề. Chỉ là hắn cái gì cũng làm không được.
Hắn chỉ có thể nhìn cảnh nữ đồng chậm rãi uống hết chén thuốc, nhũ mẫu cùa nàng lấy lại chén, nói: “Tốt lắm, công chúa ngủ đi. Ngủ dậy sẽ không còn chuyện gì nữa.”
Nữ đồng oa một tiếng, phun ra một ngụm máu đen. Nàng chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía nhũ mẫu của mình. Nhũ mẫu của nàng chính là nhanh chóng lui ra ngoài, đóng cửa phòng lại, sau đó khoá trái.