Dạ Đàm cũng quay đầu lại nhìn, kỳ thực hoàn toàn không cần hỏi, nàng cũng biết đó là cái gì —— bùa con rối. Lần trước Huyền Thương quân dùng nó để điều khiển nàng múa, nhưng đã quên thu hồi lại.
Quả nhiên, Phổ Hoá Thiên Tôn, Cứu Khổ Thiên Tôn bên cạnh liếc mắt nhìn một cái, đều thay đổi sắc mặt: “Bùa con rối!”
Thiếu Điển Tiêu Y nhíu mày: “Cái gì?”
Ông lập tức tiến lên, tiếp nhận lá bùa xem xét một lúc, nói: “Đúng là bùa con rối, hơn nữa đã từng được sử dụng qua.”
Càn Khôn Pháp Tổ nói: “Có người hạ loại bùa con rối lên người công chúa, chỉ sợ là, muốn làm gì có hại với công chúa.”
Thần hậu nghe vậy, sắc mặt liền trắng bệch: “Người nào to gan như thế?”
Càn Khôn Pháp Tổ không nói gì, Thiếu Điển Tiêu Y nghĩ nghĩ, nói: “Người này hạ bùa con rối lên người con bé, chắc chắn có hành động gì đó. Chúng ta chỉ cần chờ ai đó nhảy ra, thì sẽ biết được đó là người nào.”
Dạ Đàm ra vẻ thuần khiết vô tội: “Bùa con rối là cái gì? Thanh Quỳ đến từ nhân gian, chỉ mới lên Thiên giới, vẫn chưa đắc tội ai mà. Sao có thể có người muốn gây bất lợi cho ta chứ?”
Trong ánh mắt của Thần hậu ngập tràn sự lo lắng, Thiếu Điển Tiêu Y nhìn nàng một cái, tức giận hừ một tiếng, nói: “Chuyện này, trẫm sẽ làm chủ cho ngươi. Sau khi trở về, không được làm ầm lên.”
Dạ Đàm vâng một tiếng, rồi lại dè dặt hỏi: “Bệ hạ, Thần hậu, nhưng mà Thanh Quỳ có làm sai chỗ nào không ạ? Nếu không thì sao lại có người không vừa lòng? Thanh Quỳ nếu thực sự làm sai chuyện gì, xin bệ hạ, Thần hậu dạy bảo, sau này Thanh Quỳ nhất định sẽ sửa đổi.”
Dáng vẻ nàng điềm đạm đáng yêu, khẩu khí của Thiếu Điển Tiêu Y liền nhẹ đi ba phần: “Việc này không liên quan đến ngươi, Thần tộc bất kể như thế nào cũng sẽ không bao che đồ đệ có tâm tư khó lường. Ngươi trở về trước đi.”
Dạ Đàm lúc này mới nhẹ nhàng cúi người bái lạy, cầm khay lên, rời khỏi Bồng Lai cung giáng.
Đan Hà thượng thần à Đan Hà thượng thần, tiện thể giúp bà đào một cái mộ, bà khỏi cần cảm tạ ta, ai biểu bản công chúa luôn luôn vui vì có thể giúp đỡ người khác làm chi?!
Ngày hôm sau, Thần, Ma hai tộc tụ họp bên bờ Quy Khư, thương thảo chọn người đi tu bổ Quy Khư
Bầu không khí của hai tộc đều vô cùng nặng nề, chỉ có Dạ Đàm là nhảy nhót trong lòng —— nếu không phải Quy Khư đột nhiên bị nứt, nàng làm sao có thể thừa hưởng một di sản lớn như vậy được chứ?
Quy Khư này là đất lành của bản công chúa đó nha.
Dạ Đàm càng thêm hứng thú quan sát, chỉ thấy phía trước, Quy Khư như một mảnh sông u tối, sâu không thấy đáy. Một con rồng lớn màu đồng cổ trôi nổi ở giữa sông, bao phủ trọn vẹn những khe hở. Con rồng này là do pháp trận ngưng kết thành, râu tóc đều vươn ra, ngay cả mỗi một cái vảy rồng cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, vốn là không giận mà uy. Nhưng mà, đôi mắt của nó đã có những vết nứt.
Dạ Đàm bước lại gần thêm chút nữa, chỉ thấy sự u ám dưới thân rồng ở giữa sông tràn ngập sương mù màu xám, giống nước mà không phải nước, vô cùng cổ quái.
Mà trên đôi mắt rồng, sương mù màu xám này đang từ khe nứt tràn ra ngoài, tựa như yêu ma trốn khỏi trói buộc.
Một bên Quy Khư, chiến kỳ Hình Thiên của Ma tộc bay phần phật, dưới cờ, Ma tôn Viêm Phương một thân hắc bào, trên áo thêu hoa văn Hình Thiên chiến mang theo sát khí ngút trời. Ông ta cũng đang nhìn chằm chằm Thiếu Điển Tiêu Y, ánh mắt hiển nhiên cũng chẳng có gì là hữu nghị.
Ông ta có hữu nghị hay không, Dạ Đàm không hề quan tâm. Thanh Quỳ đâu rồi?
Ánh mắt nàng nhìn quét qua, rất nhanh đã đọng lại —— Thanh Quỳ đang đứng ở bên trong đoàn ma. Nàng một thân áo trắng, vạt áo trước và tay áo vẫn thêu hoa văn mây trôi như trước. Khi ở giữa chúng ma, nàng như tuyết rơi trên mỏm đá đen, lại giống như mây trôi dạt trong nghiên mực.
Lúc này, nàng cũng lo lắng hướng về phía Thần tộc bên này tìm kiếm, ánh mắt hai người chạm nhau, thiên ngôn vạn ngữ, cuối cùng lại hoá thành một tiếng cười khổ.
Huyền Thương quân cũng trông thấy Thanh Quỳ, nữ nhân kia thực sự là quá dễ thấy được, không phải do hắn không chú ý.
—— nàng mới là Thiên phi mà Li Quang thị bồi dưỡng cho Thần tộc sao? Nhìn qua quả thực là nhã nhặn trầm tĩnh cùng thanh lịch. Chỉ là không biết tính nết thực sự như thế nào —— Li Quang Dạ Đàm lúc giả bộ ngoan ngoãn, cũng dịu dàng động lòng người, còn mềm yếu vô tội đấy thôi!
Huyền Thương quân chuyển tầm mắt, nhìn nhìn lại Dạ Đàm ở bên cạnh.
Haizzz. Chỉ còn lại một tiếng thở dài.
Thanh Quỳ đang đứng bên cạnh Ma hậu, mắt thấy vết bầm xanh tím trên mặt Dạ Đàm, nàng nhịn không được mà đỏ hốc mắt. Không ai hiểu rõ tính khí của muội muội nàng hơn nàng cả.
Mấy ngày nay nàng phải theo những quy tắc nghiêm ngặt của Thần tộc, không biết đã gian khổ nhường nào.
Chỉ là hiện tại gặp mặt mà không thể nhận, chính mình có thể làm được cái gì chứ?
Nàng đang đau lòng, đột nhiên, giọng nói của Ma hậu bên cạnh vang lên: “Đang nhìn cái gì thế?”
Bà đương nhiên biết Thanh Quỳ đang nhìn ai, nhưng vẫn cố ý hỏi.
Thanh Quỳ cung kính đáp: “Bẩm Ma hậu, Thanh Quỳ...... ở bên Thần tộc, chính là tỷ muội ruột thịt của ta, ta và nàng đã vài ngày không gặp nhau, thực sự là nhịn không được, nên mới nhìn nhiều thêm vài lần.”
Ma hậu mỉm cười: “Ngươi không nói thì bản cung đã quên mất, hai người các ngươi tỷ muội tình thâm, vậy nên tìm một thời điểm thích hợp để tâm sự.”
Thanh Quỳ biết bản thân cần phải cẩn thận từng bước, nói: “Hiện giờ ta và nàng đi hai con đường khác nhau, tuy là tỷ muội, nhưng cũng không có gì để nói.”
“Không có gì để nói?” Ma hậu cười lạnh, ý tứ đều nằm cả trong lời nói, “Công chúa và Tuyết Khuynh Tâm chưa từng gặp mặt, lại có thể tới Lạc Vi động khám và chữa bệnh cho ả. Cùng Tam điện hạ nam nữ khác biệt, cũng có thể khiến hắn cởi bỏ y phục, bôi thuốc cho hắn. Công chúa thiện lương đa tình như thế, với tỷ tỷ ruột thịt của chính mình, sao lại không có gì để nói chứ?”
Thanh Quỳ nghe ra hàm ý trong lời này, không khỏi ngây người —— Ma hậu đây là bởi vì mẫu tử Tam điện mà bất mãn với mình sao?
Nàng nhẹ giọng nói: “Ta...... thân là y giả, chăm sóc bệnh tật là một phần công việc, tuyệt không tư lợi.”
Ma hậu nào có nghe lọt tai lời này? Hừ lạnh một tiếng, không hề để tâm tới nàng. Phía trước, Ma tôn Viêm Phương trầm giọng nói: “Lần này tu bổ Quy Khư, sự tình quan trọng. Ma tộc quyết định, để trưởng tử Ô Đại của bản tôn đảm nhận trọng trách này.”
Quả nhiên là Ô Đại! Ánh mắt Thiếu Điển Tiêu Y đảo qua người ba vị hoàng tử của Ma tộc, nói: “Ma tôn thật cho rằng, Ô Đại có thể phối hợp với Thần tộc, tu bổ Bàn Long Cổ Ấn à?”
“Vì sao không thể?” Ma tôn định nói tiếp, bỗng nhiên, có người lên tiếng: “Tôn thượng, Ma hậu! Nô tỳ có chuyện quan trọng bẩm báo.”
Chư ma gần như đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy một thị nữ vội vàng chạy tới, quỳ rạp xuống đất.
—— không phải ai khác, chính là nha đầu Tố Thuỷ hầu hạ Thanh Quỳ.
Thanh Quỳ có chút giật mình, Ma tôn đã tức giận nói: “Chỗ này là nơi ngươi có thể tự tiện xông vào sao?”
Tố Thuỷ liên tục thỉnh tội, ngược lại Ma hậu tò mò, nói: “Tôn thượng trước hết cứ nghe thử xem nàng ta muốn nói gì.”
“Tôn thượng, Ma hậu,“ Tố Thuỷ hai tay giơ lên một phong thư, “Nô tỳ tự biết mình đáng chết, nhưng mới vừa rồi, lúc nô tỳ dọn giường cho Dạ Đàm công chúa, phát hiện một phong thư. Nô tỳ không dám tự tiện quyết định, chỉ có thể trình cho Tôn thượng!”
“Thư?” Chúng ma không rõ nguyên cớ, Thanh Quỳ càng thêm khó hiểu —— thư gì?
Ma hậu tiến lên, tiếp nhận phong thư kia liền mở ra xem, vừa kinh ngạc vừa đắc chí: “Tôn thượng, phong thư này là do Thanh Quỳ công chúa ở Thiên giới viết cho Dạ Đàm. Trong thư nói rằng, nàng ta chuyển cho Li Quang Dạ Đàm một cái Vạn Hà Thính Âm, yêu cầu hai tỷ muội âm thầm trao đổi tin tức!”
“Cái gì?” Chư ma đều kinh hoảng, Ma tôn giật lấy lá thư, nhanh như gió mà đọc hết, nhất thời giận dữ: “Lí nào lại như vậy! Ma tộc không được thông đồng với Thần tộc, ngươi không biết sao?”
Thanh Quỳ vội quỳ xuống, còn chưa kịp mở miệng nói, Ma hậu đã đổ thêm dầu vào lửa: “Việc này chắc chắn không hề đơn giản như vậy. Xin bệ hạ suy nghĩ kĩ, hai tỷ muội họ đều chỉ là nữ tử nhân gian, được hứa gả cho hai tộc Thần, Ma, cần trao đổi tin tức gì, đến nỗi không ngại sử dụng Vạn Hà Thính Âm của Thiên giới?”