Tinh Lạc Ngưng Thành Đường

Chương 80: Chương 80




Nghe bà ta nói như vậy, trong lòng Ma tôn Viêm Phương cũng không khỏi nổi lên sự nghi ngờ. Ánh mắt hắn như mũi tên nhọn, nhìn về phía Thiếu Điển Tiêu Y ở hướng đối diện.

Vẻ mặt Thiếu Điển Tiêu Y lạnh lùng —— sao, vở kịch này dĩ nhiên là Ma tộc giành sân khấu trước chứ gì?

Bên cạnh, Hà tộc Đan Hà thượng thần nhẹ giọng nói: “Ma tộc lại sao thế? Dạ Đàm công chúa ngoan ngoãn, sao có thể thông đồng với Thần tộc được?”

Vừa nghe bà nói, Thần hậu bên cạnh sắc mặt nhất thời trắng bệch: “Đan Hà!”

Lời nói đã có ý cảnh cáo, nhưng Đan Hà thượng thần lại chỉ cho rằng bà bảo vệ “Thanh Quỳ công chúa”, lập tức cười nói: “Thần hậu không cần phải khẩn trương như thế, chúng ta thử nghe xem Ma tộc đang nói cái gì đi.”

Bên người bà ta, Triều Hà nói: “Sao Ma hậu lại nói, Dạ Đàm công chúa cùng Thanh Quỳ công chúa của chúng ta lén lút truyền tin tức cho nhau?”

Đan Hà thượng thần giả vờ kinh ngạc: “Còn có chuyện này à?”

Thần tộc khác nghe được những lời này liền kẻ xướng người hoạ, đều nhìn về phía Dạ Đàm.

Dạ Đàm ra vẻ không hiểu gì cả, nàng nhìn nhìn Đan Hà thượng thần, rồi lại nhìn sang Thiếu Điển Tiêu Y: “Cái gì mà truyền tin tức cho nhau?”

Đan Hà thượng thần nhìn ra ngay, khá lắm, nha đầu kia diễn ra vẻ mặt vô tội, so với vẻ sợ hãi của bà còn giống thật hơn! Ngươi diễn hay lắm! Đan Hà thượng thần cắn răng, lời nói lại hết sức xoa dịu: “Nếu chúng ta đều không hiểu rõ tình hình, chi bằng cứ nghe thử xem sao.”

Bà vừa dứt lời, Ma tôn Viêm Phương đã gầm lên: “Thiếu Điển Tiêu Y, đều là chuyện tốt mà ngươi làm ra! Không thể tin được nhiều năm như vậy rồi, ngươi vẫn hèn hạ như thế! Lại còn phái một nữ tử nhân gian thâm nhập vào Ma tộc nghe ngóng tin tức! Cũng chỉ có ngươi mới nghĩ ra. Kém cỏi bẩn thỉu như thế, cũng xứng làm Thần đế à?”

Sắc mặt Thiếu Điển Tiêu Y cũng chẳng hề dễ xem, ông trầm giọng nói: “Bằng chứng.”

Viêm Phương vò phong thư thành một cục, dồn sức ném sang. Huyền Thương quân giơ tay bắt được, trong lòng cũng có chút hoài nghi. Hắn vuốt phẳng thư ra, rồi mới trình lên cho Thiếu Điển Tiêu Y.

Nhưng chính trong lúc làm mấy động tác như vậy, hắn đã nhìn thấy, trên thư kia, quả thực là nét chữ của Dạ Đàm.

Thiếu Điển Tiêu Y xem hết thư, tự nhiên tất cả bí ẩn đều đã có đáp án.

—— bùa con rối trên người “Li Quang Thanh Quỳ” đêm qua, có người sử dụng nó, khiến cho “Thanh Quỳ” viết phong thư này. Sau đó đem phong thư này giao cho Ma tộc, vu cáo cặp tỷ muội này lén trao nhận. Nếu chiếu theo tính cách của Ma tôn, chỉ sợ không cần tra rõ đã trực tiếp giết công chúa nhân gian kia. Mà “Thanh Quỳ” biết làm thế nào để biện bạch cho chính mình?

Kế hoạch thật ngoan độc. Người lập kế cũng thật xấu xa.

Thiếu Điển Tiêu Y nhìn thoáng qua Càn Khôn Pháp Tổ —— Vạn Hà Thính Âm, chuyện tới hôm nay, nào còn không rõ ràng lý do đâu?

Đan Hà thượng thần bên cạnh lớn tiếng nói: “Li Quang Thanh Quỳ to gan, còn không quỳ xuống!”

“Ta......” Dạ Đàm chậm rãi quỳ xuống đất, nước mắt nói chảy liền chảy, “Bệ, bệ hạ...... thư gì, Thanh Quỳ không biết gì cả. Ta bị oan mà! Ta chưa từng viết thư gì hết!”

Đan Hà thượng thần cảm thấy hết sức kì lạ —— nha đầu kia, nàng ta rõ ràng biết phong thư này, cũng rõ ràng biết Vạn Hà Thính Âm. Thế nhưng nàng ta diễn quả sự rất giỏi, nếu mình không phải đã biết trước tình hình, chỉ sợ cũng sẽ nghĩ nàng ta thực sự vô tội.

Chỉ có điều...... nha đầu à, hiện giờ thư là do tự tay ngươi viết. Vạn Hà Thính Âm cũng ở trên người ngươi. Ngươi thực sự nghĩ rằng, chỉ bằng ngươi nói mấy câu, nhỏ vài giọt nước mắt, liền có thể phủi sạch chuyện này đi sao?

Bà ta nói: “Thư là do ngươi tự tay viết, chẳng lẽ giả được sao?”

Tay phải Dạ Đàm khẽ che đôi môi đỏ mọng, nước mắt rơi như mưa: “Thư này...... có nét chữ của ta. Nhưng mà bệ hạ, ta chưa hề viết phong thư này bao giờ, càng chưa từng cùng muội muội truyền tin tức riêng tư gì cả. Ta căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì.”

Trên ghế, Thần hậu đứng dậy, lại nhắc nhở: “Đan Hà!”

Chỉ là Đan Hà thượng thần nào có để ý bà? Bà ta cười lạnh: “Thư do chính tay ngươi viết, còn chống chế nữa sao? Trong thư có nhắc tới Vạn Hà Thính Âm, đây là pháp bảo bản mạng của Hà tộc ta, ngươi dùng thủ đoạn gì đoạt được, còn không khai thật ra?”

Dạ Đàm vẫn không trả lời, Thần hậu chậm rãi ngồi xuống. Bà cứu không được Đan Hà, bà biết rõ.

Ma tộc, Thanh Quỳ cũng quỳ xuống đất.

Tại sao có thể như vậy? Bức thư đó sao lại ở chỗ mình? Nàng kích động trong lòng —— việc này nếu bị thẩm tra, sẽ hại chết Dạ Đàm mất! Thêm nữa, lỡ như liên luỵ tới phụ vương thì phải làm sao? Sao mình lại vô dụng thế này? Thư kia là do mình không cẩn thận, vô ý đánh rơi sao?

Bên cạnh, Đại điện hạ Ô Đại nhịn không được trước tiên, nói: “Thư gì, chẳng qua chỉ là một tờ giấy. Ai cũng có thể viết. Phụ tôn chớ để oan uổng người tốt!”

Hắn từ trước đến nay nói năng vô lễ, hiện tại lại tự xin đi tu bổ Quy Khư, Ma tôn cũng không tức giận, chỉ nói: “Câm miệng! Người đâu, lập tức lục soát nữ nhân này trước! Tìm một cái Vạn Hà Thính Âm khác!”

Ma hậu vẫn còn hăng hái, nói: “Nàng ta dù sao cũng là trữ phi tương lai của Ma tộc, hay cứ để bản cung tự mình soát người đi.”

Lưng Thanh Quỳ căng thẳng ra —— làm sao bây giờ, một cái Vạn Hà Thính Âm khác, đang ở trên người nàng. Vả lại, củ “khoai nướng” Dạ Đàm gửi cho nàng cũng ở đây. Lỡ như bị điều tra ra, nàng và Dạ Đàm chỉ có một con đường chết.

Nàng ruột gan rối bời, Ma hậu cũng đã giơ tay lên, đầu ngón tay bà ta ngưng khí, một sợi ma khí màu tím đen bao phủ lấy Thanh Quỳ trong nháy mắt. Chỉ phút chốc, liền lôi ra một kiện pháp bảo hào quang tứ phía —— đúng là Vạn Hà Thính Âm.

Chư ma biến sắc, Ma hậu cười lạnh một tiếng, đã tìm được chứng cứ, bà ta nhất thời đắc ý, nào còn muốn củ “khoai nướng” cháy đen kia đâu? Bà ta tiện tay ném “khoai nướng” xuống đất, đem Vạn Hà Thính Âm trình cho Ma tôn.

Thanh Quỳ lập tức nhặt “khoai nướng” đen bị ném về. Ô Đại bên cạnh tức khắc che chắn ở trước người Thanh Quỳ, nói: “Tìm được thứ này thì liền cho rằng Dạ Đàm công chúa thông đồng với Thần tộc được sao? Nói không chừng......”

Hắn còn chưa nói hết câu, Ma tôn đã gầm lên: “Câm miệng!”

Ở một bên, Cốc Hải Triều nhỏ giọng hỏi: “Phải khoanh tay đứng nhìn vậy thôi á?”

Triều Phong nói: “Không thì sao? Muốn giống như tên mãng phu kia, chỉ biết che chắn ở phía trước, nói không phải không phải không phải à?”

Cốc Hải Triều ngậm miệng lại —— dạo này người có vẻ bất mãn với đại ca người quá nhỉ.

Ma tôn xem xét thấy không sai, giơ tay lên, ném Vạn Hạ Thính Âm tới trước mặt Thanh Quỳ, “Ngươi còn gì để nói?”

Thanh Quỳ cắn môi, không...... không thể thừa nhận được. Nếu không thì Dạ Đàm phải làm sao đây?

Nàng kiên trì đến cùng, nói: “Bẩm Tôn thượng, ta...... ta không biết chuyện gì đang xảy ra hết.”

“Không biết chuyện gì?!” Ma tôn tức giận, “Ngươi không biết chuyện gì, vậy Vạn Hà Thính Âm lại tự tới tìm ngươi hả?”

Thanh Quỳ cắn cắn môi, không nói lời nào. Ma tôn nhìn về phía Thiếu Điển Tiêu Y, hỏi: “Chứng cứ đã xác minh, chuyện này Thần đế như ngươi, chung quy nên có một lời giải thích với bản tôn!”

Thiếu Điển Tiêu Y cũng đang nhìn cái Vạn Hà Thính Âm bị rơi trên mặt đất, bên cạnh. Huyền Thương quân rốt cuộc nhịn không được —— bất luận như thế nào, chung quy cũng không thể mặc kệ Hà tộc vu cáo hãm hại Dạ Đàm. Bằng không Thanh Quỳ còn bị mắc kẹt ở Ma tộc chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.

Đã tới loại tình hình này, hắn đã không thể kiêng dè Hà tộc có phải là Mẫu tộc của mình hay không nữa.

Hắn đi tới bên cạnh Thiếu Điển Tiêu Y, nhẹ giọng nói: “Hôm qua, nhi thần cũng phát hiện một cái Vạn Hà Thính Âm như vậy ở trên người “Thanh Quỳ“. Theo như điều tra, là Bích Khung tặng cho. “Thanh Quỳ” tựa hồ cũng không cảm kích, chỉ muốn hiểu rõ phương pháp luyện chế pháp bảo. Sau đó, nhi thần lập tức tới Thiên Ba viện, cũng quả thực tìm được bản vẽ mô phỏng nàng vẽ ra. Có thể thấy nàng quả thực chỉ tò mò cấu tạo của Vạn Hà Thính Âm mà thôi. Nhi thần cho rằng chuyện này, là có kẻ có ý rắp tâm hãm hại, xin phụ thần tra rõ.”

Thiếu Điển Tiêu Y trầm ngâm không nói gì, cho dù thủ phạm đã rõ ràng, nhưng hiện tại cũng không phải lúc tỏ thái độ. Ma tộc hiếu chiến, nếu biết chuyện này là do Hà tộc hãm hại trữ phi tương lai nhà mình, chỉ sợ sẽ lập tức khai chiến. Còn đàm phán hoà bình thế nào được, làm sao tu bổ Quy Khư?

Giao chiến lúc này, không phải mục đích của hôm nay.

Ông do dự, nhưng Ma tôn sẽ không do dự —— một nữ tử nhân gian, giết thì giết, cần gì phải nhiều lời như vậy? Ông ta trực tiếp hạ lệnh: “Người đâu, đem Li Quang Thanh Quỳ bêu đầu thị chúng.”

Thanh Quỳ vừa kinh hoảng, Thiếu Điển Hữu Cầm đã cao giọng nói: “Từ từ đã.”

—— hắn biết thân phận thực sự của Thanh Quỳ, sẽ không thể để Ma tôn cứ như vậy chém giết Thanh Quỳ được. Hắn đang muốn nói gì đó, Thiếu Điển Tiêu Y lắc đầu ngăn cản hắn, nhẹ giọng nói: “Vẫn còn người háo hức lên đài hát hí khúc, con vội cái gì?

Ông đương nhiên không thể để cho Ma tộc xử trí trữ phi của mình vào lúc này, nếu không tội danh tư thông của hai nàng sẽ bị định thật. Viêm Phương cũng nhất định trút giận lên Thần tộc. Chuyện này tuyệt không thể liên quan gì đến Thần tộc, tốt nhất là có Ma tộc nào đó có thể nhảy ra cõng nồi.

Cho nên...... nếu có người muốn diễn trò, ông tự nhiên cũng sẵn lòng diễn trận này hoàn hoàn chỉnh chỉnh.

Dạ Đàm ngược lại biết rõ suy nghĩ của ông, cục diện như hiện tại, nàng nghĩ rằng Huyền Thương quân nhất định sẽ nghĩ cách bảo vệ tỷ tỷ, nên cũng không quá lo lắng.

Nàng chỉ duỗi dài cổ nhìn Thanh Quỳ, Viêm Phương vừa hạ lệnh, liền có ma binh cầm đao tiến lên, bầu không khí nhất thời xơ xác tiêu điều dị thường. Ma hậu đương nhiên không hài lòng, —— cơ hội tốt như vậy, chỉ giết một nữ tử nhân gian, có gì lợi đâu?

Bà ta nói: “Tôn thượng, Li Quang Dạ Đàm này dám can đảm thông đồng với Thần tộc, tất nhiên là có người sai khiến. Nàng ta được tiến cử gả vào Ma tộc, có thể từ đầu đến cuối chỉ là một cái âm mưu hay không?”

Dứt lời, bà ta cố ý liếc nhìn Triều Phong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.